NHẤT KIẾM SƯƠNG HÀN

Rượu uống là hàng tốt được lão Ngô tư tàng, vừa đậm vừa mạnh lại cay nồng trong cuống họng, không phải vị ngọt dịu nhẹ mà Vân Ỷ Phong thường thích, nhưng vừa vặn có thể đốt mọi u sầu thành mây khói.

Quý Yến Nhiên bưng lên bát rượu bằng gốm thô, ngửa đầu uống cạn trong một hơi.

Cả thành Vọng Tinh đã chìm vào giấc ngủ.

Vẫn thức, chỉ còn lại tiếng chuông chùa vọng vào từ ngoài thành, phu canh đang đi tuần khắp hang cùng ngõ hẻm, sâu bọ vo ve sột soạt, và một con mèo đen đang nằm trên mái nhà, thân mình cong cong, dõng dạc "ngao" lên vài tiếng theo bản năng ngày xuân.

(*phu canh: người gác đêm)

Vân Ỷ Phong ném một hòn đá nhỏ về hướng nó.

Mèo đen lập tức cụp đuôi, vọt xuống dưới mái hiên, thoáng chốc đã biến mất không còn dấu tích.

Tứ phía một lần nữa an tĩnh trở lại, vò rượu đã trống không, nhưng người còn chưa có say.

"Trong giang hồ thì sao?" Quý Yến Nhiên hỏi, "Có gì thú vị không?"

"Rất nhiều." Vân Ỷ Phong nhìn hắn, "Hằng Sơn phái, Hiểu Nguyệt cốc, Tương Thuỷ bang, còn có Lưu Giang đường và Bách Hoa cung nữa, Vương gia muốn nghe về chuyện gì?"

"Phong Vũ môn." Quý Yến Nhiên nói, "Ngươi."

"Ta?" Vân Ỷ Phong nghĩ nghĩ, thật ra hắn rất nguyện ý kể, dù sao trước mắt đối phương đang không vui, ưu tiên hàng đầu vẫn là phải quan tâm an ủi. Chỉ có điều moi gan moi ruột hết nửa ngày vẫn không tìm được điểm gì lý thú từ tuổi thơ nghèo nàn thê thảm của mình, nói ra chẳng những không thể bớt sầu, mà thậm chí còn giống như đang phô bày thảm hại, uy hiếp đối phương vì vụ Huyết Linh chi, cho nên chỉ đành hỏi: "Vương gia thấy tản điểu bao giờ chưa?"

Quý Yến Nhiên lắc đầu.

"Đó là một loài chim lớn màu trắng, bay rất cao. Khi còn bé, ta thấy nó lớn bằng cả dãy núi ấy, tựa như Côn Bằng trong các cố sự vậy."

(*Côn Bằng: thượng cổ thần thú trong truyền thuyết,—Côn là loài cá khổng lồ sống ở biển rộng phương Bắc, một ngày nọ biến hoá thành Bằng, một loài chim lớn cả dặm, hai cánh dang ra tựa như che mù một bầu trời, bay về phương Nam)

Vân Ỷ Phong kiên nhẫn kể lại từng chút một, từ tư thế khi tản điểu bay lượn trên không trung, cho đến vài cánh lông màu đen trên chóp đuôi, tiếng kêu quanh quẩn chân trời khi bình minh, cảnh nó săn mồi, xây tổ thế nào, ấp trứng ra sao... Chim trắng trong hồi ức được lôi ra miêu tả vô cùng chi tiết, hắn thậm chí còn nhớ rõ xúc cảm mềm mại khi chạm vào những sợi lông vũ rơi xuống từ không trung.

Quý Yến Nhiên nghe đến mơ mơ màng màng, mang theo dư vị nồng đậm của cơn say, cả đêm mơ về loài chim trắng.

Mơ đến bọn chúng ở dưới bầu trời xanh thăm thẳm, tụ thành một đàn, uyển chuyển kêu vang.

Còn để rơi xuống một mảnh lông vũ thon dài.

...

Ngô Sở Tư đích thân xuống bếp làm một bát canh giải rượu, không biết hắn đã bỏ vào những gì mà vừa chua vừa cay lại còn đắng, có gì đó giống như hai mảnh vỏ cây nổi lềnh bềnh trong bát, thử quấy lên một chút, cũng không kém nước cọ nồi là bao.

Quý Yến Nhiên nhìn nhìn dò xét, chưa hết đau đầu đã muốn đau thêm cả dạ dày.

Ngô Sở Tư vội vàng cổ vũ: "Vân môn chủ uống xong còn khen ngon!"

Quý Yến Nhiên không buồn để ý hắn lảm nhảm, chỉ vốc nước lạnh lên rửa qua mặt cho tỉnh táo: "Bên Hứa Thu Ý thế nào rồi?"

"Khai hết rồi." Lão Ngô đặt bát lên bàn, cẩn thận quan sát thần sắc của hắn một chút mới nói tiếp, "Năm đó... cổng nước của Bạch Hà quả thật đã bị mở sớm."

Phụ tử Hứa gia nguyên bản là thủ quan gác cổng thành Mộc Lan, sau vì có công trình đổi tuyến sông Bạch Hà, triều đình cần thêm nhiều nhân thủ, nên bọn hắn được điều làm chạy vặt, sau còn trở thành thống lĩnh của một nhóm quân nhỏ. Đêm thôn Nghê Gia bị nhấn chìm trong nước, chính là do bọn hắn tự tay mở kênh. Kế hoạch đúng ra phải chờ đến giờ Mùi ngày mùng Chín, thế nhưng phụ tử bọn hắn đã được dúi tiền để tự ý điều chỉnh sớm lên thành giờ Hợi ngày mùng Bảy.

(*giờ Mùi: 13h-15h; giờ Hợi: 21h-23h)

Quý Yến Nhiên hỏi: "Người đưa tiền là ai?"

Ngô Sở Tư thở dài: "Không rõ, áo đen bịt mặt."

Phụ tử Hứa gia trường kỳ bôn ba tại ven bờ Bạch Hà, tất nhiên biết rõ nếu mở kênh sớm sẽ xảy ra hậu quả gì, cũng rõ rằng khúc dưới của dòng sông vẫn còn dân chúng chưa rời đi, thế nhưng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của bạc trắng, lòng tham và độc ác đã chiếm thế thượng phong, giống như con thú dữ há mở cái miệng đỏ lòm, một ngụm nuốt trọn phần lý trí vốn đã chẳng nhiều nhặn gì. Bọn hắn nguỵ tạo văn thư của thượng cấp, lợi dụng nhiệm vụ của bản thân, mở ra đập nước, đồng thời cũng khiến đôi tay mình nhuốm đầy máu tươi, không bao giờ có thể rửa sạch được nữa. Nước sông cuồn cuộn ập xuống, cuốn đi tất cả sinh mạng và nhà cửa dọc đường, mấy phụ tử hắn cũng bỏ chạy ngay trong đêm, ỷ việc quen với địa hình nơi này, trốn vào trong rừng suốt nửa tháng, đến khi xác định bên ngoài đã triệt để an toàn mới đi theo thương đội tiến về phía Bắc, định cư lại thành Vọng Tinh, từ đây thay tên đổi họ, biến mình thành những con người lương thiện nhân từ cần cù chăm chỉ. Tất nhiên, cái tên Thập Bát sơn trang cũng không phải xuất phát từ mười tám vị thiện nhân nào hết, mà là được cao nhân tính toán đặt cho, với mục đích trấn hồn.

Bầu không khí trong phòng trầm mặc đến ngột ngạt, chỉ có duy nhất bát canh giải rượu kì quái đang bốc lên hơi nóng nghi ngút, kịch liệt phô trương cảm giác tồn tại của mình.

Ngô Sở Tư cẩn thận nhắc nhở: "Đã qua mười bảy năm, muốn tìm được thân phận của hắc y nhân ngày đó e là cũng không dễ dàng gì."

Quý Yến Nhiên nói: "Chuyện tháo nước Bạch Hà sớm hơn kế hoạch, dùng văn thư giả mạo chỉ có thể che mắt nhất thời, không thể lừa gạt được đến ngày thứ hai."

Hoặc thậm chí còn nhanh hơn thế nữa, đêm đó vỡ đê, quan viên địa phương biết được tin tức đáng lý ra nên lập tức sợ đến tè ra quần, vội vàng bò xuống giường đi bàn chuyện xử lý hậu quả mới phải chứ.

Thế nhưng cố tình, toàn bộ sự tình lại bị ém nhẹm, bịt kín đến không lộ ra bất kì kẽ hở nào suốt mười mấy năm qua.

Về phần là do ai hạ lệnh, bị ai ém xuống, trước khi tìm ra được chứng cứ xác thực, không một ai có thể chắc chắn.

Quý Yến Nhiên siết chặt nắm đấm, mu bàn tay nổi rõ những đường gân xanh.

Ngô Sở Tư khuyên nhủ: "Trước mắt cứ chờ Vân môn chủ trở lại hẵng, hiện tại chắc hắn đã ra khỏi thành rồi."

Quý Yến Nhiên sững sờ: "Sớm vậy?"

Phải a, Ngô Sở Tư còn nói thêm một câu, mang cả Phi Sương Giao đi rồi.

Kì thực cũng không có chủ định dẫn đi, chỉ là ngựa lớn bạch kim kia vừa gặp Vân môn chủ đã hưng phấn cào đất điên loạn, không khác gì bị gà mái nhập, liều mạng rướn cổ hướng về phía trước, cơ hồ như muốn kéo sập cả chuồng ngựa. Nhìn thấy Vân môn chủ cầm lên dây cương của một con ngựa đen khác còn đặc biệt không vui, ngửa đầu hí lớn đầy dữ tợn, doạ cho một loạt la lừa khắp sân sợ đến mất mật, đám gà hàng xóm đến bây giờ vẫn đang ngồi xổm trên cây không dám xuống.

Ngô Sở Tư nói: "Cho nên ta liền đồng ý."

Quý Yến Nhiên đau đầu: "Khi nào mới về?"

"Nếu thuận lợi thì chắc là nửa tháng." Ngô Sở Tư nói, "Vân môn chủ đến thành Nguyệt Chiếu."

Ở đó có vài hộ gia đình đến từ thôn Nghê Gia năm đó, gặp được biết đâu có thể hỏi ra một ít chuyện cũ.

Bị buộc trong chuồng ngựa suốt quãng thời gian này, Phi Sương Giao đã phải kiềm chế bản thân biết bao, hoài niệm đại mạc Tây Bắc trời cao đất rộng biết nhường nào, nay rốt cục cũng được phóng thích, chạy nhanh đến độ xuất hiện ảo ảnh vẫn chưa thấy đủ, chỉ hận không thể mọc ra hai cái cánh sau lưng mà bay thẳng lên không trung cưỡi mây đạp gió.

Vân Ỷ Phong cảnh giác: "Ê ê ngươi chạy chậm thôi!"

Phi Sương Giao nhảy vọt lên, đắm mình trong nắng, để lại một đường ánh bạc loá mắt bên rìa vách đá.

Cát bụi ven đường nổi lên cuồn cuộn.

Tiếng gió rít gào hai bên tai.

Vân Ỷ Phong tuyệt vọng nghĩ.

Quá nhanh rồi.

...

Thành Nguyệt Chiếu là một toà thành nho nhỏ.

Nhóm nông hộ đã làm xong công việc trong ngày, khi hoàng hôn buông xuống liền mang theo điệu hát dân gian, cười cười nói nói cùng nhau trở về nhà. Trên đường gặp được một vị công tử áo trắng dung mạo đẹp mắt, ai cũng nhiệt tình vây đến chào đón, hỏi hắn là thân thích nhà ai.

"Ta chỉ là một người qua đường." Vân Ỷ Phong nói, "Đại thúc, ta có thể vào xin một bát nước uống được không?"

"Tất nhiên rồi, mau vào đây." Nam tử trung niên cởi mở cười nói, "Cũng đừng chỉ uống nước, mẹ đứa nhỏ hôm nay có nấu sườn phơi khô, ở lại ăn một bữa đi."

Các nữ nhân trong phòng bếp nghe được cũng nhao nhao vén rèm, nhìn xong liền không nỡ thả đi, lập tức đi pha trà nấu rượu, còn chần thêm một quả trứng tròn vo cho hắn. Nhanh nhẹn hơn nữa, chưa đợi ăn cơm xong, phòng cho khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, hắn được bảo trong thành không có nhà trọ, làng kế tiếp cũng cách đây khá xa, đi đường đêm mệt nhọc vất vả, tốt nhất là nên ở lại một đêm.

"Công tử thành thân chưa?"

"Vẫn chưa."

Thẩm thẩm nghe vậy liền hớn hở, lại múc thêm cho hắn một bát canh: "Ăn nhiều một chút, nhà khác không có đồ sấy tươi như vậy đâu."

Vân Ỷ Phong hỏi: "Không phải đặc sản của thành Nguyệt Chiếu sao?"

"Không phải." Thẩm thẩm nói, "Chúng ta chuyển đến từ nơi khác, đây là thịt sấy Vân Nam nổi tiếng của thôn Nghê Gia."

Đã nhắc đến thôn Nghê Gia, việc trò chuyện cũng thông thuận hơn rất nhiều. Nam nữ chủ nhà đều là người cởi mở hay nói, vừa đề cập tới công trình đổi tuyến Bạch Hà năm ấy liền thao thao bất tuyệt, đối với Liêu thiếu gia ôn tồn lễ độ cũng khen ngợi không ngớt, kể rằng hắn không hề giở trò tàn độc như những quan viên khác, mà đến phân tích cái lợi cái hại cho từng nhà, gặp được người già nghèo khó sẽ còn móc tiền túi ra an trí phí tổn cho họ.

"Giở trò tàn độc, là thế nào?"

"À, nhiều lắm, rõ ràng quan phủ cấm chỉ việc đánh người, nhưng lại không quản được tâm tư ác độc của mấy tên lưu manh được thuê đến." Đại thẩm nói, "Thôn chúng ta chính là nhờ có tổ tiên tích đức, vận khí cực tốt thì mới được vào tay Liêu thiếu gia. Nghe nói ở thôn xóm khác, dân chúng không muốn đi người bị trùm bao đánh gãy chân, người bị đốt sạch kho lúa, người bị thả rắn độc vào nhà giữa đêm, đang yên đang lành bỗng thấy một thân rắn lạnh buốt siết trên cổ thì lại chẳng hoảng đến hỏng người, ngươi nói họ có rời không? Không rời không được a."

Vân Ỷ Phong giật mình hỏi: "Nơi nào mà lại xui xẻo như vậy?"

"Hừm, chuyện đó... ta nhớ không nhầm thì là trấn Thuỷ Tỉnh Khẩu, nhà mẹ đẻ của Vương tỷ." Đại thẩm nhớ lại, "Đại ca nàng khi ấy bị áp bức quá đáng, không buồn chờ lấy tiền bồi thường mà lập tức thu thập đồ đạc rời đến thành Bình An luôn trong đêm, chỉ sợ đang nằm trong chăn lại lòi ra một con rắn độc."

"Thì ra là vậy." Vân Ỷ Phong gật gù, "Thật đáng sợ."

Tinh tú rơi đầy đất, cây cỏ cũng như dát ánh kim.

Phi Sương Giao hí dài một tiếng, lông bờm bị gió thổi ngược về phía sau, tung vó đạp lên những giọt sương lấp lánh.

Đại thẩm đứng trước cổng nhà, thu tay đầy tiếc nuối.

Sao mà chưa được một đêm đã đi rồi.

Đại thúc kéo nàng về phòng, thôi được rồi, công tử người ta phong nhã tuấn tú như vậy, chất nữ của ngươi gả đến được chắc? Đừng có suy nghĩ lung tung nữa, ta thấy nhi tử của lão Từ đầu thôn cũng rất tốt.

Đèn dầu bị thổi tắt đánh "phụt".

Gió đêm lạnh thấu xương.

...

Trong thành Vọng Tinh, lão Ngô vừa ngáp vừa trải chăn, còn chưa kịp lên giường, sau tai đã cảm thấy một trận gió lạnh vụt qua.

Hắn bình tĩnh nói: "Vương gia ở phòng sát vách."

Lâm Ảnh ngồi xổm trên cửa sổ: "Ta gặp Vương gia rồi, tâm tình hắn hình như không tốt lắm, xảy ra chuyện gì sao?"

"Xảy ra rất nhiều chuyện." Ngô Sở Tư ra hiệu cho hắn vào phòng, "Thái phi phái ngươi đến hỗ trợ?"

"Phải." Lâm Ảnh nói, "Mãi không thấy ngươi và Vương gia trở lại hay gửi thư về, không phải Hồng Nha giáo tro tàn lại cháy thật đấy chứ?"

"Không liên quan đến Hồng Nha giáo, nhưng cũng không khá hơn là mấy." Ngô Sở Tư sai người đi pha trà, "Nói ra rất dài dòng, ngồi xuống đi đã."

Một bình trà to như cái xô được đặt lên bàn đánh "rầm."

Lâm Ảnh nói lời xuất phát từ nội tâm: "Xem ra chuyện quả thực rất dài."

Trong phòng sát vách, Quý Yến Nhiên không tài nào ngủ được, cảm thấy không gian xung quanh ngột ngạt đến đáng sợ, nằm sao cũng không thoải mái, vì vậy dứt khoát phi lên nóc nhà, gối lên cánh tay nằm ngắm sao.

Lòng buồn bực bối rối không thôi, chuyện cũ như sinh ra hàng ngàn gai nhọn bao lấy máu thịt, chỉ hơi động vào một chút đã nhói đến run rẩy.

Hơn nữa, hắn có chút lo lắng cho thân thể của Vân Ỷ Phong.

Tuy nói đệ tử của Phong Vũ môn trải rộng khắp thiên hạ, nhưng dẫu sao thì...

Lại thở dài một tiếng, đầu thêm đau, muộn phiền thêm sâu.

Lúc này ở trong rừng, Vân Ỷ Phong đang ngồi dưới gốc cây, bị một đám thổ phỉ vác đại đao cùng bó đuốc sáng choang vây quanh.

"Ta thật sự chỉ là một thư sinh hủ lậu nghèo kiết xác mà thôi." Hắn nói đầy tha thiết, "Không cha không mẹ, có trói ta lại cũng không thể đòi được tiền chuộc, chi bằng các vị đại ca thương tình tha cho cái mạng vô tội này của ta một con đường sống đi."

Tên cầm đầu hừ một tiếng, hung hăng nói: "Không có bạc thì chúng ta đem ngươi đi bán!"

Vân Ỷ Phong chảy mồ hôi lạnh đầy trán, đè nén lại đau nhức ngày một bén nhọn trong lồng ngực, gắng hết sức để giữ cho hô hấp đều đặn: "Cái thân ma ốm này của ta có bán cho nhà nào cũng chỉ rước đến tai hoạ thôi, ngươi làm ăn thì phải biết giữ chữ tín, ai mua phải ta về kiểu gì cũng sẽ tìm đến tận cửa nhà ngươi nháo... Khụ..."

Lời còn chưa dứt, hắn đã đổ rạp người về phía trước, phun ra một ngụm máu đỏ tươi.

Đám thổ phỉ kia cũng bị làm cho giật nảy mình, nhanh chóng lùi ra sau, phủi sạch quan hệ: "Chúng ta còn chưa có động thủ a!"

Trong rừng cây đột nhiên truyền ra một tiếng cười khẽ.

-

vtrans by xiandzg

Bình luận

Truyện đang đọc