NHẬT KÝ TÂN HÔN CÙNG ẢNH ĐẾ

Sau khi bạo hồng, nguồn tại nguyên không biết từ đầu sẽ tự nhiên đi đến đợi Kiều Hội lựa chọn.

Chị Hoan nhìn đống tài nguyên này thiếu chút nữa hoa mắt chóng mặt. Ngày trước chị ấy chưa từng nghĩ tới sẽ có lúc các nhãn hàng ồ ạt ngỏ lời muốn hợp tác với Kiều Hội.

Dù chị ấy muốn nhận tất cả các hợp đồng này nhưng không thể.

Chị Hoan do dự không biết nên để Kiều Hội làm đại diện phát ngôn cho nhãn hàng nào.

Thành thật mà nói, khả năng và sức lực của chị Hoan không đủ để giúp Kiều Hội phát triển khi cô đang trong độ nổi tiếng mà người đại diện có năng lực là điều quan trọng để diễn viên phát triển trong tương lai.

Nếu năng lực của đoàn đội không theo kịp tốc độ nổi tiếng của nghệ sĩ thì trong thời gian ngắn không có ảnh hưởng gì nhiều nhưng một thời gian dài sẽ gây bất lợi cho nghệ sĩ.

Thậm chí còn có thể khiến sự nghiệp nghệ sĩ xuống dốc.

Kiều Hội còn chưa kịp thích ứng thì ba Kiều đã giúp cô đổi người đại diễn mới. Khi ông tuyển dụng chị Hoan, Kiều Hội còn là nghệ sĩ tuyến mười tám mới đặt chân vào giới giải trí. Bây giờ Kiều Hội nổi tiếng, năng lực của chị Hoan đương nhiên không thể đảm đương chức vụ người đại diện.

Kiều Hội càng nổi tiếng thì ba Kiều với tư cách là ba ruột của cô sẽ được hưởng chút hâm mộ. Giờ đây, sự nghiệp của Kiều Hội là mối quan tâm lớn của ông, ông không cho phép ai làm hỏng sự nghiệp này.

Người đại diện mới họ Trương là át chủ bài trong giới, một người phụ nữ mạnh mẽ quyết đoán giúp không ít nghệ sĩ trở thành ảnh hậu, tiểu hoa đán.

Về phía chị Hoan, Kiều Hội không muốn sa thải chị ấy, hiện tại trợ lý bên cạnh cô không nhiều nếu chị Hoan đồng ý trở thành trợ lý của cô thì lương cô trả cho chị ấy sẽ không thấp. Hơn nữa chị Hoan đã ở bên cạnh cô nhiều năm, tình cảm thân thiết cũng khăng khít ít nhiều.

Chị Hoan đương nhiên không do dự mà chọn ở lại. Chuyện tốt thế này sao chị ấy có thể từ chối.

Nhỡ đâu sau làng này không còn quán trọ nào khác nữa thì sao?

Trong mấy tháng tiếp theo, có thể nói Kiều Hội bận rộn tới mức chân không chạm được đất. Bởi vì địa điểm công việc khác nhau, cô thường xuyên ngồi trên máy bay. Phần lớn thời gian di chuyển bằng ô tô.

Hóa ra khi nổi tiếng cũng khiến người ta áp lực và mệt mỏi.

Nhưng mấy áp lực sẽ trở thành động lực, để cô ngày càng tỏa sáng.

Cuối tháng bốn, chị Trương muốn sắp xếp công việc sắp tới cho Kiều Hội nhưng cô chủ động từ chối, “Chị Trương, nửa tháng tới em muốn nghỉ ngơi.”

Chị Trương nhìn Kiều Hội bằng ánh mắt sắc bén, nghiêm túc nói, “Hiện tại em đang nổi tiếng, nên tận dụng thời gian này nắm bắt từng giây từng phút một củng cố địa vị bản thân trong giới đừng nghĩ tới chuyện nghỉ ngơi.”

Năng lực làm việc của chị Trương mạnh hơn chị Hoan, thái độ cũng cứng rắn hơn nhiều.

Chị ấy là người cuồng công việc gần bốn mươi tuổi chưa hề kết hôn, chỉ một vòng phấn đấu vì sự nghiệp.

Mọi thứ đều có mặt lợi và mặt hại. Một người đại diện như vậy rõ ràng sẽ tạo cho nghệ sĩ một chỗ dựa vững chắc trong sự nghiệp, nhưng đến một lúc nào đó, họ sẽ khiến nghệ sĩ cảm thấy áp lực mệt mỏi.

Tuy nhiên, Kiều Hội hiểu được chị ấy cũng chỉ muốn tốt cho cô.

Kiều Hội mím môi, ánh ánh hiện lên sự hiền dịu, “Em biết nhưng tháng năm em sẽ tổ chức đám cưới.”

Gần ba tháng nay, cô và Từ Diệc Dương gặp nhau thì ít, xa nhau thì nhiều. Ngày cưới đang dần đến, cô muốn có khoảng thời gian thoải mái.

Chị Trương nghe vậy bất ngờ một chút, qua ba giây chị ấy nói, “Chúc mừng em. Nếu đã như vậy thì chị cho phép em nghỉ ngơi nửa tháng sau đó điều chỉnh lại trạng thái. Sự cạnh tranh trong giới giải trí rất khắc nghiệt nếu em không chịu phấn đấu thì dù hiện tại đang nổi tiếng bỗng chốc mọi người sẽ quên em thôi.”

Đây là lời khuyên chân thành của chị Trương ấy dành cho Kiều Hội. Cái vòng luẩn quẩn này điều gì cũng có thể xảy ra, Kiều Hội vẫn nên thường xuyên tham gia các hoạt động giải trí để mọi người nhớ mặt.

“Em biết rồi.”

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã đến ngày mùng một tháng năm.

Hôm nay bốn rưỡi sáng Kiều Hội đã thức giấc trang điểm xinh đẹp, khoác lên mình bộ váy cưới độc nhất vô nhị của riêng mình.

Sáu vị phù dâu cũng đến từ sớm, bốn người là bạn thân từ bé tới giờ của cô, hai người còn lại là bạn thân cô quen khi đi học đại học.

Bữa sáng Kiều Hội ăn hôm nay là món bánh trôi nhân thịt do chính tay Từ Hy Viên nấu gửi đến Kiều gia. Trên những miếng bánh trôi trắng trẻo còn rắc thêm mấy cánh hoa hồng.

Trịnh Gia Gia ngồi bên cạnh nhìn chuyên viên đang trang điểm cho Kiều Hội. Cô ấy cùng Kiều Hội buôn vài chuyện bát quái trong phòng nghỉ.

Em trai Kiều Hội cũng đi vào vài lần nhưng nhìn chị mình đang nói chuyện vui vẻ với bạn thân, cậu nhóc không ngốc mà ngồi đó làm bóng đèn nên rời đi.

Bây giờ còn khá sớm, nhiếp ảnh gia còn chưa đến để lưu lại những khoảng khắc đáng nhớ.

Trịnh Gia Gia thở dài trong lòng, cô ấy không ngờ rằng Kiều Hội là người lên xe hoa sớm nhất trong đám bạn cô ấy chơi cùng.

Ăn thử vài miếng bánh trôi do mẹ chồng Kiều Hội làm, sau đó cô ấy rời đi chuẩn bị làm một số việc khác.

Trịnh Gia Gia bàn luận với các phù dâu khác, “Chúng ta nên giấu giày ở đâu đây?”

Chương Mỹ là bạn cùng lớp thời tiểu học của Kiều Hội, hai người dù không cùng trường đại học nhưng vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Cô ấy che miệng cười, “Thật ra chúng ta nên giấu trên người chính mình như vậy bọn họ sẽ không tìm được.”

Trịnh Gia Gia mở to đôi mắt, “Người chị em, cậu cũng thật biết cách chơi!”

Đây là một ý tưởng hay, tuy nhiên chiếc giày này hơi lớn mà váy phù dâu của họ lại theo phong cách bó sát quyến rũ không tiện khi hoạt động cần sự linh hoạt.

Hơn nữa nếu giấu trên người thì đến khi phù rể đi tìm chẳng phải họ sẽ không tìm thấy hoặc dùng hành động khiếm nhã cúi xuống nhìn xem dưới vạt váy bọn cô có giấu gì không sao? Như vậy không ổn tý nào.

Nhưng mấy chiêu giấu dưới gầm giường hay vạt váy cô dâu đều quá cũ.

Trịnh Gia Gia đảo mắt sau đó đề nghị, “Hay chúng ta đặt giày bên ngoài cửa sổ sau đó nói giấu giày trong phòng để tăng độ khó của thử thách lên?”

Chương Mỹ gật đầu, “Như vậy ổn đó.”

Giấu giày xong, Trịnh Gia Gia và Chương Mỹ vui vẻ, nếu lát nữa Từ Diệc Dương không thông qua thử thách của bọn cô thì đừng hòng cướp dâu mang Kiều Kiều đi mất.

Đợi tới khi Trịnh Gia Gia và Chương Mỹ trở lại phòng trang điểm thì Kiều Hội đã chỉnh trang xong xuôi, vui vẻ cùng mấy phù dâu khác.

Kiều Hội thật sự là cô dâu xinh đẹp nhất từ trước đến giờ cô ấy gặp. 

Vẻ ngoài như nàng công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích, khiến người ta muốn che chở bao bọc.

Thấy hai người đi vào, cô tinh nghịch hỏi, “Các cậu ở bên ngoài bày trò gì đó?”

Trịnh Gia Gia cười gian xảo, “Lát nữa cậu sẽ biết.”

“Cậu đừng làm khó anh ấy.” Năm nay Từ Diệc Dương đã ba mốt tuổi rồi, đám cưới là ngày vui, cô không đành lòng để anh bị mấy cô bạn thân của mình làm khó.

Trịnh Gia Gia chạm vào vai Kiều Hội trêu trọc, “Cậu đấy, lúc nào cũng nghĩ cho người đó.”

Kiều Hội không phủ nhận chỉ nói, “Mình lo các cậu mải trêu đùa mà quên mất hôm nay là đám cưới. Chắc anh ấy sắp đến nơi rồi chúng mình đi chụp ảnh trước nhé.”

Cô dâu đã nói vậy, phù dâu bọn cô đương nhiên nghe theo.

Người chụp ảnh hôm nay vẫn là nhiếp ảnh gia Vương Việt, “Các phù dâu ôm lấy cánh tay cô dâu nào. Đúng rồi, tốt lắm!”

Bình thường Vương Việt sẽ không nhận lời chụp ảnh đám cưới, anh ấy chỉ chụp ảnh nghệ thuật nhưng vì nể mặt Từ Diệc Dương nên mới đồng ý.

Giờ tốt đã đến, phía bên nhà trai cuối cùng cũng tới nơi.

Tóc Từ Diệc Dương được vuốt lên, gương mặt tỏa sáng như ánh mắt trời. Phía sau anh là đoàn phù rể nổi tiếng trong giới như Thang Mặc, Lương Duyên, Quý Triết, … 

Thang Mặc không thích mấy trò chơi cướp dâu này cho nên người gõ cửa phòng cô dâu là Lương Duyên, “Mở cửa nào!”

Trịnh Gia Gia đứng trước cửa, mỉm cười nói, “Đầu tiên hãy phát hồng bao cho chúng tôi trước.”

Từ Diệc Dương đã chuẩn bị đầy đủ hồng bao đưa cho phù rể Thang Mặc. Nghe thấy yêu cầu, Thang Mặc phối hợp nhét hồng bao qua khe cửa.

Mấy phù dâu bên trong mở hồng bao ra, hai mắt sáng lên, nhiều quá.

Không hổ danh là ảnh đế, phát tiền cũng thật hào phóng.

Nhưng Trịnh Gia Gia vẫn kiên định nói, “Không đủ!”

Thang Mặc tiếp tục nhét hồng bao qua khe cửa, dù vậy vẫn nhận lại hai chữ ‘không đủ’.

Lương Duyên thấy vậy ngăn Thang Mặc lại, “Để tôi thử xem.” Anh ta gõ cửa, “Các chị em bên trong, hay rủ lòng thương xót mà mở cửa cho chúng tôi được không?”

Chương Mỹ giọng điệu đanh thép đáp lại, “Mở cửa cũng được thôi nhưng phía bên nhà trai cùng nhau chống đẩy 100 cái. Ai không làm nổi thì coi như thất bại, đừng mơ chúng tôi mở cửa.”

Thang Mặc trên mặt tràn đầy vạch đen.

Lương Duyên thì thấy mấy cô gái này đúng là lắm trò.

Ngô Hiểu huých tay Chương Mỹ, nhỏ giọng nói, “Sao cậu yêu cầu cao thế? Đám cưới hôm nay còn chưa bắt đầu đâu, thể lực chú rể mà không tốt thì tối nay Kiều Kiều phải đắp chăn đi ngủ hả?”

Chương Mỹ đỏ mặt nhìn Ngô Hiểu, cái người này bình thường nói ít không ngờ vừa mở miệng ra đã khiến người khác phải ngại ngùng.

Mấy phù dâu khác cũng thấy lời Ngô Hiểu hợp lý.

Không thể để buổi tối tuyệt vời của Kiều Hội bị phá hủy được.

Chương Mỹ vội sửa, “Vừa nãy tôi nói nhầm, mỗi người hai mươi cái là đủ.”

“Chúng tôi bắt đầu ngay đây, đừng lật lỏng thay đổi nhé.” Lương Duyên đàm phán.

“Sẽ không thay đổi.”

Nghe xong, ngoài cửa một đám người mặc tây trang chỉnh tề, mặt mũi đẹp trai, người nào cũng là nghệ sĩ nổi tiếng fandom đông đảo giờ đây cúi người chống đẩy. Cảnh tượng như này hiếm có thể thấy, nếu người hâm mộ có thể nhìn được sẽ nhịn không nổi mà hét chói tai.

Kiều Hội ngồi trên giường lẳng lặng chờ đợi, lúc này điện thoại cô rung lên là tin nhắn do em trai gửi đến.

Thằng bé gửi cho cô đoạn video vừa mới quay được ở bên ngoài.

Từ Diệc Dương cùng sáu phù rể đều là mấy tiền bối trong giới giải trí cùng nhau chống đẩy. Liếc mắt cũng có thể thấy người nào người đấy chân cũng dài, vai rộng nhanh chóng hoàn thành được thử thách.

Sau đó, em trai cô gửi thêm một câu, “Anh rể rất đỉnh!” kèm theo icon hình ngón tay cái.

Bình luận

Truyện đang đọc