NHẬP MỊ

Động tác cậu thoạt nhìn khí thế hùng hổ, nhưng chỉ chạm nhẹ trên môi  Tiết Chu Thăng như chuồn chuồn lướt nước.

Tiết Chu Thăng mới vừa giơ tay muốn đẩy đối phương ra nhưng lại mắc kẹt lúng túng giữa không trung.

“Anh xem, rõ ràng mỗi lần em hôn anh, em có thể cảm giác anh rất vui vẻ. Thế nhưng anh cứ mãi từ chối.” Mị Ma oan ức, “Anh nghĩ với anh nói chẳng ăn nhập gì cả, anh sao khiến em tin anh được.”

Nói một đằng làm một nẻo bị lột da ngay trước mặt Tiết Chu Thăng: “…”

Mị Ma vẫn lải nhải: “Anh xấu lắm. Anh gạt em, anh vốn không muốn ở bên em. Đã bảo cùng chết, chỉ chừng mười mấy năm, anh gạt em, xấu lắm.”

“Tôi không gạt cậu.” Tiết Chu Thăng nghe không nổi nữa, “Với lại tôi mới hai mươi tám, có thể sống lâu lắm, cậu đừng nói ghê như vậy.”

Vẻ mặt của Mị Ma rất không vui, cậu ôm Tiết Chu Thăng không buông tay.

“Được rồi, cậu buông tôi ra trước đã.” Tiết Chu Thăng vỗ vỗ cánh tay cậu.

“Em hông nghe lời anh đâu.” Mị Ma nói, ôm cổ Tiết Chu Thăng hôn lên, đẩy đối phương  dán sát cửa, dùng đầu lưỡi đẩy khớp hàm, hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn môi đối phương, môi lưỡi cuốn nhau liếm cắn.

Lòng Tiết Chu Thăng sắp tan nát rồi.

Hắn vốn nghĩ mình sẽ bị mê hoặc đến mất lý trí phán đoán giống như trước đó, nhưng gì cũng không có.

Lần hôn môi này không có cổ mùi thơm quỷ dị kia, cũng không có thứ gì ảo giác làm người ta ngơ ngơ ngác ngác, thân thể hắn với đối phương chặt chẽ kề sát nhau, hắn tinh tường cảm thấy nhiệt độ đối phương khác hẳn với con người, khi hôn môi thì xúc cảm giống như đúc trong mộng.

Hết thảy đều tồn tại chân thực, hắn cực kỳ tỉnh táo, không hề bị ảnh hưởng nào cả.

Dù vậy, Tiết Chu Thăng vẫn là bị cậu hôn tới không hề có sức chống đỡ, không kịp cho hắn thời gian suy nghĩ nguyên nhân phát sinh biến hóa, tay Mị Ma đã dọc theo lưng quần hắn sờ soạng.

“Đợi đã! Cậu muốn làm gì?”

“Làm chuyện trong lòng anh muốn ấy.”

Tiết Chu Thăng nắm chặt lưng quần: “Không được!”

“Tại sao? Anh muốn mà.”

“Tôi cưỡng hiếp cậu cậu sẽ vui à?!”

“Vui lắm.” Mị Ma lời lẽ hùng hồn

“…”

Mị Ma nghĩ nghĩ, buông hắn ra, giang hai tay: “Anh tới đi. Em hổng hông vui đâu.”

Tiết Chu Thăng kiềm lại chưa bật cười ra tiếng: “Đừng nghịch.” Vò vò đầu làm đầu tóc cậu rối bù.

Mị Ma ôm đầu bị vò tới vò lui.

“Tôi không lừa cậu.” Ngón tay Chu Thăng cắm trong tóc Mị Ma, ngón cái miết lông mày cậu, “Đã giúp cậu gian lận thi cử. Nếu lừa cậu thì đã chỉ sai cho cậu rồi, để cậu cả đời thi không qua.”

Thấy đối phương nói chuyện có lý nhưng Mị  vẫn cố vạch điểm không đúng của đối phương: “Nhưng em đâu qua cửa viết luận.”

“Không thể nào, tôi giúp cậu đoán đề mà vẫn không thi qua sao?”

“Thi.” Mị Ma bị dời sự chú ý, “Thế nhưng Cố Vị Minh nói em không qua.”

Tiết Chu Thăng trầm tư: “Cậu thi bao nhiêu điểm, cậu có nhớ đề thi ra gì không?”

Học tra Mị Ma: “Không nhớ rõ.”

“Vậy cậu thi lại đi.” Thấy dời đề tài thành công, Tiết Chu Thăng nói, “Hôm nay tôi còn có việc, không thể mang cậu đi dạo trong trường.”

Mị Ma nói: “Vậy em cùng công tác với anh.”

Trẻ trâu nói gì là đó, Tiết Chu Thăng không thể làm gì được cậu, để cậu ngồi ở cạnh bàn trống, lấy máy tính bảng trong ngăn kéo ra ném cho cậu: “Chơi không?”

Mị Ma quyết đoán lắc đầu.

Tiết Chu Thăng kiên nhẫn ngồi cạnh cậu: “Chơi game hay xem phim?”

“Muốn nhìn anh làm việc.”

Tiết Chu Thăng nghiêm mặt: “Không nằm trong mục lựa chọn.”

“Em rất muốn nhìn anh làm việc.” Mị Ma hiếu kỳ ngó vào phòng làm việc thấy đủ loại giấy tờ, “Anh viết gì thế?”

“Công thức vật lí tính toán.”

“Tính toán là gì?”

“Căn cứ vào năm 2018 bác sĩ Sheldon Cooper đưa ra một quan điểm cực kỳ không đối xứng và tiến hành nghiên cứu, luận chứng chủ yếu là cách dùng bảng tính tạo ra giao điểm không đối xứng trong không gian bốn chiều, ông đưa ra vài lí luận cơ bản đều khuyết thiếu tính đối xứng và tiến hành chứng minh mở rộng.”

(đừng hỏi, tui cũng chả hiểu đâu)

“Ồ ồ ồ.” Mị Ma gật đầu.

Tiết Chu Thăng cười: “Cậu nghe hiểu hả?”

“Nghe không hiểu.” Mị Ma bình chân như vại, “Anh có thể dạy em mà.”

“Nói sau đi.” Tiết Chu Thăng download mấy trò chơi nhỏ đơn giản từ cửa hàng ứng dụng.

Mị Ma tức giận phồng má, cậu trực tiếp bẻ cằm Tiết Chu Thăng, hai con ngươi biến vàng: “Anh đừng gạt em.”

“Gạt gì, một siêu sinh vật tự nhiên như cậu học vật lý làm gì? Tôi không… í.” Tiết Chu Thăng nhíu mày lại, “Cậu mới dùng năng lực với tôi à?”

Mị Ma không nghĩ lực mê hoặc của mình mất đi tác dụng, cậu ngẩn ra: “Sao vô dụng?” Cậu rất vất vả mới lấy xuống vòng ngăn cách đó, lại không nghĩ rằng Tiết Chu Thăng không bị năng lực cậu ảnh hưởng.

Tiết Chu Thăng thò tay gõ trán cậu: “Không nghe lời thì tôi mời cậu ra ngoài.”

Mị Ma che đầu. Mắt thấy năng lực mình mất tác dụng, đàng hoàng, gục xuống bàn nghiêng đầu nhìn Tiết Chu Thăng: “Em chỉ muốn hiểu anh thêm…”

Tay Chu Thăng cầm sổ ghi chép khẽ nhúc nhích, hắn kịp thời đè lại kích động muốn xoa xoa đầu đối phương.

Tay Mị Ma kéo tay hắn, kéo lên đầu mình.

Tiết Chu Thăng bất đắc dĩ: “Không cho…”

“Tui không đọc tâm tình của anh.” Mị Ma nhẹ giọng nói, “Tui chỉ muốn anh sờ sờ tui thôi mà.”

Tiết Chu Thăng bất đắc dĩ xoa nhẹ đầu cậu, kín đáo đưa máy tính đưa cậu: “Tự mình chơi đi, làm xong thì hôm nay dẫn cậu đi dạo trong trường.”

Hai mắt Mị Ma lấp lánh: “Vậy anh làm nhanh đi.”

“Cậu không quậy thì tôi sẽ nhanh.” Tiết Chu Thăng nói, trong đầu đã bắt đầu quy hoạch tiến độ công tác tranh thủ làm nhanh cho xong.

Mị Ma lập tức cầm máy tính bảng, không nói.

Tiết Chu Thăng giúp cậu tải xuống game na ná như pikachu, dạng kiểu đọc tình tiết vượt ải, một chú chó canh gác quê hương đánh bại sự xâm chiếm của Slime. Mỗi cửa người chơi phải lấy một mẩu khớp xương chó, lấy mẩu khớp xương chó thì có thể đi đập Slime, đập ra tiền vàng thì đổi đạo cụ.

Chờ Tiết Chu Thăng xử lý xong xuôi công tác trong tay, thấy Mị Ma đã vượt hơn 100 ải.

“?!” Tiết Chu Thăng khiếp sợ, “Tự cậu chơi?”

“Gâu. Anh hết bận à chúng ta có thể đi chưa?” Mị Ma chọt slime đủ màu đánh chúng nó tan nát đồng thời nói chuyện với hắn, “Đợi em qua ải này đã, gâu.”

“Gào gì mà gào! Không cho học chó sủa.”

“Em có hả?”

“Cậu có.” Cái trò này, đặc hiệu âm thanh toàn là tiếng chó sủa gâu gâu, chơi riết bị tẩy não. Tiết Chu Thăng đóng lại âm thanh.

Mị Ma hỏi: “Kết cục game chó thắng không?”

“Tôi không chơi sao mà biết.” Tiết Chu Thăng thấy cậu hơi không nỡ đi, “Muốn chơi tiếp hả?”

Mị Ma nghĩ nghĩ rồi buông game xuống: “Không chơi.” So sánh với việc nói chuyện cùng Tiết Chu Thăng, game không hấp dẫn tới vậy.

Tiết Chu Thăng dọn dẹp bàn tắt đèn: “Buổi chiều trong trường vừa hay có một triển lãm văn hóa thời Trung cổ. Cậu không phải là sản vật thời Trung cổ sao, dẫn cậu đi gặp thân thích.”

Mị Ma nào hiểu ba cái này. Cậu còn đang suy nghĩ tới ải mới nãy đánh, một đôi tình nhân bị slime bắt đi đã được cứu, họ nắm tay nhau nói cám ơn chú chó. Thấy Tiết Chu Thăng đi ở đằng trước, Mị Ma đuổi sát đối phương, nắm tay hắn đan từng ngón từng ngón tay hắn xen với ngón tay mình, khóa lại một chỗ.

Tiết Chu Thăng hơi kinh ngạc.

Mị Ma nói: “Anh không được bỏ em.”

“…”

Mị Ma nhỏ giọng nói: “Đi tới nơi có người thì em thả ra.”

Tiết Chu Thăng không đáp, hắn với Mị Ma ra khỏi tòa nhà thực nghiệm thì đối phương buông tay ra.

Tay vừa buông, thấy Mị Ma tò mò nhìn người ta ăn kem ốc quế trên đường, Tiết Chu Thăng hỏi: “Muốn ăn không?”

“Ăn ngon không?”

Tiết Chu Thăng trực tiếp nắm tay cậu: “Đi thôi, dẫn cậu đi mua.”

Bình luận

Truyện đang đọc