NHẬP MỊ

Hôm sau Cố Vị Minh đi tìm Mị Ma, nói cho cậu biết lần thi trung cấp này chỉ thi qua một môn, phải đợi lần sau thi lại một môn khác.

Vẻ mặt Mị Ma đả kích: “Không thi đậu?”

Cố Vị Minh thấy cậu thế thì hơi không đành lòng, nhưng vẫn không nói cho cậu biết chân tướng: “Thế nhưng một môn cậu thi rất tốt, cậu muốn thưởng gì không.”

Mị Ma rầu rĩ không vui, không nhấc lên chút sức sống.

“Muốn đến trường của hắn không?” Lòng Cố Vị Minh mang hổ thẹn, dỗ cậu, “Hôm nay tôi vừa hay qua đó có công việc, có thể đưa cậu tới.”

Cảm xúc u buồn của Mị Ma chỉ kéo dài đến khi bước vào trường học, nghe Cố Vị Minh bảo có thể tự do hoạt động, lập tức vui vẻ chạy đến viện khoa học. Cố Vị Minh thấy bộ dạng không tim không phổi của cậu, ngoại trừ thở dài cũng chẳng biết phải làm sao cho phải.

Hôm nay là ngày kết thúc kì nghỉ hè của cả trường, tiết đầu tiên của ngày đầu tiên mọi người khó tránh khỏi cảm giác lâng lâng.

Sáng sớm vào văn phòng Tiết Chu Thăng rót tách cà phê, mở máy tính không mục đích tìm kiếm truyền thuyết dân gian mười mấy thế kỷ trước, Mị Ma Tà linh v.v, nhìn một vòng cũng chẳng tìm ra cái gì.

Mãi đến khi hắn bị bạn cùng phòng gọi đi hỗ trợ chuyển các thiết bị thực nghiệm đã được phê duyệt. Đồng hành với hắn là đàn em của bạn cùng phòng, vụ nổ mấy ngày trước đã bị thương cánh tay, trên đường cứ mãi cám ơn Tiết Chu Thăng khuân giúp máy móc.

“Không cần cám ơn.” Tiết Chu Thăng hỏi, “Em là bị thương do vụ nổ à? Đỡ hơn chút nào không?”

Mặt mày đàn em ủ rũ, hai cánh tay cậu đều bó thạch cao, trên đầu còn quấn một vòng băng vải, bộ dáng khá thê thảm: “Em nghe thấy một tiếng vang rất lớn, lúc tỉnh lại hai cánh tay đã gãy mất. Một tháng không làm được gì.”

“May là chỉ gãy tay, mạng em lớn đấy.” Cùng Tiết Chu Thăng xách cái thùng với bạn cùng phòng thở hồng hộc nói, “Thảm nhất là giáo sư sát vách, phải nằm trên giường một tháng.”

“Em nghe bảo vụ nổ này có người cố ý, hai ngày nay không ít cảnh sát chạy tới trường lấy khẩu cung. Trên diễn đàn có người nói phía trước vụ nổ có một bóng đen đang bay qua lại ở sau bếp.”

“Mày cho là quỷ du đãng hở.” Bạn cùng phòng xem thường, “Nghe thôi đã biết là đồn đại rồi.”

Đàn em cười ngây ngô: “Còn không phải khi trường học xảy ra chuyện thì cứ thích truyền thế. Tụi kia bảo bóng đen em cũng nhìn thấy, lúc đó em đang hút thuốc trên hành lang, thấy cửa sau bếp có người đứng đó, em không chú ý mấy. Trên diễn đàn mấy đứa kia bảo khoác loác thì trong lòng em thấy meo meo.”

“Vậy chúc mừng mày đã thấy được hung thủ ở gần như vậy.” Bạn cùng phòng là trạch nam thể chất kém, xách nửa đường đã mệt gần chết, “Tao thấy không được rồi, tay muốn gãy luôn.”

Tiết Chu Thăng không thể làm gì khác hơn là dừng lại để anh nghỉ ngơi thở dốc.

Đàn em ngoài miệng cổ vũ: “Học trưởng cố lên! Phòng thí nghiệm sắp tới rồi.”

“Người máy công cộng trong sân trường đâu?”

“Bị khoa địa chất bên kia giành mượn rồi. Khoản tài trợ kim chủ ba ba đưa xuống, hôm nay mấy khoa lấy được thiết bị mới. Ai ai cũng mượn người máy ấy.”

“Tao muốn kéo nó.”

“Mày không sợ linh kiện hỏng thì tao không ý kiến.”

“Sắp chết.” Bạn cùng phòng kêu rên.

Tiết Chu Thăng giục: “Đừng nói nhảm xách mau.”

Bạn cùng phòng ủ rũ cúi người xuống, chuẩn bị nâng thùng, lại thấy có người chạy tới ôm chầm Tiết Chu Thăng.

“Honey!” Mị Ma xông lên từ sau ôm eo Tiết Chu Thăng, hưng phấn gọi.

Bạn cùng phòng cùng đàn em: “?!”

Tiết Chu Thăng không đứng vững bổ nhào ra trước, Mị Ma hoảng không phản ứng kịp.

“Anh nhớ em không?” Hai tay Mị Ma sờ eo hắn trượt thẳng xuống bụng, đặt Tiết Chu Thăng vào lòng, chắc chắn nói: “Anh nhớ em.”

Tiết Chu Thăng khiếp sợ: “Sao cậu tới đây?!”

“Em nhớ anh.” Tay Mị Ma lần xuống dưới, giờ cậu có thể tùy ý biến ảo hình người xuất hiện trước mặt con người, cậu cười híp mắt ôm hắn không buông tay.

Tiết Chu Thăng muốn gỡ tay Mị Ma ra, kết quả sức lực đối phương lớn hơn hắn tưởng nhiều, không đẩy ra được ngược lại bị ôm chặt hơn. Hắn không thể không thay đổi giọng điệu nghiêm túc: “Cậu buông tôi ra trước.”

Mị Ma nghe lời buông hắn ra.

Tiết Chu Thăng vừa muốn mở miệng, thấy đàn em với bạn cùng phòng bên cạnh hai cái miệng há to biểu tình ngây dại, vội vàng nói: “Không phải như mấy người tưởng.”

Bạn cùng phòng lộ vẻ để tao xem mày giải thích sao đây.

Tiết Chu Thăng: “Cậu ấy là bạn…”

Bạn cùng phòng: “Mày nghĩ tao ngốc hả?”

Mị Ma không hiểu họ đang nói gì, thấy Tiết Chu Thăng hình như đang vác đồ, liền chủ động tiến lên, dễ dàng nâng thùng trên đất khiêng lên.

Tiết Chu Thăng nhanh tay vịn eo cậu một tay đỡ phụ: “Từ từ thôi.”

“Vác đi đâu?”

“Cậu chậm thôi, coi chừng ngã.” Tiết Chu Thăng đuổi kịp cậu, “Đừng đi nhanh vậy. Chú ý dưới chân, tôi vác chung với cậu.”

“Hai người vác chậm lắm, em vác nhanh hơn, lát nữa anh có thể mang em dạo quanh trường và trò chuyện hông, lần trước anh đồng ý rồi.”

“Từ từ, từ từ thôi, không gấp.” Tiết Chu Thăng như hộ tống con gà con, vòng tay quanh đối phương, “Đừng để bị thương.”

Bạn cùng phòng với đàn em đứng ngây tại chỗ đơ ra nhìn hai người càng đi càng xa.

Đàn em nhỏ giọng nói: “Bảo cẩn thận giải thích đâu.”

Bạn cùng phòng đố kị ra mặt: “Quá chó!!!”

Hai người đi trước rất nhanh đã đến dưới lầu phòng thí nghiệm.

Mị Ma ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ: “Em có thể ôm thùng bay lên hông?”

“Không.” Tiết Chu Thăng ngăn lại.

“Em ẩn thân mà.”

“Thùng không ẩn thân được.” Tiết Chu Thăng giúp cậu mở cửa, “Cậu buông ra nghỉ đi, tôi vác cho.”

“Em làm được mà.” Mị Ma ôm thùng giấy không buông tay.

Tiết Chu Thăng đành chịu, không thể làm gì khác hơn là mang cậu tới phòng thực nghiệm. Tới cửa mới nhớ mang thiết bị vào cần phải quẹt thẻ mở khóa, nhưng kẹt cái nó nằm ở chỗ bạn cùng phòng với đàn em, Tiết Chu Thăng để cậu đặt thùng máy móc trước cửa, hỏi: “Hôm nay ai mang cậu tới.”

“Cố Vị Minh. Ảnh bảo em chỉ thi qua một môn, nên tạm thời chỉ có thể mở được vòng ngăn cách.” Mị Ma giang tay muốn ôm Tiết Chu Thăng.

“Nói thì cứ nói đừng động tay.”

“Sao anh không ôm em, em thấy đám người đang yêu mỗi lần gặp nhau đều ôm nhau.”

Biểu tình Tiết Chu Thăng như đang nói chúng ta yêu nhau lúc nào.

Mị Ma không vui, nói ra: “Anh là kẻ lừa đảo. Lần trước anh nói nếu em biểu hiện tốt thì đồng ý với em, lúc tỉnh rồi thì lại không nhận.”

“…”

“Hôm nay em giúp anh khuân đồ, em rất nhớ anh. Biểu hiện rất tốt.” Mị Ma cau mày trừng hắn, “Anh nói không giữ lời.”

Lúc này bạn cùng phòng với đàn em đã đến trước cửa phòng thực nghiệm, nghe câu cuối Mị Ma nói, dồn dập nhìn thẳng Tiết Chu Thăng.

Tiết Chu Thăng hết đường chối cãi.

Mị Ma rầu rĩ không vui cúi đầu nhìn thùng giấy, giận cá chém thớt đá thùng giấy.

“Cái này không thể đá.” Tiết Chu Thăng vội vã ngăn cản cậu, quay người nói với bạn cùng phòng: “Mấy cậu tự khiêng vào, tụi tao đi trước.”

Lúc Mị Ma bị hắn kéo đi thì miệng ghét bỏ, nhưng hai chân không chút chống lại.

Tiết Chu Thăng đi khỏi phòng thực nghiệm không xa lắm, kéo Mị Ma vào căn phòng không có ai, hắn vào xong liền đóng cửa lại: “Cậu chớ nói lung tung, khi nào tôi nói không giữ lời.”

Mị Ma ngẩng đầu nhìn hắn, mặt không vui, mắt lên án Tiết Chu Thăng là tên lừa gạt.

“Tôi lừa cậu cái gì?” Tiết Chu Thăng dở khóc dở cười.

“Em rõ ràng biểu hiện rất tốt.”

“Biểu hiện có rất nhiều loại, không phải một hai lần là thành.” Nói Tiết Chu Thăng cảm thấy mình nói sao sao ấy, nghe thì rất giống giọng điệu của tra nam, nên giải thích, “Tôi không nói cậu biểu hiện không tốt, cậu phải cho tôi chút thời gian cân nhắc chứ.”

“Mất bao lâu?”

“Ây…” Tiết Chu Thăng bị hỏi.

Mị Ma càng tức: “Anh muốn gạt em mà.”

“Tôi nào có.” Tiết Chu Thăng đỡ trán, “Bản thân đã là một việc chủ quan. Tiêu chuẩn mỗi người không giống nhau.”

“Tiêu chuẩn của anh là gì?”

“Chờ đã, đây đâu thể đong đo được, không phải bảo cậu làm nhiều ít thì cậu chỉ cần làm đạt tiêu chuẩn, không giống với kiểm tra.” Tiết Chu Thăng cố gắng giải thích, “Không có tiêu chuẩn cụ thể.”

Mị Ma hoài nghi nhìn hắn: “Anh đang gạt em.”

Tiết Chu Thăng che mặt. Hắn không có cách nào giải thích được, càng nói càng khó hiểu.

Mà Mị Ma lại nắm cổ áo của hắn hôn lên luôn.

Bình luận

Truyện đang đọc