NHẤT ĐỊNH PHẢI TIÊU HẾT TIỀN CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN TRƯỚC KHI HẮN PHÁ SẢN

Nam nhân trước mặt tên Tạ Cách Phi.


Diệp Chu sở dĩ nhớ rõ người này như vậy, là vì trong nguyên tác người này có vai trò quá mức đặc sắc.


Tạ Cách Phi mười lăm tuổi bị một quản lý công ty nào đó tìm thấy, mười sáu tuổi dựa vào một bộ phim trở thành ảnh đế trẻ nhất, tất cả mọi người đều cho rằng anh ta sẽ có một con đường bằng phẳng thế nhưng anh lại mai danh ẩn tích.


Không ai biết anh xảy ra chuyện gì, khi anh trở lại trước công chúng là bởi một bộ phim điện ảnh phí tổn thấp về đề tài tội phạm.


Trong phim, anh đóng vai phản diện, nhưng anh lại tạo ra kinh điển cho nhân vật này, không ít dân mạng bày tỏ bị anh làm sợ hãi đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.


Dựa vào bộ phim này anh thu được giải thưởng nam phụ xuất sắc nhất, từ đó nhân sinh anh triệt để mở một màn mới.


Ngắn ngủi năm năm, nam nhân thần kỳ đến nỗi cơ hồ đem tất cả giải thưởng trong nước thu hết.


Trong lúc mọi người còn chưa kịp vì anh mà reo hò vui mừng, thì anh lại một lần nữa biến mất.


Lần thứ hai có được tin tức của anh là tại buổi liên hoan phim Cannes, tại đây Tạ Cách Phi lấy được giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất.


Mọi chuyện tựa hồ chỉ như mới bắt đầu, sau mấy năm, Tạ Cách Phi liên tiếp lấy thưởng tại liên hoan phim Bách Lâm và Vinichs.


...


Mọi người đều khen anh đầy người toàn giải thưởng, thế nhưng ít ai biết, mấy năm trước Tạ Cách Phi bị người chèn ép đến nỗi có ý định từ bỏ nghề diễn viên.


Thời điểm gian nan nhất, Tạ Cách Phi thậm chí còn làm ba đến bốn công việc trong một tháng, ngoại trừ để duy trì phí sinh hoạt, còn lại đều dùng để học diễn xuất.


Ngoại trừ kỹ năng diễn xuất tốt, tính cách Tạ Cách Phi cũng thập phần ôn nhu khiêm tốn, anh không tiếc chỉ dạy những kinh nghiệm anh tích lũy được cho diễn viên mới.


Cơ hồ diễn viên nào hợp tác qua với anh, sau khi quay phim xong đều có thành tựu nhất định.


Diệp Chu nhớ rõ, trong thời gian vai chính thụ Trình Nhiên rời đi Giang Du, cũng nhờ có Tạ Cách Phi trợ giúp mới có thể nâng cao kỹ năng diễn xuất.


Kỹ năng diễn xuất tốt, tính cách ôn hòa, thậm chí còn giúp đạo diễn hướng dẫn người mới, quả thực là một diễn viên mà tất cả mọi đạo diễn đều ham muốn a!


Diệp Chu nằm mơ cũng không nghĩ tới, một nhân vật huyền thoại như thế cư nhiên xuất hiện tại buổi thử vai của cậu.


Từ trang phục của Tạ Cách Phi mà nhìn, hiện tại anh vẫn chưa đi ra khỏi thung lũng để đi tới nhân sinh của mình.


Diệp Chu đại khái nhớ lại hạ tuyến trong sách, phát hiện bộ phim đề tài phạm tội mà Tạ Cách Phi đóng còn một năm nữa mới quay.


Cậu nỗ lực đè xuống nụ cười của mình, nhìn sang phó đạo diễn tỏ ý của bản thân.


Phó đạo diễn hiểu ý, nhìn xuống tờ báo danh nói: "Tạ Cách Phi tiên sinh đúng không, nếu như cậu đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu."


Tạ Cách Phi sau khi nghe bảo mình diễn, đối với ban giám khảo cúi chào một cái, lần thứ hai anh ngẩng đầu đầu lên, Diệp Chu phát hiện, khí chất quanh anh trong nháy mắt liền biến hóa.


Anh chọn một nhân vật khá là khó để diễn, đó là một nhân vật sát thủ thập phần hung tàn, lòng dạ ác độc.


Bởi vì năng lực nghiệp vụ của anh quá xuất sắc liền nổi danh trong giới sát thủ, hắn ta là một kẻ lạnh lùng, nói chuyện không hơn ba chữ, lâu dần được người ta biết đến với danh hiệu số ba.


Không ai biết số ba lạnh lùng không nói nhiều lời bởi hắn ta bị cà lắm, một khi nói chuyện hơn ba chữ liền bị cà lắm.


Nhân vật này nhìn qua đơn giản, nếu muốn diễn tốt cũng không mấy dễ dàng, nếu phá vỡ thiết lập hung tàn lãnh khốc thì biểu hiện sẽ vô cùng khôi hài.


Sát thủ mặc dù không phải nam chính, nhưng lại là linh hồn của toàn bộ phim, ngay cả Diệp Chu cũng không nhờn Ta Cách Phi sẽ diễn nhân vật này.


Thời gian Tạ Cách Phi diễn cũng không lâu, ngắn ngủi chỉ có năm phút.


Phó đạo diễn quan sát biểu tình Diệp Chu, thấy cậu thần sắc bình tĩnh không một gợn sóng, trong lòng có chút hiểu rõ.


Ho nhẹ một tiếng, phá vỡ trầm mặc rong phòng: "Được rồi, đi về chờ thông báo đi."


Tạ Cách Phi nghe vậy gật gật đầu, nghiêng người che đi thất lạc trong mắt.


Nói trở lại chờ thông báo như vậy, Tạ Cách Phi đã nghe qua vô số lần, dù cho đã chuẩn bị tâm lý trước, mà khi thật sự nghe tới kết quả, Tạ Cách Phi không nhịn được vẫn có chút khổ sở.


Mặc dù nhân vật này chỉ có mấy lời, nhưng anh vẫn thật sự rất yêu thích nhân vật này.


Tạ Cách Phi hít sâu một hơi, lần thứ hai ngẩng đầu lên, tịch liêu trong mắt cùng thất lạc liền biến mất không tăm hơi, anh quay người rời đi, buổi thử vai như mọi lần liền kết thúc như vậy.


"Chờ chút."


Một đạo thanh âm trong trẻo ở trong phòng vang lên, thành công làm bước chân Tạ Cách Phi dừng lại.


Anh xoay người, phát hiện người gọi anh là một thanh niên có khuôn mặt thanh tú nhã nhặn, trên mặt chợt lóe một vệt kinh ngạc.


"Tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?" Diệp Chu nhìn về phía anh, nói: "Số ba là một nhân vật như nào."


Tạ Cách Phi chần chờ chốc lát, thản nhiên trả lời: "Vừa đơn thuần lại... Có chút tự ti đi."


"Chuẩn bị một chút, tháng sau đến đoàn phim." Diệp Chu thập phần thẳng thắn quyết định nhân vật cứ như vậy liền xong.


Cho dù biết trong tương lai Tạ Cách Phi sẽ trở thành ảnh đế hào quang vạn trượng, nhưng nếu như anh ta không đạt được mong muốn trong lòng Diệp Chu, thì tuyệt đối Diệp Chu không thể không cho anh rời đi.


Mà hiển nhiên, biểu hiện vừa rồi của Tạ Cách Phi làm Diệp Chu phi thường hài lòng.


Mãi đến khi rời phòng thử vai, đầu óc Tạ Cách Phi vẫn chưa hồi thần, anh ngơ ngác nhìn phương thức liên lạc với đoàn phim trong tay mình, có cảm giác không chân thật.


Mọi chuyện như một giấc mộng, Tạ Cách Phi không dám nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra, sợ tất cả chỉ là nằm mơ.


Đi không mục đích khoảng một thời gian, Tạ Cách Phi dừng lại, giống như hạ quyết định mà dùng sức cắn đầu lưỡi.


Đau nhói cùng mùi máu tanh tràn đầy khoang miệng, thế mà làm Tạ Cách Phi bật cười.


Ban đầu chỉ là mỉm cười, sau đó khóe môi giống như bị khống chế mà không ngừng giương lên, mà cuối cùng cười cười thì nước mắt lại đột nhiên rơi xuống.


Nếu như chuyện xảy ra hôm nay chỉ là một giấc mộng, anh nguyện không bao giờ tỉnh lại.


#


Do sự xuất hiện của Tạ Cách Phi, Diệp Chu không khỏi vắt hết đầu óc nhớ lại nguyên tác, giai đoạn hiện nay vẫn chưa xuất hiện nam diễn viên phái thực lực.


Cậu cũng nghĩ tới vài người, chỉ tiếc cậu không có vận may của vai chính thụ, có thể bug mà gặp được Tạ Cách Phi đã là một chuyện không tưởng.


Trước có sự xuất hiện của Tạ Cách Phi, những diễn viên sau không có ai làm Diệp Chu cảm thấy hài lòng.


Ngoại trừ diễn xuất của mấy diễn viên này có hạn, Diệp Chu xoi mói cũng làm cho đoàn phim gặp nhiều trở ngại.


Bận đến tối, buổi thử vai đầu tiên đã kết thúc, thế nhưng vẫn chưa có diễn viên nào làm Diệp Chu thấy vừa mắt.


May mắn buổi thử vai diễn ra trong ba ngày, trong hai ngày này vẫn chưa có ai có cấp độ bug như Tạ Cách Phi, ngược lại Diệp Chu tìm được mấy mầm mống tốt.


Mặc dù phần lớn là những người mới không có kinh nghiệm, biểu diễn còn có phần trúc trắc, nhưng vẫn có thể đột phá.


Đây coi như là vạn hạnh trong bất hạnh đi.


Thời gian trôi qua theo từng ngày, mọi chuyện hết thảy đã sẵn sàng, đang chuẩn bị khởi quay liền có một chuyện ngoài ý muốn làm đoàn phim trở tay không kịp.


Trước ba ngày khởi quay, phó đạo diễn nhận được một cú điện thoại mang đến tin xấu.


Trước đó diễn viên kia đã bàn bạc xong với bọn họ, còn ký qua hợp đồng lại đột nhiên đổi ý, thà bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cũng không muốn quay ( một hồi trò khôi hài ), không nói nguyên nhân là gì nhưng hết sức kiên quyết không muốn quay.


Rắc rối hơn là, ngoài diễn viên này còn có mấy diễn viên khác cũng uyển chuyển biểu thị không thể quay, nguyện ý bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.


Diệp Chu nghe thấy tin tức liền chạy đến, thấy phó đạo diễn đầu đầy mồ hôi đang cùng người trong điện thoại thương lượng.


Hiển nhiên thương lượng cũng không mấy thuận lợi.


Ban đầu còn có thể ôn hòa nhã nhặn câu thông, không biết bên kia nói cái gì liền làm sắc mặt phó đạo diễn nhất thời thay đổi.


"Hợp đồng đều đã ký, ngày kia liền khởi động máy, cậu liền bảo không muốn quay nữa, bây giờ cậu kêu chúng tôi đi đâu để tìm diễn viên thay cậu đây!?"


Mặt phó đạo diễn tức đến đỏ lên, tay nắm chặt điện thoại như coi cái người bên kia là điện thoại mà hận không thể trực tiếp bóp nát.


Hít sâu một hơi, nỗ lực làm tâm tình mình bình tĩnh lại: "Nếu liên quan đến vấn đề thù lao thì chúng ta có thể bàn lại, khi nào cậu có thời gian thì đến đoàn phim một chuyến, còn yêu cầu nào chưa hai lòng thì thương lượng lại..."


Phó đạo diễn còn chưa nói xong, điện thoại bỗng nhiên bị người lấy, phó đạo diễn có chút tức giận, xoay người muốn nhìn xem ai không có mắt dám cướp điện thoại của hắn, ai ngờ vừa quay người lại liền thấy phó đạo diễn đứng phía sau lưng mình.


Diệp Chu liếc nhìn dãy số trên điện thoại, vừa định nói liền nghe thấy giọng nam có chút chói tai âm khí quái dương nói điểm gì, lại nghe đối diện có chút chói: "Vấn đề ở đây không phải tiền bạc, mà là đoàn phim của mấy người thì có thể làm được cái gì, chỉ bằng bản lĩnh của đạo diễn Diệp?"


"Anh rảnh rỗi ở đây khuyên tôi đi đóng phim, không bằng đi hỏi đạo diễn Diệp, trước đây cậu ta chiếu mấy bộ phim thật sự là dựa vào bản lĩnh của bản thân?"


Thanh âm trong điện thoại thật sự quá lớn, lớn đến nỗi phó đạo diễn ở bên cạnh cũng có thể nghe thấy rõ rõ ràng ràng, hắn quan sát từng li từng tí biểu tình của Diệp Chu, chỉ sợ đạo diễn liền nổi bạo với mình.


Hắn cũng từng làm đạo diễn, không ai so với hắn hiểu được cảm giác bị nghi ngờ tác phẩm mình quay, đặc biệt là năng lực quay phim.


Phó đạo diễn đã chuẩn bị động viên Diệp Chu, lại không ngờ thần sắc Diệp Chu phi thường bình tĩnh, cậu lẳng lặng chờ người bên kia nói xong, mới mở miệng nói: "Cảm ơn sự quan tâm của cậu, đáng tiếc cậu không thể thấy tận mắt trình độ quay của tôi."


"Mặt khác, Lưu tiên sinh, mời ngài trả tiền vi phạm hợp đồng đem tới đoàn phim. Cuối cùng, chúc cậu diễn xuất thuận lợi."


Nói xong, Diệp Chu trực tiếp cắt đứt cuộc gọi, đem điện thoại trả lại cho phó đạo diễn.


Lấy điện thoại của mình mở weibo, căn bản không cần tìm kiếm cái gì, cũng thấy tên cậu nằm trên vị trí bắt mắt nhất của hot search.

Bình luận

Truyện đang đọc