NHẬT KÝ TRƯỞNG THÀNH CỦA LƯU MANH

Tiểu kịch trường:

"Chậm một chút, chậm một chút!"

"..."

"A, Thanh nhi, biến lớn rồi..."

"..."

"A ~ Thanh nhi ~ "

"... Vũ Vũ, nướng bánh su kem cũng không cần phải sắc tình như vậy có được không a?"

"Sắc tình? Sắc tình gì chứ?"

"Vậy chậm một chút..."

"Lò nướng đang nóng, sợ anh bị phỏng." Mặt đầy vô tội.

"Vậy còn biến lớn?"

" Bánh su phồng lên biến thành lớn..."

"Vậy ân ân a a?"

"Chính là thật là thơm a... Muốn ăn..." Vừa dứt lời liền bị người khiêng lên.

Xem ra thật sự là chậm một chút, biến lớn cùng ân ân a a rồi...

...

Lâm Thư liếc mắt nhìn Phùng Kiến Vũ đang nằm ở trên bàn rên rỉ than thở cũng không biết phải nói gì. Đưa tay chọt Trương Nhạc bên cạnh đang lén khom người ăn điểm tâm. 

Trương Nhạc đang gặm bánh bao bị Lâm Thư đẩy một cái còn tưởng rằng có thầy giáo tuần tra, vội vàng đem cả cái bánh bao nhét vào trong miệng, sau đó hốt hoảng thẳng người lên.

"Ân ân ân? (Có chuyện gì vậy?) "

"Ngươi làm gì mà đem cả cái bánh bao nhét vào trong miệng vậy?"

"Ui ưởng à ó ầy  (tui tưởng là có thầy) "

"Không có, ta chính là kêu ngươi nhìn thử vị đại bảo này một chút." Nói xong liền chỉ chỉ Phùng Kiến Vũ rầu rĩ không vui. Mà giờ khắc này Trương Nhạc nào có tâm tư quản Phùng Kiến Vũ a, hắn sắp bị bánh bao làm nghẹn chết rồi.

Trương Nhạc vừa uống nước vừa đấm ngực rốt cuộc cũng đã khôi phục năng lực nói chuyện, duỗi bàn tay cách Lâm Thư đùng một tiếng vỗ Phùng Kiến Vũ một cái, lập tức đem Phùng Kiến Vũ vẫn còn đang ngẩn người giật mình. Nếu không phải vẫn còn ý thức biết đây là lớp học, phỏng đoán Phùng Kiến Vũ cũng đã hét lên rồi.

Bất mãn nghiêng đầu trừng Lâm Thư đang thầm vui cùng Trương Nhạc còn không biết mình đã hù được người ta

"Làm sao vậy?" Phùng Kiến Vũ tức giận hỏi.

"Đâu có làm sao a..." Trương Nhạc vô tội nháy mắt mấy cái, sau đó lắc đầu một cái.

Lâm Thư cảm nhận được mặt Phùng Kiến Vũ càng ngày càng đen, vội vàng nói: "Không phải chúng tôi làm sao, là cậu đang làm sao vậy a? Sao cứ buồn buồn không vui?"

"Không có tinh thần."

"A? Đói bụng sao? Sáng sớm chưa ăn cơm?" Mặc dù biết Vương Thanh cho dù chính mình đói bụng cũng sẽ không để cho vị đại bảo cùng phòng này đói bụng, nhưng mà Lâm Thư vẫn hỏi một câu.

"Ăn rồi."

"Đúng rồi, Đại Vũ, một hồi tan học, có muốn trở về chơi game hay không?"

"Không được,  mấy ngày nữa đi, tớ đi xem Thanh nhi một lát." Nhắc tới Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ đang đem mặt có chút hòa hoãn

"Đại bảo, tiệm của Thanh vẫn chưa khai trương sao?" Một câu của Trương Nhạc khiến cho sắc mặt của Phùng Kiến Vũ mới vừa hòa hoãn lập tức lại đen trở lại, Lâm Thư hận rèn sắt không thành thép hung hãn trợn mắt nhìn Trương Nhạc, cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi không mở miệng không ai nói ngươi câm đâu!"

"Tại sao không thể mở miệng?"

"Không phải là không thể mở miệng, không có việc gì ngươi nói đến tiệm của Thanh làm gì."

"Không phải là đại bảo tự mình nói ra sao?" Trương Nhạc vô tội gãi gãi đầu. Lâm Thư một  bộ dáng trẻ con không dễ dạy hướng lên trần phòng học liếc mắt khinh bỉ.

"Cái đó, Đại Vũ... Nhị Nhạc hắn... ai, chúng ta đều gọi hắn là Nhị Nhạc Nhị Nhạc mà ( nhị = ngu ngốc). Cậu đừng để ý đến hắn."

"Không sao, dù sao chờ tớ giúp Vương Thanh xong, xem tớ làm sao thu thập hắn." Nói xong tràn đầy lửa giận lắc lắc quả đấm.

Đang ở tiệm nhỏ trước cửa trường học nhìn thợ lắp đặt thiết bị  Vương Thanh cảm giác sau lưng chợt lạnh, không tự chủ rụt cổ một cái, rõ ràng đã là đầu mùa xuân rồi sao lại cảm giác có chút lạnh chứ? Cũng không biết Vũ Vũ thế nào? Một lát sẽ đi đón em ấy tan học vậy. Thuận đường đi mua cho em ấy một chút thức ăn ngon, mấy ngày nay đều chưa có phụng bồi em ấy rồi.

Nghĩ đến sáng nay sau khi ăn cơm xong lúc đưa người này đến phòng học, Phùng Kiến Vũ còn ủy khuất kéo kéo vạt áo của Vương Thanh không cho hắn đi, Vương Thanh liền muốn cái gì cũng không quản nữa mà ngày ngày phụng bồi Phùng Kiến Vũ, nhưng mà vì tương lai của bọn họ sau này, Vương Thanh không thể không hạ quyết tâm nên phải nhẹ nhàng dụ dỗ Phùng Kiến Vũ.

Nhìn quanh một vòng tiệm nhỏ sắp hoàn thành, cũng không có vấn đề gì, phỏng đoán cuối tuần tới tiệm nhỏ có thể khai trương rồi.

Vũ Vũ, đây là bước đầu tiên anh chuẩn bị cho tương lai của em

Phùng Kiến Vũ vừa nghe tiếng chuông tan học, đem sách vỡ nhét vào ngực Lâm Thư, áo khoác cũng không kịp mặc, chỉ cầm lên liền chạy ra khỏi trường học. Đã thành thói quen lúc nào cũng có một người bên cạnh cho nên mấy ngày không có đi học chung,  Phùng Kiến Vũ cảm giác trong lòng mình thật trống trãi. Hận không thể đem Vương Thanh thu nhỏ lại rồi nhét vào trong túi của mình, hoặc là thu nhỏ mình lại rồi trốn trong ngực của người kia.

Phùng Kiến Vũ vừa bước chân ra khỏi trường học liền trông thấy Vương Thanh đứng ở cách đó không xa. Phùng Kiến Vũ đột nhiên nhớ tới cái năm thi đại học, mình chính là đứng ở trước cửa trường thi chờ Vương Thanh đi ra.

Đến khi nhìn thấy người kia thì những mong ngóng chờ đợi một khắc hóa thành nụ cười.

"Sao không mặc áo khoác vào. Mặc dù tiết trời ấm áp, nhưng cũng không thể chỉ mặc một cái áo mỏng đi ra ngoài a." Vương Thanh một bên quở trách một bên cầm lấy áo khoác mặc cho người này 

Phùng Kiến Vũ cười hì hì phối hợp.

"Cửa tiệm sửa chữa thế nào rồi?"

"Cơ bản thành hình."

"Vậy..." Phùng Kiến Vũ suy nghĩ một chút lời vẫn là không nói ra khỏi miệng, cậu biết, Vương Thanh gấp gáp gây dựng sự nghiệp như vậy là vì tương lai của bọn họ sau này, nghĩ tới đây Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh lắc đầu một cái, bày tỏ không có sao.

Vương Thanh làm sao không biết Phùng Kiến Vũ đang nghĩ gì, đưa tay xoa xoa tóc người này, cười nói: "Vũ Vũ, ngày 1/5 chúng ta đi leo núi đi."

"Được ~" Phùng Kiến Vũ mặt mày hớn hở trả lời Vương Thanh

Bình luận

Truyện đang đọc