NHẤT ĐỊNH PHẢI TIÊU HẾT TIỀN CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN TRƯỚC KHI HẮN PHÁ SẢN

Dù Giang Đình Viễn không biết cậu đang suy tính gì, nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại hắn thực hiện lời hứa trước đó của mình.


Kết quả của ba lần bỏ phiếu đã có, nam nhân chủ trì hội nghị đem hai mươi hạng mục lần lượt chiếu lên màn ảnh lớn.


Qua số phiếu được chọn và trải qua một phen thảo luận kịch liệt, cuối cùng cũng có kết quả, hội nghị liền kết thúc.


Diệp Chu theo sau Giang Đình Viễn vào phòng làm việc, sau cuộc nói chuyện xấu hổ vừa rồi, lúc này Diệp Chu không còn dáng vẻ hoạt bát như thường ngày, kinh sợ ngồi trên ghế không nói gì.


Việc đầu tiên khi Giang đại boss vào phòng là kêu thư ký đem nhiệt kế lại đây.


Sáng sớm hai ngày nay cậu luôn bị đo thân nhiệt, theo bản năng đứng lên, sợ hãi nhìn Giang Đình Viễn từng bước áp sát.


"Giang ca anh làm gì vậy?" Âm thanh cũng thay đổi.


Không phải Diệp Chu sợ bị đo thân nhiệt, nói cậu sợ cái này, đúng hơn là cậu sợ mỗi lần khi đo thân nhiệt xong cậu đều bị ép uống một chén nước rau dưa.


Giang Đình Viễn không để ý đến cậu phản kháng, đi tới bên cạnh cậu, trói lại tay Diệp Chu, đem người nhấn trên ghế, đem nhiệt kế đo sau gáy cậu.


Bị đại boss trói buộc làm cậu có chút sợ hãi, Diệp Chu cảm thấy trên đầu mình không phải là cái nhiệt kế, mà là một cây thương sắc bén!


Một tiếng tích nhỏ vang lên, Diệp Chu nghe được giọng nói máy móc của nhiệt kế vang lên, ba mươi sáu độ năm.


Giang Đình Viễn nhìn con số đang hiển thị, biểu tình trên mặt càng lạnh hơn, dứt khoát nói: "Lát đi bệnh viện chụp CT."


Diệp Chu:...?


Lúc này, liền truyền đến tiếng gõ cửa, đánh gãy Diệp Chu đang tính biện bạch cho bản thân.


Sau khi được Giang Đình Viễn đồng ý, cửa được mở ra từ bên ngoài.


Là nam nhân chủ trì hội nghị vừa rồi, hiện đang bưng một xấp văn kiện thật dày, đối với Giang Đình Viễn cung kính nói: "Giang tổng, tư liệu của hai mươi hạng mục vừa rồi đều có trong này."


Nam nhân đem đống văn kiện kia đặt lên bàn, hỏi: "Ngài còn muốn phân phó gì không?"


Giang Đình Viễn nghe vậy, liếc nhìn Diệp Chu đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, cuối cùng vẫn mở miệng.


"Đem câu lạc bộ ( ánh sao thiếu niên ) cùng..."


"( song sắt nước mắt ), đem hết tư liệu của ba hạng mục này lại đây."


Trầm ổn như Giang tổng, lúc nhắc đến ba hạng mục này cũng mang theo mấy phần do dự.


Cho dù thanh âm của hắn không mấy chập trùng, thế nhưng trải qua mấy tháng ở chung, Diệp Chu liền biết hắn đang mất tự nhiên.


Diệp Chu mặt ngoài tỏ ra bất động thanh sắc, thế nhưng trong lòng vui mừng khôn xiết.


Nam nhân kia có thể leo lên cao tầng quản lý, hiển nhiên đã luyện một thân bản lĩnh gặp biến không sợ.


Lúc nghe thấy lão bản nói, chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, rất nhanh liền khôi phục lai, bình tĩnh gật đầu: "Vâng Giang tổng, năm phút nữa liền đem cho ngài."


Sau khi nam nhân kia đóng cửa rời đi, Diệp Chu không khống chế nổi liền cười ra tiếng.


Đến khi ánh mắt lạnh nhạt của Giang Đình Viễn quét tới, tiếng cười mới im bặt đi.


Trong sự chờ mong của cậu, vất vả lắm mới tới giờ ăn trưa, nghĩ đến lát nữa được ăn lẩu, tâm tình Diệp Chu liền kích động.


Cậu kích động chưa được nửa giờ, xe Giang Đình Viễn liền dừng lại tại bệnh viện lớn trong thành phố, Diệp Chu cảm thấy cả người đều không ổn.


Cậu chỉ cho là đại boss nói đùa, thế mà đại boss lại nghiêm túc thật.


Diệp Chu bị đại boss cứng rắn lôi vào bệnh viện, chụp CT não bộ, xác định không có việc gì mới rời khỏi bệnh viện.


Được rồi.


Cậu cũng thấy chọn ba hạng mục kia đúng là có hơi khoa trương.


Nhưng nếu không khoa trường như vậy, thì làm sao cậu có thể bồi cho nó hỏng được.


Nếu làm vậy mà ba hạng mục này còn kiếm tiền được, Diệp Chu liền trồng cây chuối uống nước rau dưa một năm.


Diệp Chu lúc này còn không biết, ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bừa.


...


Ngày hôm nay, là ngày có kết quả xét duyệt giấc mộng ấp vườn của ảnh nghiệp Kinh Chập.


Từ Vi dậy từ sớm, từ tủ quần áo lấy ra bộ chính trang mình thích nhất mặc vào, ngồi trang điểm tỉ mỉ trước gương.


Cô nhìn chằm chằm dung nhan tinh xảo của mình trong gương, một bên đeo khuyên tai một bên tự cổ vũ chính mình cố lên.


Dù trong lòng Từ Vi hiểu rõ, bây giờ có vô số chương trình tuyển chọn tài năng, các loại game show đủ kiểu dáng thể loại, người xem sớm đã chán mấy show vì từa tựa nhau, từ lâu đã không còn đứng đầu như mấy năm trước.


Khán giả sớm đã nằm lòng nội dung mấy chương trình tuyển chọn tài năng, bởi vậy rất khó để gợi lên sự nhiệt tình và hứng thú của họ.


Năm nay cho ra không ít mấy chương trình tuyển chọn tài năng, nhưng chân chính hot, một cái cũng không có.


Chương trình không hot, mấy thí sinh tham gia chương trình liền rất nhanh mà chìm xuống.


Trong hoàn cảnh như thế, Từ Vi thừa biết tính khả thi của hạng mục được chọn gần như là bằng không.


Cô quyết tâm không từ bỏ, là vì ( ánh sao thiếu niên) là giấc mộng của cô từ thời đại học, sau khi tốt nghiệp vì không ngừng hoàn thiện bản kế hoạch, Từ Vi trằn trọc khổ sở súy nghĩ, không ngừng học tập để bản thân trở nên tốt hơn.


Nửa năm trước, trong ánh mắt không hiểu của mọi người, Từ Vi từ bỏ tiền đồ tương lai tốt đẹp của mình, mang theo số tiền ít ỏi của mình quyết tâm thực hiện giấc mộng ( ánh sao thiếu niên ) từ thời đại học của mình.


Từ Vi hít sâu một hơi, giương quả đấm trước gương, nhỏ giọng nói: "Đã trải qua vòng xét duyệt lần một, vậy lần hai nhất định không vấn đề gì!"


Chỉ là tự tin không kéo dài được bao lâu liền biến mất tăm hơi.


Từ Vi cười khổ, trong mấy trăm chương trình tuyển chọn tài năng ưu tú, ( ánh sao thiếu niên có thể thông qua lần xét duyệt đầu tiên cũng coi như là may mắn.


Chương trình tuyển chọn tài năng không phải là một tiểu tống nghệ phố thông có thể so sánh được, muốn từ trong đống chương trình tuyển chọn tài năng bộc lộ được khả năng, cần phải chuẩn bị kĩ càng, còn nếu muốn tốt hơn, vậy thì phải đốt tiền nhiều vào.


Dù chưa biết kết quả, thế nhưng Từ Vi cũng biết, khả năng qua lần xét duyệt lần hai chỉ có một phần khả năng nhỏ.


Từ Vi thở dài, lấy tay vuốt chỗ áo sơmi bị nhăn, nhấc túi lên.


...


Bên trong một khu chung cư gần một nhà hàng, nhô ra một cái đầu của một thanh niên chừng hai mươi có gương mặt con nít đang thắt caravat.


Tóc tai thanh niên có hơi rối, còn hơi vẻ buồn ngủ, trên mặt tràn đầy thiếu kiên nhẫn.


Đưa chân đạp đạp mấy người đang nằm ngổn ngang trên đất, ác thanh ác khí nói: "Địt mọe giờ này còn ngủ được, mau dậy, hôm nay chính là ngày thông báo kết quả xét duyệt lần hai, mấy cậu thế mà còn ở đây ngủ được!"


Theo động tác của hắn, thi thể trên đất từng cái từng cái chậm rãi sống lại."


Trừng ca, tôi không phải chê anh, thế nhưng nếu cái hạng mục cứt chó kia mà được chọn, vậy đầu óc lão bản Kinh Chập nhất định là bị lừa đá.


Thi thể bị đá tỉnh một bên ngáp, một bên không chút lưu tình mà phun tào.


Cậu ta vừa dứt lời, mấy người khác liền phụ họa theo.


"Đúng a. Trừng ca anh quá trung thực, trung thực  đến nỗi tôi không dám phun tào a."


"Chúng ta tự dưng tạo một đội, người ta hỏi anh làm nghề gì, anh cho dù nói mình mở một quán internet cũng được a, tốt xấu gì cũng có chút liên quan đến điện, thế nhưng anh lại viết cái gì?"


Thi thể số hai mới vừa nói xong, một tên béo mập nằm xa liền nói: "Trừng ca viết là, mở một quán ăn, có mấy chục năm kinh nghiệm làm quản lý quán ăn, phốc ha ha ha ha..."


Tên béo còn chưa nói xong, không nhịn được liền cười ra tiếng.


Sát khi trên người thanh niên có mặt con nít càng đậmn liền cho ba người mỗi người một cước vào mông.


"Các cậu lăn một bên, đây là điều cơ bản nhất, mấy cậu có hiểu không, đời này tôi ghét nhất là lừa người khác. Các cậu nghĩ lão tử muốn viết thế lắm sao, con mẹ nó bất quá là sau khi ngủ một giấc, nói trắng ra là lão tử giống như bị xuyên việt, thật sự là thấy quỷ!"


Thanh niên mặt con nít nắm nắm tóc, trên mặt hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn.


Nhưng anh vừa nói xong, trong phòng liền bạo phát mấy tiếng cười.


Trước khi thanh niên mặt con nít không chịu được nữa mà chuẩn bị trừng trị bọn họ, một người nằm trên cái ghế salon duy nhất trong phòng vốn không thảo luận với họ, liền lấy xuống cái bịt mắt.


"Vô luận thế nào, trở về là tốt rồi."


Giọng nam nhân trầm thấp, mang theo vài phần lười biếng mới tỉnh ngủ, gợi cảm đến cực điểm.


Sau khi câu này nói ra, tiếng cười trong phòng dần ngừng lại, lâm vào bầu không khí trầm mặc.


Trầm mặc qua đi, tên béo vừa trêu ghẹo vừa rồi cũng khàn cổ họng nói: "Đúng vậy, Trừng ca, sau này chúng ta có thể chiến đấu với nhau tiếp rồi!"


Hai thi thể trên đất cũng thu hồi biểu tình vui cười vừa rồi, thần sắc trở nên chấn kinh.


Hai người như là nhớ lại cái gì, không hẹn mà viền mắt có chút đỏ lên.


"Trở về là tốt rồi trở về là tốt rồi, anh không biết đâu, ngày anh rời khỏi đội em cũng dùng mấy cái cuộn giấy, đôi mắt này thiếu chút nữa mù vì khóc, tôi còn tưởng sau này chúng ta không thể tiếp tục so tài với nhau..."


"Trừng ca, anh chớ suy nghĩ nhiều, chúng ta có thể được Kinh Chập đầu tư hay không không quan trọng, anh có thể trở về, đối với chúng tôi là quá đủ rồi, chỉ cần có thể còn đồng hành chiến đấu với nhau, thì chúng ta vẫn có thể làm lại từ đầu, huynh đệ chúng ta đều không vấn đề gì!"


Thanh niên mặt con nít nghe vậy có chút ngơ ngác, sau mới không tự nhiên nói: "Mấy cậu có phải suy nghĩ sâu xa quá không!"


"Mấy cậu nói hay quá! Nếu không phải vì bồi thường số tiền trên trời vi phạm hợp đồng của mấy cậu, lão tử làm gì sẽ đi báo danh ấp vườn gì đó, chuyện này không quan trọng, vậy thì lấy cái gì chuộc thân mấy cậu đây, chẳng lẽ mấy cậu trông mong mấy người kia giơ cao đánh khẽ tha cho mấy cậu? Ở đó mà nằm mơ!"


"Được rồi, bây giờ tôi có việc nên đi trước, điểm tâm ở trên bàn, mấy cậu ăn nhanh đi, lát đồ ăn nguội sẽ ảnh hưởng đến dạ dày.


Nói xong, cuối cùng thanh niên cũng đem cái caravat khó nhằn thắt xong, phất phất tay với mấy người trong phòng, ấn xuống chốt cửa, chuẩn bị rời đi liền nghe phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân.


Thanh niên vừa quay đầu, liền thấy nam nhân vừa rồi còn nằm trên salon giờ đã đứng phía sau hắn, trong miệng còn ngậm bịch sữa đậu nành.


"Cậu muốn làm gì?" Thanh niên có chút khó hiểu nên hỏi.


Nam nhân cười cười: "Đội trưởng đi ra ngoài, đội phó tôi đây đương nhiên là phải đi theo rồi."


Trên mặt thanh niên tràn đầy vẻ không tình nguyện, mà nam nhân thật sự đi theo cậu, nhưng cũng không thể đuổi cậu ta.


Chờ xe tới, tầm mắt của thanh niên mặt con nít chuyển qua bàn tay của mình.


Đây là một bàn tay khỏe mạnh... Không có bất cứ thương tổn nào.


Tương lai một ngày nào đó, cậu sẽ dùng đôi tay này trở lại sàn thi đấu với những đồng đội của mình.


Đây thực sự là, quá tốt rồi.


...


Tại một tửu điếm giá rẻ.


"Lão Hà, cậu chuẩn bị xong chưa?"


Nam nhân đứng ở cửa có dáng người thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú, khuôn mặt tràn đầy khí chất ôn hòa và nhã nhặn, chỉ nhìn qua một lần liền khiến người khác sinh ra hảo cảm.


Nam nhân bị gọi là lão Hà đang thu thập ba lô, nam nhân khoảng chừng hơn ba mươi, thân hình cường tráng, áo sơ mi không những không che được đường nét bắp thịt, ngược lại còn tôn lên mấy phần khí chất cho nam nhân.


"Sắp xong rồi, chờ chút!" Hà Phi Dương một bên trả lời thằng bạn, một bên tăng nhanh tốc độ thu dọn đồ đạc.


Liễu Chiêu chờ mãi, chờ hơn mười phút mà vẫn chưa thấy Hà Phi Dương đi ra, liếc nhìn thời gian chỉ có thể bất đắc dĩ đi vào tìm hắn.


Lúc anh đẩy cửa vào, liền thấy Hà Phi Dương hai tay chắp trước ngực, miệng lẩm bẩm không biết đang nói cái gì.


Liễu Chiêu lại gần mới nghe rõ hắn nói cái gì.


"Cầu ông trời phù hộ cho tôi và Liễu Chiêu có thể thuận lợi vượt qua xét duyệt lần hai."


"Cầu ông trời phù hộ cho tôi và Liễu Chiêu có thể thuận lợi vượt qua xét duyệt lần hai."


"Cầu ông trời phù hộ..."


Cảm thấy Liễu Chiêu đang lại gần, Hà Phi Dương liền mở mắt ra, trên mặt luôn biểu hiện thô lỗ hiếm khi thấy biểu tình mất tự nhiên.


Hà Phi Dương có chút thấp thỏm nói: "A Chiêu, cậu thấy bộ phim của chúng ta có bao nhiêu phần trăm được thông qua xét duyệt lần hai?"


Liễu Chiêu có chút dở khóc dở cười, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ vai thằng bạn, an ủi: "Đừng lo lắng quá, chẳng phải lúc trước đều đã nói rõ rồi sao, chúng ta đã nỗ lực hết sức làm tốt, cho nên dù kết quả như nào đi nữa, đều phải bình tĩnh mà tiếp nhận."


"Giống như năm đó, nếu chuyện kia lại phát sinh lần nữa. Tôi tin rằng chúng ta vẫn sẽ làm như năm đó, phải không lão Hà?"


Hà Phi Dương nhìn Liễu Chiêu, sau một lúc lâu, gật gật đầu.


"Cậu nói đúng, chúng ta đã làm tốt nhất có thể, dù kết quả có ra sao, chúng ta đều thản nhiên mà tiếp thu, không có gì mà thẹn với lòng hết."


Thấy lão bằng hữu đã điều chỉnh tốt tâm thái, đưa tay với hắn, đem người từ giường kéo lên.


Bầu không khí không còn trầm trọng như vậy rồi, rốt cuộc có thể thả lỏng bản thân.


"Thế nhưng lão Hà này, tuy tôi cảm thấy kịch bản của chúng ta không có vấn đề gì, chất lượng cao, nhưng..."


Liễu Chiêu nói tới chỗ này, âm thanh hiếm thấy mang mấy phần không chắc chắn.


"Nhưng cái gì?" Động tác Hà Phi Dương ngừng lại, khó lắm tâm tình mới hòa hoãn lại thì dây thần kinh lại tiếp tục căng lên, chờ thằng bạn nói tiếp.


Liễu Chiêu có hơi chần chờ, do dự mãi, vẫn là quyết định nói ra: "...Thế nhưng, cậu xác định cái tên bộ phim không có vấn đề gì sao? Tôi cảm thấy cái tên này không được tốt cho lắm."


Nghe anh nói xong, cũng không phải là chuyện gì to tát, Hà Phi Dương thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, thập phần tự tin mà nói: "Cái này thì cậu cứ yên tâm, tuy nghe cái tên có hơi trầm trọng, thế nhưng dưới sự trầm trọng đó lại che dấu đi sức sống tràn trề, đọc lên liền không muốn ngừng, bảo đảm khiến cho người chỉ liếc mắt nhìn một cái liền khó quên!"


Liễu Chiêu mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, thấy bộ dáng tự tin thập phần của thằng bạn, chỉ có thể yên lặng tự an ủi bản thân, kỳ thực cái tên cũng không quan trọng gì, quan trọng là... Nội dung.


Tuy cái tên không hay mấy, nhưng bên trong là vàng a, sớm muộn gì nó cũng sẽ phát sáng.


Không sai, chính là như vậy.


Tác giả có lời muốn nói:


Diệp Chu: "Nếu làm vậy mà còn có thể kiếm ra tiền, ta đây liền một năm vừa trồng cây chuối vừa uống nước rau dưa!"


Bình luận

Truyện đang đọc