NHẶT CHÀNG CÔNG NGỐC VỀ LÀM RUỘNG

Editor: demcodon

Hậu viện tửu lâu, Yến Thần Dật nhìn hai cái túi to bị tùy ý ném tới, khó hiểu nhìn về phía Ninh đang cười tủm tỉm.

Hắn chớp mắt mấy cái nghi hoặc hỏi: “Thứ gì?”

Lại liếc mắt nhìn, túi to kia còn lộn xộn, loáng thoáng nghe được tiếng chít chít chít. Hắn đột nhiên lui về phía sau một bước, nghĩ đến hai ngày trước Quảng nói.

“Chuột?”

“Ừ, tất cả đều là chuột, ta và Quảng bắt một buổi tối đấy.” Ninh tự hào ưỡn ưỡn ngực, cười tủm tỉm nhìn y: “Thế nào? Có phải rất lợi hại hay không.”

“...... Hai ngươi thật trâu bò, lấy đi lấy đi, nếu như bị khách thấy thành cái gì chứ?” Yến Thần Dật ghét bỏ phất tay, lại lui ra phía sau một bước xoay mặt kêu:“Tư Bác!”

Tư Bác từ chuồng ngựa chạy tới, khó hiểu nhìn hắn.

Yến Thần Dật vươn tay chỉ hai cái túi trên mặt đất nói với nam nhân: “Đợi lát nữa Ninh và Quảng đi, sau đó huynh dẫn người tưới chút dấm chua các góc trong hậu viện, ta cũng không muốn có người bị dịch chuột.”

Tư Bác gật gật đầu, mắt nhìn Ninh.

Ninh nhanh chóng mang theo hai gói to chạy, vừa chạy còn vừa nghĩ: "ánh mắt chủ thượng thật ghét bỏ, thật hung tàn."

“Vừa rồi đang làm cái gì?” Yến Thần Dật thấy Ninh đi rồi vẫn là ghét bỏ liếc mắt nhìn chỗ vừa để túi to, quyết định một lát phải đến quét tước một chút. Về phần tửu lâu nhà người khác sẽ thế nào, xin lỗi, hắn mặc dù tâm địa thiện lương nhưng không phải thánh mẫu, đặc biệt hiện tại tửu lâu Trương gia là của hắn, càng là muốn kinh doanh thật tốt.

“Chải lông cho A Hắc, Thần Thần, thật nhàm chán đó, đệ mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện làm, ta cũng không có chuyện làm.” Nam nhân bũi môi, lại gần ghé vào trên vai hắn, mang mặt cọ cọ lên cổ hắn: “Ta cũng giúp Thần Thần tính sổ nha.”

“Huynh nếu như có thể tính sổ không phải đã sớm giúp ta rồi sao?” Yến Thần Dật giơ tay sờ sờ đầu y, cũng rất bất đắc dĩ. Hai ngày nay vừa tiếp nhận tửu lâu, mặc dù tất cả đã sớm quen thuộc nhưng có chút chuyện Yến Thần Dật vẫn là phải tự mình xử lý, cho nên có chút xem nhẹ nam nhân này.

“Ta đây không giúp được đệ cũng không để ý ta.” Nam nhân ủy khuất ôm lấy hắn cọ cọ, nghĩ thầm: "cứ như vậy đi xuống không được, cho dù Thần Thần đồng ý hai người bọn họ chung phòng cũng không có thời gian làm! Thật làm cho y khó chịu, khó chịu đến mức y sắp không giả vờ nổi nữa.

Tâm lý của nam nhân biến hóa làm Yến Thần Dật không rõ ràng, hắn chỉ là cảm thấy ở hậu viện tùy thời sẽ có người đến thì bị ôm như vậy có chút ngượng ngùng; hơn nữa hơi thở nóng hầm hập kia phun ở sau cổ mình ngứa, hắn nhớ tới ngày đó hai người tiếp xúc thân mật mà đỏ mặt.

Liếm liếm môi khô ráo, hắn ngửa đầu dùng cái gáy cọ cọ trán nam nhân cười nói: “Bằng không hai ngày nay huynh giúp Lý đại thúc thu rau quả trong nhà đi? Luống rau trong nhà chúng ta đã lâu không hái, lại không hái rau quả xuống thì nó sẽ khô cứng.”

Tư Bác nghĩ nghĩ, mặc dù không quá tình nguyện tách ra với Yến Thần Dật, nhưng trong nhà cũng không thể không ai quan tâm, chỉ có thể cố mà làm gật đầu nói: “Một lát ta trở về lập tức cùng Lý đại thúc thu hoạch mấy luống rau, sang năm lại trồng loại nào?”

“Ừm, Lý đại thúc biết mấy chuyện này, nhờ ông giúp một chút, thuận tiện mang thịt ta nấu đêm qua cho bọn họ một chút.” Yến Thần Dật rời khỏi ôm ấp của nam nhân kéo tay y đi ra phòng bếp, mang thịt đã sớm gói lại chuẩn bị buổi tối mang về nấu đưa cho y: “Buổi tối muốn ăn cái gì? Ta làm cho huynh ăn.”

“Thần Thần làm gì cũng ăn ngon.” Tư Bác cười tủm tỉm nhìn hắn, vốn muốn đến gần hôn một cái, bất quá trong phòng bếp quá nhiều người chỉ có thể từ bỏ.

Yến Thần Dật cười nhéo mặt y, hất hất cằm bảo nam nhân: “Đi thôi, một lát ta kêu cho bọn họ rửa sạch hậu viện là được, huynh mang rau quả hái xuống đều để trong phòng bếp đi, buổi tối trở về ta thu dọn.”

Tư Bác gật đầu xoay người cầm chậu nhỏ rời đi.

* * *

Nói đến hai người kia, Ninh và Quảng mỗi người trong tay xách một túi chuột từ sau hẻm nhỏ đi đến hậu viên tửu lâu Tôn gia. Hai người mai phục sớm đã thành thói quen, hơn nữa khách trong tửu lâu Tôn gia cũng không nhiều, hai người liếc nhau, Ninh cười gian giơ giơ túi to trong tay kia đã không có tiếng chuột bĩu môi.

“Ta đến hậu viện ném chuột chết, ngươi đi tiền viện thả chuột sống.”

Quảng gật đầu, ba hai cái nhảy lên trên phòng mang theo một túi chuột sống chạy tới tiền viện.

Ninh nhìn nhìn chung quanh mở túi to ra, đang muốn đổ chuột chết ra bên ngoài thì nghe thấy có người ở trên cây cách đó không xa kêu mình: “Ninh!”

Hắn chớp mắt mấy cái quay đầu nhìn, trách không được nghe tiếng quen thuộc như vậy, thì ra là Thanh vẫn ở kinh thành. Người mặt than bên cạnh Thanh là Dịch.

Hai người từ trên cây nhảy xuống, Thanh cười tủm tỉm liếc nhìn túi to trên tay hắn nhíu mày.

Mặt Dịch không chút thay đổi gật đầu với hắn, cái này coi như chào hỏi.

“Các ngươi sao lại tới đây?” Ninh kinh hỉ nhìn hai người.

“Hai ngươi không phải truyền tin tức nói tìm được chủ thượng rồi sao, hai ta nào còn có thể ngốc ở đó chứ, lập tức chạy đến đây.” Thanh duỗi tay bắt con chuột chết ra nhìn nhìn, thuận tay ném đi ra ngoài, không lệch không ngay lướt qua tường rào ném vào tới trong sân.

“Hưm......” Ninh nhíu mày trừng mắt nhìn Thanh.

Tên này cứ như vậy đã trực tiếp ném vào, cũng không nhìn xem hậu viện có người hay không. Nếu quấy rầy kế hoạch không hoàn thành nhiệm vụ, sau khi trở về chủ thượng không chừng liếc mắt đưa tình dao nhỏ quét về phía mình đây!

“Không có ai, tửu lâu này chỉ có buổi tối mới nhiều người, lúc này trong hậu viện không có ai, những tiểu nhị kia cũng chạy tán loạn.” Thanh không quan trọng nhún vai, vươn tay cướp lấy túi to tự mình chạy tới ném chuột chết.

Dịch liếc mắt nhìn Ninh, mặt than hỏi y: “Chủ thượng thế nào?”

“Rất tốt, tương đương tốt.” Ninh nghĩ đến mỗi ngày chủ thượng đều ở trước mặt Yến Thần Dật giả ngu thân thể run rẩy một chút, rõ ràng không cách nào tiếp nhận. Nhìn lâu như vậy vẫn là không có cách nào quen, tích cách chủ thượng còn có lúc hoạt bát như vậy.

Dịch chớp mắt mấy cái hiếu kỳ nhìn y.

Ninh thở dài, cảm giác mình mỗi lần đoán nội dung trong ánh mắt Dịch thì đặc biệt ngưu bức*: “Chủ thượng được người cứu, người kia...... nói như thế nào nhỉ, rất thần kỳ.” Ninh nghĩ đến hành động của Yến Thần Dật, lại nghĩ đến tuổi y chậc lưỡi: “Đặc biệt thần kỳ.”

(*Ngưu bức: rất lợi hại; mạnh mẽ /mang ý bất nhã.)

“Có phải là tiểu tiên sinh kia hay không?” Một túi chuyệt chết được Thanh ném xong, sau khi trở về cười tủm tỉm hỏi vấn đề: “Hai ta vừa đến huyện Hoa Dương thì nghe nói chuyện có tửu lâu buôn bán đặc biệt tốt, ngày đó đại hội ngắm hoa thì còn mua điểm tâm ăn, hương vị rất tuyệt.”

“Ừm, tay nghề của Tiểu Yến đặc biệt giỏi, cũng làm ra được nhiều món ăn đa dạng, rất được hoan nghênh. Ta cảm thấy so với vị đầu bếp trong phủ còn làm giỏi hơn.” Ninh nghĩ đến một lát trở về là có thể ăn cơm trưa thì tâm tình tốt không ít.

“Hai ta đi theo các ngươi cùng trở về được không? Nếu tìm được chủ thượng thì sớm chút về kinh, kinh thành đã loạn thành cái dạng gì rồi.” Thanh đang nói chuyện, Quảng trở lại.

Quảng nhảy xuống đứng ở bên cạnh hai người nhíu mày: “Ngày đó thấy thật là hai ngươi hả? Ta còn cho rằng nhìn lầm.”

“Ha ha, vẫn là ngươi mắt trộm, hai ta đi thoáng qua trước tửu lâu nhà các ngươi mà thôi, như vậy cũng bị ngươi thấy được.” Thanh duỗi tay vỗ xuống bả vai Quảng, quay đầu nhìn Dịch vẫn không nói chuyện bĩu môi: “Hũ nút, ngươi đến lúc nào mới lên tiếng hả?”

Dịch quay đầu nhìn gã không nói chuyện, trên mặt cũng không có biểu cảm.

Ninh và Thanh đồng thời trợn mắt, nghĩ thầm: "tên này quanh năm suốt tháng cũng một gương mặt than như vậy, nếu ai có thể làm cho gã thay đổi biểu cảm thật đúng là không dễ dàng."

“Trở về lại nói.” Quảng liếc mắt nhìn, bốn người lập tức rời đi.

Trong đại sảnh tiền viện tửu lâu Tôn gia, vốn đã không có nhiều khách lại bị chuột từ trên trời giáng xuống chạy trở tay không kịp, đừng nói cũng có trên dưới một trăm con chuột, ở trong đại sảnh tán loạn. Khách hoảng sợ chạy ra đường chỉ vào Tôn lão bản quát mắng.

* * *

Bốn người cùng nhau trở về tửu lâu Trương gia, Yến Thần Dật quét mắt nhìn hai gã nam nhân xa lạ cùng trở về không nói chuyện.

Quảng chớp mắt mấy cái chỉ vào hai người nói: “Thanh và Dịch giống như hai chúng ta.”

Yến Thần Dật gật đầu lại nhìn Ninh: “Tư Bác về nhà cùng Lý đại thúc thu dọn vườn rau, các ngươi nếu không có việc gì cũng có thể đi.”

Ninh hít một hơi khí lạnh, đây rõ ràng là không muốn quan tâm bọn họ chết sống đây. Hắn có chút hối hận đã dẫn Thanh và Dịch đến cho Tiểu Yến nhìn, vị này không phải chung một loại tính cách với chủ thượng nhà hắn, nhưng cũng đều không phải là loại tốt lành gì.

Quảng kéo Ninh lại cười cười với Yến Thần Dật: “Ta đi đại sảnh, mấy người bọn họ trở về giúp Tư Bác.”

Yến Thần Dật gật đầu đồng ý một tiếng, xoay người đi về phòng thu chi. Ngoại trừ vừa rồi liếc mắt đánh giá nhìn Thanh và Dịch thì ngay cả nửa ánh mắt cũng chưa cho bọn họ.

Lúc này trong lòng Yến Thần Dật cảm thấy không tốt lắm, cái loại ảo giác có người muốn cướp Tư Bác từ b6n cạnh hắn đi càng ngày càng đậm. Hắn thở sâu nói với chính mình Tư Bác sẽ không tùy tiện rời khỏi mình, bắt buộc mình tỉnh táo lại xử lý sổ sách còn lại, hắn hơi hơi nheo mắt mắt. Mặc kệ là ai, quan hệ giữa hắn và Tư Bác đã không phải người khác có thể hiểu được, muốn cướp Tư Bác đi cũng phải hỏi hắn có đồng ý hay không.

Ninh dẫn theo Thanh và Dịch cưỡi ngựa đi về nhà, trên đường Thanh còn đặc biệt không được tự nhiên hỏi một câu: “Đó chính là tiểu tiên sinh? Dáng vẻ cũng bình thường nhỉ.”

“Bình thường? Ngươi không nhìn thấy ánh mắt vừa rồi của y sao, rét căm căm không khác gì chủ thượng.” Ninh nhếch miệng: “Tiểu Yến trước nay không nổi giận, người tài giỏi như thế đáng sợ nhất.”

Dịch gật đầu không nói chuyện.

Thanh ngược lại cảm thấy bọn họ suy nghĩ nhiều. Bất quá chỉ là tiểu hài tử còn trẻ tuổi mà thôi, về phần nói dọa người như vậy sao.

Ninh cũng không nhiều lời, về sau hắn mới biết Tiểu Yến lợi hại. Có thể im lặng sau khi biết chủ thượng đã khôi phục ký ức cùng chủ thượng diễn trò, còn có thể bảo chủ thượng không phát hiện được...... Không thể tưởng tượng càng nghĩ càng lạnh lòng. Hai người đều không phải là cái gì tốt muốn cùng làm chủ, đời trước hắn nhất định là tạo nghiệt gì mới có thể gặp được bọn họ.

* * *

Trong sân, Tư Bác để trần đang khom lưng hái dưa leo ở trong vườn, dưa leo xanh mượt lớn lên quanh co khúc khuỷu, bất quá rất thô, hơi nước nhìn cũng không ít.

“Cháu kêu Tiểu Yến đừng cứ tặng đồ cho chúng ta, thẩm các cháu học mấy loại bánh mềm với Tiểu Yến mỗi ngày đều đi bán, buôn bán cũng không tệ.” Lý đại thúc ở một bên quay đầu nhìn y, thuận sau hái cà chua xuống.

“Thần Thần tiếp quản tửu lâu, hiện tại hắn là lão bả, cháu phải nghe hắn.” Tư Bác cười tủm tỉm nhìn Lý đại thúc, kết quả vừa quay đầu qua liếc mắt nhìn thấy hai người đến đứng ở trước cửa trợn mắt há hốc mồm, còn có Ninh đứng ở b6n cạnh hai người.

“Đại thúc, thúc trở về nghỉ ngơi đi, bọn người Ninh đã trở lại, có thể giúp cháu.” Nam nhân thẳng lưng thay đổi ánh mắt, lại vẫn cười tủm tỉm nhìn Lý đại thúc.

Lý đại thúc gật đầu cũng không hỏi nhiều, nếu như người trong nhà Tư Bác trở về thì động tác cũng mau, ông cũng nên đi về trước.

Lý đại thúc sau khi đi Thanh và Dịch lại vẫn giống như một cọc gỗ đứng ở đó, hai người bọn họ đã trợn tròn đôi mắt.

Tư Bác thuận tay cầm một chén nước kế bên uống miếng nước, trầm mặt nhìn hai người bọn họ: “Ai cho các ngươi đến?”

“......”

Hai người phù phù một chút quỳ trên mặt đất, giọng nghẹn ngào:“Chủ thượng......”

Bình luận

Truyện đang đọc