NHẬT KÝ TRƯỞNG THÀNH CỦA LƯU MANH

Chẳng biết tại sao Vương Thanh có chút tức giận, tan học cũng không có đứng ở cửa chờ Phùng Kiến Vũ, mà là một mình bước dài lắc lư đến bãi đậu xe.Chờ đến khi Phùng Kiến Vũ không hiểu đi theo sau lưng Vương Thanh sau lưng tới bãi đậu xe, mặt Vương Thanh vẫn lạnh lùng như cũ, bước ngồi trên xe đạp, một chân dài vững vàng trụ trên đất, cặp sách đeo trước ngực.

Phùng Kiến Vũ đi tới, không nói gì, chỉ an tĩnh ngồi phía sau. Chờ Phùng Kiến Vũ ngồi vững, Vương Thanh chân dài đạp một cái liền chạy đi.

Tốc độ xe tuy nhanh, nhưng mà rất vững. Phùng Kiến Vũ không có đưa tay ôm lấy eo, mà chỉ bấu chặt tay suy nghĩ không hiểu người này rốt cuộc tại sao tức giận.

Vương Thanh không giống như ngày thường đạp xe đến nhà mình, mà là chở Phùng Kiến Vũ về nhà.

"Thanh nhi?" Vương Thanh duỗi chân dài một cái, ngừng xe, cũng không có xuống xe, dường như chỉ là đem Phùng Kiến Vũ đưa về nhà mà thôi.

"Thanh nhi, tại sao không qua nhà cậu?" Phùng Kiến Vũ đưa tay kéo kéo vạt áo Vương Thanh. Vương Thanh không lên tiếng, lại trực tiếp chở Phùng Kiến Vũ qua nhà mình

Phùng Kiến Vũ đến nhà Vương Thanh vẫn giống như thường ngày vui vẻ vây quanh Thanh ma vòng tới vòng lui, Vương Thanh lên thẳng trên phòng đóng cửa.

"Thanh nhi sao vậy?" Thanh ma nhìn cửa đóng lại, làm sao vậy? Hôm nay có chút khác thường a.

"Con cũng không biết..." Phùng Kiến Vũ cũng là mặt đầy mê mang. Thanh ma chuẩn bị xong cơm, liền có chuyện tạm thời đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại hai đứa nhỏ. Phùng Kiến Vũ một mình ngồi ở trước bàn lặng lẽ ăn cơm, mà Vương Thanh vẫn tự giam mình ở trong phòng không đi ra.

Cá, có xương... Không ăn.

Cà tím xào nước tương, có tỏi... Không ăn.

Tôm lớn,có vỏ... Không ăn.

Cuối cùng Phùng Kiến Vũ ăn xong bữa tối chỉ với một đĩa cà chua chiên trứng

Ăn cơm xong Phùng Kiến Vũ cầm chén gắp mấy món ăn liền bưng vào phòng, đem thức ăn để xuống trước mặt Vương Thanh, tự mình đến kệ sách lấy ra quyển manga hôm qua chưa xem xong sau đó vùi trên giường Vương Thanh đọc manga

Phùng Kiến Vũ đọc rất chăm chú, thấy chỗ khôi hài cũng không kềm chế mà bật cười

Vương Thanh chỉ lặng lẽ nhìn Phùng Kiến Vũ một hồi sau đó liền yên lặng ăn cơm.Vương Thanh nhìn trong chén có tôm, theo thói quen lột vỏ xong đưa đến miệng Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ không có rời mắt khỏi manga, chỉ há miệng ăn tôm lớn Vương Thanh đút tới.

Nhai nhai rồi nuốt xuống, sau đó mặt đầy thỏa mãn lại há miệng. Chỉ chốc lát mấy con tôm đem cho Vương Thanh đều vào bụng Phùng Kiến Vũ. Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ lại há miệng, bất đắc dĩ đứng dậy đi xuống bếp lấy thêm tôm

Nhìn còn hơn nữa đĩa tôm, Vương Thanh cũng biết không có mình, người này khẳng định một chút cá tôm cũng không ăn. Nhìn thức ăn hôm nay, đại khái Phùng Kiến Vũ chỉ ăn cà chua chiên trứng chiên a...

Chờ Phùng Kiến Vũ mặt đầy thỏa mãn không muốn ăn nữa, một đĩa tôm chỉ còn lại một con lẻ loi nằm đó.

Vương Thanh lột vỏ xong nhét vào miệng mình, sau đó nhanh chóng ăn xong chén cơm của mình. Cơm nước xong, Vương Thanh đi rửa chén,lúc trở lại, Phùng Kiến Vũ cầm manga tựa vào mép giường ngủ mất rồi.

Vương Thanh an tĩnh nhìn Phùng Kiến Vũ, nhìn một chút liền cười. Vương Thanh đột nhiên cảm thấy cũng không hiểu hôm nay mình bị làm sao nữa

"Vũ Vũ, tỉnh lại đi, tắm xong lại ngủ tiếp." Vương Thanh ghé trước mặt Phùng Kiến Vũ, nhẹ nhàng khẽ đẩy đẩy người này, Phùng Kiến Vũ thấp giọng lầm bầm nói gì đó Vương Thanh không nghe rõ, sau đó lại nhìn Phùng Kiến Vũ bất mãn đô đôc miệng trở mình ngủ tiếp.

Vương khẽ cười lắc đầu một cái, nửa kéo nửa ôm đem Phùng Kiến Vũ mang vào phòng tắm, vừa cẩn trọng lại đầy thương yêu đem quần áo Phùng Kiến Vũ cởi xuống, mang người thận trọng bỏ vào trong bồn tắm. Nhìn dáng vẻ Phùng Kiến Vũ không rành thế sự, Vương Thanh toét miệng cười một tiếng. Nhanh chóng bắt đầu tắm cho người này, sợ động tác chậm một chút, Phùng Kiến Vũ liền sẽ cảm mạo vậy.

Thân thể Phùng Kiến Vũ chưa có trổ mã, không giống Vương Thanh hai năm nay bắt đầu cao lên, hơn nữa có rèn luyện, nên không giống như Phùng Kiến Vũ nhẵn nhụi trắng nõn, Vương Thanh đã dần dần bắt đầu có bắp thịt nhỏ.

Bởi vì nước ấm, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phùng Kiến Vũ nhàn nhạt đỏ ửng, Vương Thanh lau người cho Phùng Kiến Vũ, xoa a xoa liền đỏ mặt, không dám tiếp tục lau xuống, liền vội vội vàng vàng đem người từ trong bồn tắm vớt ra, lau khô. Mặc quần áo tử tế mang về phòng.

Phùng Kiến Vũ toàn bộ quá trình đều là nửa mơ hồ nửa thanh tỉnh, mặc cho Vương Thanh dày vò. Cuối cùng cũng ngoan ngoãn ngồi ở mép giường để cho Vương Thanh sấy tóc. Chờ Vương Thanh đem người cũng phục vụ tốt rồi, dỗ lên giường ngủ, mới lại trở lại phòng tắm rửa mặt, thuận tiện thu dọn lại phòng tắm.

Chờ Vương Thanh ở phòng tắm sấy khô tóc đi ra, Phùng Kiến Vũ đã co thành viên tròn nho nhỏ ngủ say

Vương Thanh buồn cười leo lên giường, đem người kéo vào trong ngực mình, ôm lấy. Phùng Kiến Vũ bất mãn đẩy đẩy người, nhưng sau đó chính mình lại nhích lại gần, tìm một tư thế thoải mái, sau đó vùi ở trong ngực Vương Thanh tiếp tục ngủ. Vương Thanh nhẹ nhàng hôn một cái lên trán Phùng Kiến Vũ, khẽ nói ngủ ngon, sau đó đưa tay định tắt đèn, nhưng nghĩ một chút lại tiến tới trên môi Phùng Kiến Vũ hôn một cái.

Nói: "Ngủ ngon, Vũ Vũ." Lúc này mới tắt đèn, ôm lấy người đã ngủ say.

Bình luận

Truyện đang đọc