NHÀN VƯƠNG MANH PHI

"Không sao, việc làm lúc nào cũng có thể, nhưng Phượng tổng quản hàn xá quang lâm không phải ai cũng có được." Dung Khinh Vũ nhẹ giọng nói. Nàng đi vào sảnh, phân phó hạ nhân dâng trà. Hàn huyên vài câu, hai người phân chủ khách ngồi xuống.

Ngồi xuống, Phượng Ngưng Tu đặt thánh chỉ lên bàn: "Nội dung thánh chỉ Dung thái phó đã biết rồi, nô tài sẽ không tốn thêm nghi thức."

"Làm phiền Phượng tổng quản." Dung Khinh Vũ đáp, lễ độ cười.

Phượng Ngưng Tu cũng là lạnh nhạt mỉm cười, ánh mắt thâm thúy nhìn trên mặt Dung Khinh Vũ. Vốn định mở miệng nói, đột nhiên ngoại thính truyền đến tiếng động lớn xôn xao cùng với tiếng đồ vật đỗ vỡ.

"Tiểu thư, tiểu thư, không tốt!" Lúc này, một tiểu nha hoàn vội vã chạy vào.

"Chuyện gì hoảng loạn như vậy, làm Phượng tổng quản khó chịu cẩn thận da của ngươi!" Đứng ở bên cạnh Dung Khinh Vũ - Dung Hoan quát.

Tiểu nha hoàn bị Dung Hoan dọa, co rúm lại.

Phượng Ngưng Tu ôn hòa cười: "Không sao cả, chuyện quý phủ quan trọng hơn."

"Bên ngoài phát sinh chuyện gì?" Dung Khinh Vũ nghe mà áy náy, hỏi nha hoàn hỏi.

"Dạ, là tứ vị công tử Mai Lan Trúc Cúc, cùng tứ vị công tử mới tới sáng nay đánh nhau ạ." Nha hoàn lau mồ hôi trán, lo lắng nói.

Khi nha hoàn nói chuyện, không ai phát hiện ánh mắt thâm sâu Phượng Ngưng Tu chợt lóe, nháy mắt đã khôi phục lại.

"Phanh!" Tiểu nha hoàn vừa dứt lời, đột nhiên nghe được một tiếng vang thật lớn, vài bóng người ngoài sảnh nhanh như tia chớp vụt qua, tung nội lực vào cánh cửa, cánh cửa bay thẳng hướng nha hoàn.

"Cẩn thận Tiểu Như!"

Dung Hoan một tiếng kêu sợ hãi, đồng thời lắc mình kéo tiểu nha hoàn tên Tiểu Như ra, tung một quyền vào giữa cánh cửa. Cánh cửa vỡ vụn bởi nội lực Dung Hoan, vụn gỗ bắn ra tung tóe.

Ngồi song song với Dung Khinh Vũ - Phượng Ngưng Tu xuất thủ, vung tay áo phất đi vụn gỗ bay tới Dung Khinh Vũ.

"A, tiểu thư!" Dung Hoan quay đầu lại, thét kinh hãi, vội vàng chạy tới bên cạnh Dung Khinh Vũ. Mà không chú ý tới ánh mắt Phượng Ngưng Tu nhìn Dung Khinh Vũ hiển hiện kinh nghi.

Còn Dung Khinh Vũ lãnh đạm ngồi ở xa xa, bất động. Nàng đưa tay nhặt băng tơ vừa bị chưởng phong Phượng Ngưng Tu đánh rớt xuống đầu gối.

Những người gây họa đang đánh nhau nghe thấy tiếng thét Dung Hoan tung trời, theo bản năng đồng loạt ngừng động tác, nhìn thủ vị Dung Khinh Vũ. Chỉ thấy dung nhan tuyệt mỹ của nàng không còn bị che đậy hiện ra trước mắt. Đôi mắt vốn được che lại lúc này đóng kín. Nhưng đôi mi cong dài khẽ rung động. Mà hấp dẫn mọi người không phải lông mi xinh đẹp của nàng, mà là mi tâm nàng có văn ấn màu đỏ. Là bớt ư? Văn ấn đỏ thắm đó lẳng lặng nằm ở mi tâm, trong tao nhã có thần bí xinh đẹp.

Dung Khinh Vũ yên tĩnh ngồi đó, cẩm phục thiển lam hành vân lưu thủy xinh đẹp mà không xa hoa. Cùng với hồ điệp trang sức và văn ấn, tất cả làm cho người ta mê hoặc, lạc vào mê võng. Cho đến khi băng tơ được trở về vị trí cũ, che lại đôi mắt bị tổn thương, giấu bớt đi dung nhan quá mức kinh diễm của nàng.

"Các ngươi đánh xong chưa?" Dung Khinh Vũ chỉnh chu lại băng tơ, ngữ khí bình thản hỏi.

Tám người đồng loạt sửng sốt, chưa kịp trả lời, Dung Khinh Vũ nói tiếp: "Đánh xong đi tìm Dung Vận, để hắn tính toán tổn thất các ngươi tạo thành hôm nay, trừ vào tiền công tháng sau. Nếu tiếp diễn, cũng đừng mong ta tha thứ."

Rồi nàng nói tiếp với Phượng Ngưng Tu: "Hôm nay trong phủ hơi loạn, bản quan sẽ không lưu Phượng tổng quản lại."

Phượng Ngưng Tu nghe vậy, lại nhìn Dung Khinh Vũ, đứng lên, rồi chợt nhìn qua tám người nghẹn khuất chen chúc vào một chỗ, mới chắp tay nói với Dung Khinh Vũ: "Vậy nô tài sẽ không làm phiền nữa, cáo từ!"

"Hoan Hoan, tiễn Phượng tổng quản." Dung Khinh Vũ bảo Dung Hoan. Dung Hoan vâng đáp, hiểu ý, lấy ngân phiếu trong tay áo cung kính tặng Phượng Ngưng Tu.

Mà tám người gây họa kia vẫn không rời đi. Dung Thu Hồi vừa thấy khách nhân rời đi, nhịn không được nhảy dựng lên:

"Đông chủ tỷ tỷ, ngài làm chủ cho chúng ta đi. Cái này không thể trách chúng ta được, là cái ác nhân vừa rồi muốn khinh bạc Mai Mai, cho nên chúng ta mới..."

"Khụ!" Lúc này Lan - Bạch Như Khanh đột nhiên ho một tiếng, khẽ đụng cánh tay Dung Thu Hồi.

Dung Thu Hồi sửng sốt, sau đó nén căm tức theo ý Bạch Như Khanh. Tuy sắc mặt Dung Thu Hồi bình thản, nhưng ánh mắt khá là lạnh. Dung thu hồi rụt cổ, vội đổi lời:

"Là bọn họ gây sự trước..."

Dung Khinh Vũ xoa mi tâm, không đáp Dung Thu Hồi, mà nói với Tiểu Như ở bên cạnh: "Tiểu Như, dẫn bọn họ đến gặp đại quản gia, bảo đại quản gia lo liệu."

Dung Thu Hồi định nói tiếp, nhưng thấy Dung Khinh Vũ mỏi mệt, do dự một hồi vẫn là nhịn xuống. Hắn trừng mắt nhìn bốn người mới tới, dẫn đầu đi ra ngoài.

Nhất thời, đại sảnh to lớn chỉ còn lại Dung Khinh Vũ. Nàng đứng lên, chậm rãi đi ra đại môn tan nát, khoanh tay đứng. Lát sau, có tiếng chim vỗ cánh lọt vào tai. Tiếp theo, một con chim đen thùi tên Bát ca đậu trên vai Dung Khinh Vũ.

"Đi đi, an toàn trên hết!" Dung Khinh Vũ ôn nhu nỉ non.

"Yash! không thành vấn đề, mỹ nhân, cũng vậy!" Nói xong, con chim phịch cánh bay đi.

Dung Khinh Vũ nghe tiếng nó bay đi, đứng đó một hồi lâu mới xoay người quay về nội thất.

Nếu cảm giác nàng không sai, Phượng Ngưng Tu, vừa rồi rõ ràng cố ý mở băng tơ của nàng. Không biết, có phải có liên quan đến lão hoàng đế hay không?

Bên này, Phượng Ngưng Tu ra Dung phủ, giương mắt nhìn qua đại môn Dung phủ xong mới khom người vào kiệu. Bốn kiệu phu nâng kiệu, đi ra.

"Thế nào?" Lúc này, một giọng nói trầm thấp lọt vào tai, vừa nghe đã biết đó là cao thủ truyền âm.

Phượng Ngưng Tu nghe vậy, không trả lời ngay mà trầm tư một lát mới mở miệng: "Không có phát hiện gì. Có lẽ nàng mù thật."

"Nếu không phải người chúng ta tìm, để nàng ta lại là uy hiếp với chúng ta, không bằng..." Người kia nghe xong ngữ khí nặng thêm, sát khí rõ ràng.

"Không." Phượng Ngưng Tu lại mở miệng, không đồng ý, đôi mắt lại thâm sâu thêm.

"Ngươi có tính toán khác? Chỉ là ta phải nhắc nhở ngươi, chỉ cần còn Dung Khinh Vũ ở Đông Sở thì hoàng thành này như thế nào cũng không hỗn độn được. Giá trị thật của nàng ta, ngươi rõ ràng hơn ta đấy!" Người nọ bị phủ quyết, bất mãn, thanh âm ngầm có ý cảnh cáo.

Ւ\*R


Bình luận

Truyện đang đọc