NHẤT ĐAO XUÂN SẮC

Edit: Lưu Thủy

Beta: Phúc Vũ

Tô Tiểu Khuyết dọc theo sơn đạo một đường bước tới, Bạch Lộc Sơn thế núi hùng vĩ  trùng trùng điệp điệp, sơn đạo quanh co uốn lượn, thanh tuyền lưu bộc, đình kiều lâu các vân đào cuồn cuộn, quả thật là cảnh sắc tuyệt đỉnh thiên hạ, muôn hình vạn trạng.

Hiện tại đang là tiết cuối hạ, trên núi từng mảng xanh đỏ, kỳ hoa khoe sắc, chỉ là không gian vắng lặng tịch mịch, chỉ nghe thấy tiếng chim. Tô Tiểu Khuyết đi lên Ngọa Vân Kiều, nhìn dưới thác Bôn Lôi, Tạ Thiên Bích đang cùng Đường Nhất Dã đối diện so đao, hai người này tựa hồ cảm thấy ba ngày nay tỷ thí còn chưa đủ, thừa dịp vô sự, liền đứng ở dưới thác nước diễn luyện sở ngộ ba ngày qua.

Tô Tiểu Khuyết hô to một tiếng, cả hai nghiêng đầu liếc hắn một cái, rồi quay trở lại khoa tay múa chân.

Tô Tiểu Khuyết cảm thấy mất hứng, tiếp tục đi dạo chung quanh.

Đi tới Quán Vân Thủy Tạ, nhìn thấy đám người Thượng Quan Vân Khởi, bọn họ không giống Tạ, Đường hai người tinh lực dồi dào như vậy, chỉ cùng một chỗ đùa giỡn náo loạn, Tô Tiểu Khuyết tiến đến gần, định dạy bọn hắn đổ xúc sắc bài bạc, nhưng mọi người đều im lặng, trong ánh mắt vừa có khinh bỉ, vừa có chán ghét.

Tô Tiểu Khuyết quẹt quẹt mũi, bỏ đi.

Ở một nơi yên tĩnh, tìm mặt êm láng trên khối đá lớn, nằm xuống phơi nắng.

Các thúc bá huynh đệ của Cái Bang tuy rằng ở bẩn, tuy rằng thô tục, nhưng đều đối với mình vô cùng tốt, nhớ nhất là vào mùa đông trời lạnh, bọc áo bông dày ngồi xổm ở góc tường phơi nắng, một bên nghe vài đại thúc tán gẫu, một bên nghe xúc sắc lanh lanh rơi xuống bát, có chút lời thô tục nghe không hiểu, cũng là náo nhiệt ấm áp.

Cái gọi là Bạch Lộc Sơn võ lâm thánh địa, thực chất cùng hầm băng chẳng khác gì nhau. Niếp Thập Tam, Tần Vãn Tiếu người cứ như thần tiên, căn bản chỉ có thể ngắm không thể chạm vào, đám đệ tử thế gia đó lại càng từng đứa một không chút thú vị.

Tô Tiểu Khuyết càng nghĩ càng ủy khuất, hắn cũng không ngẫm lại, chính mình lên núi tự tung tự tác, một điểm này đã có thể khiến những người kia không thích.

Xoay người một cái theo tảng đá đứng dậy, tìm một gia nô nói chuyện cả nửa ngày, biết được cách đó không xa có Lang Hoàn Thư Các, vô cùng buồn chán, liền một đường đi đến thư các giở xem tạp thư.

Không nghĩ trong thư các này cư nhiên lưu giữ tàng thư cực kỳ phong phú, hệt như đại nho văn nhân ngụ ở nơi này, nhiều không kể xiết, đầy đủ kinh, sử, tử, tập, càng có vô số bút ký đồ sách, Tô Tiểu Khuyết vừa mừng vừa sợ. Hắn tuy xuất thân Cái Bang, nhưng lại hiểu biết chữ nghĩa, Cái Bang đa phần là thô nhân, nào có thư tịch gì có thể xem? Đột nhiên trước mắt nhiều sách như vậy, lập tức vui mừng đến hoa tay múa chân.

Ở thư các giết thời gian đến gần giờ Ngọ, khi trở lại Lạc Vân Phong, vẫn chưa thấy bóng dáng Đường Nhất Dã, rầu rĩ đi xách nước tắm rửa, cũng không mặc y phục vào, liền nằm xuống ngủ luôn.

Đang ngủ ngon lành, đột nhiên cảm giác có người nhẹ nhàng vuốt ve lưng mình, dùng sức nâng mi mắt nhưng vẫn không thể mở ra, mơ mơ màng màng cảm thấy động tác người này thực ôn nhu, tựa hồ ở sau lưng vẽ loạn này nọ, chỗ bị sưng ngày hôm qua do Tạ Thiên Bích đánh một chưởng bỗng nhiên thanh dịu thoải mái, nhịn không được phát ra thanh âm rên rỉ tỏ ý thỏa mãn.

Sáng sớm hôm sau, Niếp Thập Tam phân phó Tần Vãn Tiếu đưa mỗi người hoặc một quyển kiếm phổ hoặc một bộ quyền kinh hoặc nội công tập, đối với mỗi người đều là có chủ đích.

Duy nhất phân phó Đường Nhất Dã, Tạ Thiên Bích cùng Tô Tiểu Khuyết ba người theo hắn đến nơi sở ngụ – Nhật Quan Phong.

Tô Tiểu Khuyết một bên đi theo, một bên ngửi được trên người mình ẩn ẩn vị đạo thơm ngát, không khỏi thấp giọng nói: “Cũng lạ thật, ngủ một giấc liền thành một đóa hoa thơm.”

Đường Nhất Dã nghe thế cũng cảm thấy kỳ quái: “Có hương hoa, còn có hương dược… Tiểu Khuyết ngươi uống dược gì vậy?”

Tô Tiểu Khuyết trừng mắt: “Ngươi mới phải uống dược ấy! Lão tử đương tốt lành, uống dược làm gì.”

Đường Nhất Dã trầm mặt lại: “Tiểu Khuyết, không nên không lễ phép, về sau những lời thô tục này nên bớt nói đi.”

Tô Tiểu Khuyết không hiểu tại sao, chỉ cảm thấy lời này giống như đang châm chọc mình, trong lòng nổi giận, xuy một tiếng, cười nói: “Đường qua tử chỉ cần quản tốt Đường môn là được rồi, dựa vào đâu mà quản cả người của Cái Bang? Ta thích nói lời thô tục liền nói lời thô tục, liên quan gì tới ngươi?”

Đường Nhất Dã nhất thời nghẹn họng.

Tạ Thiên Bích chỉ cười nhạt.

Tô Tiểu Khuyết đi nhanh hai bước, kéo tay hắn: “Lão tử ghét nhất tiểu tử mặt trắng ẻo lả, đặc biệt là tiểu tử mặt trắng ẻo lả thích xen vào việc của người khác.”

Tạ Thiên Bích nói: “Đường công tử giáo huấn thật phải.”

Tô Tiểu Khuyết ngạc nhiên, Đường Nhất Dã cũng giật mình.

Tạ Thiên Bích chậm rãi nói: “Chỉ là… Muốn giáo huấn người khác, trước tiên phải có khả năng đánh thắng người ta, nếu không ngoài miệng làm lão tử, vẫn là bị người đánh thành tôn tử.”

Tô Tiểu Khuyết rất thông minh, lập tức minh bạch: ” Ăn nói thô tục không sai, chỉ cần ta đánh thắng được Đường qua tử, hắn sẽ không dám hướng ta khoa tay múa chân.”

Tạ Thiên Bích gật đầu.

Đường Nhất Dã giận dữ: “Tạ Thiên Bích, nơi này không phải Xích Tôn Phong!”

Tạ Thiên Bích cười lạnh nói: “Nơi nào cũng như nhau thôi.”

Vừa nói đã đến Nhật Quan Phong.

Nhật Quan Phong cùng Bình Tử Phong đều sừng sững, chính là hai đỉnh cao nhất của Bạch Lộc Sơn, chỉ là Nhật Quan Phong tuy hùng vĩ, nhưng có cấp có bậc, không quá khó leo, còn Bình Tử Phong lại hiểm trở, hơn nữa vách núi trơn bóng như gương, trừ võ công cao thủ căn bản vô pháp leo lên.

Trên Nhật Quan Phong ba gian đại ốc trắng thấp thoáng ở lưng chừng vách núi, chỉ nghe sơn tuyền róc rách, gió thổi qua ngọn cây, ba người không dám lên tiếng nữa, di chuyển đến phía trước phòng, phòng ở giữa đại môn rộng mở, ba người tiến vào, chỉ thấy Niếp Thập Tam đang ngồi ngay ngắn trước một cái bàn bên cửa sổ Tây phòng xem một quyển sách.

Tô Tiểu Khuyết không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Niếp Thập Tam, dị thường nhu thuận mở miệng: “Niếp thúc thúc hảo.”

Tạ Thiên Bích cùng Đường Nhất Dã vội hành lễ.

Niếp Thập Tam khép sách lại, xoay người, nói: “Tư chất ba người các ngươi đặc biệt hơn người, không thể chiếu theo biện pháp thông thường mà dạy được.”

“Thiên Bích dùng đao đã có khí chất bậc thầy, Nhất Dã cũng có thể tự thành một phái.” Từ trên trác cầm lên hai khối ngọc bài, phân biệt đưa cho hai người, nói: “Nội đường Lưu Âm cốc ẩn giấu võ học điển tịch của các phái trong thiên hạ… Các ngươi cầm ngọc bài này vào cốc, tự tìm đao phổ tu tập, nên biết rằng đá trong núi cũng có thể mài thành ngọc, dung nhập những cái hay của các phái để thẩm định sở học của chính mình, nếu như không thể lĩnh ngộ được, liền đến Nhật Quan Phong hỏi ta.”

Tạ Thiên Bích, Đường Nhất Dã tim đập loạn như nhảy múa, lòng bàn tay nóng lên, đều vui mừng quá đỗi, có thể sánh như thiếu niên thôn quê được vào hoàng cung.

Niếp Thập Tam lại nói: “Xích Tôn Phong cùng Đường môn đều không chú trọng tu vi nội lực, tỷ thí ba ngày liên tục, các ngươi có thể giữ vững ngôi đầu, cũng coi như ý chí hơn người.”

Đứng dậy đi ra khỏi phòng, tùy tay ngắt một nhánh cây, trực chỉ hướng Đường Nhất Dã. Đường Nhất Dã biết hắn tự mình chỉ điểm, vội rút đao tiếp chiêu. Niếp Thập Tam đảo nhánh cây một vòng, lại đánh về hướng Tạ Thiên Bích.

Ngẫu nhiên, Tạ Thiên Bích và Đường Nhất Dã liên thủ, cùng thi triển tuyệt học, Niếp Thập Tam lại dùng “Lục hợp đao pháp” tầm thường nhất trong chốn võ lâm, chỉ ba chiêu Hoài trung bão nguyệt, Bế môn thiết phiến, Xuyên thủ tàng đao, liền đánh văng đao của hai người, nhánh cây trong tay ngay cả một chiếc lá cũng không hề hấn gì.

Niếp Thập Tam ném nhánh cây đi, nói: “Tiêu dao du hữu vân: Ví như nước nếu không đủ sâu, tất vô lực nâng đỡ con thuyền; thuyền dù lớn dù tốt thế nào, nước kia không sâu cũng đành mắc cạn. Gió nếu không đủ mạnh, tất vô lực nâng đỡ cánh chim bay xa; chim dù có đôi cánh lớn đến đâu, gió kia không mạnh làm sao ngàn dặm bay lượn. Vô luận là loại võ công nào, cũng đều lấy nội lực làm căn nguyên, nội lực thâm hậu, tất có thể sửa dở thành hay, lấy vụng thắng khéo, nội lực chưa đủ, đã vội coi trọng chiêu thức đao ý, tựa như hài tử mới tập đi đã nghĩ muốn chạy, đương nhiên có lòng mà không đủ lực.”

Hắn chậm rãi nói xong, ánh mắt vượt qua núi non trùng điệp, nhìn về một khoảng trời xa xăm, núi sông năm tháng, tất cả đều thu vào tầm mắt.

Tạ Thiên Bích Đường Nhất Dã chỉ ở trong lòng lặp lại rồi suy ngẫm những lời hắn vừa nói kia. Tô Tiểu Khuyết ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp nhãn tình của hắn, trong lòng đột nhiên một trận chua xót, thầm nói: “Khuôn mặt quan tài này nguyên lai có thể đẹp như vậy! Chỉ là thần khí sao lại cô đơn đến thế…”

Chỉ nghe Niếp Thập Tam nói: “Thái Nhất Tâm Kinh lấy khí phủ làm gốc, kinh mạch làm chi lưu, đan điền làm giang hải, khí như thủy triều, uông dương hội tụ, là pháp môn tu tập nội công vô thượng, hai người các ngươi bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày giờ Mão đến đây, ta truyền cho các ngươi Thái Nhất Tâm Kinh.”

Đường Nhất Dã hai mắt không ngừng phát sáng, lớn tiếng nói: “Nhất Dã nhất định không phụ kỳ vọng của sư phụ!”

Tạ Thiên Bích lại nghẹn ngào nói: “Niếp thúc thúc…”

Thân phận hắn là thiếu chủ Xích Tôn Phong, từ lúc lên núi tới nay, trừ mỗi Tô Tiểu Khuyết, mơ hồ không có chính tà chi phân, khi mới gặp chỉ lo ngủ gật, chưa từng đối đãi khác thường với hắn, những hài tử võ lâm Trung Nguyên còn lại đều đối hắn đề phòng cảnh giác, lãnh đạm oán hận, trong từng ánh mắt kia đều là ẩn đao tàng kiếm.

Tạ Thiên Bích tuy lạnh lùng kiêu ngạo, tựa như không thèm quan tâm, nhưng dù sao cũng chỉ mới mười hai tuổi, trong lòng vẫn cảm thấy ủy khuất khó chịu.

Không nghĩ lúc này Niếp Thập Tam lại đem bí tịch bất truyền của Bạch Lộc Sơn là Thái Nhất Tâm Kinh dạy mình, trong lòng kích động cuồng hỉ, vành mắt đỏ cả lên.

Niếp Thập Tam hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn, thản nhiên nói: “Các ngươi đều là đệ tử của Niếp mỗ, Xích Tôn Phong cũng được, Đường môn cũng được, đều như nhau.”

Tô Tiểu Khuyết buộc miệng khen: “Hảo!”

Niếp Thập Tam đảo mắt nhìn hắn, Tô Tiểu Khuyết chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nói: “Niếp thúc thúc, Xích Tôn Phong cùng Đường môn đều như nhau, kỳ thật… Bạch Lộc Sơn cùng Cái Bang cũng không có gì khác… Cái kia… Hay là cho ta quay về Cái Bang đi…”

Niếp Thập Tam nói: “Ngươi cũng biết, võ công của ngươi rất kém?”

Tô Tiểu Khuyết gật đầu: “Ta dốt nát, học không tốt.”

Niếp Thập Tam thấy mắt hắn linh động vô cùng, không khỏi cười nói: “Ngươi không phải dốt nát, ngươi là lười.”

“Ba ngày ngắn ngủi, khinh công của ngươi đã sánh được với Tố Y Linh Hồ năm đó, ngươi nếu là dốt nát, thiên hạ sẽ không có người thông minh.”

Dừng một chút, nói: “Đả cẩu bổng pháp biến hóa tinh diệu, đáng tiếc trong Lưu Âm cốc không có cất giữ…”

Tô Tiểu Khuyết vừa nghe mừng rỡ: “Vậy, Niếp thúc thúc ngươi không dạy được ta rồi, thả ta xuống núi, ta tìm Lộ bang chủ dạy.”

Niếp Thập Tam nói: “Đả cẩu bổng pháp không cần học vội, ngươi có thể học Già La đao trước.”

Tô Tiểu Khuyết thét một tiếng kinh hãi, chỉ cảm thấy đất trời sụp đổ, cái mạng nhỏ này tiêu rồi.

Tạ Thiên Bích, Đường Nhất Dã đều kinh ngạc.

Già La đao có thể xưng là thiên hạ đệ nhất đao, cộng lại bảy mươi hai chiêu, mỗi chiêu lại có mười chín thức, ngay sau mỗi thức lại biến hóa, có thể nói là loại võ công phức tạp nhất.

Khi thi triển lục đao đều xuất, trong tay tung hoành nhanh nhẹn như quỷ như mị, tuy nói là đao pháp, lại lấy tinh hoa của mười tám ban vũ khí, thứ, khảm, tước, thiêu, toàn, triền, quyển, lan, nã, phác, điểm, bát, giảo, hoạt, sát, trong đó không chỗ nào không bao quát, người thường đừng nói đến việc đối địch, nhìn thôi cũng đủ hoa cả mắt chóng cả mặt.

Bởi vậy bộ đao pháp này cực kỳ khó học, truyền thuyết trăm năm qua duy nhất luyện thành chính là đương kim Thánh Thượng Phó Khinh Trần.

Niếp Thập Tam nhìn về phía Tạ Đường hai người, nói: “Bạch Lộc Sơn nổi danh Giang Hà kiếm, Già La đao. Giang Hà kiếm cực đơn giản, ta khi còn trẻ sở tập chính là Giang Hà kiếm, Già La đao phức tạp, hai người các ngươi tuy luyện đao, cũng đã có thể tự thành phong cách, đều không thích hợp chiêu số của Già La đao.”

Ngón tay chỉ về hướng Tô Tiểu Khuyết đang lăn lộn trên mặt đất mà gào khóc, cau mày nói: “Tư chất của hắn trái lại rất thích hợp…”

Đường Nhất Dã nâng Tô Tiểu Khuyết dậy, khuyên nhủ: “Đừng khóc, ngươi chính là nam hài tử. Học Già La đao là chuyện tốt, ngươi nên cao hứng mới đúng. Hơn nữa, đường đường là Thiếu bang chủ, võ công không tốt cũng không cách nào hành tẩu giang hồ, làm rạng danh Cái Bang có phải không?”

Tô Tiểu Khuyết khóc lóc cãi lại: “Ta võ công không tốt, cũng đâu suy tính xa như vậy. Lúc trước cũng chưa từng nếm qua thiệt thòi, bang chủ chưa bao giờ bức ta luyện công…”

Niếp Thập Tam nhìn Tô Tiểu Khuyết lăn lộn khó coi, không khỏi có chút thất thần. Thập Ngũ lúc còn nhỏ, khi đại ca của hắn buộc hắn tập võ, có phải cũng khóc nháo như vậy?

Sẽ không. Thập Ngũ sẽ chỉ nén lệ, kiên cường không chịu thốt ra, hắn trước sau bướng bỉnh hơn nữa lại thông minh, không khóc không nháo, chỉ dùng ánh mắt kia nhìn ngươi, liền khiến ngươi mềm lòng…

Chỉ có Thập Ngũ mới có thể có một đôi mắt như vậy, xuyên thấu đất trời, rất có thần thái, một ánh nhìn bao quát, liền cho thấy một đời mênh mông tự tại của mình.

Thập Ngũ, ta rất nhớ ngươi.

Tô Tiểu Khuyết khóc lóc cả nửa ngày, thấy Niếp Thập Tam thủy chung không để ý tới mình, liền không khóc nữa, thu hồi nước mắt, lớn tiếng nói: “Ngươi bức ta học đao, phải đáp ứng ta ba điều kiện.”

Võ lâm tuyệt học đã dốc lòng truyền thụ, còn phải nhìn sắc mặt Tô thiếu hiệp hắn, Niếp Thập Tam cảm thấy cùng Tô Tiểu Khuyết nói chuyện quả thật mở mang rất nhiều, cười nói: “Ngươi nói.”

Tô Tiểu Khuyết trầm ngâm nói: “Thứ nhất, ta học công phu chậm, ngươi không thể sốt ruột, cũng không có thể đánh mắng uy hiếp ta.”

Niếp Thập Tam nói: “Hảo. Ta không sốt ruột, nhưng ngươi sau khi học thành mới có thể rời khỏi Bạch Lộc Sơn. Mười năm học được, mười năm sau xuống núi, cả đời học không xong, cả đời liền ở trên núi.”

Tô Tiểu Khuyết trợn mắt há mồm, trong bụng cuồn cuộn lời lẽ thô tục, nhưng một câu cũng không dám nói ra.

Nửa ngày mới khôi phục lại miệng lưỡi, nói: “Thứ hai, ta muốn chuyên tâm học đao, cho nên tỷ thí ba tháng một lần ở Điệp Thúy Bình, ta không tham gia.”

Niếp Thập Tam cười nói: “Hảo.”

Tô Tiểu Khuyết mừng rỡ, lại có chút không tin: “Thật sao?”

Niếp Thập Tam nói: “Thật. Ngươi không muốn cùng bọn họ so tài, ta đây liền tự mình cùng ngươi so chiêu.”

Tô Tiểu Khuyết toát mồ hôi lạnh, không nói lời nào.

Niếp Thập Tam nhắc nhở: “Còn một yêu cầu nữa.”

Tô Tiểu Khuyết lắc đầu: “Không có. Tỷ thí tại Điệp Thúy Bình ta nguyện ý tham gia.”

Việc đã đến nước này, không ai có thể vãn hồi, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Tô Tiểu Khuyết dị thường im lặng.

Niếp Thập Tam trong lòng đối hắn có chút thưởng thức, nói: “Ngươi tuổi còn nhỏ, Già La đao lại quá mức phức tạp hao tổn tinh thần, ngày mai ta truyền trước cho ngươi Già La chân khí, để căn cơ vững vàng.”

Tô Tiểu Khuyết chưa bao giờ nếm qua loại bực mình này, hận đến trong lòng bức bối, trong miệng đắng nghét, nhưng vẫn quy quy củ củ đáp ứng, ngẩng đầu thấy Niếp Thập Tam đang chăm chú nhìn Bình Tử Phong, thần sắc ôn nhu thâm tình không nói nên lời.

Trong lòng liền nảy ra một ý, cười hì hì hỏi: “Niếp thúc thúc, Bình Tử Phong có phải có lệ quỷ?”

Nhất thời ngay cả tiếng gió đều đình chỉ.

Đường Nhất Dã tim cơ hồ muốn nhảy ra lồng ngực, Tạ Thiên Bích mặt khẽ biến sắc.

Hai người bọn hắn đều mơ hồ nghe nói qua mấy năm trước chưởng môn tứ phái đều chết ở đây, đều bởi vì tự ý xông vào Bình Tử Phong, không ngờ Tô Tiểu Khuyết cực kỳ lớn mật, cư nhiên giáp mặt mà hỏi.

Niếp Thập Tam trầm mặc, thật lâu sau mới lên tiếng: “Không có.”

Tô Tiểu Khuyết ý vị thâm trường nga một tiếng, nói: “Niếp thúc thúc, võ công dù luyện giỏi tới cỡ nào thì đã sao? Còn không phải cứu không được người thân nhất của chính mình.”

Bình luận

Truyện đang đọc