NHẬT KÝ BÁO THÙ CỦA ẢNH HẬU TRÙNG SINH



Nếu là trước khi Cố Kiều Niệm bị thương, chắc hẳn khi Cố Đức Hạo nghe những lời này thì sẽ vui mừng đến phát điên, lập tức bắt Cố Kiều Niệm bỏ vô túi rồi gửi đi.

Nhưng bây giờ…
Mặt Cố Kiều Niệm bị thương thành như vậy, làm sao ông ta dám đưa cô đi chứ?
“Tổng giám đốc Kim, máu bầm trên người con gái tôi vẫn chưa tan hết.

Tôi biết ông thích da thịt mịn màng, hay là tôi giữ lại chăm sóc thêm mấy ngày nữa?” Cố Đức Hạo nở một nụ cười.

“Không cần, những vết bầm kia là ký hiệu ông đây để lại cho cô ta, ông đây sẽ để ý à? Cứ quyết định như vậy đi, ông sắp xếp càng sớm càng tốt!” Tổng giám đốc Kim đã nếm được mật ngọt, chờ đợi thêm hai ngày nhưng một ngày lại chẳng khác gì một năm.


Không thèm để ý mấy nguyên tắc kia, bé cưng mới quan trọng nhất!
Cố Đức Hạo còn muốn nói gì đó thì tổng giám đốc Kim đã cúp điện thoại.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Trương Ngọc Mai lo lắng đến độ giậm mạnh chân: “Thêm hôm nay nữa cũng chỉ có ba ngày, ngoại trừ là thần tiên hạ phàm, nếu không thì sao mặt của Cố Kiều Niệm có thể bình phục được chứ?”
Sắc mặt Cố Đức Hạo cũng ảm đạm xuống.

Lúc này Cố Kiều Niệm vừa đi ra khỏi phòng.

“Cha mẹ, hai người sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?” Cố Kiều Niệm nhẹ giọng hỏi.

Trương Ngọc Mai than khóc đứng lên: “Tổng giám đốc Kim vừa mới gọi điện thoại tới, nói là nhớ con quá nên bảo chúng ta sắp xếp thêm lần nữa vào ngày mốt! Nhưng mà mặt của con bị thương thành như vậy, nếu như bị ông ta thấy được thì ba trăm triệu nhân dân tệ này chắc chắn sẽ gà bay trứng vỡ!”
Cố Kiều Niệm nhìn Trương Ngọc Mai đang khóc.

Trong lòng vô cùng lạnh lẽo.

Muốn làm loạn thì làm loạn đi, chỉ lo lắng không có tiền.

Từ trước đến nay vẫn luôn vậy, chỉ cần có tiền là được, có lợi hay có hại với cô cũng không nằm trong phạm vi cân nhắc của hai vợ chồng này.

Kiếp trước cô thật sự mù, cho dù chỉ là nhìn thấu một lần thì cũng không đến nỗi rơi vào kết cục như vậy.


“Không thể dời lại sao?” Cố Kiều Niệm hỏi.

“Cha có dời, nhưng ông ta muốn ngày mốt!” Cố Đức Hạo tức giận nói: “Tên lợn béo này không phải không có phụ nữ khác, tìm đại một cô để giải tỏa trước không được sao?”
“Ông còn mặt mũi để nói vậy à? Nếu như không phải là bởi vì ông thì mặt con bé có biến thành như vậy không? Chúng ta sẽ phải lo lắng đến như vậy sao?” Trương Ngọc Mai mắng: “Ông đúng là cái đồ thành công không có, thất bại có thừa!”
“Cha mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa, vẫn có cách giải quyết.

” Cố Kiều Niệm nhẹ giọng khuyên.

“Cách gì?” Hai người Cố Đức Hạo lập tức nhìn về phía Cố Kiều Niệm, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên.

Cố Kiều Niệm cúi đầu, không biết phải làm sao, nhỏ giọng nói: “Trước đây con có đọc được một kịch bản, nhân vật nam và nữ trong đó có chơi một trò chơi, người ta có thể dùng đạo cụ để che mặt… Hay là nói tổng giám đốc Kim một tiếng, nói là con với ông ta chơi một trò giống như vậy… Không biết ông ta có đồng ý hay không nữa.


Cố Đức Hạo sửng sốt một chút, sau đó thán phục mà vỗ tay: “Hay đó! Sao cha lại không nghĩ tới cái cách này chứ? Tên heo mập tổng giám đốc Kim này thích những thủ đoạn hoa hòe như vậy, con có thể chủ động nói ra, nhất định ông ta sẽ đồng ý!”
“Cố Kiều Niệm, bình thường con cứ im lặng vậy mà trong bụng lại có nhiều chiêu trò thật nha.

” Trương Ngọc Mai nhìn Cố Kiều Niệm, ánh mắt rõ ràng mang vẻ giễu cợt.

Gần đây bà ta cũng cảm giác được Cố Kiều Niệm càng ngày càng quyến rũ.

Nghe xong lời đề nghị lúc nãy của cô, bà ta càng khẳng định phỏng đoán trong lòng hơn.


Cố Kiều Niệm đỏ mặt, vội vàng khoát tay giải thích: “Con chỉ thấy trong kịch bản thôi…”
“Được rồi, thấy ở đâu cũng không quan trọng, chuyện này cứ quyết định vậy đi.

Hai ngày này con cứ nghỉ ngơi cho khỏe, giữ vững tinh thần, đừng có chạy lung tung.

” Trương Ngọc Mai vừa nói vừa liếc Cố Đức Hạo, sau đó phất tay với Cố Kiều Niệm một cái: “Về phòng nghỉ ngơi đi.


“Vâng.


Cố Kiều Niệm ngoan ngoãn đáp lại.

Trong một khắc xoay người, vẻ mặt ngoan ngoãn của cô đã không còn, khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.

.


Bình luận

Truyện đang đọc