NHẶT CHÀNG CÔNG NGỐC VỀ LÀM RUỘNG

Editor: demcodon

Đến huyện Hoa Dương đã qua vài ngày, Yến Thần Dật bắt đầu cuộc sống cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước.

Khởi điểm là mấy ngày nay bận rộn thu dọn cái sân cũ nát này. Đầu tiên là tìm người đến đào gạch lên, lại đi ra ngoài nhìn nhìn mấy mẫu ruộng, phát hiện diện tích không nhỏ mà hắn một chút cũng không dùng được, cho nên trước mặc kệ để đó.

Mỗi ngày dậy sớm vén tay áo cầm cuốc xới đất ở trong sân, đây chính là việc tốn sức. 

Đầu mùa xuân thời tiết còn mang theo hơi lạnh. Yến Thần Dật lại đầu đầy mồ hôi, hai tay giơ cây cuốc, tay nâng cuốc lên nện xuống đất ở trong sân một tiếng phốc, sau đó kéo cây cuốc ở trong đất một chút, nâng lên lại tiếp tục động tác trước đó.

Cánh tay mấy ngày nay đã đau nhức không thôi nhưng Yến Thần Dật lại làm việc đặc biệt vui vẻ. Nói như thế nào đây, vốn cuộc sống đô thị làm cho hắn cảm thấy phiền muộn không chịu nổi, khó được đến cổ đại có thể thể nghiệm một chút làm ruộng hằng ngày tự nhiên rất hưng phấn. 

Lại nói tiếp ban đầu Yến Thần Dật cũng là tràn ngập nhiệt huyết có điều lại gặp suy sụp. Hắn vốn nghĩ là chuyện trồng trọt cũng đơn giản, đào cái hố rồi bỏ hạt giống vào lại lấp đất lên trên, mỗi ngày tưới nước lên, qua vài ngày thì có thể nẩy mầm. 

Nhưng sau lại mới biết được mình quá sai rồi. Thì ra có hạt giống cần phải ngâm nước, có hạt giống cần phải nghiền ra mới có thể trồng, quan trọng nhất là xới đất, bằng không trồng cũng không ra. Chuyện này vẫn là do hàng xóm Lý đại thúc nói cho hắn biết, bằng không không biết sẽ lãng phí bao nhiêu hạt giống, còn phí công.

Đang ngẩn người thì nghe thấy có người cách sân tường gọi mình hắn nhanh chóng quay đầu nhìn, là Lý đại gia ở bên cạnh.

“Tiểu Yến!”

“Lý đại gia, sao ông lại đến đây?” Yến Thần Dật buông cây cuốc trong tay đi ra cửa trước sân.

Lý đại gia năm nay hơn năm mươi tuổi, có thể là nông dân nên thoạt nhìn có chút già. Bất quá tinh thần của ông không tệ còn là tấm lòng nhiệt tình, lúc này mới vài ngày đã quen thân với Yến Thần Dật.

“Trong nhà buổi trưa có hầm thịt, đại nương cháu kêu thúc đưa tới cho cháu một chút.” Lý đại gia bưng cái chén nhỏ cười ha ha đi vào, mắt ông nhìn thấy đất trong sân sửng sốt hỏi: “Cháu làm gì vậy?”

Yến Thần Dật hít hít mũi, mùi hương thịt hầm hấp dẫn làm cho hắn chảy nước miếng vội vàng dẫn ông lão đi vào trong phòng, vừa đi vừa không thèm để ý nói: “Ông không phải nói cho cháu biết phải xới đất mới có thể trồng rau sao, cháu đang xới đất đấy.”

Lý đại gia cười một tiếng, sau đó lại lắc đầu thở dài đi về phía trước Yến Thần Dật nói: “Cháu nhìn xem cháu là một tiểu công tử, loại chuyện này lại tự mình động tay, người trong nhà cũng không đau lòng ư?”

Yến Thần Dật cười cười, nghĩ thầm: ‘còn không phải là không ai đau lòng mới tự mình trồng sao?’

“Lý đại gia, cháu xới xong rồi qua hai ngày nữa mới có thể gieo hạt giống phải hay không? Cháu thấy mấy loại hạt giống ngâm ở trong nước kia đã nẩy mầm rồi.” Rót ly trà để lên bàn cho ông lão rồi hắn cười tủm tỉm nhìn ông: “Thật ra cháu chỉ biết xới đất, lúc nào thì trồng được?”

Lý đại gia nhìn hắn đang vui vẻ, tiểu hài tử trước mắt cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi còn chưa trưởng thành, mặt mũi trời sinh tính trẻ con. Có thể tưởng tượng tưởng được chiến loạn vừa qua không khỏi không ít quan to quý nhân đều bởi vì đứng sai vị trí bị xét nhà diệt tộc, người nhà Yến Thần Dật này chỉ sợ cũng bị liên lụy.

Ông cũng không hỏi nhiều chỉ là nói cho Yến Thần Dật biết một ít trình tự đơn giản, cuối cùng nói: “Hôm nay xới ngày mai là có thể trồng, nhưng cháu đừng lập tức lấp đất lại, để một lớp mỏng là được, loại hạt này tự mình sẽ cắm rễ, còn có, cháu xới được nhiều luống đất thì tách ra trồng.”

Yến Thần Dật nhanh chóng gật đầu nhớ kỹ những lời Lý đại gia nói.

“Cháu cũng không có trồng nhiều loại, có cải thảo, hành tây, còn có cà chua, cà tím, ớt, dưa chuột và đậu que. Lý đại gia, ông nói cháu có phải trồng quá nhiều hay không?”

Lý đại gia nhìn hắn đang vui vẻ nghĩ thầm: ‘sân đẹp như vậy bị đổi thành đất trồng rau không nói, còn trồng nhiều loại như vậy, cũng đủ có thể lăn lộn.’

Ông chỉ chỉ trong sân nói: “Sân của cháu rộng thì tách ra trồng, nhớ rõ những loại cây non dây leo thì đừng quên phải cắm cột trên đất, cháu đi phía sau núi tìm xem có nhánh cây thô hay không mang về cắm xuống là được.”

Yến Thần Dật có chút hiểu gật đầu, đợi lúc rảnh thì đi ra phía sau núi tìm nhánh cây.

“Hậu viện này của cháu cũng để trống vậy hả?” Lý đại gia thấy hắn ăn cơm nên tự mình đi dạo một vòng ở trong sân thấy hậu viện lại còn đào ao hoa sen, bất quá đã sớm tàn, bùn trong đáy ao cũng nức ra.

Yến Thần Dật bưng chén vừa ăn vừa đi bộ với ông lão gật đầu than thở nói: “Nhưng không phải là để trống, Lý đại gia nói cháu có thể đào bùn lên rửa sạch rồi nuôi chút cá hay không? Ngày thường không có việc gì còn có thể câu cá chơi.”

“...... Cháu đừng hồ nháo, đây là ao ruộng, ngày khác đi lên huyện mua chút giống cây ăn quả về trồng, năm sau còn có thể ăn trái cây.” Lý đại gia trở mặt: “Trở về ăn cơm đàng hoàng, đừng bưng chén đi loạn cũng không sợ sặc gió à?”

Yến Thần Dật híp mắt cười, nhanh chóng gật đầu bưng chén nhỏ về trong phòng.

“Lý đại gia, người trong thôn chúng ta đều thật nhiệt tình.” Yến Thần Dật ăn xong cơm rửa chén bát sạch sẽ nghiêng đầu nhìn về phía Lý đại gia ngồi ở trong sân hút thuốc: “Theo lý thuyết cháu là người ngoài đến nơi này khẳng định sẽ bị nghị luận. Bất quá bọn họ đều đối xử nhiệt tình với cháu, còn tặng cháu không ít thức ăn, cháu đưa tiền bọn họ cũng không cần.”

Lý đại gia gật đầu một cái nghe lời hắn truyền đạt, chớp đôi mắt nói: “Cháu tuổi còn trẻ lại một mình tới nơi này không phải cần giúp đỡ một chút hay sao, cũng không phải đồ vật gì quý, lại nói đầu năm nay vừa an ổn xuống, nhà nào có thể giúp thì giúp một tay.”

Yến Thần Dật nhìn về phía ông lão gật đầu một cái rồi đỡ ông đi ra ngoài: “Buổi chiều cháu muốn đi ra ngoài, ông và đại nương tay chân không tốt có muốn mua cái gì hay không cháu mang về cho.”

Lý đại gia khoát tay thở dài: “Cháu đừng có tiêu tiền loạn, chúng ta cái gì cũng không thiếu.”

“Đã biết, chẳng qua là đi mua chút dụng cụ, vẫn cảm giác những thứ này dùng không thuận tay.”

Ông lão gật đầu một cái, vẫy tay cho hắn trở về đi không cần tiễn.

Yến Thần Dật đứng ở trước cửa nhìn Lý đại gia rời đi rồi mới xoay người về sân đóng cửa tiếp tục xới đất.

* * *

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt một tháng sân của Yến Thần Dật cũng đã xảy ra biến hóa không nhỏ.

Một tháng trước hạt giống gieo xuống cơ bản đều nẩy mầm, hắn càng vui vẻ không thôi. Dù sao cũng là chính mình tự tay làm đó, làm sao có thể không vui vẻ chứ.

Hắn giơ tay lau mồ hôi trên mặt một cái, nhìn nhìn cánh tay trắng trắng mềm mềm thon dài của mình bĩu môi. Lúc nào mới có thể luyện ra cơ bắp chứ? Hiện tại hắn này mỗi ngày phơi nắng cũng không đen, thật đúng là hợp với tên tiểu bạch kiểm.

Trồng trọt là cuộc sống tinh tế, hoặc là nói đối với Yến Thần Dật đó là một cuộc sống tinh tế. Những hạt giống đó cũng không phải là mua về sau đó trực tiếp có thể gieo vào đất ruộng là có thể lớn ra cây, ít nhất hắn phải mỗi ngày tưới nước xới đất để cho hạt giống có thể hít thở không khí.

Hắn ngược lại rất thích làm những chuyện này. Buổi sáng thức dậy đi giếng múc nước rửa mặt, sau đó nấu chút mì sợi làm bữa sáng, lại đến tiền viện xem hạt giống mỗi ngày đều sẽ có chút biến hóa.

Hôm nay Yến Thần Dật tỉnh rất sớm, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ trời vừa tờ mờ sáng hắn ngáp một cái lại lật người muốn ngủ thêm một lát. Nhưng ở trên giường lật một hồi lâu như thế nào cũng ngủ không được.

“Tỉnh, ngủ không được thì đứng lên thôi.” Lẩm bẩm một tiếng vén cái màn giường lên mặc y phục, sau đó cầm sợi dây thừng cột một đầu tóc dài lên.

Ở trong sân dạo qua một vòng nhìn xem tình huống hôm nay các loại hạt giống sinh trưởng thế nào, nhỏ một ít cỏ dại mọc lên bên cạnh cây non rồi lại tưới chút nước, cuộc sống một ngày này trên cơ bản cũng bận rộn xong.

Đáng nhắc tới là lần trước Lý đại thúc dẫn theo hắn đi qua một vòng vài mẫu ruộng kia, cũng may có Lý đại thúc giúp đỡ nên cũng trồng xong. Bất quá chẳng qua là trồng một ít lúa mạch, bắp, đậu nành linh tinh.

Bình thường lúc Lý đại thúc thuận tay thì giúp hắn tưới ruộng, nhổ cỏ. Mặt mũi của Yến Thần Dật không thể chịu được vẫn cảm giác ngượng ngùng, chết sống phải đưa tiền công cho Lý đại thúc.

Lý đại thúc vốn là không nhận, có điều Yến Thần Dật nói mình nhận sự giúp đỡ của nhà bọn họ nhiều như vậy, nếu không nhận tiền này thì về sau không lui tới nữa, lúc này ông mới nhận bạc.

Ăn bữa sáng xong về phòng nhìn số bạc còn lại trong tay mình, không nhiều không ít vừa vặn hai trăm lượng. Yến Thần Dật không có khái niệm gì quá lớn, chỉ biết là số tiền đủ cho hắn sinh hoạt tốt trong một thời gian, cảm giác còn rất vui vẻ.

Hắn tính toán dùng vài bạc vụn đi đổi tiền đồng về dùng, chung quy đồ vật trong huyện này cũng không có gì quý, không cần phải dùng nhiều bạc đi đổi. Nghĩ đến thì làm, cầm túi tiền đi ra ngoài, hắn cũng muốn mua mấy con gà vịt về nuôi, như vậy mình cũng có thịt làm thức ăn, cũng có thể bán kiếm chút tiền.

Mới ra cửa thì nhìn thấy Lý đại thúc từ đầu phố đi tới nơi này, phía sau còn có một chiếc xe lừa. Hắn nhanh chóng đi qua: “Lý đại thúc? Đi dâu sớm như vậy?”

“Bây giờ không tính là sớm, ngày hôm qua đi qua vườn trái cây phía trước lấy cho cháu mấy cây ăn quả, mùa hè năm nay cháu có thể ăn trái cây rồi.” Lý đại thúc cười ha ha chỉ mấy cây trên xe lừa, đều là cây ăn quả thành phẩm đã nhiều năm.

Yến Thần Dật kinh ngạc không thôi, lại gần nhìn xem lá cây của mấy cây ăn quả đó. Tuy nói vừa nẩy mầm nhưng cũng có thể nhìn ra là cây đào.

“Sao thúc lại tiêu pha như thế, mất bao nhiêu bạc cháu trả lại cho thúc.”

Lý đại thúc khoát tay đi với hắn đến trước cửa chỉ huy người mang cây ăn quả chuyển vào trong sân: “Không tốn tiền, chủ nhân vườn trái cây kia là có chút quen biết với thúc, quan hệ rất tốt. Bất quá là mấy cây ăn quả thôi, khách khí như vậy làm chi.” Lại thấy dáng vẻ hắn rõ rệt là muốn đi ra ngoài, Lý đại thúc cười nói: “Cháu đi ra ngoài tính toán mua gì hả?”

“Dạ, muốn mua mấy con gà vịt về nuôi, vẫn ăn trứng gà của mọi người cảm thấy băn khoăn.” Yến Thần Dật cười ngại ngùng, đưa tay ôm một cây đào còn rất nhỏ vào.

“Vậy cháu đi đi, cây này thúc để đây cho cháu là được, một lát thúc khóa cửa cho cháu.” Lý đại thúc khoát tay ý bảo không cần hắn giúp: “Đi đi.”

Yến Thần Dật gật đầu một cái lại nói cảm tạ rồi đưa ổ khóa cho Lý đại thúc rồi đi.

Hắn cũng không lo lắng Lý đại thúc có tâm tư xấu gì, thứ nhất nhà hắn không có gì đáng giá có thể cho người nhớ thương, thứ hai hắn tin tưởng một nhà Lý đại thúc.

* * *

Giữa trưa đến giờ cơm nên hắn tìm quán hoành thánh ở bên đường ăn chút bánh bao hoành thánh. Chờ lúc hắn về nhà thì cầm không ít đồ. Một con gà trống, một con gà mái, còn có mấy con gà con, về phần vịt hắn không mua, cảm thấy nuôi gà dễ sống hơn.

“Tiểu Yến đã về rồi à?” Dọc theo đường đi không ít hàng xóm láng giềng chào hỏi, thấy hắn lại cầm không ít đồ thì nhanh chóng đến giúp, còn có đại nương mang theo sọt tre, bên trong có mấy củ cà rốt: “Đến đến, đại nương cầm giúp cháu.” Nói xong thì đưa tay cầm giúp hắn sợi dây cột cánh con gà trống.

“Đại nương đi ra ngoài hả?” Yến Thần Dật cười nhìn bà.

“Đây không phải tính đi qua nhà cháu hay sao, nhi tử của đại nương ở kinh thành gửi thư cho đại nương, nhưng mà bà lão ta lại không biết chữ nên tới tìm cháu nhờ đọc một chút.” Đại nương cười ha ha nhìn hắn còn có chút ngượng ngùng.

Yến Thần Dật nhanh chóng gật đầu mở cửa cho đại nương vào nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc