NHẬT KÍ CƯA ĐỔ SẾP TỔNG


Nhìn bộ dạng thê thảm có chút tội nghiệp của Thẩm Thường Hi, Lê Cảnh Nghi cuối cùng cũng chịu thua, đành phải tự tay nấu ăn cho cô.

Nhưng trước tiên là cần phải đem đổ cái nồi ‘nước cống’ kia vào thùng rác, sau đó anh vòng qua bàn bếp chỗ Thẩm Thường Hi đang đứng.

“Được rồi, cô qua kia ngồi đi.” Anh ra dấu cho cô.

Thẩm Thường Hi chẳng hiểu gì nhưng cũng yên lặng đứng nhìn anh đeo tạp dề rồi đi đến chỗ tủ lạnh lấy ra một khay thịt bò, trứng và xà lách được đóng gói cẩn thận trong những chiếc hộp nhựa.

Lê Cảnh Nghi cẩn thận cho thịt lên trên chảo khiến cho Thẩm Thường Hi nhìn không chớp mắt, động tác anh thành thục, dùng dao cũng rất chuyên nghiệp.

Đúng mười lăm phút sau, một đĩa thịt bò bít tết sang chảnh nhìn chuẩn nhà hàng năm sao, màu sắc bắt mắt chỉ là không biết mì vị như thế nào.

Ăn miếng thứ nhất, Thẩm Thường Hi nhận ra không chỉ màu sắc, kể cả hương vị cũng vô cùng thơm ngon, thậm chí nếu như bắt buộc phải so sánh, cô còn thấy đồ anh nấu ngon hơn cả đầu bếp tốt nghiệp Stanford nhà cô nấu.

So với các nhà hàng năm sao không hề kém cạnh.

Một người sao có thể giỏi nhiều thứ tới vậy.

Ông trời đúng là không công bằng mà.

Lúc trước cô bày đặt dậy sớm nấu ăn cho anh, tự làm mình cảm động thì thôi đi, bây giờ nghĩ lại chẳng phải là múa rìu qua mắt thợ rồi sao.

Ăn được mấy miếng Thẩm Thường Hi để ý thấy Lê Cảnh Nghi chỉ làm một đĩa cho mình nên cô ngạc nhiên hỏi: “Giám đốc, anh không ăn à?”
Lê Cảnh Nghi chỉ làm phần anh dành cho một người, đưa cho Thẩm Thường Hi xong liền đi pha một cốc cà phê.

“Không ăn.

Ban nãy tôi đã ăn rồi.” Anh cầm cốc cà phê thong dong ngồi xuống ghế.


“Ồ.

Thật không ngờ giám đốc không chỉ biết nấu ăn mà còn nấu ngon như vậy.”
“…”
“Tôi cứ nghĩ người bận rộn như giám đốc sẽ không biết làm gì ngoài công việc nên thậm chí còn không biết nấu ăn.”
“…”
“Giám đốc, anh có từng nghĩ sẽ làm đầu bếp không?”
“…”
“Món trứng rán này cũng đặc biệt ngon luôn.

Anh thật sự không thử mấy miếng sao?”
“Cô có thể tập trung ăn được không?” Lê Cảnh Nghi hít sâu một hơi, dùng giọng nói lạnh nhạt của mình trấn áp cái miệng nhỏ không ngừng hót kia.

Thẩm Thường Hi vừa ăn vừa nói, đã lâu rồi mới được ăn lại những món ăn hợp khẩu vị như vậy, nhất thời kích động liền không để ý tới Lê Cảnh Nghi đang hết sức day trán ngồi đối diện.

Gì vậy, nếu không thích nghe và sợ tốn thời gian anh có thể đi làm việc của anh, cớ gì cứ phải ám quẻ ở đây làm chi chứ.

“Xin lỗi giám đốc, tại tính tôi mỗi khi ăn là lại hay nói chuyện như vậy.”
Cô nói xong âm thầm bĩu môi, đành yên tĩnh thưởng thức nốt món ngon của mình.

“Còn nữa…” Anh đột nhiên nói: “Lúc ở nhà cô không cần gọi tôi là giám đốc.

Không phải cô nói ở nhà tôi không còn là sếp của cô sao?”
Nói xong lại thong dong đưa cốc cà phê lên miệng hớp một ngụm.

Đây là thói quen của Lê Cảnh Nghi mỗi buổi tối, đã duy trì trong nhiều năm để có thể tập trung cao độ nhất cho công việc.

“Không gọi giám đốc, vậy phải gọi là gì chứ, sếp Lê, Lê tổng, anh Lê…” Thẩm Thường Hi khua khua cái dĩa trước mặt, nghiêm túc suy nghĩ.

Mỗi một tên gọi cô lại liếc qua Lê Cảnh Nghi, anh ta vẫn lãnh đạm dường như không có phản ứng, Thẩm Thường Hi đột nhiên nghĩ nghĩ gì đó rồi để lộ ra nụ cười tinh quái.

“Hay là… cục cưng?”
Khụ!
Lê Cảnh Nghi bị Thẩm Thường Hi làm cho suýt sặc bối rối che miệng ho nhẹ.

Cốc cà phê trên tay anh cũng bị dao động theo, sánh ra bàn một chút.

“Cô… vẫn nên gọi tôi giống như bình thường thì hơn.”
Bình thường anh luôn chưng bộ mặt lãnh cảm bất cần giống như không có chuyện gì có thể lung lay ý chí không có nghĩ là thật sự không biết bối rối.

Nhìn phản ứng mạnh mẽ của anh, rồi nhìn nước cà phê đặc sánh trên bàn sứ hoa văn đơn điệu, cô ráng lắm mới nhịn được cười.

“Được rồi, cô mau ăn đi rồi chúng ta còn phải tập luyện.” Qua mất mấy phút Lê Cảnh Nghi mới khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, rút một tờ khăn giấy bên cạnh, lau qua vết nước cà phê bị đổ ra vừa rồi.

Còn lau đi lau lại tới mấy lần.

“Tập luyện?” Cô cao giọng.

“Không thì sao? Cô tính cứ để như vậy đi gặp mặt ba mẹ tôi à?”
“Vậy phải luyện tập như thế nào?”
***

Thẩm Thường Hi ngồi nghiêm túc trên ghế sô pha, để trên chân chiếc gối vuông làm bằng lụa vô cùng dễ chịu.

Thì ra ban nãy đợi cô ngồi ăn cho hết đống thịt kia là muốn trao đổi kịch bản yêu đương với cô.

“Cô đã đọc kịch bản tôi đưa cho cô chưa? Lúc tới nhà tôi chúng ta phải đồng nhất một lời nếu không ông nội và ba mẹ tôi nhất định sẽ nhận ra sơ hở.” Lê Cảnh Nghi lật từng trang kịch bản mỗi người một tập.

Anh một tập, Thẩm Thường Hi một tập.

“Đương nhiên là rồi, tôi còn cất công học thuộc lòng nữa kìa.” Cô vỗ ngực, phong thái vô cùng tự tin: “Nếu anh cần, bây giờ tôi có thể đọc không sót một từ nào cho anh nghe.”
Cái kịch bản yêu đương đọc là muốn nổi da gà da vịt rồi.

Cô phải nuốt cơn buồn nôn lại không biết bao nhiêu lần mới học được hết đống đó.

Cái gì mà vừa gặp đã yêu, cái gì mà điên cuồng theo đuổi, rồi sau ngần ấy năm liền tu thành chính quả.

Chi tiết tới mức độ màu sắc của chiếc váy trong lần đầu nữ chính gặp nam chính cũng nhớ được.

Nếu không phải là giả, làm gì có người nào nhớ ra được chứ.

Cô hết sức nghi ngờ, liệu có khi nào là Lê Cảnh Nghi lén lút trộm kịch bản của một tác giả ngôn tình não tàn nào hay không.

Chỉ có một điểm kỳ lạ là.

Mặc dù sến sẩm nhưng tại sao càng đọc lại càng thấy quen, giống như đã từng gặp ở đâu, thậm chí cô còn liên tưởng tới một người.

Thẩm Thường Hi vỗ trán như nhớ ra.

Bảo sao lại thấy quen như vậy, hóa ra là có ngay người chị em tốt bên cạnh thị phạm.

Chỉ khác ở chỗ, nữ chính và nam chính đổi vai cho nhau.

“Không phải bảo cô học thuộc lòng.

Đứng trước mặt ba mẹ tôi, cô định đọc hết những gì có trong kịch bản cho ba mẹ tôi nghe à?”
“Chỉ cần đọc rồi nhớ những chi tiết quan trọng.”
“Há?” Cô không nghe lầm chứ: “Sao anh không nói với tôi sớm hơn.”
Làm cô học hành nghiêm túc tới vậy.


“Ai biết cô thiếu chuyên nghiệp như vậy.

Chỉ là một vài chuyện nhỏ cũng phải học thuộc lòng mới nhớ được.”
Này này, thiếu chuyên nghiệp, anh nói cô thiếu chuyên nghiệp, có nhầm không vậy.

“Anh bảo tôi thiếu chuyên nghiệp, tôi vì làm tốt mà cất công học thuộc kịch bản, muốn nôn không biết bao nhiêu lần đó.

Anh cho là tôi muốn lắm à?”
“Buồn nôn?” Lê Cảnh Nghi nhướn mày tỏ ý không hài lòng.

Cũng phải, cái EQ âm vô cực ấy để xây dựng được cái kịch bản yêu đương kia chắc cũng tốn không ít tâm tư và chất xám.

“Ờm thì ý của tôi nói là anh không thể nghi ngờ sự nghiêm túc của tôi được.” Cảm thấy có chút quá đáng, cô đành bổ sung thêm câu.

“Được thôi, vậy cô chứng minh cho tôi xem…”
“...”
Kết quả được một bữa ăn xong, Thẩm Thường Hi bị giữ lại tập luyện cả một buổi tối, Lê Cảnh Nghi đặt đặt ra vô vàn giả thiết sau đó vặn vẹo cô đủ thứ.

Cho tới khi thức ăn bị tiêu hóa hết mới được về phòng.

Cô bị ám tới nỗi, đến trong mơ vẫn còn đang trả lời mấy câu hỏi của anh đóng vai ba mẹ anh.

Còn mệt hơn cả làm báo cáo.

Quả nhiên cầm tiền của người ta không dễ, đâu ra có chuyện nhận lương cao mà chỉ ngồi không.

Chỉ là cô thật không ngờ lại mệt như vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc