NHẤT KIẾM SƯƠNG HÀN

Giang Lăng Phi nói: "Ngươi lừa ta."

Lý Quân khó khăn nuốt nước bọt, tiếp tục lớn mật nói: "Ta lừa ngươi làm gì, không tin thì theo ta về đại doanh mà xem, hiện tại thành Điền Hoa đã bị phản đảng chiếm đóng, quân đội Đại Lương đánh mãi không lại, Thất đệ mà không bệnh thì đã sớm đích thân ra tiền tuyến chỉ huy rồi, còn ở nằm lại thành Ngọc Lệ làm gì?"

Giang Lăng Phi buông tay: "Tình hình bên ngoài hiện nay ra sao, ngươi nói rõ ràng cho ta."

Lý Quân than thỏ: "Thảm lắm, người chết đầy đường, dân chúng lầm than."

Hiếm có một lần nhanh trí, hắn bèn phóng đại hậu quả do ôn dịch và chiến loạn gây ra gấp hẳn mười lần. Thao thao bất tuyệt nói, thì Quỷ Thứ ấy, ngày xưa tra tấn Vân môn chủ như thế nào, ngươi ta đâu phải không biết, thế mà hiện nay, nạn nhân của cực hình phi nhân tính này đã biến thành bách tính cả nước, một khi ôn dịch xuất hiện, liền cấp tốc lan ra khắp thôn xóm thành trì. Còn tên Lôi Tam đã đánh chiếm được thành Điền Hoa, ngày nào cũng đe doạ đồ thành, đồ thành Điền Hoa, trọng trấn khu vực phía Nam Đại Lương, cùng tính mạng của gần vạn hộ bách tính, ngươi nói xem nếu nghe được chiến báo này, Thất đệ có càng thêm phát hoả không? Bệnh có càng nghiêm trọng hơn không?

Giang Lăng Phi nhắm lại hai mắt, định thần một chút rồi nói: "Ngươi đi trước đi."

"Ngươi vẫn không muốn đi sao?" Lý Quân kéo tay áo hắn, "Đúng là Tạ tiểu thư có một lần đẻ non, nhưng sau đó không lâu, Lư tướng quân đã bỏ mạng nơi sa trường, thân thế của ngươi... hay là chúng ta điều tra lại đi, nhé?"

Giang Lăng Phi rũ mắt: "Ta sẽ tìm được giải dược trị ôn dịch."

Lý Quân vui vẻ ra mặt: "Được được được." Lại hỏi, "Mai tiên sinh không bị bắt luôn đấy chứ? Lúc ấy ta thấy hộ vệ kéo hắn xuống núi. Nơi này còn con tin nào khác nữa không? Hay là ngươi thả ra hết cả thể đi!"

"Ta không biết." Giang Lăng Phi dẫn hắn ra ngoài, "Từ khi trở lại địa cung, ta vẫn luôn bị giam trong phòng."

Lý Quân rảo bước đuổi theo, châm ngòi thổi gió: "Nếu là lão Thái phi, nhất định sẽ không đối xử với ngươi như vậy."

"Sau này nếu có cơ hội gặp lại, ta sẽ tự mình thỉnh tội với can nương." Giang Lăng Phi thẳng tay đánh ngất đội tuần tra, "Lên đây!"

Lý Quân chật vật trèo lên mặt đất, nhìn rừng hoang trong hoàng hôn u ám xung quanh, bỗng thấy hơi chột dạ, vì vậy trở tay kéo ống tay Giang Lăng Phi, ngang ngạnh nói: "Trời sắp tối rồi, ngươi đưa ta về đi!"

"..."

Nếu đổi thành ai khác, câu nói này nghe sao cũng giống như đang gài bẫy dụ địch, có điều Giang Lăng Phi biết, Lý Quân thì không như vậy, mà hắn sợ thật.

Hai người một trước một sau đi trong rừng.

Lý Quân quan tâm dặn dò: "Thất đệ và Vân môn chủ vẫn đang truy tìm chân tướng năm xưa, trước khi làm rõ được triệt để, ngươi tuyệt đối đừng hành sự lỗ mãng."

Giang Lăng Phi nói: "Là ta có lỗi với Vương gia."

Lý Quân vỗ vỗ vai hắn, cảm khái một câu: "Người trong giang hồ, có ai mà không từng mắc sai lầm? Giang huynh đừng tự trách mình quá, nghĩ biện pháp bù đắp lại là được."

Lại thừa cơ nói: "Kể từ hôm nay, coi như ngươi đã thành nội gián của Vương gia!"

Giang Lăng Phi không để ý lời này của hắn, chỉ dùng một tay túm thắt lưng hắn, tung người nhảy lên, mũi chân loạt soạt đạp lên ngọn cây và gió nhẹ, rồi vung tay thả hắn xuống bìa rừng.

Lý Quân còn chưa kịp hết choáng với trải nghiệm cưỡi mây đạp gió, đã bị ném ngã dập mông, đau đến rơi lệ, lúc ngẩng đầu lên, Giang Lăng Phi cũng biến mất không còn tăm tích.

"Ngươi nhất định phải trở lại đấy!" Hắn thống thiết la lên một câu với rừng không, vô cùng chân thành.

...

Giang Lăng Phi không lập tức trở về địa cung, mà thừa dịp bóng đêm đến thành Ngọc Lệ một chuyến.

Náo nhiệt ồn ào, cùng khói bếp lập lờ của ngày trước, đã không còn thấy đâu. Trên đường phố lác đác vài bó đuốc, mặt đất phủ đầy vôi trắng, nồng nặc mùi, cả toà thành âm u trong tử khí. Nơi cao nhất là một toà trọ, với hai hàng đèn lồng vẫn sáng trưng, hắn bất giác tiến lên hai bước, nhưng rồi lại dừng lại.

Không khí mông lung vì sương mù, trước mắt cũng mơ hồ một tầng nước.

Đèn đuốc dần trở nên mơ hồ, giống như những lần say bí tỉ ở Vương thành đêm Nguyên Tiêu, nhìn đâu cũng là cẩm tú lay động.

Khói trắng bay ra từ ống khói nhà trọ.

Vân Ỷ Phong mới nấu xong một nồi thuốc, đang tính đổ ra thì nghe được một trận nháo nhào ở bên ngoài, cùng vài tiếng la thất thanh "Mau mau khiêng Vương gia vào", còn tưởng là Quý Yến Nhiên lại hôn mê, cổ tay như nhũn ra, nồi đất rơi xuống vỡ tan tành.

Mấy tên thủ vệ chạy đến dìu Lý Quân, trên đường dẫn hắn vào tiền sảnh, bỗng có một bóng trắng vụt đến trước mặt, mang theo hương hoa nhài thoang thoảng trong gió, cùng cánh tay đang vươn ra được nửa chừng—Ồ, ra là không phải Vương gia của ta.

Lý Quân chật vật khóc ròng: "Vân môn chủ!"

Hắn không màng kể khổ đoạn đường vừa qua vất vả thế nào, toàn thân trầy xước cũng không vội xử lí, mà việc đầu tiên, là thuật lại chuyện về Mai Trúc Tùng và địa cung. Lại nói: "Giang huynh nói hắn vẫn luôn bị giam trong phòng tối, không biết Mai tiền bối có bị rơi vào bẫy của Chá Cô hay không, nhưng đã đồng ý hỗ trợ đi tìm."

Không ngờ trên đường lại xảy ra biến cố, Vân Ỷ Phong truy hỏi: "Mai tiền bối bị tập kích ở đoạn nào?"

Lý Quân đáp: "Hẻm Quỷ Khiêu, chính mắt ta nhìn thấy mấy tên hộ vệ đạp lên vách núi, dùng khinh công đưa tiền bối đi, chứ không phải tiền bối bị rơi xuống."

"Bất kể Mai tiền bối có bị bắt về địa cung hay không, cũng phải đến hẻm Quỷ Khiêu tìm thử một chút." Vân Ỷ Phong nói, "Liệu Mộ huynh có nguyện ra tay giúp đỡ không?"

Sát thủ vẫn giữ gương mặt không biểu tình: "Được."

Lý Quân trộm hỏi người bên cạnh, ai đây?

Thủ vệ đáp: "Bẩm Vương gia, là Mộ Thành Tuyết." Lại thấp giọng đi, "Sát thủ số một giang hồ."

Lý Quân nghe vậy liền nổi lòng tôn kính, đang muốn nhìn thêm một chút, đối phương đã quay người rời đi, chỉ để lại một bóng lưng, tiêu sái lãnh khốc, đúng là tiêu sái lãnh khốc.

Mộ Thành Tuyết xuất phát ngay trong đêm, giục ngựa tiến về hẻm Quỷ Khiêu, tất nhiên, là cùng với chồn béo.

Thế cục lũng loạn, Lý Quân cũng không rảnh để ghen tị loại sinh hoạt một người một kiếm một chồn một ngựa này của hiệp khách, hắn ngồi trong phòng ngủ, kể lại rành mạch toàn bộ sự việc từ khi ở Vương thành đến khi lên đường.

Quý Yến Nhiên hỏi: "Lăng Phi thế nào rồi?"

"Rất tiều tuỵ, nhìn chẳng có tinh thần gì hết, dường như bị yêu phụ kia dày vò không ít." Lý Quân nói, "Nhưng hắn vẫn nhớ mọi người, cũng đồng ý hỗ trợ chúng ta."

Quý Yến Nhiên thở dài: "Chuyến này vất vả nhiều cho ngươi."

"Không có." Lý Quân ngắt lời, "Người chịu vất vả là Thất đệ, và quân đội Đại Lương." Trên người hắn đầy rẫy vết bẩn vết máu, chân tập tễnh, tóc rối bù, bộ dạng không khác gì dân tị nạn. Thế nhưng, với ý thức vì dân vì nước, vì gia quốc thiên hạ, hình tượng lại cao cả vĩ đại hơn trước kia rất nhiều.

Vân Ỷ Phong đưa Lý Quân đến phòng sát vách nghỉ ngơi, quay lại đã thấy Quý Yến Nhiên khoác áo xuống giường, vội vàng tiến lên đỡ hắn: "Vương gia muốn làm gì?"

"Lâm Ảnh vẫn chưa gửi thư tới à?" Quý Yến Nhiên hỏi.

Vân Ỷ Phong lắc đầu: "Sự tình đã xảy ra từ hơn hai mươi năm trước, Tây Bắc lại lớn như vậy, sợ là không dễ tìm."

Thứ Lâm Ảnh đang tìm kiếm, là chân tướng về "Tư Quyết", mà "Tư Quyết" là gì? Chính là bộ ám khí bị chôn vùi trong đất mà bọn họ đã vô tình kích hoạt trong lúc tiến đánh Tây Bắc, in lạc ấn đầu sói tượng trưng cho quân đội của Lư Quảng Nguyên, chắc hẳn là cổ vật lưu lại từ năm xưa. Có điều, ghi chép nói Bồ Xương học được cách chế tạo ám khí này ở Tây Nam, trong khi Lư Quảng Nguyên đã đưa quân lên Tây Bắc từ trước khi bình định Tây Nam nhiều năm, việc Tư Quyết xuất hiện ở Tây Bắc là hoàn toàn không thể lí giải bằng dòng sự kiện lịch sử.

(*Tư Quyết từng xuất hiện ở chương 87 và 88)

Ban đầu, Quý Yến Nhiên cũng không quá lưu tâm về Tư Quyết, nhưng dần dà nhận ra, phiền não nào cũng liên quan đến Lư Quảng Nguyên, đến thành Hắc Sa và trấn Râm Bụt cổ, hắn mới lệnh cho trú thủ Tây Bắc là Lâm Ảnh đi tìm hiểu vì sao ám khí kia bỗng dưng xuất hiện ở Tây Bắc, cũng như xem xem có thể tìm lại cố nhân nào ở thời đó hay không.

Vân Ỷ Phong nói: "Không có tin tức về Tư Quyết, nhưng may mắn là, có vẻ Giang đại ca vẫn hướng vè Vương gia."

"Ta biết Lăng Phi bản chất không xấu, càng không phải người sẽ gây ra tội ác tày trời, có điều ở vào tình hình hiện tại, cũng không thể chỉ chờ hắn tỉnh ngộ lại." Quý Yến Nhiên ngồi xuống bàn, "Nếu Chu Huỳnh làm theo chỉ dẫn của ta, công phá thành Điền Hoa trong vòng mười ngày thì không thành vấn đề, vấn đề là Lôi Tam quen thuộc với địa hình nơi đó, dám chắc sẽ rút tàn quân trốn vào trong núi Hà Quang. Ngươi truyền lệnh đến Vương Thuỵ của thành Mãnh Trạch, điều động tất cả binh lực bảo vệ cổng thành, tuyệt đối không được để đám giặc cỏ này lọt vào thành."

Vân Ỷ Phong hỏi: "Vương gia muốn vây hãm bọn chúng trong núi?"

"Thành Điền Hoa có Chu Huỳnh đóng giữ, binh lực ở Thục Trung lại càng hùng hậu, tìm đến hai nơi này thì không khác nào chui đầu vào rọ. Phản quân muốn rút về địa cung, cũng chỉ có cách đi qua thành Mãnh Trạch." Quý Yến Nhiên nói, "Ta đoán trong tay Chá Cô không còn binh lực nào khác, mới dễ dàng từ bỏ Trường Hữu như thế, nếu chúng ta bao vây Lôi Tam trong thâm sơn xa xôi ngàn dặm, thì phần còn lại để đối phó, chỉ là một cái địa cung rỗng mà thôi."

Vân Ỷ Phong gật đầu: "Được, sáng mai ta sẽ cho người truyền lệnh luôn."

"Đến phòng sát vách nghỉ ngơi đi." Quý Yến Nhiên nói, "Ta đã ngủ cả ngày, ngủ đến váng cả đầu rồi, muốn ngồi dậy cho dễ chịu."

Vân Ỷ Phong nắm lấy tay hắn: "Nhưng ta muốn ở lại với Vương gia."

Quý Yến Nhiên hỏi: "Bận rộn cả ngày rồi, không mệt à?"

"Mệt, cho nên mới muốn thưởng thức mĩ sắc một chút." Vân Ỷ Phong xích lại gần, "Hôn cái đi."

"Mĩ sắc ngoại cỡ" nhíu mày: "Ta đang nhiễm ôn—"

Vân Ỷ Phong ngậm lấy môi hắn, nhẹ mút mút.

"Ôn cái gì mà ôn, khó nghe."

Quý Yến Nhiên bất đắc dĩ, ôm người vào ngực: "Lần sau không được hồ nháo như thế nữa."

Vân Ỷ Phong vòng tay ôm eo đối phương, cẩn thận ước chừng một hồi, cảm thấy hắn đã gầy đi không ít so với lúc trước, liền lẩm bẩm: "Vương gia đúng là chẳng chịu kém cạnh bao giờ."

Quý Yến Nhiên không hiểu: "Là sao?"

"Lúc trước ta trúng độc, Vương gia lúc nào cũng nói đau lòng." Vân Ỷ Phong ngẩng đầu nhìn hắn, "Giờ ngược lại thì không cho."

Quý Yến Nhiên cười cười: "Đừng đau lòng, ta không sao."

Vân Ỷ Phong ậm ừ đáp lại, dùng sức ôm chặt lấy hắn, chôn mặt vào lồng ngực thoang thoảng mùi thuốc.

Tóc đen mềm mại rủ xuống, áo trắng tựa tuyết tán.

Cũng chỉ có lúc này, lòng mới an tĩnh lại một lát.

Ánh nến trong phòng khẽ lay động.

...

Trong đường núi nhỏ hẹp, mấy tên thị vệ dẫn theo Mai Trúc Tùng, dùng trường đao phạt cây làm đường, gian nan tiến về phía trước.

Phía trước có một căn nhà gỗ nhỏ, hắt ra ánh đuốc lờ mờ, bên trong giống như có bóng người đang di chuyển.

"Xem có xin tá túc một đêm được không." Một thị vệ nói, "Mai tiên sinh bị thương ở chân, cũng cần nghỉ ngơi một chút."

-

vtrans by xiandzg

Bình luận

Truyện đang đọc