NHẶT ĐƯỢC SỨC MẠNH CỦA THẦN


Mặt trời chưa mọc, Võ Phong đang ôm chiếc gối và tận hưởng giấc mộng đẹp.

“Rầm”, tiếng cửa bị một đôi chân mạnh mẽ đạp tung, Võ Thần bước vào phòng, sừng sững đứng chỗ giường: “Phong, dậy thôi, dậy nhanh ra sau núi luyện võ với ta.”
Mắt Võ Phong chẳng buồn mở, giọng ú ớ: “Huynh bị điên à? Sao hôm nay lại có nhã hứng luyện võ? Không làm nhiệm vụ nữa à?”
Võ Thần không nói thêm, dứt khoát vung chân đạp Võ Phong: “Cứ để ta dùng bạo lực là sao nhỉ? Giờ có dậy không hay muốn ăn đạp nữa?”
Võ Phong lụ khụ bò dậy, dụi dụi hai mắt mình: “Đệ dậy, dậy ngay đây.” Ngay tức khắc Võ Phong đứng nghiêm nghị thẳng thóp, vào tư thế sẵn sàng.
“Được rồi, đi thôi.” Võ Thần nói rồi quay đi, Võ Phong theo bước ca ca của mình.

Ra đến nơi tập võ, nơi này cũng không xa lắm, là một bãi đất trống gần nhà.
“Giờ ta dạy đệ cách đối phó khi có ai đó tấn công đệ trực tiếp hoặc bất ngờ.

Chỉ dạy võ phòng thân thôi, chứ ta biết đệ chẳng thể học nổi một môn võ nào ra hồn, đệ đâu có năng khiếu bẩm sinh như ta.”
“Ủa, mà huynh sao nay có nhã hứng luyện võ cho đệ, mặt trời đã mọc hướng Tây rồi sao?”
“Thôi đi, đệ nghĩ ta muốn dạy đệ chắc, chẳng qua là một trong những điều kiện của ông nội thôi.

Nếu không dù đệ có cầu xin ta cũng chẳng có cửa đâu.”
“Vậy mà đệ cứ tưởng,…”
“Thôi cái ảo tưởng của đệ đi.

Giờ thì học đi, đệ đánh ta đi, đánh mạnh vào, thích đánh sao thì đánh, tưởng tượng như ta là kẻ thù của đệ rồi xông vào đánh.” Hắn vừa nói dứt lời thì cảm giác có hàm răng đang xiết chặt chân mình, hắn bình tĩnh không cử động, nhìn xuống: “Đây là công phu của đệ đấy à?” Võ Phong không trả lời vẫn dùng hết sức mạnh của mình cắn lấy cắn để chân ca ca mình.


Võ Thần cúi người xuống túm lấy cổ áo Võ Phong lôi lên: “Nếu trường hợp đệ bị kẻ thù cắn như thế này, đệ một là đấm thẳng vào đầu hắn, chơi cùi chỏ vào đầu hắn, dùng hung khí đập vào đầu hắn, hoặc là trực tiếp lôi cổ hắn lên như thế này sau đó tát liên hoàn vào mặt hắn như thế này.”
Vừa nói Võ Thần vừa tát liên hoàn qua lại khiến Võ Phong đỏ cả mặt lên.

Ánh mắt ướt át nhìn Võ Thần: “Đệ hiểu rồi, tha cho đệ.”
Thả tay ra khỏi cổ Võ Phong, hắn nói giọng bực mình: “Đưng có dại dột mà giỡn chơi với ta? Nếu đệ đã không biết đánh như thế nào thì để ta đánh đệ, rồi đệ né theo phản xạ tự nhiên của mình là được.

Giờ ta đánh đây.”
Vừa dứt lời hắn vung nắm đấm về phía Võ Phong, sau đó thì chỉ thấy Võ Phong nằm vật ra nền đất, con mắt cũng bầm lên thấy rõ.

Giọng hắn có chút chán chường: “Ông nội thà bảo ta làm gì đó thập tử nhất sinh ta còn chịu nổi, còn qua ải chứ kiểu này chắc một hai năm nữa cũng không xuống núi nổi quá.”
“Huynh nói gì tệ vậy? Đệ thật sự tệ vậy sao? Để đệ cố gắng lại lần nữa.” Nói rồi Võ Phong vung cú đá mạnh mẽ ngang hông Võ Thần, hắn giữ chặt chân Võ Phong: “Trường hợp này đệ nắm lấy chân hắn như thế này, phải dùng hết sức mạnh để hắn không nhúc nhích, sau đó thì dùng chân dẫm vào ngang đầu gối chân còn lại của đối thủ, đệ hiểu chưa?”
“Được, đệ hiểu rồi.”
“Nếu như đệ bị phục kích từ phía sau, hãy dùng thính giác khi đánh đàn của đệ để nghe âm thanh hướng hắn chạy, đệ chạy đến từ phía sau lưng ta đi, làm động tác quay chậm nha.” Dứt lời Võ Phong vòng ra phía sau, cầm một khúc cây xông thẳng đến.

Võ Thần lúc này nghe được âm thanh hướng di chuyển của Võ Phong, né người sang một bên, Võ Phong bị nhào tới trước, Võ Thần hô to: “Dừng.”
Cả hai đứng lại, Võ Thần tiếp tục phân tích: “Đệ thấy chưa, khi hắn từ phía sau xông tới tấn công đệ thì hắn đang dùng sức lực nên quán tính sẽ lớn, do đó khi đệ né chuẩn thì hắn sẽ nhào về phía trước, khi đó từ sau lưng đệ vung chân nhanh chớp nhoáng đạp hắn ngã nhào, rồi dùng vũ khí trong tay đến tấn công hắn khi hắn còn lạng chạng, nếu thấy không chắc thì bỏ chạy.

Nhớ kỹ, nếu đệ né trật hướng thì đệ xác định là một bị thương hai là chết nhé.”
“Đệ đứng thẳng lên được chưa, mỏi quá, đệ hiểu rồi.” Võ Phong nó chuyện như kiểu không quan tâm lắm.
“Được rồi đứng dậy đi.”
Võ Phong gãi gãi đầu mình: “Thôi mấy chiêu võ này đệ chỉ biết vậy thôi, không áp dụng được đâu, huynh có chiêu gì chắc hơn không?”
Võ Thần suy nghĩ: “Giờ nó như này thì biết bao giờ mới học được, đã không có năng khiếu mà một chút hứng thú nó cũng không có.” Dứt suy nghĩ hắn nói móc thêm câu nữa: “Sao đệ không thể tập trung giống như lúc đánh đàn ý.”

“Huynh à! Trời đất này tạo ra đệ đâu phải để đánh võ, tại sao huynh không thể đánh đàn, là vì huynh được tạo ra không phải để đánh đàn.”
“Bớt lý luận đi, giờ có một cách này, đệ giỏi về y thuật, về thảo dược và về độc, ta nghĩ như thế này, chi bằng đệ tự bào chế ra thuốc mê liều lượng cực mạnh, cái hôm trước đệ chỉ ta đó, rồi một số loại độc khi cần thiết, không giết người nha, tàn phế thì được.

Rồi thì luyện tốc độ của tay để rải độc, tốc độ của chân để bỏ chạy là được rồi.”
Ánh mắt Võ Phong sáng lên trông thấy, cậu chạy đến ôm chầm lấy bụng, má áp vào ngực Võ Thần: “Huynh là nhất, trên đời này sao có thể tạo ra một nam nhi vừa anh tuấn, vừa giỏi võ học lại vừa thông minh đến mức như này kia chứ.

Ông trời ơi! Con xin cảm ơn vì đã để huynh ấy làm ca ca của con.” Dứt lớt thì một lực đẩy mạnh từ hai cánh tay Võ Thần khiến cậu chao đảo.
“Thôi đi, nói những đều ai cũng biết thì nói làm gì, bớt nịnh hót đi.

Giờ luyện tay trước.” Nói rồi Võ Thần lại dùng cánh tay phải đấm một lực vừa phải xuống mặt đất tạo thành cái hố đủ để chôn một cơ thể người, nó là một huyện đạo vuông vức, hoàn hảo.
Võ Phong la lên: “Ca ca, huynh định chôn đệ sao? Luyện tay thôi mà sao phải chôn đệ? Đệ làm gì có tội với huynh?”
“Câm cái mồm lại, gào thét như tên điên thế hả, ta chưa nói xong mà.”
“Vậy huynh nói tiếp đi, ta phải làm gì?”
“Giờ đệ dùng tay của mình, cả hai tay hốt đất lấp đầy cái hố này chỉ trong một nén nhang cho ta.”
Võ Phong bật ngửa người ra, ngồi bệt xuống đất: “Cái này có khác gì giết hại đệ đâu, một cái chết từ từ.”
“Đừng có nói nhiều, làm đi.” Nói rồi Võ Thần rút cây nhang ra cắm xuống đất và đốt cháy nó.

Ánh mắt không khỏi bỡ ngỡ của Võ Phong: “Huynh, huynh lấy đâu ra nhang vậy?”
Nhết mép hắn cười: “Cái này ta đã dự đoán trước, đệ chẳng thể nào học võ được đâu, nên đã chuẩn bị trước, đệ làm người thì tốt nhất là nên thông minh như ta.”
Nhang đã cháy, không nói nữa Võ Phong cặm cụi vứt đất để lấp hố, cánh tay dần nhanh thoăn thoắt, thoăn thoắt.


Nhang cháy được 2/3 cây, hố đất lấp được tương đối cũng gần đầy, niềm hy vọng ngập tràn trong mắt cậu, sự tự hào về bản thân: “Không ngờ mình lại có sức mạnh và tốc độ như thế này, đúng là mình được sinh ra để rắc đất mà.” Nghĩ rồi trong vô thức cậu cười thành tiếng to.

Hố sắp đầy, nhang sắp tàn, niềm tin vào chính mình càng mãnh liệt, dứt điệu cười khoái chí cậu cảm giác xung quanh có cái gì đó rung chuyển, có cái gì đó văng lên, cũng có cái gì đó mất đi.

Tỉnh lại trong ý nghĩ mơ hồ cậu nhìn xung quanh chả biết từ khi nào vài chục cái hố được tạo ra, mỗi cái hố cắm mỗi cây nhang chỉ chờ được thắp lên.

Cậu tăng công suất hoạt động của cánh tay để hoàn thành chiếc hố đầu tiên, phút cuối cùng mồ hôi cậu vã ra, chảy dài trên má, xuống cổ rồi xuống thấm ướt cả ảo.

Xong chiếc hố đầu tiên, nằm dài xuống nền đất mặc cho áo ướt, dính đất, hơi thở gấp gáp, cậu nhìn lên bầu trời với ánh mắt tuyệt vọng.
Rồi một tiếng nói cảnh tỉnh cậu: “Hố đầu tiên xong rồi, còn 29 cái hố nữa, cây nhang nào được thắp lên thì đệ lấp cái hố đó, cứ như thế mà làm, không nói nhiều.” Võ Thần dứt lời, một cây nhang được thắp lên.

Võ Phong xông lại và điên cuồng lấp hố, Võ Thần lảm nhảm bên cạnh: “Đúng như thế, tốc độ nó chính là như thế, đệ phải đạt đến tốc độ mà cảm giác như cánh tay có một bộ não riêng ấy, nó có thể tự hoạt động mà không cần não đệ, vì não đệ nó chậm quá, xử lý không kịp khi có tình huống gấp đâu.

Và rồi đệ sẽ trở thành đệ nhất cao thủ rắc bột.

Cả cái giang hồ này không ai mà không ngủ mê trước đệ.”
Mặc cho ca ca mình lẩm bẩm, Võ Phong chút tâm hết sức để lấp hố, xong chiếc hố thứ 2 rồi thứ 3, đến chiếc hố thứ 20 thì vẫn đạt được yêu cầu đúng một nén nhang.

Cõ lẽ bình thường tay cậu dùng để đánh đàn, cậu có thể đánh ra những bản nhạc hào hùng, ầm ĩ như thế chứng tỏ cậu có sức mạnh của đôi tay đã được luyện tập qua thời gian.

Nhưng sức mạnh rồi nó cũng có giới hạn của nó thôi, cây nhang thứ 21 được thắp lên, sức mạnh của Võ Phong giống như từ 100 tụt về 20, sự chậm rãi lộ rõ, cánh tay bắt đầu run run.

Cả thân hình cậu giờ là bùn đất, giọng mệt mỏi, ánh mắt đờ đẩn nhìn Võ Thần: “Ca ca, đệ không chịu nổi nữa rồi, cho đệ nghỉ một lát rồi tiếp tục nhé!”
“Ừ, đệ vượt ngoài sức tưởng tượng của ta đấy, giờ cũng trưa rồi, nghỉ đi, lại chỗ gốc cây kia ta ăn bánh uống nước, sau đó thì lấp 10 cái hố còn lại.


Chiều sẽ tập tiếp về đôi chân đấy.”
Võ Phong không trả lời chỉ cố lê thân thể mệt mỏi của mình lại gốc cây, cậu nốc như trâu uống nước, ngốn bánh vào mồm liên tục, rồi uống nước, rồi ngốn bánh.
“Đệ ăn từ từ, ta có cướp của đệ đâu.”
Hai má đầy bánh cậu cố nói: “Đệ đói quá.” Bánh trong mồm kết hợp với nước trào ra ngoài dưới dạng chất lỏng, cánh tay nhanh nhảu nó vô thức hớt được dòng chất lỏng sền sệt kia, là Võ Phong đã thành công tạo nên phản xạ hay với sự đói khát của cơ thể mà bộ não trung ương điều khiển nó.

Tóm được mớ sền sệt bánh nước, Võ Phong không ngần ngại mà cho vào mồm mình để ăn lại.
Võ Thần lúc này có chút bần thần: “Ọa, ọa, ôi tởm chết đi được, đệ đói khát tới mức này luôn sao?”
Võ Phong nhết môi lên định cười thì Võ Thần chặng ngang: “Thôi, đừng cười, ngậm mồm vào và tống mới trong họng đệ xuống dạ dày đi, đệ cười là nó trào ra nữa đó.”
Võ Phong ngưng cười cứ thế nuốt gọn mớ bánh nước trong họng.

Sau một loạt hành động thô thiển bẩn thỉu giờ đây cậu đã no nê, đưa tay lên vỗ vỗ bụng: “Ợ, no quá ca ca, bánh ngon ghê, đệ chợp mắt tí nha!” Nói rồi cậu tựa lưng ra gốc cây, nhắm mắt lại.
Võ Thần thấy được sự mệt mỏi, đói khát của đệ mình nên cũng không bắt ép, vả lại giờ trời cung giữa trưa nên rất nắng và nóng không thể tập vào lúc này.
Một giờ qua đi, với thân thể mệt mỏi, chẳng biết Võ Phong đang trong một giấc mộng đẹp cỡ nào mà đôi môi cậu tự động cong lên trong vô thức, kiểu như nụ cười khi gặp được tình đầu vậy đó.
“Pép”, là tiếng bàn tay Võ Thần va chạm với mặt Võ Phong: “Tỉnh dậy đi, tới giờ luyện tập rồi.” Võ Phong giật mình ngồi bật dậy sau cú tát như trời giáng.

Võ Thần hỏi: “Bộ đang mơ gì mà cười muốn toạt cả mồm vậy?”
“À, không có gì, chỉ là thấy mình là người trong lòng của hàng ngàn người khác, họ ngưỡng mộ tài năng chơi đàn và vẽ tranh của đệ thôi.”
“Thôi bớt ảo tưởng đi.

Giờ khúc cây nhỏ là vật mà đệ sẽ nhặt về, và thứ ném chúng sẽ là đôi tay huyền thoại của ta.

Hiểu rồi chứ.”
“Là sao ca ca, là huynh ném đi rồi đệ chạy đi nhặt như chó hả?”.


Bình luận

Truyện đang đọc