NHẬT KÍ MUA NHÀ CỦA CÔ NÀNG NAM TÍNH



Edit: KateChou



Mã Liệt thấy Xán Xán như một con sóc nhỏ hoảng sợ, tóc rối bời, cặp mắt tựa hồ kinh hãi quá độ, trừng to tròn, cả người thoạt nhìn muốn ngốc bao nhiêu có bấy nhiêu.



Ngay sau đó, cửa phịch một tiếng, đóng lại.



Một lát sau, cửa lại mở.



Cố Xán Xán ngượng ngùng dựa vào cửa hỏi, “Sao anh lại tới đây?”



...Những lời này, động tác này, tựa như một cỗ phong trần...



Loại động tác dựa cửa tiếp khách này thật sự không thích hợp với Xán Xán, Cố Xán Xán nhìn nhìn bản thân, tiếp tục ngây ngô cười.



“Em quên rồi, hôm nay phải đi mua quần áo.” Đối với Mã Liệt mà nói, tiệc đính hôn của Triệu Hoa không quan trọng, quan trọng là... anh hôm nay có cơ hội diện cho cô.



Lúc Mã Liệt còn trẻ, nữ thần trong lòng hẳn là vóc dáng cao gầy, có một mái tóc dài đen mượt, mặt dài cằm nhọn, thành thục gợi cảm, giống như ngôi sao quảng cáo sữa tắm trên TV, nói thật, vợ trước của anh Vệ Minh Châu rất hợp với hình tượng đó, cho nên lần đầu gặp mặt hai người cơ hồ đều quyết định tiến tới. Vô cùng thuận lợi là lẽ dĩ nhiên.



Nhưng hiện tại, anh đối với cô gái nhỏ mới rồi tóc không dài còn rối, vóc dáng không cao, rất nhỏ xinh, mặt không dài cằm không nhọn, tròn tròn, càng có khoảng cách xa xôi với thành thục gợi cảm, giống như chưa trưởng thành lại tim đập thình thịch, có lẽ đây là cảm giác yêu.



Bạn đang đối mặt với một cô gái không có tiêu chuẩn gì giống hình tượng nữ thần trong lòng cũng rất vui vẻ, thật hạnh phúc thì bạn đại khái có thể hiểu được, bạn đang yêu cô ấy.



Ngay trong nháy mắt mở cửa ra, Mã Liệt bỗng nhiên hiểu được loại cảm giác chờ mong này, gọi điện thoại cho cô, điện thoại tắt máy, lại vội vàng lái xe đến tìm cô, gõ cửa đùng đùng, chờ cửa mở, sau khi cửa mở ra nhìn thấy cô còn buồn ngủ, vẻ mặt hoảng sợ, anh lại cảm thấy trước mặt một mảnh vườn, từng đóa từng đóa hoa đều nở rộ.



Cố Xán Xán không biết trong nháy mắt này, đồng chí Tiểu Mã đang rà soát độ hảo cảm với mình, lại bởi vì thấy bộ dạng mình thật lôi thôi, lập tức độ thân thiết lên cao.



Nói tới mua quần áo, Cố Xán Xán vỗ đầu mới nhớ đến hôm nay là tiệc đính hôn của tên cặn bã Triệu Hoa kia, lúc trước có cùng Tiểu Mã bàn đến chuyện mua quần áo, nhưng mình vừa lên chức, công việc đặc biệt nhiều, nên mới kéo dài đến hôm nay.



Hạ Châu bên này rất đẹp, lúc trước ba cô nói mười tám tháng sáu ngày lành, chính là ý đính hôn.



Tuy bây giờ ngẫm lại, chia tay cũng không có khổ sở như vậy, nhưng nghĩ đến tên cặn bã Triệu Hoa kia vừa cùng mình nói chuyện yêu đương, mới chia tay đã hỏa tốc đính hôn, đây cũng là lừa bịp ba cô rồi.



Còn nói cám ơn mình đã thành toàn cho họ, thành toàn cái đầu ngươi!



Nghĩ đến Triệu Hoa, bộ dạng nữ hán tử của Cố Xán Xán toàn bộ khai hỏa, “Anh đi vào ngồi chờ một chút, em lập tức chuẩn bị.”



Mã Liệt ngồi trên sôpha, thấy cô như con quay lướt qua lướt lại, tới lui ở trước mặt mình, chưa đến mười phút đã từ bộ dạng rối bời biến thành cô gái xinh đẹp đáng yêu, đương nhiên, cô dùng thân mình che lại thật cẩn thận lúc lấy nội y và quần lót hồng nhạt, Mã Liệt vẫn thấy được, dù sao Xán Xán vóc dáng nhỏ, căn bản không che chắn gì được. Anh liền lập tức nắm bắt được một chuyện, ngăn tủ phía dưới có hai ngăn kéo, ngăn trên là đống nội y màu hồng nhạt, ngăn dưới là một hàng quần lót hoa nhỏ màu hồng nhạt được sắp xếp ngăn nắp.




Mà anh lần trước cũng là ngồi sôpha ngẩng đầu nhìn dưới váy Cố Xán Xán, giờ phút này lại nhìn thấy hai ngăn kéo kia, không khỏi miên man bất định, bỗng nhiên hơi mất khống chế, chỉ có thể xấu hổ đem hai tay đan vào nhau đặt trên đũng quần.



Cố Xán Xán thay quần áo xong từ nhà vệ sinh đi ra, thấy Mã Liệt ngồi ngay ngắn đằng kia, hai tay đan vào nhau, bộ dáng cẩn trọng, mới nhớ đến mình còn chưa rót nước cho anh.



Nhanh chóng đưa một ly cho anh, Mã Liệt mỉm cười, “Để trên bàn đi, một lát anh uống.”



Cố Xán Xán quay về nhà vệ sinh tiếp tục trang điểm, nhìn mình trong gương, không cần dùng phấn hồng, sắc mặt cũng hơi hồng, đại khái có thể là do nhìn thấy Tiểu Mã ngồi nghiêm chỉnh như vậy, lại có cảm giác rất đẹp trai... (/□), nếu cô biết được người nào đó ngồi nghiêm chỉnh như vậy là bởi vì che lấp thần mã, đoán chừng sẽ không nghĩ như vậy.



Một chút hiểu lầm luôn rất tốt đẹp...



Hai người xuống lầu, Cố Xán Xán phát hiện dưới lầu đậu một chiếc xe màu đỏ vô cùng phong cách của châu Âu, cô vốn như một con dế nhũi, tới gần cũng không biết nhãn hiệu này, nhưng vì công việc cũng hiểu biết một ít, bởi vì trang web công ty cần một vài hội viên ông chủ giữ thể diện, thường phải tiếp xúc với mấy ông chủ lân cận, như thế nào mới có thể tỏ vẻ bạn là ông chủ, xe sang, nhà cấp cao đều cần phải có.



Lúc Tiểu Mã cầm cái chìa khóa kia nhấn một cái, chiếc xe châu Âu màu đỏ vang lên thanh âm “Tít”, mắt Cố Xán Xán trợn tròn.



“Đây là anh chạy tới?”



“Em có bằng lái xe không?” Mã Liệt gật đầu, hỏi.



“Có a, có a, anh chờ em một lúc!” Cố Xán Xán đưa giỏ xách cho Tiểu Mã.



Mã Liệt cảm thấy tay chùn xuống, bên trong rốt cuộc cất thứ gì? Không phải đá chứ... Bạn trai trước đính hôn, mang theo đá? Anh mở túi ra kiểm tra, hình như khong phải đá... Khoan đã, có đem cây búa?



Cố Xán Xán cầm chìa khóa quay về phòng mình, lấy bằng lái ra, nhìn thấy bằng lái của mình, vô cùng cảm tạ ba cô, ông lo gia đình có vườn trái cây, ao cá, lúc mùa thu hoạch hàng năm hoa quả và thủy sản đều phải dùng xe chở, lão Cố đặc biệt tính toán chi li, cảm thấy mình mời người tới chở hoa quả rất đắt, nếu tự mình chở đến thị trường bán sỉ, giá cả sẽ cao rất nhiều, kiên quyết bắt con gái đi thi bằng lái.



Mấy mùa thu hoạch sau đó, xe mượn của cậu cô chỉ dùng được hai ngày... Cậu cô vốn không thích ba cô, đoán chừng đây là nguyên nhân rất lớn, keo kiệt là bệnh, cần phải trị liệu.



Cố Xán Xán ngồi vào vị trí ghế lái, vẻ mặt hưng phấn, “Yên tâm để cho em lái a, em đây lái xe, va chạm anh bồi thường.”



Đây là lần đầu tiên cô lái xe hơi, trước kia đều là xe vận chuyển lớn.



Mã Liệt nhìn vẻ mặt xúc động của cô, cười vui đến nỗi ánh mắt híp thành hai đường cong cong hình lưỡi liềm, rất hào phóng nói, “Không sao, cứ lái thoải mái.”



“Tiểu Mã, anh thật sự có bản lĩnh, lần trước mượn được BMW, lần này là xe châu Âu, nếu không biết anh là người môi giới, em sẽ nghĩ anh là một ông chủ lớn đó.” Cố Xán Xán mở mui xe ra, mỉm cười với Mã Liệt.



Mã Liệt thấy cô nghiêm túc lái xe, gió thổi tóc đuôi ngựa lúc la lúc lắc, đặc biệt đáng yêu, thật sự là cô gái nhỏ, thật dễ thỏa mãn, làm việc cũng rất nghiêm túc, bộ dáng xinh đẹp.



Sau đó chợt nghe oanh một tiếng, Cố Xán Xán dùng sức nhấn ga, xe chạy như bay, hướng về đường biển phía trước...



Mã Liệt sắc mặt bắt đầu có chút tái nhợt, anh mặc dù có rất nhiều xe, nhưng anh cũng là người điển hình ở Hạ Châu, bề ngoài mạnh mẽ lại có một trái tim mỏng manh, tốc độ xe anh chạy ít khi cao hơn 60, nếu phải chạy tốc độ cao, bình thường đều để tài xế lại, tự mình điều khiển gì gì đó chưa từng có, anh không có thói quen lái xe chạy nhanh như vậy.



Lưu Tử Quân mỗi lần nhìn đến xe Mã Liệt đều phải khóc một trận, giậm chân giận dữ!



“Xán Xán!” Mã Liệt có chút ngồi không vững, hô một câu.



Cố Xán Xán trước kia lái chính là xe vận tải, bây giờ đổi thành xe thể thao, loại cảm giác này giống như ốc sên được thoát xác, quả thực muốn vùng dậy mà.



“Sao...” Cố Xán Xán không quay đầu nhìn Tiểu Mã, vẫn chằm chằm nhìn đường phía trước, gặp đường uốn cong sẽ nhìn thấy mặt biển rộng, thích khỏi nói.



Ngày đó lấy được bằng lái cô đã muốn làm như vậy, đáng tiếc xe vận tải của nhà cậu là xe dùng cho công nghiệp, sau tám giờ sẽ không được phép chạy trong thành phố, càng không thể chạy trên đường bờ biển được.



“Có... thể... lái... chậm... chút... được... không...” Lúc Mã Liệt rống lên là thời điểm Cố Xán Xán vượt mặt một chiếc xe lớn, dọa anh nhảy dựng, anh lái xe chưa bao giờ vượt qua, hoàn toàn nhìn không ra Xán Xán nhỏ nhắn lại có sở thích như vậy, anh có chút hối hận để cô lái xe, xe hỏng không sao, mấu chốt là người cũng hỏng luôn a!



Cố Xán Xán cho Mã Liệt một ánh mắt trấn an, “Em lái xe, anh yên tâm, ba em cũng khen em kĩ năng lái xe rất tốt.”



Tiếp tục tăng tốc.



May mà quãng đường không xa, lúc Mã Liệt cảm thấy mình sắp đi gặp tổ tiên Mã Khắc Tư thì đã tới nơi.



Một vòng cua đẹp, xe vững vàng ngừng lại tại bãi đỗ.



Mã Liệt sắc mặt tái nhợt, quá căng thẳng, hai chân run lên.



Cố Xán Xán mở cửa xuống xe, trả chìa khóa lại cho Tiểu Mã, kéo anh một cái, cười khanh khách nói, “Vốn còn ảo tưởng xe này có thể là của anh, bây giờ nhìn anh bộ dạng này hoàn toàn hết hy vọng.”



Họ Mã nhìn sắc mặt ửng hồng của cô, vốn mẹ anh không di truyền chút gen dũng mãnh nào cho mình, hay là bởi vì mẹ quá anh dũng, mình được bảo hộ tốt quá sao? Anh xuống xe, hai chân còn hơi yếu, ngồi xe so với lái xe còn mệt hơn.



“Không được rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh, làm anh sợ muốn chết.” Mã Liệt sắc mặt hơi trắng bệch, Xán Xán kéo anh đứng lên, anh liền thuận tay nắm lấy tay Xán Xán, không buông ra.



Hai người cùng nhau vào bách hóa Kim Đỉnh, người canh cửa cũng có mắt nhìn, thấy xe hai người lái đến, hết sức cung kính đến mở cửa giúp.



Kim Đỉnh bách hóa nói là bách hóa nhưng không giống với những nơi khác, vẻ ngoài xây dựng rực rỡ, kim quang chói lọi, hàng hóa bên trong trên cơ bản chính là không có quý nhất chỉ có quý hơn, Cố Xán Xán vừa vào cửa liền cảm thấy được ánh sáng màu vàng chiếu vào có chút choáng váng đầu.



Mặt khác, Tiểu Mã này vẫn thập phần có dáng dấp, rất nhiều người đến chỗ này sẽ có chút chột dạ, cô nhớ rõ lúc trước cùng Triệu Hoa đi ngang qua nơi này, muốn vào mua sắm, Triệu Hoa chết sống cũng không chịu vào, nói nơi này là chỗ bán hàng cho kẻ ngốc tử, người bình thường ai không có việc gì lại bỏ ra mấy ngàn mua lấy một cái khăn tay.



Nhưng giờ phút này có thể đi theo Tiểu Mã bước vào làm hai kẻ ngốc tử, loại cảm giác này lại rất tốt?




Nhìn thấy một người môi giới nhỏ Tiểu Mã điềm tĩnh như vậy, Cố Xán Xán liền bình tĩnh hơn, không mua, đi dạo cũng được.



Mã Liệt nắm tay Xán Xán, nhỏ mềm, lần đầu tiên cảm thấy thì ra đi dạo phố cũng là ý hay nha.



“Tòa nhà đẹp như vậy, nghe nói cũng là của tập đoàn Thịnh Nguyên, lúc trước xem qua nhà ở Tân Thành Hoa Viên cũng là của họ, gào khóc, em vốn cảm thấy mình có hơn ba mươi vạn chính là tiểu phú bà, nhưng đi vào đây liền cảm thấy mình vẫn nghèo vô cùng.”



Mã Liệt nghe mấy chữ tập đoàn Thịnh Nguyên chỉ có thể ha hả cười, lôi kéo tay Xán Xán nói, “Vừa mới dọa anh sợ, bây giờ bắt đầu nghe anh, lát nữa cho anh chút mặt mũi, trước tiên mua đồ cho anh đã.”



“Đi a, anh đến khu vực giảm giá đi, xuống tay đừng quá độc ác a.” Cố Xán Xán nghĩ Tiểu Mã nói anh phải chọn quần áo cho mình, rất sảng khoái đáp ứng.



...



Kết quả chờ Cố Xán Xán đứng đối diện tấm gương, ngây ngốc đứng cả nửa ngày, nhìn Tiểu Mã lại nhìn chính mình, có cảm giác đang nằm mơ.



“Tiểu Mã, anh nhéo em một cái đi.”



“Nhéo làm sao?” Mã Liệt liếc mắt nhìn bộ ngực đang nổi lên của cô, sắc mặt chút hồng hỏi.



Gào khóc, nếu bây giờ anh đưa tay nhéo ở nơi đó một cái có thể phát sinh chuyện gì không tốt không...



“Quên đi, để em tự mình làm.” Cố Xán Xán thấy Mã Liệt ngẩn người, liền đưa tay lên miệng cắn một cái, “thử” thật sự đau.



Mã Liệt thấy trên tay cô xuất hiện dấu răng rất nhỏ, cô nhíu mày một chút, biểu tình trên mặt vẫn là bộ dáng rất vui vẻ, gào khóc, sớm biết vậy anh đã đưa tay của mình cho cô cắn rồi.



“Đi thôi, nếu không tới nơi tiệc đính hôn của người ta đã xong.” Mã Liệt vươn tay kéo Xán Xán.



Cố Xán Xán trên đường đi ngang qua cửa thủy tinh có soi gương cơ hồ đều sẽ theo bản năng chậm một chút, giờ khắc này cô cảm giác không phải đi tham gia tiệc đính hôn của người khác mà giống như mình kết hôn vậy.



Tới xe, Mã Liệt lúc này lấy cớ Xán Xán mặc váy không tiện lái, đoạt lại quyền lái xe.



Bên khách sạn Triệu Hoa đặt tiệc đính hôn đã tập hợp gần đủ khách mời, tiệc đính hôn của gia đình bình thường chỉ cần cha mẹ đôi bên cùng người quan hệ thân thích đến là được, mà người sĩ diện như mẹ Triệu Hoa sẽ đặt tiệc ở khách sạn, mời nhiều người, cơ bản có thể so sánh với một tiệc cưới nhỏ.



Hoàng Tiểu Phỉ mặc một lễ phục màu đen khảm trân châu, bộ ngực của cô rất lớn, trang phục hở vai còn lộ một nửa hình cầu, gợi cảm vô cùng. Ba của Triệu Hoa là ba chồng, nhìn cảm thấy ngại, rất xấu hổ, nhưng bây giờ tuổi trẻ đều như vậy, ông liền nhăn nhó mếu máo không biết nói gì thêm, dù sao có nói cũng không ai nghe.



“Chị Phỉ, chị hôm nay thật xinh đẹp.” Hoàng Tiểu Phỉ đính hôn cơ hồ là phát thiệp mời cho toàn bộ đồng nghiệp, sợ người khác không biết, không ít đồng nghiệp đến đây, một lúc lại vây quanh cô giành nhau ca ngợi, cũng không phải do Hoàng Tiểu Phỉ nhân duyên tốt, mà là cô mỗi ngày đều gặp bạn đồng nghiệp của Triệu Hoa, công ty họ phúc lợi đãi ngộ tốt bao nhiêu, lại có rất nhiều đàn ông độc thân, không ít người nghĩ nói không chừng có thể đem chính mình đẩy mạnh tiêu thụ, giống như Hoàng Tiểu Phỉ tiệc đính hôn xa hoa như vậy.



Triệu Hoa công việc lẫn tình trường đều hả hê, vừa mới thăng làm tổng giám ngành, bây giờ lại đính hôn với bạn gái, thật sự là rất tự hào.



Đồng nghiệp công ty anh cũng đến đây rất nhiều.



“Triệu tổng, anh thật hạnh phúc, vợ mới xinh đẹp, nhìn như Chương Tử Di.” Một đồng nghiệp ngày thường thích vuốt mông ngựa, lúc gặp trường hợp như vầy, lời khen không cần trả tiền, cứ việc tặng, mà có ai để ý đâu.



Bên kia đồng nghiệp ở đơn vị cha mẹ Triệu Hoa cũng tặng lời khen không cần trả tiền.



“Trưởng khoa Triệu, con anh thật xuất sắc, tuổi trẻ sự nghiệp thành công a.”



“Nguyên lão sư, bà thật có phúc, con dâu vừa nhìn là biết thuộc dạng quan tâm hiếu thuận rồi.”



...



So lại, bên nhà Hoàng Tiểu Phỉ người đến ít hơn, ba mẹ cô bán điểm tâm sáng, thu nhập không tốt, theo mưu cầu tương lai, người phát đạt sớm rời đi tiểu khu kia, ở lại đều là như cha mẹ cô cũng không giàu có gì, người tới dự thì nhút nhát thiếu tự nhiên.



Nói thật, gia đình cô làm việc công nhật trong thành phố, không có công việc ổn định, điều kiện cuộc sống không bằng ở nông thôn, tại khách sạn tráng lệ này, họ cũng có chút không thoải mái, liền có vẻ im lặng nhiều.



Cố Xán Xán đứng ở cửa khách sạn, bỗng có chút không dám đi vào, nhìn thấy tấm bảng thật to dựng trước cửa, tiệc chúc mừng Triệu Hoa và Hoàng Tiểu Phỉ đính hôn, trong nháy mắt, mũi cô hơi cay, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng hồng, bởi vì cô từng nghĩ đến tên trên đó chính là Cố Xán Xán.



Mã Liệt không biết nên nói gì an ủi, chỉ đưa tay nắm lấy tay cô.



Tấm bảng màu đỏ kia viết chính là tên của Triệu Hoa và Hoàng Tiểu Phỉ, giờ phút này xuấy hiện Mã Liệt và Cố Xán Xán, nam mặc tây trang phẳng phiu, thân hình cao lớn, cô gái tóc buộc cao, tà bên hông đính trân châu, trên người mặc lễ phục đuôi cá, từ xa xem như hoa văn trên cánh vai, đến gần mới phát hiện là một bộ áo dài tay hoàn chỉnh, chính là ở đóa hoa điểm xuyết trên chất liệu vải cực kì trong suốt mà nhẹ nhàng, xinh đẹp như công chúa nhân ngư ở dưới đáy biển, họ tạm dừng ở nơi này, làm cho khách tới lui đều ngoái đầu lại nhìn nhiều lần, còn tưởng rằng họ mới là cặp đôi đính hôn, thật sự rất xứng đôi.



“Đi thôi.” Cố Xán Xán nắm lấy bàn tay to của Tiểu Mã, kiên định hướng vào trong khách sạn.



Thời điểm hai người đi vào, bên trong đã chuẩn bị bắt đầu cử hành nghi thức.



Đối với người đột nhiên vào, cách ăn mặc chói mắt như thế, rất nhiều khách mời còn tưởng rằng cô dâu chú rể đi nhầm, thấy họ cũng như những người khác đi vào trung tâm khách mời, mới biết được là bạn bè của nhân vật chính.



Hôm nay Xán Xán thật sự rất đẹp, cô ăn mặc long trọng nhất như vậy cũng bởi vì tiệc đính hôn của bạn trai trước.



Cô gái nổi bật như vậy, tất cả mọi người còn đoán cô là ai? Thậm chí một vài đồng nghiệp ở trang web Ái Điển cũng có chút không thể tin được, thì ra là Cố Xán Xán.



Gương mặt kia không thay đổi, chỉ là do trang điểm, vẫn bộ dạng tươi mát thanh nhã, toàn thân cô có một vẻ xinh đẹp nói không nên lời.



Cô gái ngày thường không chú trọng ăn diện, đột nhiên có một ngày, cô ấy đứng trước mặt bạn, thành công làm cho bạn mê muội.



Đối với ánh nhìn chăm chú của mọi người, Mã Liệt nắm tay Xán Xán, rất đắc ý, thật vui vẻ.




Phần lớn đồng nghiệp của Triệu Hoa là đàn ông, bỗng nhiên nhìn thấy một cô gái xa lạ xinh đẹp như vậy tiến vào, rất tò mò hỏi đồng nghiệp của cô dâu, đó là ai? Quá đẹp, rất thần tiên.



“Là bạn gái trước của Triệu Hoa.”



Khi nghe được kết quả này, trước đó vốn đối với Triệu Hoa hâm mộ, căm hận đố kị, bây giờ đều nhỏ giọng kinh thán, “Thật là không có mắt tinh tường đi, bạn gái trước so với bạn gái hiện tại xinh đẹp gấp trăm lần a.”



Khách khứa gian giữa rì rầm bàn tán, mẹ Triệu Hoa bất giác nhíu mày, cảm thấy những người này không được giáo dục tốt lắm, bảo người điều khiển chương trình phải gọi mọi người giữ im lặng.



Người điều khiển chương trình đương nhiên không tiện mở miệng cưỡng chế mọi người im lặng, đành phải mở nhạc lên, cuối cùng át đi tiếng ồn ào.



Cố Xán Xán không chú ý đến mọi người bàn tán chính là cô, cô đi vào, xa xa liền nhìn thấy mẹ Triệu Hoa, cách ăn mặc vô cùng đẹp, hấp dẫn ánh nhìn, ba Triệu Hoa một thân tây trang, ở đơn vị cũng là lãnh đạo, rất có khí thế. Mà một đôi ngồi ở bên kia, hai vợ chồng trung niên hơi thiếu tự nhiên, có lẽ chính là cha mẹ của Hoàng Tiểu Phỉ.



Trước mặt trưởng bối hai nhà chính là đôi cô dâu chú rể.



Triệu Hoa mặc tây trang màu trắng, hăm hở, Hoàng Tiểu Phỉ mặc lễ phục đen, gợi cảm vô cùng.



Cố Xán Xán lúc vào sống mũi hơi chua xót, ánh mắt cũng nhuận hồng, giờ phút này cảm thấy đèn ở cả đại sảnh rất chói mắt.



Giọng hát ở mỗi góc đại sảnh bay bổng:



“Kim giây kim phút tích tắc trong lòng



Ánh mắt của em lấp lánh lấp lánh thật trống rỗng



Trong lòng nảy lên từng trận rung động



Em hỏi mình muốn tình yêu của anh sâu đậm bao nhiêu



Em cùng anh đôi ta bên nhau nhiều cảm xúc



Nội tâm của em chợt cao chợt thấp từng trận rung động



Ngày mai em phải gả cho anh rồi.”



...



Cố Xán Xán bỗng nhiên liền rơi lệ, bài hát này cô và Triệu Hoa lúc ở KTV thường xuyên cùng nhau hát, nói chia tay dễ dàng như vậy, thời điểm mắng anh cũng rất thỏa lòng, nhưng mà hai năm kia, họ cũng có quãng thời gian ngọt ngào, cô nghĩ đó hẳn là tình yêu, cô nghĩ mình sau này sẽ cưới anh.



Mã Liệt cảm thấy trên tay từng giọt nước rơi xuống, tí tách, rất nhẹ rất nhẹ, giống như nước mắt của mĩ nhân ngư, chỉ rực rỡ trong nháy mắt, rất nhanh liền biến mất không dấu vết.



Anh luôn cảm thấy cô bộc trực, cô nghiêm túc, cô dũng cảm, cô hoạt bát, cô vui vẻ, mà lúc này đây, cô yếu đuối, cô thương tâm, cô khóc, cô chỉ là một cô gái nhỏ.



Mã Liệt bỗng nhiên buông tay cô ra.



Cố Xán Xán cảm thấy khoảng không trong tay, có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tiểu Mã, ánh mắt vẫn còn lưu lại nước mắt.



“Xán Xán, anh thích em, sau này cưới anh đi.” Lần đầu tiên, Mã Liệt dũng cảm ôm cô vào lòng.



Ca khúc được phát xong, tiếp tục nghi thức đính hôn...



Cố Xán Xán bỗng nhiên nhận được một cái ôm dịu dàng ấm áp, lại khóc lợi hại hơn.



“Ngày mai em muốn gả cho anh



Nếu anh hỏi em



Nếu anh khuyên em



Nếu thời điểm thích hợp



Anh làm cho lòng em rung động.”


Bình luận

Truyện đang đọc