NHẤT ĐAO XUÂN SẮC

Edit: Phúc Vũ

… bất quá trơ mắt nhìn Tạ Thiên Bích không rõ sống chết tung tích biệt tăm, cõi lòng liền trống vắng đến đáng sợ, mới biết nếu thật sự mất đi Tạ Thiên Bích, mới là nỗi cô tịch bi ai nhất hoang mang nhất thế gian, yêu cũng vậy mà hận cũng vậy, sinh mệnh mình từ lâu đã gắn kết với người này, không thể tự tách rời.

——–

Một đường hạ sơn, vòng qua vách đá, đi đến thạch thất trong hẻm núi, thị giả khom người hành lễ: “Cung chủ!”

Tô Tiểu Khuyết gật đầu, giao Bách Sanh trong tay cho người nọ, phân phó: “Giam vào thủy lao, nếu hắn chết, ngươi sẽ thế chỗ hắn.”

Thị giả kia trong lòng rùng mình, cung cung kính kính nói: “Rõ.”

Bách Sanh thấy Tô Tiểu Khuyết xoay người định đi, đột nhiên mở miệng: “Tô Tiểu Khuyết… nhớ đối xử tốt với Sùng Quang.”

Tô Tiểu Khuyết ra khỏi thủy lao, dọc theo thềm đá đường mòn mà đi, nghĩ đến tình cảnh lúc này của Tạ Thiên Bích, không khỏi bồn chồn lo lắng, cũng may hắn tâm kiên ý định, lại thêm quãng thời gian qua chưởng quản Thất Tinh Hồ, dưới sự giáo huấn của Thẩm Mặc Câu, từ lâu đã học được nóng mà không vội gặp chuyện không loạn, thấy thủy lao cùng thạch động kia đều ở trong hẻm núi, lập tức ngẩng đầu quan sát thanh sơn thạch bích, lại dừng chân nhìn kỹ dòng nước chảy trong bụng núi, bất cứ bẫy rập cơ quan nào trên đời, cũng luôn có cách phá giải theo lối khác, trong bụng núi này quái thạch lởm chởm dây leo chằng chịt, cực kỳ âm hàn, bên tai có tiếng róc rách, nhưng là chi lưu của hắc thủy hồ chảy xuôi theo khe đá hang động hội tụ lại.

Nhất thời hai mắt sáng lên, nghĩ tới một chuyện, nên biết trong bụng núi lối đi không thông, nhưng mạch nước lại tương liên, nước trong thạch động kia sâu gần cả thước, trong thủy lao là hắc thủy hồ rộng lớn, có lẽ lặn xuống hắc thủy hồ, theo nhánh của hồ nước, nhất định có thể tìm đến thạch động kia.

Đương nhiên thân người không thể so với dòng nước, nước mềm mại vô hình, cho dù chỉ là khe hở nhỏ hẹp, cũng có thể tự động chảy qua, rất có khả năng nơi dòng nước đi qua, lại không vừa thân người, nhưng theo dòng mà tìm, là cách duy nhất trước mắt, nếu dùng hỏa dược cho nổ tung tảng đá trên miệng động, e rằng người chết đầu tiên chính là Tạ Thiên Bích.

Nghĩ đến đây, không dám chậm trễ, phi thân ra khỏi hẻm núi, chạy thẳng tới Vô Lậu đường.

Vô Lậu đường của Hoàng Ngâm Xung sở trường về thuỷ chiến, Hoàng Ngâm Xung từng như hiến bảo vật dâng lên một bộ thủy kháo (đồ lặn ^^) bó sát người được xưng là Nam Hải giao y, không thấm nước ngăn đao thương, cầu xin Tô Tiểu Khuyết vui lòng nhận lễ.

Hôm đó Tô Tiểu Khuyết cong khóe môi mỉm cười, thả lỏng cổ tay, trả thủy kháo lại, nói: “Hoàng đường chủ vì Thất Tinh Hồ, cẩn trọng trung thành tận tâm tận lực, còn bao phen vào sinh ra tử, bộ bảo y này, tự nhiên nên giữ lại phòng thân.”

Hoàng Ngâm Xung trái tim trung trinh không nơi ký thác, vẫn kiên trì dâng thủy kháo đến tay Tô cung chủ, định nhân tiện sờ làn da trên mu bàn tay: “Cung chủ, thuộc hạ da dày thịt thô, lại nhiều năm hành tẩu giang hồ, xả thân vì cung chủ, cống hiến vì Thất Tinh Hồ vốn là chuyện nên làm, thuộc hạ có chết một ngàn lần một vạn lần, cũng không thể để cung chủ có nửa phần tổn thất! Bộ bảo y này, vẫn mong cung chủ nhận cho!”

Tô Tiểu Khuyết đuôi mày nhướn lên, cười đến rạng rỡ, vươn tay chậm rãi vỗ nhẹ lên mu bàn tay Hoàng Ngâm Xung, hòa nhã nói: “Một thuộc hạ trung thành đắc lực như ngươi, đã là bảo y của ta, còn cần bộ này làm gì nữa?”

Hoàng Ngâm Xung chỉ cảm thấy mu bàn tay mát lạnh mịn màng, trong lòng lập tức vừa nóng vừa ẩm, kích động đến đỏ mặt tía tai, không ngờ lại có được diễm phúc bậc này, mê mê muội muội ngập ngừng vài tiếng, tựa hồ đang niệm Vô Lượng Thọ Phật hay A Di Đà Phật gì đó, rồi ôm mặt khóc òa.

Tô Tiểu Khuyết đã chạy đến nội thất Vô Lậu đường, Hoàng Ngâm Xung đang cởi nửa đạo bào, đầu lệch cả vũ quan, một tay ôm tiểu mỹ nhân thanh tú tuấn nhã giở trò từ trên xuống dưới, một tay cầm quyển Duyên đan chủ thưởng ngoạn nheo mắt đọc, rung đùi đắc ý, khoái lạc quên cả đất trời.

Chợt nghe tiếng tay áo mang theo gió, còn lẩm bẩm kẻ nào không có mắt dám tới quấy rầy đạo gia tu hành, đang định quát lớn, giương mắt nhìn, nhưng là Tô cung chủ mình tâm tâm niệm niệm ngày nhớ đêm mong.

Nhất thời không dám tin vào cặp mắt sắc của mình, dụi dụi, mới dứt khoát đẩy mỹ nhân trong lòng ra, thân thiết nhào lên hai bước nghênh đón, nói năng lộn xộn: “Ai nha… Cung chủ… quả thật là người a! Nga! Sao lại rảnh tới chỗ ta?”

Tô Tiểu Khuyết nóng lòng cứu người, nhưng không mất khí độ, nói: “Gần đây bận rộn, đã lâu không đến thăm Hoàng đường chủ…” Nhìn thoáng qua tiểu mỹ nhân ngã lăn quay dưới đất, mỉm cười nói: “Hoàng đường chủ dũng mãnh tinh tiến, có lẽ đã đạt đến cảnh giới luyện khí hóa thần, luyện thần phản hư, cứ tự nhiên tu hành, hôm nay ta tới, chỉ là muốn mượn đường chủ thủy kháo giao bì kia.”

Hoàng Ngâm Xung vội thi triển bát bộ cản thiền đằng vân niếp phong, chạy vào trong sáo các, lấy giao y, nghĩ nghĩ, cố ý dùng một lớp da tê cách thủy bóng loáng bao lại, thắt thêm đồng tâm như ý kết, mới đi ra hai tay dâng lên.

Tô Tiểu Khuyết một tay tiếp nhận, tuy nụ cười không đổi, nhưng lại có vẻ không yên chí, tùy tiện gỡ đồng tâm kết kia đi, mở bao, lấy một ít điểm tâm hoa quả trên bàn đặt vào trong tấm da tê, gói lại thật chặt, vác trên lưng, một tay cầm thủy kháo, nói: “Đa tạ Hoàng đường chủ, khi khác chúng ta gặp lại.”

Hoàng Ngâm Xung đau khổ níu giữ: “Gặp ngay hôm nay đi! Cung chủ ngàn vạn lần đừng chê bai thuộc hạ y quan không chỉnh rượu thịt sơ sài a…”

Tô Tiểu Khuyết cười nói: “Mỹ nhân như hoa ủy khuất rơi dưới đất, Hoàng đường chủ nên thương hương tiếc ngọc một chút.”

Dứt lời mũi chân điểm nhẹ, một thức Cô Vân Xuất Tụ, đã phi mấy trượng, lại quay đầu khẽ gật vài cái với Hoàng Ngâm Xung tỏ lòng biết ơn.

Hoàng Ngâm Xung ngẩn ngơ đứng tại chỗ, lẩm bẩm nói: “Ai, hắn đi rồi… Quay đầu nhìn ta là có ý gì? Tại sao còn dặn ta phải thương hương tiếc ngọc? Cung chủ a! Lẽ nào nỗi lòng của ta hôm nay ngươi cuối cùng đã hiểu?”

Nói xong đột nhiên chạy đến bên bàn, phát hiện thứ hắn lấy đi chính là những món phối với trà như bánh đậu cuốn hai màu, bánh nếp nguội, bánh hạt dẻ uyên ương, bánh như ý, còn có nem công thịt bò, trong lòng nhất thời vừa mừng vừa nghi: Hai màu, bánh nếp, uyên ương, như ý, tự nhiên là hảo khẩu vị hảo tình ý hảo tâm tư, nhưng nem công thịt bò không biết ám chỉ điều gì? Là khen mình đẹp như công, khỏe như bò chăng?

Khoan nhắc tới Hoàng Ngâm Xung thức trắng đêm suy ngẫm, lại nói Tô Tiểu Khuyết một mạch chạy trở về thủy lao trong hẻm núi, tới ven hắc thủy hồ, thấy Bách Sanh đã bị xích sắt treo lên, nửa thân dưới ngâm trong hồ, chịu nỗi khổ hỏa nhiệt băng hàn giao kích, trong miệng rên rỉ không thôi.

Tô Tiểu Khuyết vốn dễ mềm lòng, lúc này nhìn thảm trạng của Bách Sanh, nhưng chẳng chút thương hại, thậm chí còn có điểm khoái ý, đứng ở tảng đá lớn bên hồ, cởi sạch y sam trên người, thay một thân thủy kháo giao bì, thủy kháo mỏng mà mềm mại, bàng bạc như ánh trăng, vừa chạm vào da thịt liền là cảm giác mát lạnh thấm thấm, mà cảm giác này không mang theo hàn lãnh, chỉ đem đến cho người mặc một loại sạch sẽ trơn mịn, thủy kháo liền từ đầu tới chân, còn có hai mảnh ngọc lưu ly trong suốt lấp lánh nạm ở vùng mắt, dính sát giao bì không kẽ hở, từ bên trong nhìn ra, cảnh vật bên ngoài phủ một tầng xanh nhàn nhạt dịu mát, nhưng rõ ràng như tranh.

Mặc xong thủy kháo, đặt y phục cùng đồ ăn vào bao gói lại chỉnh tề, nhúng chân thử nước trong hồ, cách lớp giao bì, vẫn thấy ấm áp, nhấc chân lên nhìn lại, Nam Hải giao bì này quả nhiên là dị bảo thiên hạ, màu sắc xúc cảm không hề biến đổi, không chừng có thể chịu được sức nóng cùa hắc thủy hồ, nhất thời có chút hài lòng, càng không chần chờ, thả người xuống nước.

Kỹ năng bơi của hắn cực tốt, Già La chân khí lại ngày một tinh thâm, vừa lặn xuống hồ, trong khoảng thời gian ngắn không cần hít khí để thở, như cá thuận theo thế nước, nhắm thẳng chỗ sâu tìm đường vào của phụ lưu.

Hắc thủy hồ không phải một màu đen ngòm, trái lại có rong rêu dây leo kỳ dị, đủ loại thủy trùng phù du hết lớp này đến lớp khác, quả là kỳ cảnh, bất quá Tô Tiểu Khuyết không còn lòng dạ nào thưởng thức, chỉ lo khẩn thiết phóng mắt nhìn chung quanh, bất tri bất giác đã ở trong hồ suốt một canh giờ, nhưng vẫn chưa tìm được manh mối, dưới cơn mệt mỏi, không khỏi thêm vài phần nóng vội.

Nhất thời nổi lên mặt nước, thở hổn hển mấy hơi, cắn răng, lại vùi đầu lặn xuống, lần này nhắm thẳng đáy hồ mà mò. Bơi tới một bụi san hô khổng lồ, thấy phía sau san hô mơ hồ có xoáy nước, trong lòng cuồng hỷ, như tên rời cung, đạp thủy tiến vào, thuận theo kình lực xoay tròn xâm nhập đáy xoáy nước, quả nhiên thế nước kịch liệt, chính là mắt nước.

Tô Tiểu Khuyết không biết mắt nước này thông tới đâu, nhưng cho dù thông xuống điện Diêm La, hôm nay cũng nhất định phải xông vào. Hai tay tách đám rong bị cuốn trong xoáy nước, chỉ cảm thấy thế nước hung mãnh vô cùng, mà nơi mình lao vào càng lúc càng hẹp, đá ngầm lởm chởm đột ngột, lại hiểm ác, cũng may Tô Tiểu Khuyết thân pháp linh hoạt, cho dù ở trong nước, cũng khéo léo nhanh nhẹn hiếm có, một đường né tránh đá ngầm sắc nhọn, tuy thập tử nhất sinh, nhưng đều lần lượt hóa hiểm thành lành.

Bất quá dòng nước càng lúc càng xiết, độ sâu cũng đã mấy trượng, Tô Tiểu Khuyết ở đáy nước hơn một canh giờ, lại toàn lực ứng phó, hiện tại đã là nỏ mạnh hết đà, không còn có thể giằng co với dòng nước, một bên vẫn bơi, mơ hồ cảm thấy trước ngực tim thình thịch bị đè nén khó chịu, biết đã sức cùng lực kiệt, nhưng lại nổi tính ngang bướng, trong lòng hung hăng quyết tâm, dù có chết nơi đáy hồ, cũng phải tìm cho được Tạ Thiên Bích.

Đang liều mạng tìm khe hở, chợt cảm thấy thân thể nhẹ hẫng, một cột nước bắn mạnh ngay chính diện, không kịp né tránh, bị hất văng tới cửa một hang động, nặng nề va vào vách đá ở miệng hang, ngã xuống liền sao bay quanh đầu, khắp người đau đớn.

Tô Tiểu Khuyết như con cá chết nằm úp sấp nửa ngày, mới tìm về một tia khí lực, miễn cưỡng bò vào trong động, điều ổn hô hấp, thấy vách động rêu mọc trùng trùng, trong động nước ngập chừng một thước, không khỏi vui mừng, biết đã tìm đúng nơi, cũng không rõ lấy đâu ra khí lực, lập tức cắp túi đồ, nương theo vách động đi lần vào trong.

Trong động tối đen không ánh sáng, nhưng trong lòng lại sáng như có dương quang.

Một đường dò dẫm, càng đi vào trong, càng thêm chật hẹp, Tô Tiểu Khuyết từ đứng thành quỳ, từ quỳ thành bò, từ mặt đất lại xuống mặt nước, bao nhiêu gian khổ, tự nhiên không cần kể, sau cùng nín thở dùng tới Súc Cốt công, một mạch bò đến tận cùng, đứng dậy mò khắp xung quanh, nương theo chút ánh sáng le lói nhìn lên, quả nhiên là cơ quan mình rơi xuống lúc chạng vạng, nhưng trong phạm vi ba thước, nào có bóng dáng Tạ Thiên Bích?

Lúc này hắn đã mệt mỏi muốn chết, cõi lòng vốn đầy ắp hy vọng, ai ngờ lao tâm lao lực mới tới chỗ cũ, ngay lúc dương quang sáng ngời, lại không tìm được người mình muốn tìm, trái tim nhất thời uất nghẹn đến sắp nổ tung, đau đớn như bị lửa thiêu đốt, hai gối mềm nhũn, đã ngã ngồi trong nước, thấp giọng gọi: “Thiên Bích… Thiên Bích…”

Thanh âm bi thương mà sợ hãi, có vô lực, có bất an, nhưng càng lộ ra vài phần cố chấp kiên định cùng quyến luyến.

Thở dốc không ngừng lặp lại cái tên này, tựa hồ chỉ khi gọi tên hắn, mình mới có dũng khí tiếp tục chịu đựng, Tô Tiểu Khuyết vốn không phải hạng yếu đuối vừa bẻ liền gãy, mà kiên cường bền bỉ như cỏ dại trong gió, từ nhỏ đã quen được mất vô thường, bất quá trơ mắt nhìn Tạ Thiên Bích không rõ sống chết tung tích biệt tăm, cõi lòng liền  trống vắng đến đáng sợ, mới biết nếu thật sự mất đi Tạ Thiên Bích, mới là nỗi cô tịch bi ai nhất hoang mang nhất thế gian, yêu cũng vậy mà hận cũng vậy, sinh mệnh mình từ lâu đã gắn kết với người này, không thể tự tách rời.

Cũng không biết gọi bao nhiêu tiếng “Thiên Bích”, mới từ từ lấy lại sức, cắn rách đầu lưỡi nỗ lực giữ mình tỉnh táo trấn định, cười khẽ lẩm bẩm: “Hỗn đản Tạ Thiên Bích, ngươi không gạt lão tử sẽ chết sao? Lén lén lút lút bức ra ngân châm…”

Nói đến đây, bất chợt nghẹn lại, lập tức ngậm chặt miệng, từng chút một mò mẫm vách đá dưới đáy nước, nếu còn đường ra khác, thì có thể lần theo dấu tích mà tìm.

Đáy nước không có bất cứ dị trạng nào, Tô Tiểu Khuyết mồ hôi lạnh tuôn như thác, lại bị thủy kháo giao bì bám sát trên da không thể thoát hơi, ẩm ướt mà âm lãnh.

Giao nhân Nam Hải, dệt nước thành lụa, rơi lệ thành châu, luôn là vật tượng trưng cho điềm xấu, bộ thủy kháo ôm sát người này trong bóng tối phát ra u quang nhàn nhạt như lãnh nguyệt, ánh đến cặp mắt đen nhánh của Tô Tiểu Khuyết mang màu xanh quỷ dị, như lệ bích châu của giao nhân.

Hai tay lần từ dưới lên trên vách động, vuốt chậm mà cẩn thận, vách động trơn nhẵn như gương, nhịp tim càng lúc càng mạnh càng lúc càng trầm, chỉ cảm thấy thân thể như chịu vô số bóng ma đè nặng bức bách, nhịn không được phát tiết la lớn: “Tạ Thiên Bích! Tạ Thiên Bích!”

Một bên la, nhưng động tác vẫn không dừng lại, Tô Tiểu Khuyết ngày thường tuy tùy tiện, sinh tử không để trong lòng, nhưng đối với an nguy của người mình yêu, lại vô cùng cố chấp, giống hệt Tạ Thiên Bích từ tận xương tủy, chưa đến đường cùng tuyệt không từ bỏ ý định, đụng trúng tường thành cũng phải đụng cho ra đường sống mới thôi.

Đợi mò đến đỉnh đầu, chợt phát giác trên vách đá có một lỗ hõm nho nhỏ, giơ ngón tay chạm nhẹ vào trong, quả nhiên là một cái lỗ vừa ngón tay, nhất thời vui mừng quên cả mệt, cuống quýt cắm ngón trỏ vào, ở trong cùng là một nút ấn rất nhỏ nhô lên, đầu ngón tay vừa dụng lực, chỉ nghe két một tiếng, trên vách đá lập tức mở ra một thạch động tà tà hướng xuống, gió quát bên tai, đã thân bất do kỷ rơi thẳng vào trong đó.

Thông đạo trơn tuột không chỗ bấu víu, tốc độ trượt xuống lại cực nhanh, Tô Tiểu Khuyết trong lòng tràn đầy ý muốn tìm một nơi mượn lực, kiềm hãm thế rơi, nhưng chỉ tốn công vô ích, đành phải vận một luồng chân khí, tận lực khống chế thân hình.

Sau nửa nén hương, đã tới đáy động, hai chân vừa chạm đất, chỉ thấy đích đến chính là một thạch thất không lớn lắm, nhưng có ánh đèn sáng tỏ, trên chiếc giường liên hoa bạch ngọc ngay giữa phòng đặt một pho tượng nữ tử tuyệt sắc trong tư thế nằm, tóc mây trâm ngọc, ý thái như hoa, một tay chống cằm, một tay lười biếng nắm hờ chuôi kiếm. Tạ Thiên Bích nửa nằm nửa ngồi dưới giường, mỉm cười chăm chú nhìn mình, sắc mặt tái nhợt, nhưng đôi mắt lại ngời sáng.

Tô Tiểu Khuyết trải qua gian lao, liên tục thất vọng, lúc này vừa thấy Tạ Thiên Bích, nhưng lại đứng ngẩn tại chỗ, dường như không tin vào mắt mình, giơ tay định dụi mắt, ngón tay một trận mát lạnh, do chạm tới mảnh ngọc lưu ly trước mắt, mới sực nhớ mình vẫn còn mặc thủy kháo.

Tạ Thiên Bích quan sát hắn nửa ngày, thấy toàn thân hắn phủ một lớp ngân bạch như ánh trăng, eo mảnh chân dài, như một con cá bạc thành tinh, bất giác cười lớn, tiếng cười vui mừng hạnh phúc cực độ, nói: “Ta đang đợi ngươi, ta biết ngươi nhất định sẽ đến.”

Tô Tiểu Khuyết nghe hắn lên tiếng thấy hắn không sao, huyết dịch cơ hồ ngưng trệ trong người lúc này mới khôi phục lưu động, thân thể lấy lại tri giác, liền cảm thấy mệt mỏi rã rời, chỉ ngỡ vài canh giờ qua quả thật dài như một kiếp, thân bất do kỷ, không kiềm nén được nữa, nhào tới ôm chầm lấy hắn.

Cảm nhận độ ấm da thịt bên dưới lớp y sam mỏng manh của hắn, cằm gác trên hõm vai rắn chắc của hắn, khóe mắt có thể nhìn đến thớ tóc bạc tinh sương kia, chỉ cảm thấy thời khắc này là chân thật không gì sánh được, mỉm cười quả quyết nói: “Ta cũng biết ngươi nhất định đang đợi ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc