NHẤT ĐỊNH PHẢI TIÊU HẾT TIỀN CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN TRƯỚC KHI HẮN PHÁ SẢN

Sau khi chuyện của Liễu Vân Lam và Vương Hoành bị lộ, cũng làm cho dân tình hóng chuyện thấy sảng khoái.


Weibo hai ngày nay quả thực là náo nhiệt vô cùng, hot search cứ một cái lại một cái, dù công ty Liễu Vân Lam rút lui cũng không xong.


Càng thêm chó cắn áo rách là, nguyên bản Trịnh Hạo khó khắn lắm mới trấn an được mọi chuyện, nhưng sau khi biết chuyện của cô ta và Vương Hoành liền điên lên, trực tiếp gia nhập trận xé bức lần này.


Có thêm Trịnh Hạo gia nhập, trận bê bối lần này liền thăng cấp, tổ ba người Trịnh Hạo, Liễu Vân Lam liền xé nhau, mỗi ngày đều xé nhau trên weibo đến nỗi không biết trời đất gì.


Mắt thấy tình hình càng ngày càng gay go, công ty Liễu Vân Lam lần này thật sự không gánh nổi, cân nhắc một hồi lâu, cuối cùng lựa chọn từ bỏ Liễu Vân Lam, kịp thời dừng tổn hại lại.


Không còn công ty hỗ trợ, dư luận triệt để không khống chế được, weibo cùng các phương tiện truyền thông trong thời này liền hỗn loạn.


Lúc này Vương Hoành mới biết, bôi đen Diệp Chu phải trả một cái giá lớn như vậy, Vương Hoành hối hận, chỉ hận không thể trực tiếp đâm đầu vào cây chết đi.


So với ba người Vương Hoành bận rộn xé nhau, Diệp Chu từng bị hắc ngược lại vô cùng nhàn nhã.


Đoàn phim ( một hồi trò khôi hài ) sau bao trắc trở mấy tháng, rốt cuộc chính thức khởi quay.


Bởi Chúc Ninh đột nhiên tham gia nên vẫn chưa có kế hoạch phần diễn cho cậu ta, nên Diệp Chu tính quay trước phần diễn của Tạ Cách Phi và Lưu Thụy Hoa, đem phần diễn của Chúc Ninh ở phía sau, chờ cậu ta có thời gian liền vào đoàn phim quay là được.


Đoàn phim nào vào ngày quay đầu tiên đều chọn cảnh quay tương đối để dễ qua, nếu quay một lần liền qua đại biểu đó là điềm lành.


Diệp Chu lại cố tình đi ngược với mọi người, vừa mới quay liền chọn một cảnh tương đối khó.


Phó đạo diễn căng thẳng đến nỗi trán đầy mồ hôi lạnh, kinh hồn bạt vía nhìn người bị bóng đèn bao phủ Tạ Cách Phi, chỉ sợ bản thân không cẩn thận liền bị Diệp Chu phun cho máu chó đầy đầu.


Diệp Chu ngược lại không căng thẳng mấy, ngồi sau máy quay, cậu liền nhấp một ngụm hồng trà vừa mới đoạt được từ lão diễn viên Lưu Thụy Hoa.


"Lão Mạnh, ông không cần lo lắng, đến đây uống một ngụm trà cho nhuận giọng." Nói xong, Diệp Chu vỗ vỗ cái ghế bên cạnh ra hiệu ông ngồi.


Phó đạo diễn có chút bất đắc dĩ, trong thanh âm mang theo vài phần ai oán: "Đạo diễn Diệp, cậu cũng làm khó tôi quá rồi, đây mới là cảnh quay đầu tiên thôi đấy, tốt xấu gì cũng nên cho diễn viên có chút lòng tin a."


Diệp Chu đương nhiên biết ông đang lo lắng cái gì, nhưng hắn càng tin tưởng vào thực lực vị ảnh đế tương lai Tạ Cách Phi.


Cậu bình chân như vại lắc lắc đầu: "Ông nghĩ như vậy không khỏi hơi đánh giá thấp diễn viên của chúng ta."


Không chờ phó đạo diễn đoán được ý tứ từ lời nói của Diệp Chu, liền thấy Tạ Cách Phi từ phòng hóa trang đi ra.


Khác với khí chất ôn hòa thường ngày, thần sắc Tạ Cách Phi lần này có chút nghiêm túc mà lạnh lùng, quanh thân tản ra khí tràng chớ người đến gần.


Phó đạo diễn thấy thế, không tự chủ chép chép miệng, thần kinh đang căng thẳng cũng buông lỏng mấy phần.


Không nghĩ đến cái khác... Chỉ nhìn cái bộ dáng kia, còn có thể chấp nhận mà phù hợp với hình tượng trong kịch bản!


Bộ phim ( một hồi trò khôi hài ) cũng không yêu cầu phức tạp gì, đối với trường quay phim và đạo cụ diễn cũng không có yêu cầu cao, nhưng diễn viên lại có tiêu chuẩn cực cao.


Có thể nói, trong bộ phim này có tới năm nhân vật cốt yếu.


Từ Phi -- con trai duy nhất của một vị phú thương, được cha mẹ cưng chiều từ nhỏ mà lớn, tính tình tự cao tự đại, dễ nóng nảy mà cũng cực kì sĩ diện, ăn chơi cờ bạc mọi thứ đều hiểu rõ, vốn nghĩ rằng bản thân có thể làm một phú nhị đại ăn chơi thoải mái, thế nhưng không biết từ đâu lòi ra đứa em trai là con riêng, cuộc sống của anh ta liền triệt để hỗn loạn.


Mạnh Nhất Đạt -- một trong số bằng hồ cẩu hữu của Từ Phi, chỉ biết nịnh nọt, một bụng toàn tâm cơ gian xảo, ngày thường lừa tiền Từ Phi không ít.


Trương Hồng Bưu -- là em họ bà con xa của Mạnh Nhất Đạt, bên ngoài còn được biết đến với cái danh lão đại bang Thanh long, giết người như ngóe, tay dính quay mười mấy mạng người, tính cách hung tàn thất thường.


Phương Duy -- thành viên bang Thanh long, chó săn số một của Trương Hồng Bưu, bộ dáng ngũ đại tam thô*, bản thân thập phần hung hăng dọa người, kì thực nhát như chuột.


*ngũ đại tam thô (năm lớn ba thô): chỉ những người vóc dáng tráng kiện cao to.Ngũ đại: hai bàn tay lớn, hai bàn chân lớn, đầu lớn


Số Ba -- sát thủ giết người như ngóe, nhận vài vụ giết người để có tiền, bản thân vì cà lăm nên chưa bao giờ nói quá ba chữ.


Vào ngày sinh nhật Từ Phi năm ba mươi tuổi, anh ta biết được cha mình nuôi một đứa con riêng bên ngoài, đồng thời còn bồi dưỡng con riêng này để có thể bất cứ lúc nào thay thể anh ta.


Trong cơn nóng giận, Từ Phi bị đám hồ bằng cẩu hữu giật dây liền thuê sát thủ giết đứa con riêng có khả năng tranh giành tài sản với mình...


Để đạt được mục tiêu, một trò khôi hài này không biết nên khóc hay cười, liền chính thức mở màn.


"Cắt! Rất tốt, cảnh này qua."


Diệp Chu thỏa mãn đem tầm mắt từ máy quay thu hồi, vẫy tay gọi phó đạo diễn, nhường cho ông một vị trí để quan sát.


"Thế nào?"


Ánh mắt phó đạo diễn chăm chú nhìn cảnh quay vừa rồi chiếu lại, sắc mặt bỗng đỏ lên, há miệng muốn nói gì, cuối cùng chỉ có thể nhả ra hai chữ: "Rất tốt."


"Đây quả là... quả là nhặt được bảo bối!" Phó đạo diễn khó nén nổi kích động, không nhịn được vỗ mạnh lên bả vai Diệp Chu.


Diệp Chu không để ý, cười híp mắt có chút đắc ý mà nói: "Giờ mới biết ư? Tôi đã sớm biết anh ta có thực lực."


Không phải chỉ nhặt bảo bối thôi sao, đây chính là ảnh đế tương lai a!


Tạ Cách Phi một bên lau mặt, một bên đi về hướng này.


"Đạo diễn Diệp, vừa rồi tôi diễn đã được chưa, có cần quay lại lần nữa không."


Trên mặt anh không còn vẻ lạnh lùng vừa rồi, ngược lại thần sắc có chút lo lắng.


Cũng không phải anh cố ý khiêm tốn, tuy mấy năm nay anh chưa từ bỏ mộng diễn, cũng luôn kiên trì đóng phim ở mấy đoàn kịch, mặc dù chỉ là diễn viên quần chúng, nên đã rất lâu rồi anh không diễn qua nhân vật cốt yếu, đối với cơ hội lần này anh phi thường quý trọng, chỉ lo bản thân không làm tốt liền tăng thêm phiền phức cho Diệp Chu.


Diệp Chu tiếp xúc qua không ít diễn viên, nhìn biểu tình Tạ Cách Phi vừa rồi, cậu liền hiểu rõ.


Cậu không muốn nói nhiều lời an ủi, chỉ đem máy quay sang một bên, để Tạ Cách Phi tự mình xem.


Nhân lúc Tạ Cách Phi xem video, thỉnh thoảng Diệp Chu sẽ nói hai ba câu, không tận lực tán thưởng thế nhưng lại làm tâm tình Tạ Cách Phi dần bình phục lại.


"Tâm tình chỗ này xử lý rất khá, cũng có thể làm hoàn mỹ hơn, tỷ như..."


Trong khi Diệp Chu đang giảng cho Tạ Cách Phi, trước cửa trường quay liền truyền đến một loạt âm thanh hỗn loạn.


Diệp Chu ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy ở cửa đoàn phim đang có mấy người đứng, người đứng đầu làm cậu cảm thấy có hơi quen mắt, không khống chế được hô lên một câu: "Giang ca?"


Sau khi Giang Đình Viễn nói vài câu với người bên cạnh, liền đi tới bên người Diệp Chu.


Không chờ Diệp Chu nói gì, trước một bước xoa xoa mái tóc của Diệp Chu.


Diệp Chu: ???


Giang đại boss:...


Giang Đình Viễn vừa vào đoàn phim liền thấy Diệp Chu đầu kề đầu nói gì đó với một nam nhân xa lạ, Giang đại boss khó giải thích được mình có cảm giác gì...


Chỉ là cảm thấy chướng mắt cực kỳ.


Tác giả có lời muốn nói:


Giang tổng cầm quả chanh trong tay, mặt không cảm xúc nhìn Diệp Chu: "Muốn anh ăn à?"

Bình luận

Truyện đang đọc