NHẶT ĐƯỢC SỨC MẠNH CỦA THẦN


“Ta cũng cứu cô đấy.” Võ Thần nói lớn.
Vũ Tuyết Lam và Võ Phong đều không quan tâm tới lời Võ Thần, Võ Phong nhẹ nhàng rút ra chiếc khăn tay đưa cho Vũ Tuyết Lam: “Mặt cô dính đầy bùn đất kìa, lau đi.”
“Cảm ơn huynh! Để ta đi rửa mặt.”
Võ Thần lại chỗ Võ Phong ngồi đợi Vũ Tuyết Lam rửa mặt.

Cô cặm cụi một lát sửa mặt xong quay lại, lúc này gương mặt cô sáng bừng thanh thoát, vẻ đẹp có nét hiền cũng có nét tinh nghịch khiến cho Võ Thần ngẩn người không chớp mắt.

Võ Phong thì không mấy quan tâm.
Vũ Tuyết Lam tiến lại gần chỗ hai người: “Võ Thần huynh sao thế? Sao ngẩn người thế? Có phải thấy ta khá là xinh đẹp không?” Cô vừa nói vừa cười có ý đùa dỡn.
Võ Thần vẫn ngớ người hắn gục nhẹ đầu: “Ờ, xinh.”
“Huynh ấy thì ai mà chẳng nói xinh đẹp, chuyên gia trêu ghẹo gái nhà lành đấy, cô cẩn thận.”
Võ Thần đánh nhẹ tay vào đầu Võ Phong: “Đệ ăn nói kiểu gì thế, ta như thế lúc nào.”
“Thôi được rồi, chúng ta lại chỗ gốc cây phía kia đi, nghỉ ngơi, ăn tí, chắc là cô đói lắm rồi.” Võ Phong nói.
Võ Thần liếc nhìn thấy chân Vũ Tuyết Lam đang rỉ máu, hắn lại gần: “Chân cô chảy máu kìa.” Nói xong thì hóng nhanh tay bế Vũ Tuyết Lam lên rồi nói tiếp: “Để ta bế cô đi đến chỗ kia, không phải ngại đâu, tính ta lương thiện quen rồi, giờ bỏ không được.”
Vũ Tuyết Lam đâu phải là cô gái yếu đuối nhưng đứng trước Võ Thần nàng không kịp phản ứng, đành để hắn bế tới chỗ gốc cây.

Đặt Vũ Tuyết Lam xuống hắn nói: “Phong, lại chữa bệnh cho chị dâu đi.”
“Ta có tên đấy, huynh đừng có gọi lung tung.” Vũ Tuyết Lam nói.
Võ Phong không nói gì lại gần Vũ Tuyết Lam: “Cô vén y phục lên đi để ta xem vết thương.” Vết thương bị ở vị trí cẳng chân phía trên mắc cá chân tầm 10 cm.


Võ Thần nhanh mồm: “Nhanh chữa trị đi, đệ làm gì mà chậm chạp dữ vậy.”
Võ Phong nhìn sang Võ Thần: “Huynh nhanh thì lại chữa đi, đúng là…”
Đưa mắt nhìn lên Vũ Tuyết Lam, cậu nói: “Vết thương không nghiêm trọng nhưng cũng khá sâu đấy, để ta thoa thuốc cho cô sau đó băng lại, đừng để vết thương dính nước sẽ mau lành hơn.”
“Yên tâm đi, chỗ nào có nước ta bế nàng qua.” Võ Thần nói.
“Cảm ơn huynh, làm phiền huynh rồi.

Ta năm nay 18 tuổi còn huynh thì sao?”
“Ta nhỏ tuổi hơn cô, cô gọi Võ Phong, Phong hay đệ điều được.”
“Ừ, vậy ta sẽ gọi tùy ý.”
“Hai người xem ta chết rồi hay sao?” Võ Thần cố xen vào câu chuyện của hai người nhưng vẫn không nhận được lời phản ứng nào, hắn tự mình nói: “Ta 18 tuổi bằng cô nên cô cứ gọi ta là tướng công, còn ta gọi cô là nương tử nhé!”
Vũ Tuyết Lam chỉ đảo mắt nhìn sang hắn vài giấy rồi không nói gì thêm.
Võ Phong ngồi xuống lấy trong túi hành lý ra ít lương khô: “Lương khô đây, tỷ ăn đi, chúng ta chỉ có nhiêu đây thôi không có nhiều.”
“Cảm ơn đệ, nhiêu đây là quá tốt rồi, ta có khi còn nhịn đói 2 ngày không ăn gì đấy.”
“Vậy tính ra cuộc sống của tỷ cũng khá là vất vả nhỉ?”
Hai người mãi mê nói chuyện không để ý Võ Thần, hắn ngồi nhìn Vũ Tuyết Lam ăn vừa nghĩ: “Giờ mình xuống sông dùng tuyệt chiêu bắt cá của mình, rồi tiện thể khỏe mớ cơ bụng luôn, vừa có thức ăn vừa ngắm người đẹp chắc chắn nàng ấy sẽ rụng tim.” Suy nghĩ hồi lâu hắn lẳng lặng ra sông bắt cá, chẳng mấy chốc chắn bắt được vài con cá.

Cứ để thân thể trần như thế hắn xách cá đi đến chỗ Võ Phong.
“Phong, ta bắt được ít cá nè, đệ nhóm lửa giúp ta.”
“Sao bữa giờ không thấy huynh bắt cá cho đệ ăn?”
“Thì nay bắt rồi còn gì?”
Vũ Tuyết Lam ngạc nhiên nhìn về phía những con cá rồi nhìn Võ Thần: “Đừng nói là huynh bắt cá bằng tay không chớ, huynh siêu quá vậy.” Vũ Tuyết Lam nói chuyện mà cũng chẳng đế ý đến Võ Thần đang cởi trần.

“Tướng công của nàng tất nhiên là siêu rồi.

Yêu ta rồi bắt cá cho nàng ăn cả đời.” Nói rồi hắn suy nghĩ: “Nàng ta có phải là một cô nương không thế, ta không mặc y phục mà nàng ta chẳng ngại ngùng gì.

Chắc là nàng ta không chịu nổi mới đánh trống lảng như thế, chắc giờ tim nàng ta đang đập rộn ràng lên, ôi muốn sờ vào nó quá.”
Hắn đang suy nghĩ thì bị Võ Phong gọi: “Huynh sao đứng đực ra đó thế? Mặc y phục vào đi rồi lại đây nướng cá với đệ, có cô nương ở đây sao huynh cởi trần thế không biết ngại hay sao?”
Võ Phong nhìn sang Vũ Tuyết Lam nói cố ý để Võ Thần nghe thấy: “Tỷ đừng để ý nha, huynh ấy làm như thế chắc là đang cố trưng ra cơ bụng cho tỷ xem đấy.

Tỷ cứ vờ như không thấy đi.”
Vũ Tuyết Lam cười nhẹ rồi đến chỗ Võ Phong.

“Ta đến đây, cứ hối miết.”
Lại ngồi nướng cá hắn lại tiếp tục luyên thuyên: “Tuyết Lam nương tử à, sao nàng lại dạt vào bờ sông thế, nàng bị người ta đuổi giết à?”
“Sao huynh nghĩ ta bị người ta đuổi giết, bộ nhìn ta giống kẻ xấu lắm à?”
“Thì ta nghĩ nàng bị đuổi giết vì tội quá xinh đẹp.”
Võ Phong cười to: “Huynh lấy mấy câu tởm lợm này ở đâu thế?”
“Huynh đúng là hài thật.” Vũ Tuyết Lam nói.
Võ Thần nhìn về hướng Võ Phong: “Đệ là chuyên gia phá đám đấy hả, không thấy ta đang tâm sự với chị dâu đệ hay sao?”
Hắn đưa mắt về phía Vũ Tuyết Lam: “Đùa thôi, chứ nàng sao lại bị trôi đến nơi này.”
Sau khi Vũ Tuyết Lam kể lại ngọn ngành, Võ Thần có chút gì đó cảm thấy đáng thương cho nàng: “Từ nay nàng có muốn đi cùng hai huynh đệ ta không? Ta sẽ bảo vệ nàng, cũng không để nàng đói.”

“Giờ mới nghe huynh nói được câu tử tế đấy.” Võ Phong nói.
“Ta quen một mình bôn ba rồi, cũng không muốn phiền người khác.”
Võ Thần cầm con cá vừa nướng chín qua ngồi sát Vũ Tuyết Lam: “Ta nào có phải là người khác, ta là tướng công của nàng kia mà.”
Hắn đưa cá cho Vũ Tuyết Lam: “Cá chín rồi, nàng ăn đi, ăn lấy lại sức để còn đi tiếp.” Hắn đưa tay cầm con cá đang nướng dở của Vũ Tuyết Lam: “Đưa con cá này để ta nướng tiếp.”
Ánh mắt Vũ Tuyết Lam có chút gì đó yếu ớt, trước giờ chẳng ai đối tốt với nàng như thế.

Giọng nàng dịu dàng: “Vậy cảm ơn huynh!”
“Không có gì đâu nương tử.”
“Huynh đừng có gọi ta nương tử nữa, nghe không ổn đâu, cứ gọi ta là Tuyết Lam đi.”
“Tỷ ấy đã nó vậy thì đừng cố chấp nữa, đệ thấy huynh hơi kỳ rồi á nha.”
“Ừ vậy ta gọi nàng là Tuyết Lam.”
Võ Phong hỏi tiếp: “Sau này tỷ định đi đâu, hay đi với bọn ta đi.”
“Thì ta cũng bôn ba đó đây, kiếm tiền rồi sống qua ngày thôi.

Đi chung với hai người khi ra đến đường lớn thì chúng ta tách ra.

Chắc là sau này sẽ không gặp lại nữa, cảm ơn hai người vì đã giúp đỡ.”
Võ Thần ánh mắt tỏ rõ bi thương: “Nghe nàng nói mà trái tim ta đau quá, lần đầu gặp gỡ chưa được bao lâu đã phải chia ly sao, mà còn chia ly chẳng có ngày gặp lại.

Nàng có thấy mình nhẫn tâm với ta quá không?”
“Huynh diễn hơi sâu rồi đó, chúng ta mới gặp có tí xíu mà huynh làm như đã bênh nhau nhiều năm vậy, đúng nực cười mà.

Để ta kể huynh nghe chuyện này, mẹ ta mang bầu ta thì cha ta bị cướp rồi bị giết chết.


Mẹ ta sinh ta ra thì cũng khó sinh mà chết.

Ta rong ruổi ăn xin để lớn lên, rồi gặp được một sư phụ tốt bụng mang về nuôi, ta được ông ấy truyền dạy chút võ công, dạy xong võ công cho ta ông ấy cũng qua đời luôn.

Thế là ta bị đuổi đi lang thang.

Nghe tới đây huynh thấy sao? Sợ chưa?”
“Sợ gì?” Võ Thần hỏi.
“Thì số xác người bên cạnh ấy.”
Võ Thần cười một cái nhẹ rồi nói: “Ta trước giờ chẳng tin những đều như thế, ta trước nay chẳng sợ trời cũng chẳng sợ đất.

Nàng cứ yên tâm ở bên ta, mọi thứ khác không cần nghĩ tới.” Nói đến đây Vũ Tuyết Lam chỉ cười nhẹ một cái.
“Ca, chúng ta lên đường đi, không trời tối chưa tìm được chỗ trú ẩn đấy, giờ ra đường lớn còn xa mà.”
“Ừ, vậy chúng ta đi.” Võ Thần đảo mắt qua Vũ Tuyết Lam: “Chân nàng đi được không, có cần ta cõng đi không?”
“Ta đi được, nhiêu vết thương đây ăn thua gì đâu.

Chúng ta đi thôi.”
Ba người cùng lên đường, đi một đoạn thì Võ Thần hơi lùi lại phía sau, hắn suy tính trong đầu: “Giờ làm sao để giữ nàng ấy đây ta, cho xem cơ thể không được, cho ăn cũng không chịu.

Đúng là mọi chuyện khó hơn mình nghĩ.”
Đi được một lúc lâu thì hết khúc sông, vào con đường nhỏ, con đường nhỏ phải đi tầm hai giờ mới ra được đường lớn, trời giờ cũng đã ngã về chiều.
Võ Thần muốn kéo dài thời gian đến tối nên hắn chạy lên ngang bằng với hai người kia: “Nghỉ ngơi tí đi Phong, Tuyết Lam chân nàng đau mà, nghỉ tí nha.”.


Bình luận

Truyện đang đọc