NHẤT KIẾM SƯƠNG HÀN

Ở Vương thành có một nơi hay ho, tên Lục Trúc Quán, đẩy cánh cửa cũ kĩ đã sờn ra là một con đường mòn thanh tịnh, dây leo chạm áo người đi, mưa bụi chảy dọc mái hiên thành những đường li ti, chủ nhà đang ngồi trong sảnh, gõ phách ngâm nga, "người vui ta say khướt, lâng lâng quên chuyện đời", lại ngẩng lên cười hỏi: "Công tử đến mua rượu à?"

(*người vui ta say...: cf. "Há Chung Nam Sơn Quá Hộc Tư Sơn Nhân Túc Trí Tửu" của Lý Bạch)

Vân Ỷ Phong nhìn quanh một chút, thấy rất kì thú: "Ta tới trú mưa... thì ra nơi này là quán rượu sao?"

"Cũng không hẳn, chỉ là gần đây có nhưỡng vài hũ rượu nho, uống một mình không hết nên lấy chút ít ra bán." Chủ nhà vẫy vẫy tay, "Đã tới cửa thì đều là khách, mưa xuân này cũng không ngớt ngay được đâu, công tử không ngại thì đến uống một chén."

Hắn khoác một tấm áo choàng xanh đậm, nhìn chừng đầu hai mươi, cử chỉ bộ dạng đều phong nhã, nói chuyện cũng ngay thẳng. Tự xưng là Liễu Tấn, nhà ở đất Thục bán tơ lụa, mấy tháng trước vừa theo cha chuyển đến Vương thành.

Cơn mưa lâm thâm này quả là phiền phức, vạt áo vớ giày đều đã ướt mủng, Vân Ỷ Phong cũng không chối từ, cười nói: "Vậy xin quấy rầy Liễu huynh."

Bên cạnh là một thị nữ áo vàng, dung nhan kiều mị đáng yêu cùng đôi mắt hạt mơ ươn ướt hàm tình, cũng rất thích công tử thần tiên không mời mà đến này, không đợi chủ nhân phân phó đã mang trà ngon rượu ngon trong nhà ra, chọc cho Liễu Tấn cũng phải bật cười, liên miệng mắng nhỏ này đúng là đáng đánh, vừa gặp công tử anh tuấn đã muốn móc hết sạch vốn liếng, bánh trà Phổ Nhĩ ta trân quý bao năm cũng bị ngươi đem ra đãi khách luôn rồi.

"Công tử đã ở lì trong Lục Trúc Quán không chịu ra ngoài, còn không cho ta vui vẻ chút sao?" Thị nữ áo vàng phân bua, lại mang tì bà ra, ưu nhã ngồi dưới hành lang trên nền mưa phùn, sương trắng bốc hơi từ bồn hoa, toả ra khắp sân vườn xanh ngắt, thật giống như tiểu yêu xinh đẹp trong truyện lạ dân gian. Rượu ngon người đẹp diệu âm, cùng một chủ nhà nhiệt tình hiếu khách, Vân Ỷ Phong cũng không kiểu cách, ngửa đầu uống cạn rượu nho trong chén, khen: "Cuộc sống của Liễu huynh, đúng là khoái hoạt."

"Nếu Vân huynh thích, thì cứ đến thường xuyên." Liễu Tấn tựa người vào băng ghế dài, tiếp tục nghiêng đầu ngâm nga, vui được nơi nghỉ lại, rượu ngon ta cùng say. Uống đến cao hứng, lại cao giọng lệnh cho hạ nhân đi chuẩn bị cơm tối, thịt dê phải thái mỏng, nguyên liệu đỏ tươi xào với bơ, nói nhất định phải no say một bữa lớn.

Vì vậy một đám đệ tử Phong Vũ môn đành trơ mắt nhìn môn chủ nhà mình cũng cao hứng theo—kì thực cũng không biết cao hứng vì cái gì, chỉ thấy hắn lấy đũa bạc gõ bát ngọc "loong coong loong coong", tiếng vang thanh thuý liên tục vang lên, Liễu Tấn nghe đến mê mẩn, nhớ lại hồi mình bảy tám tuổi, cũng từng thân thiết với một lão đầu bán kẹo Đinh Đinh đi khắp hang cùng ngõ hẻm với gõ pháp cuồng dã y xì, liền túm lấy cổ tay hắn liến tục cảm khái: "Vân huynh gõ mà... lòng ta cũng hoá ngọt ngào."

(*kẹo Đinh Đinh: ding ding tong, xuất xứ Hồng Kông)

Vân Ỷ Phong vội vàng khiêm tốn: "Quá khen quá khen, ta cũng chỉ tuỳ tiện gõ thôi mà."

Không có chủ ý nhắm vào lòng ngươi đâu.

Trong lúc hai người đã hơi chếnh choáng, hào hứng nhúng thịt vào súp cay ăn ăn uống uống, ảnh vệ Tiêu vương phủ cấp tốc chạy về báo tin như lửa đã xém mông—Vương gia mới vào cung nửa ngày, Vân môn chủ đã ra ngoài gõ đũa một hồi, khiến người ta "lòng cũng hoá ngọt ngào", hai người vừa ăn lẩu vừa uống rượu, còn hẹn nhau ra ngoại ô du xuân, thế là thế nào?

Quý Yến Nhiên nhíu mày: "Ở đâu ra?"

"Thuộc hạ điều tra rồi, Liễu Tấn đúng là con trai của nhà buôn tơ lụa ở Thục Trung." Ảnh vệ nói, "Gia thế trong sạch, có điều văn võ không đến nơi đến chốn, chỉ thích rượu thích đàn, lại khiến Vân môn chủ rất vui vẻ."

Quý Yến Nhiên dở khóc dở cười: "Gia thế hắn trong sạch, Vân nhi lại vui vẻ, uống với nhau mấy chén cũng có sao, lát nữa ta đi đón hắn sau."

Xử lí quân vụ tồn đọng xong, ngoài trời cũng đã tối. Tiêu vương điện hạ bung dù, một mình đến Lục Trúc Quán ở phía tây thành, mở cửa bước vào, đã thấy người nào đó đang ngồi xếp bằng trên nóc nhà, cầm một chiếc quạt ngọc tinh xảo, khoác một vai mưa gió rả rích, kể cho hàng xóm nghe chuyện giang hồ đến là sinh động.

Lông mày Quý Yến Nhiên giật giật.

Vân Ỷ Phong chăm chú nói: "Võ lâm minh của bọn ta ấy à... Khụ khụ." Một cơn gió lạnh thổi cho hắn rùng mình, hắt xì ba bốn cái liên tiếp, còn chưa kịp dụi dụi mũi, đã bị một tấm áo choàng đen to sụ bao lấy cả người, không cần đoán cũng biết ai là chủ nhân của thủ pháp như đi bắt cóc quá quen thuộc này, Vân Ỷ Phong tuỳ tiện kéo kéo, định ló đầu ra ngoài, đã nghe thấy tiếng nghiến răng bên tai: "Ngự y mới nói hai ngày trước, mà có vẻ ngươi quên sạch rồi nhỉ."

Vân môn chủ dừng lại mọi động tác, thoáng chốc đã gần tỉnh hết rượu, nhanh chóng rụt đầu vào áo choàng, cực kì ngoan ngoãn.

Mà khán giả đang ngồi nghe trong sân lại càng mơ mơ hồ hồ, vừa lơ đãng một chút, ngẩng đầu lên đã thấy người kể chuyện biến đi đâu mất rồi?

Thị nữ áo vàng che miệng cười trộm: "Mới vừa rồi còn nói chúng ta giống yêu tinh trong núi, hiện tại không biết ai mới là người đến không dấu đi không vết đây."

Hạ nhân Tiêu vương phủ đã chuẩn bị sẵn nước nóng, Quý Yến Nhiên trở tay đóng cửa lại, vừa muốn giúp hắn cởi áo choàng ướt đẫm ra, Vân Ỷ Phong đã giơ chân định giẫm thẳng vào thùng tắm.

"Vân nhi!" Quý Yến Nhiên níu hắn lại, "Đứng đây đã."

Vân Ỷ Phong bị hắn kéo đến lảo đảo, lại đứng không vững, bèn dán cả người lên đối phương, đôi mắt đào hoa đỏ ửng mơ màng, hàm hồ nói một câu, đứng không vững.

Quý Yến Nhiên thầm đau đầu, một tay cầm lấy ngón tay lạnh như băng, tay kia tháo mở đai lưng gấm vóc, Vân Ỷ Phong thuận thế gác đầu lên vai hắn, vừa giả say, vừa cấp tốc nghĩ cách làm sao để thoát đại tội mắc mưa say rượu này—binh thư có đến ba mươi sau kế, nhưng lúc này hiệu quả nhất chỉ có mĩ nhân kế, quyết định xong, Vân môn chủ liền túm lấy cổ áo người trong lòng, thẳng tay kéo về phía trước, Quý Yến Nhiên không kịp trở tay lao đánh ùm vào thùng tắm, bọt nước văng lên tứ tung, Vân Ỷ Phong lập tức dùng cả tay cả chân quấn lấy hắn, miệng còn khẽ nói, nửa đêm nửa hôm Vương gia dẫn ta ra bờ sông làm gì? Bị người ta trông thấy lại không hay.

Quý Yến Nhiên bị hắn giày vò đến vã mồ hôi: "Ngoan, đừng nháo nữa."

Vân Ỷ Phong lại rúc mặt vào cổ hắn cọ loạn xạ, dùng âm giọng khàn khàn, nói lấy vài lời tục tĩu vẫn hay nói lúc ở trên giường, đối mặt với xuân tình kiều diễm thiếu điều đã muốn chảy thành nước này, Tiêu vương điện hạ lại đột nhiên kéo cổ tay hắn ra thử mạch tượng.

Vân Ỷ Phong: "..."

Tiên đế lập nghiệp chưa nửa đường đã chết, Vân môn chủ sắc dụ chưa nửa đường đã bị nghi trúng thuốc mê, đây chính là điển hình của việc diễn quá sâu dẫn đến mất tự nhiên. Mà Liễu đại thiếu vô tội ở tít phía Tây thành, còn chưa biết mình đã trở thành đối tượng hàng đầu bị tình nghi là dâm ma, vẫn đang say mê nghe thị thiếp đánh đàn, đắc ý không thôi. Quý Yến Nhiên ôm thân thể nóng rực của người kia trong ngực, định xông ra cửa: "Người đâu!"

Mắt thấy Liễu Tấn sắp bị bắt đi du lịch thiên lao một đêm, Vân Ỷ Phong khóc không ra nước mắt: "Đừng!"

Quý Yến Nhiên nhíu mày: "Đừng cái gì?"

Vân Ỷ Phong: "..."

Làm trò giả say bị vạch trần, giữa hai lựa chọn "lập tức nhận sai" và "đã mẻ thì sợ gì rơi", Vân môn chủ không buồn nghĩ đã chọn cái sau, mặt dày oán trách như đương nhiên: "Vương gia cũng nhìn ra ta đang diễn rồi, vì sao không chịu phối hợp giả bộ tin đi chứ, hiếm khi mới muốn chủ động một lần, giờ thì vui lắm, mất sạch hứng rồi."

"Được thôi." Quý Yến Nhiên nắm lấy vòng eo gầy, "Đã không có hứng làm chuyện khác, thì giải thích vì sao hôm nay ngươi dầm mưa đến phát lạnh, lại còn uống đến không đứng vững được nữa đi?"

Vân Ỷ Phong một tay bịt miệng hắn: "Thực không giấu diếm, hứng lại về rồi."

Quý Yến Nhiên hôn lên lòng bàn tay hắn một cái: "Vậy tiếp tục đi."

Màn giường bị kéo xuống lung tung, ánh đèn đầu giường cũng phụt tắt.

...

Sáng sớm hôm sau, khi Quý Yến Nhiên rời giường, Vân Ỷ Phong đã chuẩn bị sẵn một bàn ăn sáng cực phong phú, mì cháo bún bánh không thiếu thứ gì, nghe nói phải chạy đi bảy tám cửa hàng mới mua hết, rất có thành ý. Thị vệ cũng kiểm tra Liễu gia ở phía tây thành lại một lần, xác nhận đối phương chỉ là nhà buôn bán bình thường, không có gì mờ ám. Quý Yến Nhiên xúc cho hắn một thìa cháo, căn dặn: "Thưởng hoa nghe đàn đều có thể, nhưng không được phép quá chén."

"Được." Vân Ỷ Phong đáp ứng cực sảng khoái, lại hỏi, "Gần đây quân vụ có việc gì sao? Thấy Vương gia bận rộn trong cung suốt."

"Có việc, nhưng cũng không phải chuyện xấu." Quý Yến Nhiên đưa qua một cái bánh bao, "Thống lĩnh Chu Huỳnh của trú quân thành Hán Dương, do có công ở chiến dịch bình định phản loạn ở Tây Nam, vừa được hoàng huynh hạ chỉ triệu về Vương thành, hôm qua gặp lại có hàn huyên vài câu."

"Chu thống lĩnh sao." Vân Ỷ Phong nghĩ nghĩ, "Trận ở thành Điền Hoa, cũng may là có hắn với trú quân Trung Nguyên."

"Hắn còn nói với ta một chuyện khác." Quý Yến Nhiên nói, "Lúc đó Tây Nam xảy ra nhiễu loạn, Hổ Phù mà đệ tử Phong Vũ môn cầm đến cho hắn, lại là hàng giả."

Vân Ỷ Phong sững sờ: "Thì ra hắn nhận ra sao?"

"Thân là thống soái trú quân Trung Nguyên, hắn mà không nhận ra, bị ngươi lừa dễ dàng như vậy thì đúng là đáng phạt." Quý Yến Nhiên nói, "Chu Huỳnh liếc mắt đã nhận ra là đồ dởm, nhưng lại không hỏi nhiều, vẫn nghe lời xuất binh, biết vì sao không?"

"Đoán được." Vân Ỷ Phong nói, "Lúc ấy tình hình ở Tây Nam đã quá nguy cấp, Trung Nguyên nhất định phải viện trợ, nếu không rất có thể phản quân sẽ kéo lên tiếp phía Bắc. Chu thống lĩnh biết rõ, chủ động nghênh chiến là cách duy nhất để đối phó, hắn vốn dĩ không cần Hổ Phù, thậm chí không cần mệnh lệnh của Vương gia, mà chỉ cần một lí do để xuất binh."

"Cho nên mới nói vì sao ngươi lại làm vậy?" Quý Yến Nhiên nhìn hắn, "Lúc ấy rõ ràng ta đã đưa Hổ Phù cho ngươi."

"Còn không phải vì ta..." Vân Ỷ Phong hắng giọng, lại giải thích, "Nhưng ta cũng giao cả Hổ Phù của Vương gia cho đệ tử, còn dặn hắn nhiều lần rằng nếu không lừa được đối phương thì phải giao ra cái thật luôn, tuyệt không được để lỡ chiến cơ."

"Về sau đừng đảm nhiệm thay ta chuyện gì nữa." Quý Yến Nhiên chân thành nói từng câu từng chữ, "Dù trời có sập, cũng để ta đỡ đi, ngươi cứ nằm trong ổ bông thư giãn phơi nắng thôi, biết không?"

"Thế tối hôm qua—"

Quý Yến Nhiên ra dấu im lặng: "Suỵt, nương tới."

Vân môn chủ cấp tốc đổi giọng: "Tối hôm qua Vương gia đọc sách cả đêm à, sao không lo nghỉ ngơi cho tốt chứ."

Tiêu vương điện hạ mặt dày vô sỉ, bình tĩnh ngầm thừa nhận.

Lão Thái phi nghe vậy cũng bất ngờ: "Hồi bé còn khiến phu tử tức đến rơi lệ, giờ lớn lại bày đặt đọc sách thâu đêm, thế đọc sách gì?" Sau đó chưa đợi con trai biên ra hai cái tên, đã đổi quan điểm: "Thôi, nhìn ngươi ấp úng như thế, dám chắc cũng chẳng phải loại sách gì đứng đắn, khỏi nói đi, đừng có dạy hư Vân nhi."

Quý Yến Nhiên: "..."

Vân Ỷ Phong phối hợp nói: "Vâng."

Biểu tình đến là vô tội thuần khiết, như thể mấy cuốn sách không đứng đắn dưới gối ngủ không hề có liên quan gì đến mình.

Tiêu vương điện hạ đổ vỏ đến lần thứ không biết đã bao nhiêu, ôn nhu mỉm cười, chu đáo gắp cho hắn một cọng măng xuân.

Ngươi cứ bình tĩnh mà giả bộ, đợi đến đêm rồi chúng ta tính toán món nợ "không đứng đắn" này sau.

-

vtrans by xiandzg

T/N: Chính thức kết thúc rồi!!!

Cảm ơn mọi người đã đến với Hàn Hàn, mong rằng mọi người sẽ nhớ về nó với những ấn tượng tốt đẹp.

Mình biết là trong lúc thực hiện vẫn còn nhiều thiếu sót, nhưng vì là lần đầu tiên commit với một bộ đam mĩ, cổ trang, dài hơi như thế này, hi vọng mọi người có thể châm chước cho mình một xíu hahaa

Phần sau là một vài đoản văn về NKSH mình lượm được trên weibo của tiểu mỹ, nếu có gì mới mình sẽ cập nhật luôn ở đó. Mọi người cũng có thể tìm được một ít crossover với bên Hệ liệt Giang hồ ở đây: https://my.w.tt/mwQnn9O5P3

Hành trình với Tiêu vương và Vân môn chủ đến đây là khép lại rồi. Hẹn gặp lại mọi người khi nào bản hoạt hình lên sóng, hoặc biết đâu một ngày nào đó tiểu mỹ lại khởi hứng viết tiếp anh em cho Hàn Hàn thì sao❤️

Bình luận

Truyện đang đọc