NHẤT NIỆM CHÂN ÁI


Thành phố Lăng Đồn
Đan Ngọc Nhiên bước ra khỏi tòa nhà lớn của tập đoàn Dương thị cũng vừa tầm trưa.

Cái nắng gay gắt chiếu hắt qua cửa sổ, ngồi trong xe cô nhìn lại nơi này một lần nữa.

Phải rời đi thật sao? Cô một chút cũng không nỡ! Vừa rồi cô mới nộp đơn từ chức, giây phút ấy cũng chính là lúc cô và Dương thị không có nửa xu quan hệ.

Có vẻ như để đưa ra quyết định này với Ngọc Nhiên quả thật không dễ dàng.
Khởi động xe lăn bánh chuyển hướng.

Khi vừa qua tòa nhà thị chính thì cô chợt nhìn thấy Hạ Lan Mộc Mộc đang đi ra.

Ngọc Nhiên tức khắc mất đi vẻ không vui hồi nãy, cô dừng xe bên đường đi tới phía Hạ Lan Mộc Mộc tính chào hỏi.

Không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy cô ấy Ngọc Nhiên liền thấy vui vẻ.

Cứ như tri kỉ ngàn năm.

Hình như Hạ Lan Mộc Mộc đang nói chuyện điện thoại với ai đó, cô ngồi xuống bệ bồn hoa bên cạnh dừng chân.


Ngọc Nhiên thấy vậy cũng không tiện quấy rầy, muốn đợi một chút rồi lại đó cũng không muộn.

Nghe lén người ta nói chuyện điện thoại thật không phải đứa bé ngoan.

Thế nhưng mặc dù đứng cách Hạ Lan Mộc Mộc mấy bước chân thôi mà Ngọc Nhiên lại ngoài ý muốn nghe thấy tiếng cô vọng lại.

Nội dung cuộc đối thoại khiến cô không thể không chú ý.
- Đan tiên sinh, anh đừng khách sáo, lần trước tôi báo tin cho anh cũng không có ý gì khác.

Dù sao Ngọc Nhiên cũng là bạn của tôi, tôi không thể nhìn cô ấy lao vào nguy hiểm được.
* * *
- Được, lần sau có cơ hội sẽ cùng anh dùng cơm..

Được, tạm biệt!
* * *
Ngọc Nhiên đờ người ra, cô vừa nghe thấy gì vậy? Hạ Lan Mộc Mộc cô ấy..

Vậy mà cô ấy chính là người sau lưng cô báo tin cho anh hai sao? Cô trăm nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ tới cô bạn mình vẫn luôn tin tưởng và tín nhiệm này lại là người bán đứng mình.

Mặc dù chuyện cũng không có gì là lớn nhưng sao Hạ Lan Mộc Mộc không trực tiếp khuyên nhủ với cô mà muốn kinh động đến anh hai ở nước ngoài? Sao ngoài mặt cô ấy vẫn một mực ủng hộ cô nhưng mặt khác lại tìm chướng ngại ngăn cản cô?
Ngọc Nhiên khiêu mi nhìn lại cô gái đang đưa lưng về phía mình, thất vọng tràn ngập trong mắt.

Tại sao? Chỉ đơn thuần là vì lo cho an nguy của cô? Có lẽ không đơn giản như thế! Chờ Ngọc Nhiên định thần lại thì Hạ Lan Mộc Mộc đã đi được một quãng xa.

Nhanh chân đuổi theo Hạ Lan Mộc Mộc, cô muốn hỏi cô ấy cho ra nhẽ.

Thế nhưng bước chân Hạ Lan Mộc Mộc ngày càng nhanh như đang vội vàng đi đâu đó khiến ý niệm muốn gọi tên của Ngọc Nhiên dừng lại.

Cô có cảm giác Hạ Lan Mộc Mộc đang chuẩn bị làm gì đó, điều ấy khiến chân cô nhất mực muốn đi theo.

Ngọc Nhiên cảm thấy chuyện này thật không đơn giản, nãy giờ cô đã theo chân Hạ Lan Mộc Mộc vào hai con ngõ mà vẫn chưa thấy địa điểm cô ấy muốn tới.


Cô vẫn kiên quyết đi theo, cô muốn biết đằng sau bộ mặt hiền lành vô hại ấy đang ẩn giấu điều gì.
Cuối cùng thì Hạ Lan Mộc Mộc cũng dừng lại trước một căn nhà Trung Hoa kiểu cũ.

Cô gõ cửa có tuần tự, không lâu sau cánh cửa liền mở ra, người mở cửa là một lão bà bà.

Ngọc Nhiên đứng núp sau vách tường rêu phong nhìn họ, trông thái độ của Hạ Lan Mộc Mộc có vẻ rất thân thiết với bà ấy.

Chỉ có thể theo đến đây, cô nhìn cánh cửa khép lại mà lòng đầy nghi hoặc.

Rốt cuộc cô ấy đang giấu giếm điều gì?
Giờ bình tĩnh lại Ngọc Nhiên mới thấy Hạ Lan Mộc Mộc có lẽ căn bản chỉ là vì không muốn cô dính dáng gì đến chuyện nguy hiểm kia.

Mà điều cô mơ hồ nghĩ tới lại khiến cô kinh sợ.

Cô cảm thấy Hạ Lan Mộc Mộc không muốn cô gặp nguy hiểm nhưng chính cô ấy lại đang lao vào nguy hiểm.

Xâu chuỗi lại mọi chuyện, Ngọc Nhiên giờ mới nhớ thái độ của Hạ Lan Mộc Mộc khi biết Dương Gia Kiệt sắp gặp nạn rất bình tĩnh.

Đúng, còn là vô cùng bình tĩnh.

Một cô gái bình thường nghe chuyện như vậy có thể giữ bình tĩnh nổi không? Ngay cả Đan Ngọc Nhiên cô cũng phải mất một lúc lâu mới bình ổn tâm trạng được.

Tiếp nữa là khi cô ấy chủ động đề nghị giúp cô báo tin cho Dương Gia Kiệt.


Nhưng kết quả lại chưa làm được gì, trong khi hướng cô ấy vừa trở về trùng hợp Dương Gia Kiệt đã ở đó hồi lâu.

Trong chuyện này nhất định có uẩn khúc!
- Bà bà, xin lỗi vì lâu vậy con mới đến thăm bà, dạo này công việc của con bận quá.

_ Hạ Lan Mộc Mộc ái ngại nói với lão bà bà họ Vương.
- Mộc Mộc con công việc bận rộn bà bà hiểu mà.

Con xem gần đây sao gầy như vậy rồi.

_ Bà Vương đau lòng vỗ vỗ nhẹ tay trắng nõn có chút gầy yếu của Hạ Lan Mộc Mộc.

Bà đã nhìn cô lớn lên từ nhỏ nay thấy cô vì bôn ba bên ngoài mà bản thân không được chăm sóc chu đáo như vậy liền thấy đau lòng.

Con bé này xưa nay vẫn luôn kiên cường như vậy, lúc nào cũng để bản thân chịu uất ức.
Hai người từ từ đi vào căn nhà gỗ lâu năm, Hạ Lan Mộc Mộc bất đắc dĩ nghe bà Vương cằn nhằn chuyện cô không biết chăm sóc bản thân.

Lòng trào dâng một cỗ ấm áp gọi là gia đình, cũng chỉ có nơi này mới cho cô cảm giác ấy..


Bình luận

Truyện đang đọc