NHẶT ĐƯỢC CHÚA TỂ BIỂN SÂU

Trong cơn hôn mê, Ngải Khắc nghe thấy có tiếng gì đó.

”Chính anh ta đã cứu tụi mình! Từ trong tay một con dị thú cấp B!”

“Chỉ dựa vào một mình anh ta thôi à? Chẳng lẽ anh ta là Thủ Vọng Giả cấp B?”

“Thật không hổ là cường giả cấp B, khủng bố vãi chưởng!”

“Hơn nữa, mắt anh ta đẹp thật đấy ……”

Miệng vết thương có hơi nhói đau, Ngải Khắc đầu óc mơ màng, một lát sau mới nhận ra bản thân nằm trong một chiếc xe đang di chuyển.

Chuyện gì thế này?

Hắn chỉ nhớ rằng mình và bạn bè đang ngồi trên xe, cười đùa vui vẻ với nhau. Bởi vì đây là khu vực cấp C, chỉ xuất hiện những dị thú cấp C đổ xuống, vậy nên tất cả mọi người đều cảm thấy hết sức an toàn, trên cơ bản chẳng có gì nguy hiểm cả.

Sau đó, xe bọc thép của bọn họ bất ngờ bị tấn công, chiếc xe bị lật tung dữ dội.

Xe thiết giáp/Xe bọc thép

Sau nữa thì……

Tầm mắt dần dần rõ ràng, Ngải Khắc thấy cả bọn đầy đủ không sót một ai, đều đang ngồi cạnh mình, mặt mày cả đám xanh lét, trong số đó còn có người còn bị thương. 

Nhưng tất cả mọi người đều còn sống, kể cả hắn.

Ngải Khắc không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn sững người chốc lát, bỗng nhiên chú ý tới trong xe không chỉ có nhóm của hắn mà còn thêm hai người khác.

Một trông số đó chính là chàng trai trẻ đã cứu hắn. Anh ngồi ở một góc xe, không giống với vẻ mặt của mọi người, dường như trên người anh chẳng nhiễm hạt bụi nào, lông mi hơi rũ, sườn mặt an tĩnh mà lạnh lùng. 

Chẳng rõ vì sao, mặt Ngải Khắc bỗng có chút nóng ran.

Trong tay anh còn ôm một thiếu niên nhỏ, thiếu niên ấy được bọc trong một chiếc khăn, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp mà lạnh nhạt.

—— Lạc Linh buồn bực rúc vào lòng Diệp Giản, miệng nhỏ gặm từng miếng từng miếng thịt khô. Miếng thịt khô này là do những người ở đây cho cậu. Lạc Linh ăn chậm rì, Diệp Giản thấy thế bèn thấp giọng hỏi: “Đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị hả?”

Lạc Linh nuốt miếng thịt khô xuống, bên khóe miệng còn dính một ít vụn thịt, khuôn mặt nhỏ lắc đầu.

Ăn xong rồi ~ bụng không còn đói nữa, đây rõ ràng là chuyện vui nha ~

Nhưng cậu lại chẳng vui nổi, bởi vì bên cạnh Diệp Giản bỗng xuất hiện thêm rất nhiều gương mặt xa lạ. 

Những kẻ này giống cậu, đều được Diệp Giản cứu về, cả đám hiện giờ đều dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn anh, vây quanh bên cạnh Diệp Giản… Điều này làm cho nhóc người cá cảm thấy chẳng tốt tẹo nào. Giống như, Diệp Giản không còn là của riêng cậu nữa.

“Cảm ơn anh đã cứu chúng tôi.”

Một cô gái ngồi cạnh Diệp Giản, trán quấn một vòng băng vải, mái tóc nâu dài hơi xoăn hình lượn sóng. Cô nghiêng đầu, mỉm cười với Diệp Giản.

Lạc Linh lập tức nhéo góc áo Diệp Giản. Anh chẳng hiểu mô tê gì cả, hạ tầm mắt nhìn cậu một cái, rồi lau đi vụn thịt dính ở khóe miệng trên gương mặt nho nhỏ mềm mềm của cậu, dửng dưng đáp: “Chỉ là tiện tay thôi.”

Cô gái tỏ vẻ biết ơn, gật đầu: “Tôi cảm nhận được, anh rất mạnh.”

Cô tên là Trần Nhiêu, theo lời cô nói thì bọn họ là một tiểu đội gồm bảy nhà thám hiểm. Tuy Diệp Giản cũng chẳng rõ ‘tiểu đội thám hiểm’ là gì, nhưng anh không hỏi nhiều.

Mất đi ký ức khiến anh cảm thấy mọi thứ đều trở nên lạ lẫm, hỏi bừa vài câu chỉ tổ làm người ta thêm nghi ngờ mà thôi, cho nên không cần phải phiền phức như vậy.

Nhưng mà nơi này lại có bảy người, còn bên Mạc Sâm thì chỉ có một.

Trần Nhiêu lại tò mò hỏi: “Anh đến từ Thần Đình, hay là Cấm Địa?”

Diệp Giản im lặng.

‘Thần Đình’ cùng ‘Cấm Địa’, anh đã nghe qua hai từ này ở chỗ Mạc Sâm. Và tất nhiên, anh cũng chẳng rõ ràng lắm đó là thứ gì.

Thấy Diệp Giản không phản ứng, Trần Nhiêu cười khẽ: “Không lẽ anh cũng là người Tán Lạc Hỏa giống chúng tôi sao?”

Diệp Giản: “Đều không phải.”

Trần Nhiêu không tin cho lắm.

Anh trông trẻ tuổi vậy thôi chứ mạnh dữ lắm, đã thế còn dẫn theo người cá yếu ớt xuyên qua khu vực cấp C, vậy có thể khẳng định ít nhất thì anh cũng phải đạt cấp C trở lên, thậm chí là Thủ Vọng Giả cấp B.

Kẻ mạnh luôn bí ẩn, hơn nữa người này còn là ân nhân cứu mạng của bọn họ, bởi vậy cô không dám hỏi nhiều, kính nể nói: “Anh muốn đi nơi nào? Dẫu cho không tiện đường, chúng tôi cũng có thể đưa anh tới đó.”

Diệp Giản: “Thành phố gần đây, được chứ?”

Trần Nhiêu: “Tất nhiên là được rồi.”

Cô nghĩ ngợi rồi nói: “Có một thành phố cách đây khoảng 10 cây số, nhưng mà đó là thành phố cấp C, anh có chắc là muốn tới đó chứ?”

Diệp Giản không nói gì.

Trần Nhiêu một bụng lo lắng: Tiêu rồi, lẽ nào mình hỏi nhiều quá, chọc anh giận rồi?

Trên thực tế, Diệp Giản đang nghĩ thầm: Hình như mình chả hiểu cô ấy nói gì cả…..

……Thôi thì đành giả bộ hiểu vậy.

Diệp Giản trông thì có vẻ bình tĩnh thế thôi, chứ ánh mắt lại ẩn hiện dáng vẻ mờ mịt, Trần Nhiêu dè dặt nói: “Tôi không có ý gì cả, chỉ là điều kiện ở thành phố cấp C khác xa so với thành phố cấp B, nơi đó quản lý tội phạm, trật tự kém, là thiên đường của chợ đen và bọn lang thang. Muốn sống ở đó không chỉ cần phải gánh vác áp lực cuộc sống, hơn nữa còn phải đối mặt với xã hội tàn ác.”

Quản lý tội phạm, trật tự kém.

Diệp Giản nghĩ thầm: Còn có loại chuyện tốt như này à.

Đến nỗi Trần Nhiêu lúc sau có nhắc tới cái gì mà ‘áp lực cuộc sống’, cái gì mà ‘xã hội tàn ác’, anh đều bỏ ngoài tai.

Vì thế anh liền thong dong trả lời: “Không sao cả.”

Nghe thấy ba chữ này, Trần Nhiêu liền biết mình chẳng thể moi thêm được gì nữa.

Qua cuộc trò chuyện ngắn ngủi kia, cô không nhiều lời về vấn đề này nữa, nhưng trong lòng lại thầm tăng thêm vài phần kính sợ đối với anh, đồng thời gắn mác cho anh – ‘Lòng dạ thâm sâu khó lường’, không hổ là đại boss.

Diệp – lòng dạ thâm sâu khó lường – Giản lúc này đang tự hỏi: Làm thế nào để trà trộn vào thành phố cấp C nhỉ?

Kế hoạch của anh và Lạc Linh là trước tiên sẽ tìm một thành phố để dừng chân, sau đó từ từ tìm cách tiến vào thành phố cấp S ‘Đình Địa Hoàng Hôn’ kia rồi mới tính tiếp.

Tất nhiên, có thể tìm ra cách khôi phục lại trí nhớ cho anh luôn thì càng tốt.

Lạc Linh nuốt miếng thịt khô cuối cùng, cậu phát hiện những người đó không còn tìm Diệp Giản để nói chuyện nữa thì tâm trạng mới tốt lên một xíu. Mặc dù nơi này có đồ ăn, có xe chạy nhưng cậu càng thích ở riêng với Diệp Giản hơn.

Tựa như ánh mắt anh chỉ dừng lại nơi cậu, cùng cậu trò chuyện, chỉ để ý một mình cậu mà thôi.

Lạc Linh nghiêng đầu dựa vào vai Diệp Giản, vài sợi tóc đen của anh rơi xuống, lướt qua mặt cậu, có chút ngứa ngáy. Tầm mắt Lạc Linh dõi theo vài sợi tóc đen mềm mềm đang xoay kia… Bỗng duỗi nhẹ tay ra, dường như muốn đón lấy chúng.

Diệp Giản cúi đầu.

Lạc Linh vô tội nhìn anh, hai tay trống trơn.

Diệp Giản ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía trước.

Lạc Linh lại nắm nhẹ tóc anh.

Diệp Giản cúi đầu.

Lạc Linh vô tội nhìn anh.

Diệp Giản ngẩng đầu.

Lạc Linh vươn tay ra ——

Ngón trỏ Diệp Giản gập lại bay nhanh tới, gõ nhẹ lên đầu Lạc Linh.

Lạc Linh tủi thân: “Em không có chạm vào mà.”

“Vẫn cứ thích gõ đầu em đấy” Diệp Giản khẽ cười, “Chẳng tại sao cả.”

Lạc Linh không hé răng. Cậu phát hiện, vẻ mặt Diệp Giản lúc nhìn mình và nhìn người khác không hề giống nhau. Lúc đối mặt với người khác, Diệp Giản có chút lạnh lùng, còn khi nhìn cậu, ánh mắt anh dịu dàng đôi chút. Phát hiện nhỏ này làm hai hàng lông mày Lạc Linh cong cong, khẽ lắc chiếc đuôi.

Trần Nhiêu lén nhìn hành động của cả hai, thầm nghĩ: Tên người cá này quả thật rất dính người, luôn muốn được chủ nhân chú ý, lẽ nào là do sợ bị chủ nhân đem đi bán sao?

Thật đáng tiếc, theo cô được biết thì cái loại người cá đã yếu đuối mà còn phụ thuộc vào chủ nhân như này, sớm đã định sẵn số mệnh bị đem đi bán rồi…… Có lẽ khi tới thành phố kế tiếp, tên người cá xấu số này liền được anh sang tay cho một gã thương nhân nào đó.

Có lẽ là do ánh mắt Trần Nhiêu dừng trên người Lạc Linh hơi lâu, cậu nghiêng đầu, ánh mắt vô cảm liếc cô một cái. Đôi mắt cậu đen lay láy không chứa chút ánh sáng nào, ấy vậy mà lại làm cho thân thể Trần Nhiêu thoáng chốc cứng đờ. Rõ ràng chỉ là một tên yếu đuối, còn chưa trưởng thành, trông chẳng đáng sợ tí nào, nhưng mà tại làm sao…… cô lại cảm thấy có chút sợ hãi??

Trần Nhiêu thoáng chốc nhích sang bên cạnh một mét.

Diệp Giản không rõ nguyên do, cúi đầu.

Lạc Linh ngoan ngoãn nhìn anh, chớp chớp mắt.

Diệp Giản: Thật đáng yêu.

Một lát sau, trên cửa kính vẽ ra một dãy kiến trúc xám xịt, đó chính là thành phố cấp C mà Trần Nhiêu nhắc tới. Diệp Giản ôm Lạc Linh xuống xe, lúc gần tới nơi thì chợt nhớ ra gì đó, quay đầu lại: “Cô có biết chỗ nào như thế này không?”

Anh miêu tả cho Trần Nhiêu nghe về mảnh hồ mà Lạc Linh muốn tìm. Cô ta nghe xong trưng ra vẻ mặt hoang mang: “……Cái gì? Còn có nơi như vậy á?”

Diệp Giản không nói gì nữa.

Xem ra manh mối duy nhất về hồ nước kia chỉ có ở thành phố cấp S ‘Đình Địa Hoàng Hôn’. Diệp Giản tạm biệt Trần Nhiêu. 

Trong xe, Ngải Khắc dõi theo bóng dáng anh, có chút buồn bã cùng mất mát. Đến cuối cùng, hắn cũng chẳng đủ dũng cảm để hỏi tên anh. Nếu lần sau còn có thể gặp lại, nói không chừng…… Ngải Khắc mơ mộng, vậy thì hắn phải dũng cảm tiến lên, đứng trước mặt anh, cùng anh trò chuyện.

●・○・●・○・●・○・●・○・●・○・●

Cơn gió hanh khô dữ dội cuốn theo từng hạt cát vàng, Lạc Linh rụt đầu trong chiếc khăn, có chút nhơ nhớ nguồn nước.

Diệp Giản vội trấn an, vỗ nhẹ lưng cậu: “Chờ sau khi vào thành rồi, chúng ta liền đi tìm một chỗ nghỉ ngơi ở đây.”

Lạc Linh nhẹ nhàng gật đầu.

Cậu là một trong số những người cá có sự tồn tại đặc biệt, không sợ mất đi ‘vảy ngược’, dẫu cho rời khỏi nguồn nước thì vẫn có thể sống tốt —— nhưng tất nhiên nếu thiếu nước trong thời gian dài, cậu vẫn sẽ cảm thấy có chút khó chịu.

Đã tới thành phố loài người, có thể đi tắm được rồi nhỉ?

Lạc Linh ngoài mặt im lặng cùng kiên nhẫn, nhưng trong lòng lại háo hức chờ mong.

Muốn có một cái hồ nước lớn một chút…… hmmm, nếu Diệp Giản tìm không thấy thì xài bể cá tạm cũng được.

Lạc Linh âm thầm cầu nguyện.

Hy vọng bể cá sẽ có cây cỏ.

Nhưng cầu trời đừng có mấy con cá xấu xí khác nha.

Diệp Giản để ý đến Lạc Linh. Nhìn nhóc con có vẻ hơi thiếu nước, tí nữa vào thành phải tìm cho cậu một bể cá to mới được. Nhưng mà, lẽ nào Lạc Linh sẽ chịu ở một mình lạc lõng trong bể cá trống không sao? Anh nhớ rõ bể cá của Mạc Sâm không chỉ có cây cỏ, mà còn có những con cá mắt lồi nữa.

…… Vậy là phải tìm thêm mấy chú cá khác làm bạn với Lạc Linh à?

Diệp Giản trầm ngâm suy nghĩ.

Trạm kiểm tra nằm ngay trước cổng của thành phố xám xịt, có hai tên bảo vệ một cao lớn một thấp bé biếng nhác dựa vào tường, đợi cho đến khi thấy bóng dáng Diệp Giản ôm Lạc Linh tới gần mới lề mề đứng dậy.

Gã bảo vệ cao: “Họ tên.”

Tên bảo vệ lùn: “Mắt em đẹp thật đấy.”

Diệp Giản khai báo tên của mình cùng Lạc Linh.

Gã bảo vệ cao: “Từ đâu đến?”

Tên bảo vệ lùn: “Người đẹp, cho anh số của em đi nào.”

Diệp Giản ngẫm nghĩ: “Phía đông.”

Rõ ràng anh trả lời cho có lệ, vậy mà tên cao kia càng qua loa hơn, cũng lười hỏi nhiều, trực tiếp nhảy sang vấn đề tiếp theo: “Tuổi”

Diệp Giản im lặng, một câu hỏi khó.

Anh ấp úng nói đại một con số: “Hai…… mươi chín?”

Ánh mắt gã bảo vệ cao tỏ vẻ ngờ vực: “Nhìn mặt mày có vẻ nhỏ hơn so với tuổi đấy.”

Tên bảo vệ thấp bé: “Haha, bằng tuổi anh, đêm nay em có rảnh không?”

Lạc Linh: “?”

Mặc dù lúc này cậu chẳng có tí tinh thần nào cả, song khi nghe đến câu này liền chui đầu ra, liếc mắt nhìn tên lùn kia.

Diệp Giản kéo nhẹ chiếc khăn, tránh cho nhóc người cá tiếp xúc trực tiếp với không khí hanh khô như này, đồng thời thản nhiên phớt lờ nửa câu sau của gã bảo vệ, hỏi: “Tôi có thể vào trong được rồi chứ?”

“Có thể,” Gã bảo vệ cao lớn ngáp một cái, duỗi tay, “Phí vào thành, mỗi người mười tệ, hai người thì được ‘giảm giá’, 40 tệ.”

Diệp Giản: “?”

Diệp Giản nhìn gã, gã lơ đãng nhìn anh: “Sao hả, nộp tiền mới được vào thành, đây là chuyện bình thường ở huyện thôi mà.”

“……”

Diệp Giản nhìn Lạc Linh.

Vẻ mặt Lạc Linh cũng ngơ ngác.

Một người một cá nhìn nhau một lúc, Diệp Giản bỗng nhận ra được một vấn đề. Điều mà cả Mạc Sâm cùng Trần Nhiều chưa từng đề cập đề, cũng không nghĩ tới cần phải nói với họ vấn đề đó. Thì ra là mỗi lần vào thành phố đều phải TRẢ TIỀN!

Chuyện là anh cùng Lạc Linh, một người tỉnh lại nơi hoang dã, một người lẻ loi ngâm mình trong hồ nước bẩn thỉu, hình như… đại khái là… có khả năng…

Toang rồi.

Diệp Giản không cảm xúc.

Tính sai rồi. Còn chưa vào được thành phố thì anh và Lạc Linh cuối cùng cũng đã thấu hiểu cái gì mà ‘áp lực cuộc sống’, cái gì mà ‘xã hội tàn ác’.

Đó chính là ——

K H Ô N G – C Ó – T I Ề N!!

Bình luận

Truyện đang đọc