NHẬT KÝ SAU KHI KẾT HÔN CỦA CHUỘT MANH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đón chờ Tô Ngọ trước mắt chính là kỳ thi giữa kỳ căng thẳng, một tuần trước kỳ thi cậu ngoại trừ tới trường thì chính là ở nhà nghe đàn anh Hàn giảng bài cho, một ngày chỉ có hai điểm đi tới đi lui, bận tới không còn thời gian quan tâm tới những chuyện khác.

Tô Ngọ lần đầu tham gia cuộc thi chính thức như thế này, hơn nữa Triệu Ngôn ngày nào cũng nhắc tới bên tai cậu liên tục, làm cho tâm tình cậu cũng trở nên khẩn trương tới không chịu nổi, chỉ lo sẽ bị đánh trượt, một ngày trước cuộc thi còn khẩn trương tới không ngủ được cả đêm, sáng hôm sau còn suýt chút nữa đã ngủ quên mất.

Nhưng có người yêu cậu là Viêm Phi Ngang yêu quý ở đây, đương nhiên sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.

Viêm Phi Ngang biết cậu căng thẳng, thế nên đã dậy sớm nấu mì với trứng, chuẩn bị xong tất cả mới gọi người dậy.

“Nguy rồi, sẽ không đến muộn chứ.” Tô Ngọ là sinh viên tốt tiêu chuẩn, tuyệt không làm được chuyện đến muộn như vậy.

“Vẫn còn thời gian, ăn hết mì đi đã, rồi anh đưa em tới trường.” Viêm Phi Ngang giặt khăn mặt bằng nước ấm rồi vắt khô đưa cho cậu lau mặt, chờ tới khi cậu đã nhanh chóng giải quyết xong vệ sinh cá nhân rồi mới kéo cậu tới trước bàn ăn ăn sáng.

Trong bát mì còn có hai quả trứng chần, Tô Ngọ muốn chia cho Phi Ngang một quả nhưng lại bị anh từ chối.

Mì sợi thêm thêm hai quả trứng gà có ý nghĩa cầu mong thi được một trăm điểm, cũng là hy vọng cho Tô Ngọ có thể đạt được điểm tối đa, Viêm Phi Ngang trước đây cũng đã tìm hiểu một chút.

Vội vàng ăn bữa sáng xong, Viêm Phi Ngang quả nhiên dắt xe đạp của Tô Ngọ ra, chân dài một bước ngồi lên, sau đó vỗ vỗ chỗ ngồi đằng trước, nói: “Lên đây.”

Không biết có phải là do động tác sải bước dắt xe của Phi Ngang quá đẹp hay không mà trong nháy mắt Tô Ngọ gần như quên mất chuyện phải đi thi, mặt đỏ hồng, nghe lời anh ngồi lên.

“Ngồi vững này.” Hai tay Viêm Phi Ngang duỗi ra ôm người vào trong lòng, ghé vào tai cậu nói.

“Được.”

Chân phải Viêm Phi Ngang giẫm lên bàn đạp, xe vèo một cái chạy ra ngoài, vô cùng đẹp trai.

Khi tới trường quả nhiên vẫn chưa muộn, Viêm Phi Ngang còn đưa cậu tới tận phòng thi, xoa xoa đầu cậu xong mới đi.

“Oa, thật đẹp trai, đẹp giống huấn luyện viên hồi học quân sự ý, Tô Ngọ, anh ấy là ai vậy?” Có nữ sinh nhìn thấy Viêm Phi Ngang, liền không nhịn được mà tới gần Tô Ngọ hỏi thăm.

Người yêu mình được khen, trong lòng Tô Ngọ vừa tự hào đắc ý nhưng lại vừa có chút không vui, vì vậy cậu không vui đáp: “Là người yêu của tớ.”

Nhất thời nữ sinh khựng lại, người yêu?

Tô Ngọ mưu mô không muốn chia sẻ Phi Ngang với người khác, toàn bộ đều là của cậu hết!

Kỳ thi giữa học kỳ sắp bắt đầu, vào phòng thi, Tô Ngọ lại không hề căng thẳng, ngồi tại chỗ bắt đầu nghiêm túc làm bài.

Làm một yêu tinh, thực ra muốn gian lận đối với cậu không phải là chuyện gì khó, chẳng qua cậu tới trường học, không phải là để thi được điểm cao, đương nhiên sẽ không làm chuyện như vậy, đợi đến chiều cuối cùng cũng thi xong, khi ra khỏi phòng thi, toàn thân cậu đều thả lỏng.

Điện thoại có tin nhắn, là do Phi Ngang gửi tới, cậu nhanh tay mở ngay ra xem.

Hôn hôn Phi Ngang: Em thi xong chưa?

Tô Ngọ nhanh chóng nhắn lại: Thi xong rồi! (^-^) Phi Ngang anh đang làm gì đấy?

Hôn hôn Phi Ngang: Anh đang ở trước cổng trường chờ em, dẫn em đi ăn, ra đây đi.

Tô Ngọ hoan hô một tiếng, cầm điện thoại chạy ra ngoài.

Hôm nay Viêm Phi Ngang cũng tan làm sớm, vì muốn giảm bớt áp lực cho Tô Ngọ, có thể nói người làm phụ huynh như anh đây đã làm mọi mặt đều vô cùng hoàn hảo, thậm chí có gọi cậu là bảo bối trong lòng anh thì cũng không hề quá đáng.

Chạy tới cổng trường, Tô Ngọ lập tức nhào vào lòng anh cọ cọ, cọ tới thỏa mãn rồi mới ngẩng đầu lên nhìn anh hỏi: “Chúng ta đi ăn gì vậy?”

“Anh hai cho thẻ của nhà hàng thịt nướng, chúng ta đi ăn thịt nướng.” Viêm Phi Ngang vừa ôm cậu đi tới xe, vừa mỉm cười nói.

“Được.”

Sinh viên ra vào cổng trường có rất nhiều, chỉ là cho dù bây giờ đồng tính đã có thể kết hôn hợp pháp nhưng vẫn có cả một đám nhiều người căn bản không thể tiếp thu được, nhìn thấy hai người đàn ông ôm hôn dưới mắt mình, lại thấy quần áo hàng hiệu xa xỉ trên người Tô Ngọ, rất nhiều người càng không nhịn được mà xem thường và ghen tị trong lòng.

Khi Viêm Phi Ngang ôm Tô Ngọ lên xe bỗng cảm nhận được có người lén chụp ảnh mình, nghiêng đầu nhìn lướt qua, ánh mắt kia sắc bén tựa như có thể cắt vào người, làm người cầm điện thoại kia ngơ ngác, quên luôn chuyện phải rút điện thoại lại.

Viêm Phi Ngang đi thẳng tới rút điện thoại trong tay gã ra, quả nhiên nhìn thấy ảnh chụp của mình và Tô Ngọ trong album điện thoại, dù chỉ là sườn mặt nhưng quả đúng là thân thiết ám muội, Viêm Phi Ngang nhíu mày, xóa toàn bộ những bức ảnh có liên quan tới hai người.

“Này! Anh dựa vào cái gì mà dám chạm vào điện thoại của tôi!” Người đàn ông kia ngẩn ra rồi mới lấy lại được tinh thần, nhanh chóng nhào tới cướp lại.

Lúc này Viêm Phi Ngang đã xóa toàn bộ ảnh đi xong, tiện tay ném vào ngực gã, lại lạnh nhạt liếc mắt nhìn gã, lúc này mới xoay người trở lại xe.

Người kia tức giận mắng một câu, chỉ là xe đối phương đã nhanh chóng lái đi rồi.

Trên xe, Tô Ngọ tò mò hỏi: “Phi Ngang, vừa nãy anh làm gì vậy?”

“Có người chụp trộm ảnh của chúng ta, anh xóa đi rồi.”

“Chụp trộm chúng ta? Tại sao?” Tô Ngọ có chút khó hiểu.

“Không biết.” Viêm Phi Ngang lắc đầu, người đàn ông kia mang đến cho anh một cảm giác không tốt lắm, anh cũng không cho rằng đối phương chỉ là nhất thời hiếu kì, mà càng giống như đang chuẩn bị dùng ảnh của họ làm chuyện gì đó, vì vậy anh dặn Tô Ngọ, “Sau này ở trường phải cẩn thận, không nên khinh địch tin tưởng người khác, biết chưa?”

“Vâng.”

Anh hai Viêm thần thông quảng đại, thu được rất nhiều thẻ hội viên giảm giá của nhiều nhà hàng, chỉ để Tô Ngọ có thể ăn thật ngon, thật no. Viêm Phi Ngang lại hiểu, trước đây  anh hai làm vậy vì cảm kích ân tình của Tiểu Ngọ đối với nhà họ Viêm, bây giờ thì lại là vì mèo đen nhỏ, có điều Tô Ngọ không cần biết gì hết, chỉ cần mỗi ngày cậu đều cảm thấy thật vui vẻ là được rồi.

Điểm thi không quá hai ngày sau đã được công bố, thời gian này Tô Ngọ bận rộn như vậy, thu hoạch vẫn rất tốt, ít nhất toàn bộ chương trình học đều đã qua môn!

Cuối cùng cũng thả được tảng đá lớn trong lòng xuống, Tô Ngọ cuối cùng cũng có thời gian tới Lăng Duyệt thăm Hứa Nhuận.

Hứa Nhuận vẫn như trước đây, cả ngày chỉ du đãng trong mấy tầng của tòa nhà nơi huấn luyện nghệ sĩ, hoặc là trong phòng đàn đã bị bỏ hoang kia, mờ mịt không hề biết ngày này là ngày nào.

Khi Tô Ngọ tới thăm cậu, Hứa Nhuận vô cùng vui vẻ, kéo cậu tới phòng đàn kia, đánh piano, đàn cho cậu nghe một khúc, trong lòng Tô Ngọ vô cùng đau đớn, nghĩ một chút rồi cậu lặng lẽ làm phép cho điện thoại của mình, ghi âm lại toàn bộ những ca khúc Hứa Nhuận đàn cho mình nghe hàng ngày.

Hôm nay đàn xong một khúc, Hứa Nhuận vốn đang mỉm cười lại nói: “Tôi, tôi có hơi buồn ngủ, muốn nghỉ ngơi một chút đã, Tiểu Ngọ…”

Tô Ngọ đã nhìn ra linh hồn của cậu trở nên hơi mờ ảo, chập chờn, đây là hiện tượng hồn lực đã bị yếu đi, Tô Ngọ nhanh chóng truyền chút linh lực vào trong hồn phách của cậu, có điều Hứa Nhuận vẫn “ngủ” mất.

“Nhất định phải nhanh chóng điều tra rõ ràng cho cậu, để cậu còn có thể đầu thai chuyển thế.” Tô Ngọ nhìn Hứa Nhuận đã “ngủ”, đau lòng khôn xiết, ý thức trách nhiệm bỗng dâng lên.

Chỉ là chuyện của Hứa Nhuận phải tra từ chỗ nào, Tô Ngọ nhất thời cũng không có manh mối, cậu thu Hứa Nhuận vào trong bọc quần áo, ngồi ngoài phòng huấn luyện kia của hồ ly, nghĩ một lát cũng không ra biện pháp, liền lấy điện thoại ra, mở khúc piano vừa nãy đã ghi âm lại ra nghe.

Bản đàn ghi âm lại mở ra còn có tiếng chập chờn như hồn phách của Hứa Nhuận, giống như hiệu ứng trong phim ma vậy, đặc biệt là ở trong hành lang giống như một đường ống truyền âm, nghe lại càng có chút dọa người.

Có điều Tô Ngọ cũng không sợ, cậu không ngừng phát đi phát lại khúc nhạc, tự hỏi nên thăm dò Hứa Nhuận thế nào.

Có một người chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cậu, Tô Ngọ quay đầu nhìn, phát hiện không ngờ lại là người sức khỏe thoạt nhìn cực kì không tốt mà ngày hôm đó cậu đã suýt va phải.

Đối phương phát hiện tầm mắt của cậu, quay đầu cười với cậu, sau đó chỉ vào điện thoại của cậu hỏi: “Nhạc này cậu ghi âm từ đâu ra vậy?”

Tô Ngọ phát hiện khuôn mặt của đối phương vẫn rất trắng, trong trắng còn mơ hồ lộ ra một chút xanh tím, hai mắt hơi vô thần, dưới mắt còn có vành mắt đen sì, bộ dáng bệnh tình nguy kịch.

“Là một người đàn cho tôi nghe, anh biết khúc nhạc này sao?” Tô Ngọ tò mò hỏi.

“Biết, đây là ca khúc đã khiến cho Hứa Nhuận thành danh, vốn rất nổi tiếng.” Trên khuôn mặt bệnh trạng của đối phương lộ ra nụ cười tươi.

Tô Ngọ nghe thấy anh nhắc tới “Hứa Nhuận”, nhất thời hai mắt sáng ngời lên, hỏi: “Anh biết Hứa Nhuận? Có thể nói cho tôi nghe về cậu ấy một chút không?”

Đối phương gật đầu, sau đó vô cùng tự nhiên bắt đầu nhớ lại toàn bộ chuyện có liên quan tới cái tên này.

Hứa Nhuận là nghệ sĩ đã kí hợp đồng với Lăng Duyệt, cậu biết đánh đàn piano, còn rất tinh thông các nhạc cụ khác, đồng thời hát cũng rất êm tai, ngoại hình cũng rất tốt, bản nhạc “Dưới ánh mặt trời, trong rừng rậm” này cũng là chính tự tay cậu biên soạn nên, ca khúc này lúc đó rất nổi tiếng, tất cả mọi người đều rất coi trọng con đường sau này trở thành minh tinh của cậu.

Nhưng làm người không ngờ tới đó chính là, khi công ty định nâng đỡ cậu lên, cậu lại đột nhiên biến mất, biến mất tới không còn bóng dáng tăm hơi, ngay cả bạn của cậu cũng không liên hệ được với cậu, càng không nói gì tới người trong công ty.

Cao tầng công ty rất tức giận, nhưng không tìm được người, có tức giận đến mấy thì cũng có ích lợi gì? Sau này mãi vẫn không liên lạc được, mọi người mới hoài nghi có thể cậu đã bị hại, nhưng báo cảnh sát rồi mà vẫn không hề có bất kì manh mối gì cả.

Lâu dần, chuyện này cũng bị mọi người quên lãng, còn Hứa Nhuận đã sắp hot lại đột nhiên tháo chạy kia, trong nhịp độ điên cuồng của làng giải trí, có ai còn nhớ tới nữa?

Khi người kia kể lại những chuyện này, vẻ mặt rất bình thản nhưng Tô Ngọ lại nghe được trong giọng nói như than thở kia sự bi thương nồng đậm của anh.

Hai người ngồi rất lâu trong hành lang, chờ tới khi Tô Ngọ đã phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện Tần Hư Lăng và hồ ly đều đã ngồi bên cạnh nghe chuyện.

“Tần đổng.” Người kia gật đầu với Tần Hư Lăng, chậm rãi đứng lên.

Tần Hư Lăng cũng gật đầu khẽ với anh, “Đổng thiên vương, đã lâu không gặp.”

“Thiên vương gì chứ, Tần đổng cứ đùa, tôi bây giờ chẳng qua chỉ là một con ma ốm mà thôi, đâu còn là thiên vương gì chứ.” Người đàn ông cười với hắn, sau đó xoay người cười nói với Tô Ngọ, “Nói chuyện với cậu rất vui, mong rằng có thể gặp lại cậu sau, tạm biệt.”

Trong lòng Tô Ngọ cảm thấy thật khó có thể vượt qua, không biết nên nói gì để an ủi anh, chỉ đành đáp: “Tạm biệt.”

Người kia đi rồi, Tần Hư Lăng mới hỏi Tô Ngọ: “Tô thiếu có quen biết Đổng thiên vương sao?”

“Anh ấy tên là Đổng Thiên Vương à?” Tô Ngọ cảm thấy cái tên này cứ kì kì.

“… Không phải, cậu ấy họ Đổng, tên là Đổng Trùng Mặc, thiên vương chỉ là địa vị trong giới ca sĩ thôi, giống như ảnh đế vậy.” Tần Hư Lăng phát hiện vợ của lão tư Viêm này thực sự có rất nhiều thứ cũng không hề biết tới, không thể làm gì hơn là đành giải thích cho cậu nghe.

Tô Ngọ lúc này mới hiểu là mình đã hiểu lầm, cũng hơi ngượng.

Cậu nghĩ một lát rồi lại hỏi: “Vậy anh đã từng nghe nói tới Hứa Nhuận chưa?”

Tần Hư Lăng nãy giờ vẫn luôn nghe cuộc trò chuyện giữa cậu và Đổng Trùng Mặc, biết họ đang nói chuyện về một người tên Hứa Nhuận, nhưng người này hắn hoàn toàn không biết, chỉ có thể lắc đầu với cậu, “Có lẽ là nghệ sĩ của công ty trước khi tôi mua lại, hay là để tôi hỏi hộ cậu một chút?”

“Vậy thì làm phiền Tần tổng rồi, chút nữa tôi mời anh đi ăn cơm.” Tô Ngọ vui vẻ nói. Cậu nói xong mới cảm giác được hồ ly đang chọt chọt trên lưng mình một chút, Tô Ngọ quay đầu, liền thấy ánh mắt của hồ ly đang nhìn về phía mình, Tô Ngọ mới kịp phản ứng lại, nhớ ra, hồ ly đã từng bảo mình, đừng lại quá gần Tần Hư Lăng.

Tô Ngọ: “…” Cậu thật sự không cố ý, hơn nữa cậu cũng không hề có cảm giác Tần tổng thích mình mà!

Tần Hư Lăng không phát hiện ra động tác nhỏ giữa họ, gần đây hắn thực sự có chút nhìn thấy tướng mạo của hồ ly mà thèm khát vô cùng, nếu biết hồ ly nghĩ vậy về hắn, không biết hắn sẽ có ý kiến gì nữa.

Cao tầng công ty quả nhiên có người biết tới người tên Hứa Nhuận này, nhưng nhắc tới cái tên này, tất cả đều ấp úng, không nói rõ mọi chuyện ra, làm cho Tần Hư Lăng cảm thấy nổi nóng.

“Thôi, để chút nữa tôi hỏi thăm một chút chỗ La Chương đại ca, nếu như anh ấy cũng không biết thì lại nhờ anh giúp tôi một tay.” Tô Ngọ thấy hắn khó xử, liền vội nói.

Tần Hư Lăng cảm thấy hơi mất mặt, cuối cùng hắn cũng hiểu trong công ty mà không có thực quyền lại vua hố tới mức nào.

Mặc dù nói vậy nhưng Tô Ngọ vẫn mời Tần Hư Lăng ăn một bữa cơm, đương nhiên là cũng kéo theo cả hồ ly đi cùng.

Hồ ly lo Tần Hư Lăng coi trọng Tô Ngọ đã có người yêu, gây phiền phức cho cậu, lúc ăn cơm còn cố tình kéo Tần Hư Lăng cùng nói chuyện dời sự chú ý, làm cho Tần đổng cảm thấy tâm viên ý mã, thụ sủng nhược kinh, ánh mắt lúc nhìn hồ ly càng thêm nóng bỏng, hồ ly cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

(tâm viên ý mã: chỉ sự thất thường, đứng núi này trông núi nọ; sớm nắng chiều mưa)

Sau khi Tô Ngọ rời khỏi Lăng Duyệt liền đi tới đồn cảnh sát của La Chương, hỏi thăm chuyện về Hứa Nhuận.

Vị trí của Lăng Duyệt đúng lúc nằm trong khu vực quản hạt của đồn họ, chỉ là chuyện của Hứa Nhuận đã qua lâu rồi, La Chương cũng không biết tới vụ án này, chẳng qua anh biết thân phận đặc thù của Tô Ngọ nên mới ngoại lệ đi giúp cậu lật tìm hồ sơ của vụ án này.

La Chương tốn không ít công phu cuối cùng mới tìm được hồ sơ báo án của Lăng Duyệt trước đây.

“Một chút manh mối cũng không có sao?” Tô Ngọ nhíu chặt mày.

“Phải.” La Chương gật đầu, cũng cảm thấy thật khó tin.

“Quá kì quái rồi.”

La Chương thở dài, nói với cậu rằng: “Chuyện này anh sẽ hỏi vài tiền bối trong đồn hộ cậu, có điều anh cảm thấy thứ có thể hỏi ra được cũng không nhiều đâu.” Anh nói xong thì liếc mắt nhìn Tô Ngọ một cái, trong mắt còn ẩn chứa một chút ý tứ khác.

Tô Ngọ tỉnh tỉnh mê mê, mặc dù không rõ sự ám chỉ của La Chương nhưng phúc chí tâm linh, nghĩ tới chuyện không biết Cục 9 có biết tới chuyện này không, định khi về sẽ hỏi Phi Ngang một chút.

(phúc chí tâm linh: (phúc đến thì lòng cũng sáng ra) -> khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn)

Sau khi cậu về nhà mới phát hiện nhà có khách, ngoài Cố Tinh Hà đã quen ra thì còn có người đàn ông bị thương rất nặng hôm trước.

Viêm Phi Ngang đang bận rộn trong bếp, vì vậy Tô Ngọ liền chào hỏi khách.

Cố Tinh Hà và Long Văn vừa nãy đều tu luyện ở sân thượng, họ hình như đã đến đây được một lúc lâu, giờ đã tu luyện xong xuôi, thấy cậu ló đầu vào, Cố Tinh Hà liền vẫy tay với cậu.

“Nhóc lại đây, có mang quà cho cậu này.”

Tô Ngọ liền cười híp mắt chạy tới, nói: “Cố đại ca, hôm nay mọi người không phải đi làm ạ?”

“Có đi, nhưng có việc ra ngoài một chuyến nên đến thẳng nhà cậu chơi.” Cố Tinh Hà cười hì hì đưa một cái hộp cho Tô Ngọ.

Tô Ngọ mở ra xem, không ngờ lại là hai miếng phỉ thúy.

“Hả? Sao lại cho em cái này?” Tô Ngọ chưa từng đeo trang sức phỉ thúy bao giờ cả.

“Cho cậu với Phi Ngang, mỗi đứa một miếng, làm trang sức tình nhân nha!” Cố Tinh Hà vừa cười vừa xoa xoa đầu cậu.

Vừa nghe thấy hai chữ “tình nhân”, Tô Ngọ quả nhiên rất hưng phấn, vui sướng hài lòng nhận quà, sau đó đưa mắt nhìn về phía Long Văn không quen lắm.

Lần trước khi nhìn thấy Long Văn, trên người này không còn chỗ nào là lành lặn, nếu không có Tô Ngọ, đối phương cơ bản đã không còn khả năng còn sống, nhưng sau đó Long Văn vẫn hôn mê suốt, hai người cũng không có cơ hội nói chuyện.

“Xin chào, cám ơn cậu lần trước đã cứu tôi.” Giọng của Long Văn hơi khàn, nhưng hòa với giọng nói trầm thấp của anh, lại cực kì dễ nghe.

“Đừng khách khí.” Tô Ngọ ngượng ngùng gãi đầu, cậu cảm thấy bộ dáng của người đàn ông này rất đẹp, không nhịn được mà lại chăm chú nhìn thêm một chút.

Viêm Phi Ngang bưng trà ngon đã pha cùng với điểm tâm chuẩn bị cho Tô Ngọ tới, vỗ vỗ vai Tô Ngọ.

“Phi Ngang.” Tô Ngọ cười ngọt ngào với anh, lại gần ôm anh một cái, sau đó cọ cọ trên người anh.

Viêm Phi Ngang xoa đầu cậu, trên mặt cũng lộ ra ý cười.

Cố Tinh Hà và Long Văn đều cảm nhận được trong nhà của Viêm Phi Ngang rất thích hợp để tu luyện, tuy nghi hoặc trong lòng không hiểu làm sao họ có thể làm được như vậy nhưng cũng không ai lắm miệng hỏi chuyện này ra.

Họ ngồi chơi trên sân thượng một lúc, rất nhanh đã phải đi vì có việc.

Tiễn khách về rồi, Tô Ngọ mới bò thẳng lên người Viêm Phi Ngang ngồi, ôm eo anh, chôn mặt trong lòng anh.

“Hửm? Sao vậy? Tâm tình không tốt?” Viêm Phi Ngang ôm người thật chặt, cúi đầu hôn lên mái tóc mềm mại của cậu một chút.

Tô Ngọ ôm anh cọ cọ, sau đó kể lại chuyện về Hứa Nhuận.

“Em muốn anh giúp em tra Hứa Nhuận này sao?” Viêm Phi Ngang nắm lấy cái cằm có hơi tròn của cậu nâng lên.

Tô Ngọ gật đầu trong tay anh, “Ừm, có được không?”

“Được, đừng đau lòng.” Viêm Phi Ngang áp má mình lên trán cậu, tâm tư của cậu nhóc mẫn cảm, anh hơi lo cậu sẽ khó trở lại bình thường được ngay.

Tô Ngọ nghe được câu trả lời chắc chắn, cuối cùng cũng nở nụ cười, quả nhiên vẫn là Phi Ngang tốt nhất.

Viêm Phi Ngang gọi điện thoại bảo Mạnh Thực tra chuyện này, sau đó kéo kéo quần áo trên người Tô Ngọ, nói: “Nên mặc đồ theo mùa, chúng ta đi mua quần áo cho em nhé?”

“Được, lúc nào đi?” Tô Ngọ có linh lực có thể làm cho bản thân không cảm nhận được cái lạnh, nhưng cậu vẫn theo phản xạ muốn mặc ấm áp một chút, hơn nữa cũng không thể mặc ít đồ hơn những người khác, bằng không sẽ có người nghi ngờ.

“Đi luôn bây giờ đi.” Viêm Phi Ngang dứt khoát bế cậu lên, đi tới huyền quan thay giày cho cậu, rồi mới dẫn cậu ra ngoài.

Quần áo của Tô Ngọ thực ra có Khang Văn Thanh chuẩn bị thường xuyên, nhưng Viêm Phi Ngang cũng không cho rằng mình có thể vì vậy mà chuyện gì cũng không quan tâm tới, cho dù anh có thể mua quần áo nhìn không đẹp bằng như vậy, nhưng chắc chắn Tô Ngọ sẽ càng vui vẻ mặc quần áo anh mua cho hơn.

Cửa hàng nơi trung tâm thành phố đóng cửa rất muộn, hai người tìm một nhà hàng ăn tối trước rồi mới đi từng tầng từng tầng bắt đầu shopping.

Tô Ngọ đã lên đại học, đáng lẽ phải mặc hơi chững chạc một chút, mới không giống học sinh cấp ba, nhưng khuôn mặt Tô Ngọ lại quá trẻ con, nếu như mặc quá nghiêm túc, sẽ khiến người ta cảm thấy không phù hợp, Viêm Phi Ngang không thể làm gì hơn là đành nhờ nhân viên cửa hàng chọn một vài bộ quần áo tươi sáng một chút.

Anh tự mình chọn quần áo cho Tô Ngọ, Tô Ngọ cũng muốn mua cho anh, bởi trước đó khi ở trường cậu từng nghe nói, bạn trai bạn gái, vợ chồng cần tặng quà cho nhau mới tròn trách nhiệm, Viêm Phi Ngang làm chồng rất có trách nhiệm, Tô Ngọ cảm thấy bản thân cũng không thể lơ là!

“Cái áo này có thể lấy cho em xem một chút được không?” Trong một cửa hàng đồ nam, khi Viêm Phi Ngang đang chọn quần áo, cậu cũng nhìn trúng một cái áo.

Thứ cậu vừa ý chính là một cái áo gió dài mặc lên người người mẫu đẹp trai cao lớn, đúng là đẹp trai đến không có giới hạn, Tô Ngọ tưởng tượng bộ dáng Phi Ngang khi mặc cái áo này vào, liền không nhịn được mà nuốt ngụm nước miếng, nhất định là siêu cấp đẹp trai.

Nhân viên cửa hàng nhìn vóc người Tô Ngọ một chút, cười híp mắt góp ý: “Cái áo này không thích hợp với em lắm đâu, nó càng thích hợp hơn với những người nam tính chững chạc.”

Tô Ngọ hơi xấu hổ lắc đầu, chỉ vào bóng lưng Phi Ngang mà nói: “Không phải là em muốn mặc, là mua cho anh ấy.”

Vóc dáng Viêm Phi Ngang chính là một cái mắc áo di động, nhân viên cửa hàng không nói hai lời, vội vàng lấy áo gió xuống.

Viêm Phi Ngang chọn bộ đồ thu cho Tô Ngọ, cũng cầm cái áo trong tay Tô Ngọ, nhướng nhướng mày, “Hả? Tự em chọn?”

“Đúng vậy.” Tô Ngọ cười híp mắt gật đầu, “Chọn cho anh.”

Viêm Phi Ngang vô cùng bất ngờ, có điều đã là tâm ý của Tô Ngọ, anh liền cười nhận lấy, nắm tay cậu cùng đi vào gian phòng thử đồ.

Quần áo chọn cho Tô Ngọ là kiểu thời trang tương đối hợp với nam sinh, trông rất sáng sủa, vừa đẹp trai lại mang chút trẻ con, rất hợp với khí chất của Tô Ngọ, mặc vào đi trên đường, tuyệt đối chính là tiểu thiếu gia, hoàng tử nhỏ.

Bởi muốn nhanh chóng nhìn thấy bộ dáng Phi Ngang mặc cái áo gió kia nên Tô Ngọ rất nhanh đã thay xong đồ, chạy ra khỏi phòng nhìn Viêm Phi Ngang.

Viêm Phi Ngang cũng cùng lúc đi ra, áo gió dài không cài nút, vải vóc cắt quần áo thật vừa vặn, thẳng thớm, mặc trên người anh vô cùng thích hợp, dù là tự nhiên thả vạt áo xuống hay là cài nút lại kín người, cũng càng khiến cho dáng người vốn cao to của Viêm Phi Ngang lại càng đẹp trai hơn.

Anh vừa như một vị tướng quân nâng tay xoải bước chân, vừa giống một bị thân sĩ thâm tàng bất lộ, càng giống một vị anh hùng công thành danh toại.

Tô Ngọ nhìn mà sững sờ, cậu vẫn luôn biết Phi Ngang rất dễ nhìn, nhưng cậu chưa bao giờ ngờ rằng Phi Ngang mặc quần áo mình chọn vào xong lại đẹp trai tới vậy.

Tim cậu mạnh mẽ đập thình thịch thình thịch, như bướng bỉnh không muốn nghe lời mà nhảy ra khỏi sự giam hãm của lồng ngực.

Phi Ngang, chính là anh hùng của cậu.

“Sao vậy?” Viêm Phi Ngang đi về phía cậu, tiện tay cầm lấy quần áo cậu đã thay ra, còn đưa tay búng nhẹ một cái lên mũi cậu, động tác tự nhiên lại tùy ý, nhưng lại lộ ra sự quan ái và chăm sóc mọi lúc mọi nơi của anh đối với Tô Ngọ.

Tô Ngọ nuốt nước bọt thật mạnh, thì thầm lời trong lòng mình ra, “Phi Ngang, anh thật đẹp trai, em rất thích.”

Viêm Phi Ngang cười với cậu, “Tiểu Ngọ cũng rất đẹp trai, anh cũng rất thích.” Không chỉ là thích, mà còn nhiều hơn là yêu.

Bình luận

Truyện đang đọc