NHẬT KÝ SAU KHI KẾT HÔN CỦA CHUỘT MANH

Mạnh Thực nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, miệng đang ngậm một miếng bánh quy quay đầu lại nhìn, thấy trong lòng Tô Ngọ ôm một con chó mực, bên chân có một con mèo đen nhỏ, một tay nhỏ kia còn bị lão đại nắm… khoan đã, bị lão đại nắm?

Bánh quy trong miệng anh ta nhất thời trực tiếp rơi xuống, mắt trợn trừng.

Viêm Phi Ngang không thèm để ý tới anh ta, sau khi trở về phòng, liền ném quần áo mới của Tô Ngọ vào trong phòng ngủ, sau đó dỡ từng túi bọc ngoài quần áo ra, chuẩn bị cất vào trong vali hành lý, chỉ chừa lại cho cậu một bộ để thay.

Tô Ngọ đặt chó mực lên ghế salon, cậu đã dùng linh lực làm sạch người chó mực, không còn bẩn chút nào nữa, nhưng lại càng làm cho vết thương chưa khép lại hoàn toàn càng hiện rõ ra, trông càng khủng bố.

“Con chó này là cậu cứu sống?” Mạnh Thực không dám chất vấn chuyện lão đại đã ăn sạch cậu bé này hay chưa, không thể làm gì hơn là cố gắng dằn sự nghi hoặc này xuống đáy lòng, lại gần nói chuyện với Tô Ngọ.

Đây đúng là chuyện mà Tô Ngọ sẽ làm, thiếu niên đơn thuần như vậy, lại vô cùng thiện tâm, hoàn toàn không hợp với người hiện đại lạnh lùng,  nhưng đó lại chính là phẩm chất quý giá của cậu.

Tô Ngọ gật đầu, cậu hết sức thành thực nói: “Có lẽ là bạn của nó gặp nguy hiểm rồi, tôi đã đồng ý sẽ giúp nó cứu bạn.”

Lời này làm cho Mạnh Thực có chút không rõ, “Bạn của nó? Ai vậy?”

“Hình như tên là Gia Gia, cụ thể thì phải đợi nó tỉnh lại thì mới biết được.” Tô Ngọ nghiêm túc nói.

Mạnh Thực bị những gì cậu nói làm cho hồ đồ hoàn toàn rồi, thiếu niên đồng ý với một con chó sẽ cứu bạn của nó, nhưng lại không biết đối phương là ai? Vậy cậu đã đồng ý thế nào vậy?!

Con mèo đen nhỏ vẫn đi theo Tô Ngọ lúc này ngẩng đầu nhìn Tô Ngọ meo một tiếng, nói: “Đồ ngốc, anh ta sẽ không tin lời cậu nói đâu.”

“Tại sao vậy?” Tô Ngọ không hiểu vì sao, cúi đầu nhìn nó.

Con mèo đen nhỏ nhịn không được lại lườm cậu một cái: “Bởi vì anh ta là con người, sẽ không tin rằng cậu có thể nghe hiểu động vật nói gì.”

Tô Ngọ nhất thời bỗng tỉnh ngộ, nhưng chuyện này cậu không biết giải thích thể nào, bởi cây thông lớn đã nói với cậu, có thể để người ta biết được sức mạnh của cậu, nhưng không thể để người ta biết bản thể của cậu, cậu vốn không hiểu yêu cầu kì lạ này lắm, nhưng lúc này đã hiểu ra một chút.

Người và động vật bình thường dù sao cũng không cùng một chủng loài, dưới cái nhìn của cậu, cậu lại cho rằng việc bình đẳng là đương nhiên, đối với cậu chưa bao giờ tiếp xúc với con người mà nói, có lẽ đây vốn là nằm mơ giữa ban ngày…

Nhận ra điều này làm cho cậu có chút đau lòng, vừa nãy cậu vẫn nói chuyện với chó mực và cả mèo đen, Phi Ngang có phải là cũng cảm thấy cậu rất kì quái không?

Viêm Phi Ngang sắp xếp quần áo cho cậu, từng bộ từng bộ đều rất cẩn thận, bởi vì Tô Ngọ không có vali, nên tất cả đều xếp vào trong vali của anh, vali của anh rất lớn, có thể chứa được hết, cũng không cần phải mua thêm cái nữa.

Chờ anh chuẩn bị xong xuôi đi ra, lúc ra khỏi phòng, vừa vặn chạm phải ánh mắt quay sang nhìn của Tô Ngọ, anh nhạy bén cảm giác trong ánh mắt kia hình như có điều gì đó, nhưng lại không thể nhận ra, liền hỏi: “Sao vậy?”

Tô Ngọ nhìn anh, bỗng lại nói: “Phi Ngang, anh thật tốt.” Cậu vốn có chút đau lòng, sợ rằng Phi Ngang sẽ cảm thấy cách hành xử của cậu quá kì quái, thế nhưng bỗng nhiên lại nghĩ, Phi Ngang lúc trước không chỉ mua quần áo cho cậu, còn nói muốn cho cậu thẻ ngân hàng để mua đồ, sau khi thấy cậu nói chuyện với chó mực và mèo đen, cũng không cản cậu mang chó và mèo về, còn cố ý dọn đồ cho cậu nữa, cậu cũng không cần phải làm gì cả… nhưng cậu chẳng những không cảm ơn Phi Ngang, lại còn nghi ngờ anh, sao cậu có thể làm như vậy được chứ?

Phi Ngang là đại anh hùng ngập tràn chính nghĩa, đối tốt với cậu như vậy, còn là đối tượng cậu đã quyết tâm muốn theo đuổi, sao có thể dễ dàng nghi ngờ anh như vậy?

Viêm Phi Ngang vốn cũng không để ý, dù sao anh cũng không phải là người có tâm tư quá cẩn thận, thế nhưng cậu bé nhìn anh, nhìn một lúc, đôi mắt to chợt có nước mắt chảy xuống, hai hàng lông mày của Viêm Phi Ngang đột nhiên nhíu lại, ánh mắt sắc bén quét về phía người còn lại trong phòng, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?!”

So sánh với giọng nói vừa lạnh, vừa cứng lại còn hung hăng với giọng nói với Tô Ngọ lúc nãy, giọng kia quả thực là sắp ấm áp như gió xuân tháng ba, Mạnh Thực cảm thấy mình thật là oan uổng! Chuyện này có liên quan gì tới anh ta đâu chứ!

Tô Ngọ thấy ngữ khí của Viêm Phi Ngang thay đổi, vội giơ tay lau sạch nước mắt, thế nhưng giọng nói vẫn mang theo chút giọng mũi, “Không có chuyện gì cả, chỉ là cảm thấy Phi Ngang anh thật tốt, thế nên, anh nhất định phải đồng ý làm chồng em!”

Mạnh Thực “từng trải đời nhiều”, “đọc nhiều sách vở” trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ – tướng mạo này của Tô Ngọ lại thêm động chút là rơi nước mắt, bộ dáng “tôi thật ưu thương”, quả thực là mềm yếu vô cùng, hoàn toàn chính là loại hình nhân vật Mary Sue, Jack Sue, nhưng sao nói ra cứ cảm thấy không phù hợp với thiết lập nhân vật vậy nhỉ?! Mary Sue sao có thể động chút là lại đòi một người đàn ông đầu thép làm chồng mình?! Không phải là nên run lẩy bẩy khóc oa oa oa hét to anh đừng tới đây đừng tới đây hay sao?! Nhất định là phải chê trách một phen!

Thế nhưng đối diện với một lão đại chỉ biết im lặng tuyệt đối, anh ta nhịn không được mà “phụt” một tiếng bật cười.

Viêm Phi Ngang lườm anh ta một cái, cũng không nói gì với lời “tỏ tình” lần hai của Tô Ngọ, cầm điện thoại lên gọi xuống sảnh, để người mang thức ăn cho chó mèo lên.

Tô Ngọ nghe thấy anh bảo muốn mang thức ăn chó mèo lên, nhất thời có hơi thèm ăn, sóc bay nhỏ thành thật nhịn không được mà nói: “Em, em cũng muốn ăn.”

Đáng tiếc gia giáo của Viêm Phi Ngang rất nghiêm, cau mày trực tiếp từ chối cậu, “Cậu vừa mới ăn điểm tâm ngọt, còn ăn cả kem nữa, lại ăn thêm sẽ bị đau bụng.”

Tô Ngọ giật giật miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói ra lời kháng nghị nào, mà hai bên má phúng phính rõ ràng lại hơi phồng lên.

Con mèo đen nhỏ trực tiếp nhảy lên trên ghế salon, xì một tiếng nói: “Vợ quản nghiêm, không có tiền đồ.”

“Vợ quản nghiêm là cái gì?” Tô Ngọ không hiểu ra sao mà hỏi.

“Giống như ngươi ấy, vợ quản quá nghiêm, sợ vợ, thứ gì cũng không dám ăn.” Con mèo đen nhỏ đã hành tẩu lâu năm trong xã hội loài người, cũng là kiến thức rộng rãi, không ngại phổ cập khoa học cho cậu.

Tô Ngọ không nhịn được mà cau mày, nhỏ giọng nói với nó: “Nhưng Phi Ngang là chồng mà, anh ấy là nam.”

Con mèo đen nhỏ thoải mái nằm nhoài trên ghế salon mềm mại, vừa liếm móng vừa không có thành ý mà nói: “Há, vậy ngươi cũng là nam, ngươi làm chồng anh ta không tốt sao? Làm cho anh ta nghe lời ngươi, sau này ngươi muốn ăn gì thì ăn, anh ta chắc chắn không dám quản chồng mình.” Logic trước sau của nó có chút vấn đề, hơn nữa, là một con mèo, con mèo đen nhỏ còn là một tên theo chủ nghĩa đại nam tử… ít nhất trước mắt là như vậy.

Nhưng Tô Ngọ là một tên nhà quê hoàn toàn không có kiến thức, nghe mèo đen nhỏ nói, chỉ cảm thấy rất có đạo lý. Đúng vậy! Cậu quyết định rồi, sau này phải chăm sóc Phi Ngang thật tốt, bảo vệ Phi Ngang, sức mạnh của cậu lớn hơn Phi Ngang, hoàn toàn có thể làm chồng Phi Ngang!

Một khắc kia, trong lòng sóc bay nhỏ, xuất hiện một loại chí hướng có thể nói là hùng vĩ lại rộng lớn! Làm chồng của Viêm Phi Ngang! – tuy rằng cậu cũng không biết ý nghĩa đích thực của việc làm chồng người khác là thế nào…

Mạnh Thực ngồi một bên chơi điện thoại di động, thỉnh thoảng nghiêng đầu thấy Tô Ngọ và con mèo đen nhỏ liếc mắt nhìn nhau một cái, luôn cảm thấy có chuyện lớn gì đó đã xảy ra giữa một người và một mèo kia!

Khách sạn này phục vụ rất tốt, rất nhanh đã có nhân viên phục vụ đưa thức ăn cho chó mèo tới, con mèo nhỏ ngửi thấy mùi thịt, lập tức nhảy xuống ghế, bước nhanh tới.

Chó mực là một con chó hoang, trên người nó ngoại trừ vết thương ở ngoài, thì toàn bộ người đã gầy đến da bọc xương, Tô Ngọ có thể cảm giác mấy ngày nay nó đã không ăn gì rồi, vì vậy giơ tay đặt lên người nó, không ngừng vận chuyển linh lực vào trong cơ thể nó, trong chốc lát đã gọi chó mực tỉnh lại.

Đại Hắc một lòng nghĩ tới chuyện cứu Gia Gia, vừa mới tỉnh lại, không nhịn được đã lưng tròng, nước mắt cũng đã rơi ra. Tô Ngọ nghe được sự cấp thiết và lo lắng trong giọng nó, vội nói: “Ngươi đừng gấp, ăn gì đó trước đi, ăn xong ta sẽ giúp ngươi đi cứu bạn, có được không?”

Đại Hắc tuy rằng khôn, nhưng lại không thông “ngôn ngữ” con người, nói dài như vậy, nó căn bản không thể nghe một lần đã hiểu, vẫn luôn giãy giụa, muốn đứng lên, trong họng phát ra tiếng rên rỉ, từng tiếng lại từng tiếng gọi cái tên kia lên:  Gia Gia… mau cứu Gia Gia…

Tô Ngọ không còn cách nào, chỉ có thể không ngừng vận chuyển linh lực trong cơ thể nó, sau đó một lần lại một lần cúi đầu lặp lại lời hứa của mình với nó, mãi cho đến cuối cùng, Đại Hắc cuối cùng cũng dần dần hiểu được điều gì đó, ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đen láy ướt át của mình nhìn cậu, biểu đạt sự tin tưởng của mình, lè lưỡi liếm ngón tay cậu.

Trong lòng Tô Ngọ thở phào nhẹ nhõm, vội lấy thức ăn của nó tới, nói với nó: “Ăn thức ăn đã, sau đó lại nói cho ta biết, Gia Gia bị làm sao, được không?”

Mạnh Thực vẫn luôn ở bên cạnh nhìn hành động của cậu, trong lòng cảm động tới khó giải thích, tiểu tử này thiện tâm anh ta đã sớm biết, nếu không cũng đã không cứu sống lão đại của họ ở nơi rừng rậm không dấu chân người, còn cả những phụ nữ bị lừa bán kia nữa, thế nhưng anh ta không ngờ rằng cậu lại có thể kiên trì như vậy, cam kết với một con chó sẽ giúp nó… có lẽ trong mắt tiểu tử nắm giữ sức mạnh khác thường này, con chó này với lão đại của họ, thực ra có địa vị giống nhau?

Trong lòng, Mạnh Thực lau giọt nước mắt chua xót thay lão đại, Tô Ngọ có hiểu mấy câu thổ lộ của cậu với lão đại có nghĩa là gì không? Cậu thật sự thích lão đại ư? Nếu như cậu không hiểu ý nghĩa của những câu nói kia, thì lão đại phải làm sao đây? Nhìn bộ dáng của lão đại, rõ ràng là đã động phàm tâm rồi…

Mèo đen và chó mực vây quanh bát ăn của mình vùi mặt hí hoáy ăn, Tô Ngọ nhìn cũng thật thèm, cậu cũng muốn tới gần ăn một chút.

Cậu có chút ai oán liếc nhìn Viêm Phi Ngang đang đứng gần đó không biết đang làm gì, tại sao lại không cho cậu ăn chứ, bụng cậu tiêu hóa rất nhanh, còn có thể ăn thêm chút thức ăn nữa.

Một mình cậu ngồi một lúc, bỗng nhiên có chút hoảng sợ nghĩ, Phi Ngang không phải là cảm thấy cậu ăn quá nhiều đấy chứ?! Vậy anh ấy chậm chạp không muốn đồng ý làm đối tượng giao phối với mình, có phải là bởi nguyên nhân này???

Cậu lại nhớ tới chuyện trong rừng luôn có những động vật ăn quá nhiều, luôn làm cho người ta đặt biệt chán ghét!

Bình luận

Truyện đang đọc