NHẬT KÍ CƯA ĐỔ SẾP TỔNG


“Cô đang ở đâu vậy?” Giọng điệu anh hết sức bình thản, nhưng trong lòng lại đang là sóng lớn cuộn trào.

Bên kia quả nhiên không giấu được tiếng ồn ào của người đàn ông kia: “Tôi… đang đi dạo xung quanh, ờm tôi sẽ về ngay bây giờ, anh đợi tôi ở cửa chính nhé.”
Cô chỉ tùy tiện nói mấy câu, bảo anh đợi ở cửa chính càng làm cho cơn giận của anh lại càng dâng trào.

Đúng mười phút sau, Thẩm Thường Hi chạy bộ tới sảnh A khu B ở sau hội trường tổ chức tiệc.

Vừa chạy vừa càu nhàu trong miệng.

Lê Cảnh Nghi rốt cuộc bị cái gì, tự nhiên chạy đi xa như vậy, còn bắt cô đang mang giày cao gót chạy đi tìm anh ta rõ lâu.

Anh ta cũng đâu còn là trẻ con nữa.

Lúc cô điện cho anh nói anh đợi cô ở cửa chính anh không đợi, cứ nhất quyết phải ra đây cho bằng được.

Đến nơi, thấy Lê Cảnh Nghi đang ngồi ở ghế chờ, bộ mặt bình thản ngắm nghía mấy đám hoa giả trong vườn, cũng không biết đang nghĩ cái gì.

“Giám đốc sao đột nhiên lại chạy ra đây vậy?”
“Tôi cũng muốn hít thở không khí, không được sao?” Ánh mắt anh vẫn hướng đến đám hoa kia, không nhìn cô đáp.

“Không… không phải.

Vậy tôi ngắm cùng anh.”
“Không cần nữa.

Về thôi!” Thẩm Thường Hi còn chưa kịp đặt mông xuống ghế nghỉ ngơi thì Lê Cảnh Nghi đã đứng lên.

Trợ lý nhỏ như cô đành phải chật vật đi theo anh.

“Giám đốc, mời lên xe.” Thẩm Thường Hi mở cửa, ra hiệu cho anh lên xe.


“?” Cô nhìn Lê Cảnh Nghi đứng đơ người trước cửa mãi không vào.

“Tôi đổi ý rồi.” Lê Cảnh Nghi đột nhiên nói, làm cho Thẩm Thường Hi trố mắt đưng bên cạnh liền có dự cảm không lành: “Ban nãy có uống một ly sâm panh, bây giờ tôi cần phải đi dạo cho thoáng khí.”
“Vậy trên đường đi anh mở cửa kính xe ra là được mà.

Tôi phải sớm đem Bối Bối về nữa…”
“…” Dọa cô sợ chết khiếp, có cần phải nhìn cô đáng sợ như vậy không.

“Vậy tôi đợi anh ở trong xe có được không?” Thẩm Thường Hi chột dạ, tỏ ra đáng thương nhìn anh.

“Cô nói xem?”
***
Thẩm Thường Hi chật vật đi đằng sau Lê Cảnh Nghi, vừa đi vừa chửi thầm.

Hôm nay lại người nào chọc phải anh ta nữa vậy, có để cho cô yên một ngày được không.

Bắt một cô gái đang đi giày cao gót cùng anh ta dạo phố hít thở không khí, đây mà là hít thở không khí cái gì, rõ ràng là hít thở không thông mới đúng.

Đã vậy, anh ta làm như ai cũng có đôi chân dài như của anh ta vậy.

Chân cô phải chạy theo bước chân của anh cũng sắp tàn phế tới nơi rồi.

“Giám đốc à, anh đi chậm một chút!” Thẩm Thường Hi nói không ra hơi.

Bước hai bước thành một bước ra sức đuổi theo.

Đường phố buổi tối khu này vô cùng nhộn nhịp.

Một cô gái mặc một bộ váy dạ hội lộng lẫy, đi giày cao gót chơi đuổi bắt với sếp của mình trên đường cũng hứng được không ít ánh mắt và cái quay đầu của người đi đường.

Nhưng giờ phút này, tâm tư của anh và hơi thở mệt mỏi của cô chẳng thể để ý được những ánh mắt đó.

Đi thêm một đoạn.

Phía trước là công viên.

Ngay trong công viên có một dàn xe đạp công cộng đang dựa vào nhau để hóng khách tới thuê.

Nhìn thấy đống xe đó, trong đầu Thẩm Thường Hi cũng nhanh chóng nảy ra một ý tưởng.

“Giám đốc, đằng kia có xe đạp công cộng.

Hay là chúng ta đi xe đạp đi.

Đi xe đạp tốt cho sức khỏe.” Thẩm Thường Hi dạt dào hứng thú chỉ về hướng có mấy chiếc xe đạp đó.

Anh liếc nhìn cô rồi lại nhìn về hướng chỉ.

“Giám đốc, tôi chở anh?” Bọn họ thuê một chiếc xe đạp.

Thẩm Thường Hi vui vẻ gạt chân chống đứng bên cạnh chiếc xe đề nghị.

“Cô xác định có thể chở?”

Lê Cảnh Nghi nhìn vào đôi giày cao gót đính đá lấp lánh của cô, cùng bàn chân đã đỏ như trái cà chua của cô nhíu mày, khuôn mặt hiện đầy hoài nghi.

Thẩm Thường Hi ái ngại nhìn anh.

Còn không phải là tại anh bắt cô đi bộ nửa ngày trời trong trạng thái như này à!
“…”
Cuối cùng, Lê Cảnh Nghi chỉ đành nắm giữ trọng trách to lớn này.

Bắt cô đi bộ để trút giận, không biết là ai mới là người chịu phạt nữa.

“Giám đốc, không ngờ anh lại biết đi xe đạp.” Thẩm Thường Hi ngồi lên sau xe của anh.

Sau khi đã định hình được tư thế liền bắt đầu liến thoắng.

“Tôi thì không ngờ trong mắt cô tôi lại vô dụng như vậy.”
“Giám đốc thừa biết tôi không phải là ý đó mà.”

Anh chở cô đi dọc theo cái hồ lớn nằm ở giữa công viên, cách đó không xa là những cây cổ thụ cao chót vót với thân to xù xì nối nhau thẳng hàng, tán lá rộng che kín cả bầu trời, khuất cả mặt trăng.

Cô nhìn anh từ đằng sau.

Anh vẫn khoác trên người bộ vest đen gò bó nhưng bóng lưng lại phảng phất đôi nét phóng khoáng tự do.

Không biết có phải vì tức cảnh sinh tình hay không, khoảnh khắc này… Hình như cô đã thật sự rung động.

Xe đi được một vòng, Thẩm Thường Hi vẫn là không chịu ngồi yên.

Cứ suy nghĩ mãi, mấy lời mà Tô Mộng Nhiên nói với cô lại hiện lên trong đầu.

Cơ hội tiếp xúc thân mật như thế này mà không nắm chắc thì cô không phải là Thẩm Thường Hi nữa.

Thẩm Thường Hi cười hết sức gian manh sau đó len lén vòng tay qua thắt lưng anh.

Tô Mộng Nhiên nói: “Tiếp xúc thân mật mang lại hiệu quả động lòng cực kỳ lớn, đàn ông chắc chắn không có cách nào kháng cự.”
Cô nhoẻn miệng cười mà không nhận ra rằng cơ thể của Lê Cảnh Nghi đang run lên, chẳng mấy chốc, cả người cả xe, cả anh và cô đều đã nằm gọn trên bãi cỏ ven đường.

Thẩm Thường Hi hết sức choáng váng ôm lấy đầu, chân đau, tay đau, ngay cả tim cũng đau…
Kịch bản đâu phải vậy, kịch bản phải là cô dựa sát mặt vào lưng anh cơ mà!

Lê Cảnh Nghi ngồi một bên vệ đường, âm thầm day day trán.

“Thẩm Thường Hi, cô làm cái gì vậy?” Anh nói, giọng nói để lộ ra sự tức giận kìm nén vô cùng đáng sợ.

“Tôi… chỉ là định bám lấy anh cho khỏi ngã thôi.”
Không phải cẩn trọng suy xét cũng biết bộ dạng Lê Cảnh Nghi bây giờ bất lực thế nào.

“Chân cô sao vậy?” Lê Cảnh Nghi đứng lên phủi qua vết bẩn dính trên quần áo lại phát hiện ra vết bầm đỏ ở cổ chân cô liên lo lắng ra mặt.

Chân của cô vì đi giày cao gót lại phải đi bộ lâu nên sớm đã bị bong da, còn vụ ngã xe lần này đương nhiên là không hề hấn gì, chỉ là do lúc ngã, chiếc váy dài bị hất lên để lộ vết thương cũ ra, khiến cho người ta không thể không thương xót.

“Ai da! Có lẽ là bị trẹo chân rồi.” Thẩm Thường Hi được đà, tỏ ra vô cùng đáng thương, chớp chớp khóe mắt đỏ hoe của mình nhìn anh.

Lê Cảnh Nghi định dìu cô lên, Thẩm Thường Hi không chịu, càng nhây hơn, giả bộ ôm khúc chân của mình ngửa người ra sau giống như không thể nào đứng lên nổi.

Lê Cảnh Nghi đứng hình, bất lực nhìn cô.

Cuối cùng dù hơi giận nhưng cũng đành phải phải bế cô lên.

“Cô đợi tôi ở đây một lát!” Lê Cảnh Nghi bế cô lên một cái ghế đá gần đó sau đó liền chạy đi.

Chỉ vài phút sau anh đã trở lại, trên tay còn cầm một gói băng gạc, thuốc sát trùng và một vài loại thuốc mà cô không biết tên.

“Chỗ này đau không?” Anh nắm nhẹ chỗ chân bị tím, hết sức nhẹ nhàng hỏi cô.

Vốn dĩ đang làm bộ làm tịch đau đớn, thấy bộ dạng nghiêm túc của anh, Thẩm Thường Hi có chút chột dạ: “Có… hơi đau.”
Anh không nói gì nữa lại cúi người xem vết thương cho cô.

Chỉ một lát sau, hai vết xước ở chỗ ma sát với giày cao gót đã được dán cẩn thận bằng băng urgo..


Bình luận

Truyện đang đọc