NHÂN VẬT PHẢN DIỆN LÀ MỘT GÃ CỐ CHẤP CUỒNG EM GÁI

Giấc ngủ này rất sâu, chờ đến khi anh ta tỉnh lại đã 1 ngày 1 đêm trôi qua. Khi tỉnh lại, Mạc Nhất Uy đang chuyền thêm cho anh một bình dinh dưỡng, Mạc Nhất Uy bị động tác tỉnh lại của ông bạn làm giật mình, vỗ ngực nói:

“Nhìn cậu có khác gì một cái xác chất vùng dậy không? Hù chết tôi rồi.”

Hạ Văn Xuyên mờ mịt nhìn phòng bệnh, rất nhanh đã nhớ đến mình bị tên bạn thân chí cốt đánh lén, lập tức hung hăng quay sang trừng Mạc Nhất Uy. Mạc Nhất Uy vênh mặt, hất cằm nói:

“Trừng gì mà trừng, với trạng thái tinh thần và thể xác lúc đó của cậu dù tôi không đánh lén tiêm một liều an thần thì cậu cũng sớm gục xuống thôi.”

“Miên Miên sao rồi?”

Hạ Văn Xuyên hỏi, đáy mắt mang theo chờ mong. Động tác trên tay Mạc Nhất Uy thoáng ngừng lại, thở dài, lắc đầu:

“Chưa tỉnh.”

Hạ Miên Miên đương nhiên không thể tỉnh, bởi vì hiện tại linh hồn cô vẫn đang trong trạng thái phiêu lãng. Miên Miên ghé đầu tựa lên đầu gối Hạ Văn Xuyên nghe hai người trò chuyện. Cô có thể nghe được hai người nói, nhưng hai người lại chẳng thể nghe được cô.

“Các chỉ số sức khỏe đều bình thường, ổn định. Vết thương cũng khôi phục rất tốt, không có biến chứng, não cũng không xuất hiện tụ huyết.”

Mạc Nhất Uy thấp giọng nói,

“Chỉ có điều cô bé vẫn không tỉnh. Tình trạng này có chút bất thường.”

Hạ Miên Miên ghé vào tai anh, nhỏ giọng thì thầm:

“Đương nhiên không bình thường rồi, đã xuất hồn ra ngoài sao có thể tỉnh lại được.”

Hạ Văn Xuyên nhăn mày, nhìn về phía Hạ Miên Miên đang đứng trong mắt có vài phần nghi hoặc. Nhìn thấy động tác kỳ quái này, Mạc Nhất Uy tò mò hỏi:

“Cậu sao thế?”

“Có gió vừa thoảng qua.”

Hạ Văn Xuyên đáp. Mạc Nhất Uy bật cười:

“Cậu ngủ đến choáng váng rồi hả. Trong phòng chỉ có máy sưởi làm gì có gió ở đâu ra?”

Hạ Văn Xuyên: …

Hạ Văn Xuyên trợn trừng hai mắt, có chút ngoài ý muốn nhìn Hạ Văn Xuyên, chẳng lẽ anh ấy cảm nhận được sự hiện diện của cô?

“Cái này phải cần bao nhiêu thời gian?”

Hạ Văn Xuyên không vui nhìn bình chuyền bên trên. “Đại khái khoảng 1 giờ.”

Mạc Nhất Uy đáp. Hạ Văn Xuyên dơ tay muốn rút ống dẫn, lại bị Mạc Nhất Uy lanh tay lẹ mắt ngăn lại nói:

“Cậu muốn đi thăm Miên Miên. Tôi có thể hiểu, nhưng trước tiên cậu thử soi gương nhìn lại mình đi xem bây giờ cậu có hình dạng khó nhìn thế nào? Tôi sợ cậu đem bản mặt này đi gặp cô bé, còn dọa cho Miên Miên nhà chúng ta sợ không dám tỉnh lại đó.”

Hạ Văn Xuyên: …

Hạ Miên Miên: …

Hạ Miên Miên ghé và bên giường, hai tay chống cằm, dùng khoảng cách thật gần chăm chú quan sát anh. Bởi vì mấy ngày không tu chỉnh, cái cằm đã lún phún râu, gương mặt hốc hác xanh xao, sắc mặt tiều tụy, bờ môi khô nứt, hốc mắt hãm sâu.

Tóm lại quả thực nhìn không còn đẹp trai như lúc trước.

Không biết có phải lời của Mạc Nhất Uy thành công thuyết phục hay Hạ Văn Xuyên cũng tự ý thức được hình tượng của mình có vấn đề, sau khi truyền xong, anh kiên nhẫn thu thập bản thân một chút, nhanh chóng đi cạo râu, tắm rửa, thay một bộ quần áo mới.

Chờ xong xuôi Hạ Văn Xuyên lại khôi phục dáng vẻ suất khí ngời ngời, cao lãnh anh tuấn ngày thường. Hạ Miên Miên mấy ngày nay luôn đi theo bên cạnh anh có chút trốn tránh hiện thực. Cô không dám nhìn thân thể đang mê man say ngủ trong phòng hồi sức đặc biệt kia.

Vì chưa tìm được cách trở lại thân thể cho nên cô có chút sợ, sợ rằng có phải nguyên chủ của thân thể đó đã trở lại.

Sau khi suy đoán này nảy ra, Hạ Miên Miên không còn dám đến phòng hồi sức đặc biệt nữa. Cô không dám tới, nhưng Hạ Văn Xuyên lại muốn đi. Được sự đồng ý của Mạc Nhất Uy, Hạ Văn Xuyên mặc quần áo vô trùng tiến vào phòng ICU. Hạ Miên Miên cắn răng, cũng đi theo vào.

Đây là lần đầu tiên cô dùng trạng thái này đi xem thân thể của chính bản thân. Đột nhiên có cảm xúc vô cùng vi diệu. Trên giường bệnh Hạ Miên Miên mặc quần áo màu xanh lục nhạt của bệnh viện, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt an yên, thanh tú.

Đống máy móc bên cạnh an tĩnh làm nhiệm vụ của mình, thi thoảng lại phát ra tiếng tít tít lạnh lẽo, Hạ Miên Miên vẫn ngủ say, không có chút nào không ổn.

“Chừng nào em mới tỉnh dậy đây? Chẳng lẽ muốn làm công chúa ngủ trong rừng?”

HẠ Văn Xuyên đứng bên giường, anh không dám chạm vào cô, chỉ dịu giọng nói chuyện. Thanh âm anh rất nhẹ, rất mềm mại giống như sợ mình làm cô giật mình. Hạ Miên Miên nghĩ nghĩ tiến lên hai bước, nằm lên thân thể mình, nhưng mấy giây trôi qua cô vẫn không cách nào nhập lại thể xác được.

Cô không thể quay về, Hạ Miên Miên sẽ không thể tỉnh lại, chẳng lẽ cứ thế biến thành một người thực vật cả đời? Đây quả thực so với việc nguyên chủ quay lại còn đáng sợ hơn rất nhiều. Hạ Miên Miên vẫn một mực không tỉnh, vậy thì Văn Xuyên?

Văn Xuyên của cô phải làm sao đây?

Hạ Miên Miên nằm trong phòng hồi sức đặc biệt thêm hai ngày nữa mới được chuyển đến phòng bệnh phổ thông.

Nghe nói sau khi Hạ Miên Miên rời phòng hồi sức đặc biệt, dì Liên liền vội vàng thu dọn một vali hành lý lớn tới, chuẩn bị trường kỳ kháng chiến ở đây, quyết tâm ở hẳn lại viện chăm sóc cô đến khi Miên Miên tỉnh lại.

Hạ Văn Xuyên đương nhiên không ngăn cản dì, từ ngày Hạ Miên Miên được chuyển về phòng bệnh phổ thông, Hạ Văn Xuyên cũng thay đổi, không còn ủ ê sa sút như trước. Anh trở nên bận rộn hơn, liên tục chạy giữa công ty và bệnh viện như một cái máy không biết mệt mỏi.

Hạ Miên Miên phát hiện mặc dù không mất tinh thần đến mức chìm trong đau khổ quên ăn quên ngủ như trước nhưng rõ ràng anh đã thay đổi. Hơn nữa thay đổi này khiến cô thực sự lo lắng.

Anh hiện tại đã trở về một Hạ tổng cạo ngạo, lạnh lùng không tim sắt, mặt thép, không nói không cười. Thậm chí so với anh của trước đây còn đáng sợ hơn gấp ngàn lần.

Anh của ngày hôm nay đáy mắt chẳng chút sức sống, vô hồn, không cảm xúc, đuôi lông mày u ám luôn chứa đựng sự nham hiểm, hung ác, thậm chí có chút điên cuồng, như muốn phá hủy tất cả. Khiến người khác vừa đối diện lập tức cảm thấy sợ hãi, áp lực.

Giống hệt như sự tĩnh lặng trước cơn bão. Sau khi phát hiện ra điều này, cô càng không dám rời anh nửa bước, cả ngày trôi nổi bên cạnh anh, nhưng đương nhiên Hạ Văn Xuyên không hề phát giác.

Có vài ngày Hạ Văn Xuyên không có mặt tại công ty, nhưng cứ đến anh lập tức gọi mấy người tâm phú và cố vấn đến văn phòng họp. Thời điểm đám người bước vào, anh đang ngồi trên salon hút thuốc, đến khi anh rút đến cây thứ hai, người cũng đã đến đủ.

Hạ Văn Xuyên không dông dài, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi cố vấn:

“Tôi muốn thu mua Sở thị, các anh tính toán chút đi, phần thắng là bao nhiêu.”

Tất cả mọi người bị anh làm cho bàng hoàng, nửa ngày cũng không mở miệng nổi. Đột nhiên muốn nuốt Sở thị, rõ ràng không phải muốn thu một cách quang minh chính đại, mà là dùng thủ đoạn. Nhưng cho dù là phương pháp nào đều cực kỳ nguy hiểm.

“Hạ tổng, chuyện này có lẽ cần bàn bạc kỹ hơn?”

lão Cố - vị cố vấn có thâm niên lâu nhất ở đây lo âu lên tiếng. Hạ Văn Xuyên cười lạnh, rút một điếu thuốc ra, ngậm lên miệng nói:

“Không cần, cái tôi cần là tỷ lệ thành công.”

Mấy vị cố vấn không nói nhiều cúi đầu thương lượng, sau đó nói;

“Chúng tôi không thể lập tức cho cậu con số chính xác, có thể cho thêm thời gian về tính toán được không?”

“Tôi chưa cần con số chính xác, nhưng có được 40% không?”

Hạ Văn Xuyên lại hỏi.

“Lấy quy mô và tình trạng kinh doanh hiện tại của Sở Thị, chúng ra muốn nuốt toàn bộ nhiều nhất chỉ nắm chắc được 20%.”

Đám người: …

Hạ Văn Xuyên cong môi cười, nụ cười này cực kỳ lãnh khốc, lạnh lẽo, đáy mắt tôi đen u ám, nhàn nhat nói:

“Mặc kệ mấy phần, chỉ cần có phần thắng, vậy thì lập tức hành động.”

“Hạ Tổng, trước lúc đó anh nên chuẩn bị tâm lý trước, nếu như lần này chúng ta thu mua thất bại có thể sẽ phải đối mặt với nguy cơ mắt xích tài chính của Hạ thị bị phá hủy, đến lúc đó công ty khác có hàng động thu mua ngược lại với chúng ta. Chúng ta có thể hoàn toàn trắng tay.”

Nụ cười trên môi Hạ Văn Xuyên càng sâu, bình thản nói:

“Tôi không quan tâm, chỉ cần có thể kéo đổ Sở thị, bằng không việc xây dựng Hạ Thị đến ngày hôm nay mới có ý nghĩa.”

Đám người: …

Hạ Tổng điên rồi sao?

Hạ Miên Miên ngồi cạnh bên người anh, đau lòng đến mức muốn bật khóc, nhưng lại không thể rơi nước mắt. Cô một tấc không rời anh, luôn bên anh, nhìn anh đau khổ, nhìn anh điên cuồng, nhìn anh tuyệt vọng,... nhưng lại hoàn toàn bất lực.

Cô chẳng thể làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh dần dần trầm luân trong thù hận, trong điên loạn, từng bước, từng bước rơi vào vực sâu vạn trượng.

Bình luận

Truyện đang đọc