NHÀN VƯƠNG MANH PHI

Dung Khinh Vũ không chỉ giỏi võ công, không ngờ còn thông minh linh hoạt, và có luôn cả trí nhớ siêu cường. Nếu hắn đoán không sai thì vừa rồi khi đang đánh nhau với thích khách, nhất định nàng đã nghe thấy chỗ chiếc chuông rơi xuống. Hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn còn dùng phương thức nào đó để thăm dò bày bố bên trong phòng tắm và nhớ kỹ được!

Có thể làm được điều này vậy phải có được công lực thâm hậu. Chỉ phất tay áo là xuất ra nội lực, nội lực tản đi gặp vật cản theo quán tính sẽ bật ngược trở lại, và giúp nàng xác định được đúng phương vị! Cho nên, trước khi Thường Túc thấy Dung Khinh Vũ dời bước đều thấy nàng nhẹ nhàng phất tay áo. Vậy ra đó là vì cảm ứng mọi vật xung quanh.

Nội công và tai của nàng chính là ánh mắt linh mẫn nhất!

- Người như vậy, ngài cũng dám dùng! Hơn nữa không phải ngài mới vừa nói bọn họ bị cái AIDS gì đó sao?!

Thường Túc mất một lúc lâu mới tỉnh táo lại, nhịn không được lớn tiếng chất vấn Dung Khinh Vũ.

Đối với thái độ Thường Túc càng ngày càng không có chừng mực, Nam Cung Tương khẽ nhíu mày, nhưng không có ngăn lại. Bởi vì, hắn cũng rất ngạc nhiên. Vì nghe lời đồn và Dung Khinh Vũ hiện tại tựa hồ không giống nhau. Hơn nữa theo như hắn biết về tiểu thư khuê các thì càng không giống...

- Ta nói rồi ta là thương nhân. Không gian không phải thương nhân, chẳng lẽ các người chưa nghe qua sao? Cho nên vừa rồi ta chỉ lừa bọn họ thôi! Thật ra bọn họ chỉ bị hoa liễu!

Giọng nói Dung Khinh Vũ tràn đầy vẻ vô tội, trong khi đang buộc lại chiếc chuông. Thật cẩn thận thu vào trong hà bao ở thắt lưng. Chiếc chuông vốn đang thanh thúy rung động nhất thời tắt tiếng.

Thường Túc không khỏi tò mò nhìn hà bao bên hông của nàng, kỳ quái là cái gì đã làm cho chuông tắt tiếng. Nhưng khi nghe Dung Khinh Vũ trả lời, thiếu chút nữa sặc nước miếng.

- Một cô nương vậy mà nói hoa liễu không đỏ mặt, cũng không biết e lệ...

Thường Túc nghiêng mặt nhỏ giọng nói thầm. Tuy rằng đã cố ý đè thấp thanh âm nhưng hắn biết, Dung Khinh Vũ hẳn là có thể nghe thấy.

Nam Cung Tương cũng nghe rõ ràng, lãnh quang liễm diễm chợt lóe, tuấn nhan vẫn ửng đỏ như trước.

Dĩ nhiên Dung Khinh Vũ nghe thấy lời của Thường Túc, nhưng cũng chỉ cười nhạt, rất tự nhiên mà đáp:

- Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại; bích lập thiên nhẫn, vô dục tất cương. Ta nhớ hình như câu khẩu quyết tâm pháp đầu tiên của huyền môn căn bản là câu này! Ngay câu đầu tiên học mà không dùng được thì cấp tiếp theo sao có thể tinh tiến?

Dung Khinh Vũ vừa nói ra, Nam Cung Tương và Thường Túc đồng loạt giật mình, bởi vì một câu của nàng đã mô tả rõ ràng tu vi của Thường Túc hiện tại.

Thường Túc đỏ mặt. Dung Khinh Vũ thản nhiên ngược lại với Thường Túc, nói hắn trong lòng có tà niệm, mới có thể...

Mâu quang Nam Cung Tương sâu thêm, nhịn không được tò mò mở miệng hỏi:

- Dung tiểu thư cũng là đệ tử huyền môn?

Theo biểu hiện của nàng vừa rồi đã có thể so với thiên tông đệ tử của huyền môn, mà thậm chí Nam Cung Tương còn cảm thấy hẳn là Dung Khing Vũ có điều giấu diếm.

Nam Cung Tương gia nhập huyền môn vào năm bốn tuổi, nhưng hắn chưa từng nghe qua chuyện của nàng. Huyền môn thiên tông đệ tử không bằng huyền nhưng kín đáo, không quá hai mươi người, đều là nhân tài nổi tiếng của huyền môn.

Thường Túc cũng rất ngạc nhiên, tuy rằng hắn là huyền môn huyền tông đệ tử, nhưng cũng không rành lắm về phe thiên tông. Ví dụ như Huyền ẩn ám vệ Thống lĩnh Bắc Lưu Đình, đã học xong cấp thiên tông, trở thành ẩn tông trẻ tuổi trong các trưởng lão; Ví dụ như còn có không ít tiền bối quy ẩn ở cấm địa huyền môn...

- Ta không phải đệ tử huyền môn. Có rảnh nhập huyền môn, còn không bằng bớt thời giờ đến thư cục của Dung thị ta tham khảo!

Dung Khinh Vũ vân đạm phong khinh nói.

Lời này vào tai Thường Túc thì chỉ cảm thấy nàng rất cuồng vọng, dám khinh thường huyền môn. Thiện ý vừa mới có dành cho Dung Khinh Vũ lại không còn, nhịn không được bất bình vì sư môn mà châm chọc:

- Quả nhiên Dung tiểu thư không có chuyện gì mà không tính, vậy mà cũng không quên kiếm lời thêm cho mình! Chỉ là làm người đừng có tính toán quá, vậy mới có thể sống lâu được một chút!

- Không còn cách nào khác, trời đã định ta sinh ở Dung gia, cho nên phải lo cho cả một  gia tộc. Hơn nữa, vị trí này không phải ai cũng có thể leo lên, phải biết động não mới có thể đảm nhiệm!

Đối với Thường Túc nói năng lỗ mãng, Dung Khinh Vũ không hề tức giận, tâm bình khí hòa nói. Cũng không muốn giải thích gì nhiều. Mà thật ra nàng nói thư cục là thật, bởi vì ở đó có vài bộ sách hữu ích cho Thường Túc.

Lời này vừa ra cũng khiến Thường Túc tức muốn chết. Dung Khinh Vũ rõ ràng mắng hắn đầu óc không tốt, nếu đổi lại là hắn may mắn làm chủ Dung gia hiển nhiên sẽ phá sản. Tuy Dung Khinh Vũ có võ công cái thế, nhưng cho dù nàng không động thủ thì Thường Túc cũng tin rằng nữ nhân trước mắt này tuyệt đối có năng lực nói mấy câu mà có thể tức chết người!

Thường Túc nhất thời chán nản, muốn phản bác.

- Thường Túc, đủ rồi!

Lúc này Nam Cung Tương quát lên, ngữ khí hơi trầm xuống. Thường Túc vừa nghe thấy, cung kính ngay tức khắc. Tuy rằng cảm giác Nam Cung Tương tựa hồ không có gì biến hóa, nhưng do lớn lên cùng nhau từ nhỏ nên Thường Túc biết Vương gia không hài lòng.

- Ngươi hôm nay nói ít quá.

Nam Cung Tương nói. Ngược lại nhìn về phía Dung Khinh Vũ mở miệng:

- Hôm nay đa tạ Dung tiểu thư ân cứu mạng!

Dung Khinh Vũ nghe Nam Cung Tương nói, nhẹ giọng mở miệng:

- Hình như... Bình thường khi báo ân cứu mạng thì người ta đều lấy thân báo đáp...

- Dung Khinh Vũ đừng có quá phận!

Thường Túc vừa nghe Dung Khinh Vũ nói, giận dữ ngắt lời. Nữ nhân này có biết xấu hổ hay không? Dám công nhiên đùa giỡn Vương gia nhà hắn sao?? Thường Túc nghĩ. Mà hắn lại hoàn toàn quên, sáng nay Dung Khinh Vũ đã đươc chỉ hôn cho Vương gia nhà hắn rồi.

- Nhưng yêu cầu của ta là... Vương gia có thể cho ta tự do hay không? Chính là không cần phải cưới ta, hiện tại, hãy cho ta một phong hưu thư. - Dung Khinh Vũ không để ý tới Thường Túc, vì mục đích của bản thân nói tiếp. - Thế nhân đều nói Dung Khinh Vũ ta sát thiên mệnh, đó cũng là vì suy nghĩ an toàn cho sinh mệnh của Vương gia ngài mà thôi. Chỉ cần ngài đem chuyện đêm nay chỉ nguyên nhân do ta, về sau... sẽ không ai dám lấy ta nữa.

Khi Dung Khinh Vũ nói lời này là nghiêng người, đối với Nam Cung Tương cách đó không xa đã an tọa ở xe lăn.

Thứ nàng muốn, Nam Cung Tương hẳn là hiểu được. Hắn lấy nàng là bởi vì bối cảnh Dung gia. Mà nàng không kháng chỉ, cũng không muốn cam nguyện chịu đựng. Chỉ bởi vì hắn có bệnh. Gả cho hắn, nàng không cần phải lo lắng chuyện tình sẽ phải phát sinh với người không thích. Hôn nhân này cuối cùng chỉ là hữu danh vô thực. Nhưng nếu có thể, nàng vẫn muốn độc thân một mình. Như vậy, tương lai có lẽ nàng còn có cơ hội gặp được người kia - người mà nàng vẫn tâm tâm niệm niệm. Hôm nay phát hiện được kỳ hương, hy vọng là ông trời cho nàng một gợi ý. Mặt khác, nếu chuyện đêm nay bị truyền ra ngoài, thì không cần nhiều lời nữa, vì thế nhân nhất định sẽ cho rằng đó và sát thiên mệnh của nàng không thoát khỏi liên quan. Họ sẽ khẳng định rằng, Hiền Vương vẫn chưa cưới nàng mà còn dính phải tai ương, về sau nếu cưới nàng rồi thì thi cốt cũng không còn không phải sao?


Bình luận

Truyện đang đọc