NHẬT KÝ BÁO THÙ CỦA ẢNH HẬU TRÙNG SINH



“Cô thì biết cái gì!”
Nghiêm Trình Thành giận đến mức chỉ vào Tư Hân Nhiễm mắng một câu.
Tư Hân Nhiễm trực tiếp há mồm cắn, thiếu chút nữa cắn phải ngón tay Nghiêm Trình Thành.
“Con chó này!”
Nghiêm Trình Thành tiếp tục mắng.
“Nghiêm Trình Thành, anh bị sắc đẹp làm mờ mắt!” Tư Hân Nhiễm mắng.
“Hai người đang làm cái làm gì vậy? Gặp nhau đã cắn nhau?” Tư Bắc đi tới, kéo hai người đang muốn đánh nhau ra.
“Tư Bắc, tôi cho cậu mặt mũi, mà lần trước con bé chết tiệt này kéo tóc bạn gái tôi, làm hại tôi bị chia tay.

Nếu không phải là bởi vì cậu, tôi sẽ mang cô ta vào bên trong? Nếu không phải Kiều Kiều mà là ngôi sao khác thử xem, đã sớm cào mặt cô ta nở hoa rồi!” Mặt Nghiêm Trình Thành phồng lên đến mức đỏ bừng.
Tư Bắc: “…”
Tính tình Cố Kiều Niệm thì tốt chắc?
Tư Hân Nhiễm không cam lòng yếu thế.
“Bạn gái kia của anh không tự trọng, lần sau mà gặp phải, tôi còn đánh cô ta!”
“Hân Nhiễm!” Tư Bắc tức giận.

Tư Hân Nhiễm rất biết quan sát Tư Bắc, hiểu Tư Bắc tức giận thật.
Thoáng cái đã như một con chim nhỏ, nhưng vẻ mặt vẫn rất hung hăng, vừa hung hăng vừa khóc.
“Em không sai!”
“Nếu em muốn tiếp tục xem buổi công diễn thì đi đến phòng nghỉ chờ, không muốn xem thì bây giờ anh gọi người đưa em về!” Tư Bắc nghiêm khắc nói.
Thật sự là anh ấy không ngờ Tư Hân Nhiễm sẽ làm Cố Kiều Niệm lúng túng ngay trước mặt mọi người.
“Chờ thì chờ!” Tư Hân Nhiễm gào lên một câu rồi xoay người chạy đi.
“Tôi đã nói không muốn cô ta tới, thấy sắc mặt vừa rồi của Cung Dịch chưa?” Nghiêm Trình Thành lắc đầu một cách ảo não.
Tư Bắc chán nản thở dài.
“Còn cậu nữa, cậu ăn cơm cùng Cố Kiều Niệm à?” Nghiêm Trình Thành thấp giọng hỏi.
“Ăn.” Tư Bắc trả lời với vẻ cứng cỏi, không hề nhiều lời.
“Xem cậu làm được việc tốt gì!” Vẻ mặt Nghiêm Trình Thành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Cô ấy quả thực không phải như tôi nghĩ.” Tư Bắc lại nói một câu.
“Dĩ nhiên cô ấy không như cậu nghĩ, cậu có biết với gương mặt đó của Cố Kiều Niệm có bao nhiêu người đổ xô vào cô ấy không? Cô ấy muốn bán mình thật thì đã sớm bán mình với giá cao rồi.” Nghiêm Trình Thành kéo Tư Bắc, nhỏ giọng nói: “Hơn nữa, cô ấy không hề chê Cung Dịch một nghèo hai trắng, biết Cung Dịch không có tiền, không nói hai lời đã cho Cung Dịch năm mươi vạn…”
Nghiêm Trình Thành vẫn chưa nói ra chuyện bao nuôi kia.
Tư Bắc hơi cau mày: “Chuyện đã xảy ra bao lâu rồi?”
“Mấy ngày trước.” Nghiêm Trình Thành trả lời: “Cô ấy cùng Cung Dịch có mặt trên hot search ngày đó."
“Tôi cũng ăn trưa cùng cô ấy vào ngày đó.” Tư Bắc hơi kinh ngạc: “Nói đến đây, ngày đó cô ấy mắng tôi là bạc tình, còn hỏi tôi là Hân Nhiễm và Cung Dịch đối với tôi mà nói, ai quan trọng hơn.”
“Hả?” Vẻ mặt Nghiêm Trình Thành vô cùng nghi hoặc: “Đây là sao?"
Tư Bắc lắc đầu: “Cô ấy còn nói tôi là một chân đạp hai thuyền…”
Tư Bắc bỗng nhiên như được tưới nước lên đầu.
“Chờ chút, chẳng lẽ Kiều Kiều cho là tôi, Cung Dịch và Hân Nhiễm là quan hệ đó sao?” Tư Bắc nghĩ vậy rồi xâu chuỗi những vấn đề kỳ kỳ quái quái kia của Cố Kiều Niệm lại.
Đừng một chân đạp hai thuyền.
Cung Dịch và Hân Nhiễm, ai quan trọng hơn.
Bạc tình.
“Cậu gọi ai là Kiều Kiều đấy?” Trọng điểm của Nghiêm Trình Thành vĩnh viễn không khớp được.
“Đây là điểm chính sao?” Tư Bắc nhìn về phía Nghiêm Trình Thành: “Tôi phải tìm cô ấy để hỏi cho rõ!"
“Tư Bắc!” Nghiêm Trình Thành kéo Tư Bắc.
Tư Bắc quay đầu nhìn anh ấy: “Kéo tôi làm gì? Cô ấy nghĩ như vậy sẽ thành hiểu lầm lớn mất!”
“Cậu sẽ không đồng thời xuất hiện cùng Cố Kiều Niệm, cậu vội làm gì?” Nghiêm Trình Thành cười hỏi: “Tôi rất hiếm thấy cậu vội vàng như vậy."
Tư Bắc ngẩn ra.
“Tôi có sao?”
“Cậu có!” Nghiêm Trình Thành gật đầu.

Vẻ mặt Tư Bắc bừng tỉnh.
“Nhỡ hiểu lầm là chuyện thường ngày của Cung Dịch thì sao?” Nghiêm Trình Thành vỗ vỗ bả vai Tư Bắc: “Chờ kết thúc buổi công diễn, cậu nhất định phải giải thích chuyện gặp mặt ăn cơm với Cung Dịch, thuận tiện…"
Ý lời trong lời ngoài của Nghiêm Trình Thành cũng chỉ có một ý, cậu đừng tiếp xúc với Cố Kiều Niệm.
“Biết rồi.”
Tư Bắc gật đầu.
“Đến phòng nghỉ xem Tư Hân Nhiễm, con bé đó điên rồi, sau này đừng gọi đến nhà tôi nữa!”
Nghiêm Trình Thành dặn dò xong thì rời đi, Tư Bắc đứng tại chỗ trong chốc lát.
Cố Kiều Niệm ở trong phòng tập rap không được bao lâu đã bị đoàn phim bao vây nên đến một phòng luyện tập khác.
Sau đó Tư Bắc trở về phòng nghỉ.

Cố Kiều Niệm đi một vòng, quay lại và cổ vũ các thực tập sinh.
Lúc cô về phòng hóa trang, Nghiêm Trình Thành đã đợi cô.
“Kiều Kiều, thật xin lỗi chuyện vừa rồi.” Nghiêm Trình Thành lộ vẻ mặt đầy xin lỗi.
“Không sao.” Cố Kiều Niệm cười một tiếng: “Có điều… cô Tư là em gái ruột của anh Tư à?"
Đến bây giờ Cố Kiều Niệm vẫn còn hoảng hốt.
Dẫu sao lúc ấy, sở dĩ cô quyết định kéo Cung Dịch đi đến bên cạnh mình, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì Tư Hân Nhiễm.
Nếu Tư Hân Nhiễm là em gái Tư Bắc, vậy rốt cuộc ngày đó mình cực kỳ tức giận là bởi vì cái gì?
“Ừm.” Nghiêm Trình Thành gật đầu, sau đó tỏ ý bảo Cố Kiều Niệm ngồi xuống rồi nói.
Cố Kiều Niệm ngồi xuống.
Nghiêm Trình Thành cũng ngồi xuống.

Trước tiên, anh ấy thở dài nói: “Hân Nhiễm là đứa con gái duy nhất trong dòng họ Sáng Thế Kỷ, nên trong nhà rất nuông chiều.

Có điều bản tính cô ấy không xấu, chỉ là đối với những phụ nữ mà cô ấy nghĩ muốn trèo cao…”
Cố Kiều Niệm cụp mắt xuống, nếu không phải hôm nay là trường hợp đang làm việc, cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô Tư chanh chua này.
Là con gái duy nhất trong dòng họ Sáng Thế Kỷ!
Thì sao?
Khắp nơi đều là mẹ cô ấy sao?
Đều phải nuông chiều cô ấy?
“Cô ấy như vậy cũng có nguyên nhân.” Nghiêm Trình Thành lại thở dài: “Lúc mẹ Hân Nhiễm ôm cô ấy, một người phụ nữ bên ngoài của cha cô ấy đã tìm tới cửa.

Vì muốn tránh đi nên mẹ Hân Nhiễm đi ra ngoài, kết quả là mẹ cô ấy xảy ra tai nạn xe cộ ở trên đường… dùng một hơi cuối cùng để kiên trì sinh cô ấy ra, rồi đi luôn.


Lúc ấy Tư Bắc cũng ở trên xe, mắt thấy mẹ bị tình nhân của cha quấy rối nên hai anh em này mới đặc biệt ghét phụ nữ như vậy."
Trong lòng Cố Kiều Niệm hơi chùng xuống.
Nếu đã như vậy, đúng là về tình thì có thể châm chước.
Nỗi đau tuổi thơ như cái bóng ám ảnh, không phải nói vài ba lời là có thể tốt lên.
“Tổng giám đốc Nghiêm, tôi xin nói câu không thích hợp.

Coi như là vậy thì không phải tất cả mọi người trên cái thế giới này đều phải bao dung cho hai anh em họ vì sự bi thảm của bọn họ.” Cố Kiều Niệm bình tĩnh nói: “Nhỡ ngày nào đó cô ấy gặp người cứng rắn… hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi."
“Tôi biết.” Nghiêm Trình Thành gật đầu liên tục: “Trở về tôi sẽ bảo Tư Bắc dạy dỗ cô ta."
“Ừm.”
Cố Kiều Niệm không có ý định tiếp tục thảo luận chuyện này.
Nghiêm Trình Thành cũng nhìn ra, anh ấy đứng dậy: “Tôi vội tới để nói lời xin lỗi với cô, hy vọng cô đừng bị con bé điên kia ảnh hưởng đến cảm xúc khi ghi hình.”
“Anh cứ tin tưởng sự chuyên nghiệp của tôi, sẽ không có đâu.” Cố Kiều Niệm cười nói.
Nghiêm Trình Thành cũng cười: “Vậy thì tốt, tôi đi làm việc trước.”
Cố Kiều Niệm gật đầu.
Nghiêm Trình Thành vội vã rời đi.
Không bao lâu sau, Cố Kiều Niệm đến nơi ghi hình, xác nhận chương trình tiếp theo cùng đạo diễn và biên kịch nhiều lần.

Kiểm tra chương trình xong rồi chính thức bắt đầu ghi hình.
Thời gian đếm ngược trên màn hình lớn đã kết thúc, bức màn được mở ra.
Cố Kiều Niệm mỉm cười, giẫm lên hàng ngàn ánh sáng.
Ở trong tiếng hô rung trời, cô lại đi tới vị trí trung tâm sân khấu lần nữa.
“Chào mừng mọi người đến với công diễn Thần tượng quốc dân lần thứ hai.

Tôi là nhà sản xuất của Thần tượng quốc dân, Cố Kiều Niệm.”.


Bình luận

Truyện đang đọc