NHẤT PHIẾN U TÌNH NAN TẬN HOẠI

Để câu chuyện được liên kết và tình tiết rõ ràng hơn, khuyến khích đọc Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương, hoặc ít nhất mười chương cuối!

Thân ái,

____________________


Giữa tháng ba phương Nam, tiết trời trở nên kỳ lạ vô cùng, gió rét thổi cuồn cuộn sương khói phủ kín Đông Thành hiện tại đang chìm trong làn binh đao khói lửa. Chủ tướng - Thịnh Vương - vừa đem theo những tàn binh cuối cùng còn lại đến Thần Đô ám sát Hoàng đế Đại Quốc, Đông Thành bây giờ trống hoắc, duy nhất cũng chỉ có một tướng lĩnh thường thường bậc trung nhận nhiệm vụ giữ thành là Chu Thắng.

Trên đỉnh đồi xa xa cách Hành cung Đông Thành năm dặm về phía Tây, xuất hiện một cỗ kiệu quý hiển được tạo tác từ lăng la đỏ tươi như máu. Người ngồi trong kiệu cũng là một quý nhân vô song thiên hạ, bàn tay trắng muốt nổi gân xanh lộ rõ từng khớp xương tinh mỹ đang nắm hờ quyền trượng khẽ hé mở huyết sa rèm, để lộ nửa phần dung mạo bán yêu bán tiên, đôi mắt y đen sâu đến không thể đoán định được, lại trong suốt miễn nhiễm hồng trần, môi đỏ nhếch cười, vừa tà luyến vừa cuồng ngạo, cao lãnh hạ lệnh:

- Công thành!

Tức thì tin được truyền đi, thần công bắt đầu khai hỏa, phá hủy cổng lớn Đông Thành.

Y bước ra trước kiệu, huyết hài dẫm lên hoa cỏ cuối xuân, y đứng đó, thường phục hoa lệ rực rỡ đỏ đến chói mắt, đỏ như một ngọn lửa tràn ngập oán khí thoát ra từ hỏa ngục âm tuyền.

Chưa tới nửa ngày, Đông Thành đã bị chiếm, Ngự quân liền quỳ rạp dưới chân y:

- Thiên tuế gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!

Y hờ hững đóng rèm, Ngự quân tám người nâng cỗ kiệu lên, bước đi như lướt qua mặt đất. Y là Triệu Tử Đoạn, là Ngự Tướng, là Lang Vương, là Cửu Thiên Tuế dưới một người trên vạn người của Vương triều Đại Quốc, là kẻ có thể hô mưa gọi gió, gây nên tinh phong huyết vũ giữa chốn quan trường, là kẻ người đời kính sợ. Nhưng y xét cho cùng cũng chỉ là một hoạn quan, lại là một giả hoạn quan, một tên con hoang của Mạt Quốc, một kẻ bị toàn bộ người trong thiên hạ khinh miệt phỉ nhổ.

Đón y trước cổng thành là Đại Nguyên soái Long Diện Tướng quân Phùng Hậu - đường huynh của Cao Trang Hoàng hậu Phùng thị, cùng với Lưỡng Chinh Tướng quân là Chinh Di Tướng quân Phan Phượng Thuật - gọi Hiền Thái phi là cô mẫu, huynh trưởng của Đoan phi nương nương Phan thị, Chinh Đông Tướng quân Vương Trường - đích trưởng tử của Kim Ninh Đại Công chúa, cô mẫu Hoàng đế. Những người đang cúi mặt ở đây, xét về xuất thân, dòng dõi hay địa vị đều không thua kém y, hoặc chính xác là tôn quý hơn y rất nhiều.

Nhưng y, Triệu Tử Đoạn, mới chính là kẻ được Hoàng đế lưu tâm nhất. Triệu Tử Đoạn không xuống kiệu, cứ thế thản nhiên được Ngự quân nâng vào trong, bỏ lại một câu nói:

- Không cướp của bá tánh, không phá hủy Hành cung, không giết người vô cớ!

Không khí xung quanh dần tràn ngập mùi thuốc súng.

Dương Quân Nguyệt thong dong đi đi lại lại giữa các phòng trong Hành cung, cứ thấy vật gì quý giá lại tiện tay nhét vào trong áo, ngọc lân phỉ thúy đã mấy cái, dạ minh châu cũng được mấy viên, coi như thu hoạch không tệ.

Dương Quân Nguyệt tiến lên cổ lầu, gió lạnh lồng lộng thổi, bất chợt nhận ra phía ngoài lan can gỗ là một nữ nhân đang thả mình rơi xuống ý đồ quyên sinh. Hắn hơi ngạc nhiên, vốn định bỏ mặc, lại nhớ đến lời đồn Hành cung Đông Thành có chứa một hồng nhan cùng Thịnh Vương là tri kỉ.

Dương Quân Nguyệt tóm lấy đoạn hồng lăng phất phơ trên trụ cao, buộc chặt vào cổ tay rồi lao theo nàng ta, hắn nhanh chóng ôm được vòng eo mảnh khảnh. Nữ nhân kia nhan sắc thật không phụ sự kỳ vọng của hắn, mắt nàng mở to ngơ ngác, thanh bình đáy nước hồ thu, sâu mênh mang và trong suốt.

Hắn khẽ cười:

- Nhớ kỹ, ta là Dương Quân Nguyệt!

Dương Quân Nguyệt vốn là một tên tiểu nhân, là tiểu nhân thật sự, không hề giả nhân giả nghĩa cũng chẳng ngụy quân tử. Cứu được người, hắn liền không thương tiếc mà lôi nàng ta vào tẩm phòng.

Dương Quân Nguyệt vứt người xuống giường, thuận tiện ba bước gộp một xé toạc áo mỹ nhân ra, lồ lộ trước mặt hắn là đôi bầu ngực mềm mại trắng tròn như hai giọt nước. Dương Quân Nguyệt vừa xoa nắn lại nuốt nước bọt thèm khát:

- Nữ nhân của Thịnh Vương có khác, thật khiến nam nhân phải mê mẩn!

Mỹ nhân sợ hãi đến không còn huyết sắc, mồ hôi nàng ứa ra loang ướt thân thể kiều mỹ, trên người nàng đầy dấu ngân hôn thẫm đỏ, lại càng kích thích Dương Quân Nguyệt:

- Hắn ta cũng thật tình thú đi, trước khi xuất quân cũng chẳng quên hưởng thụ lạc khoái!

Dương Quân Nguyệt tách đôi hai chân mỹ nhân, trực tiếp tháo thắt lưng, tiến sâu cự vật cuồng bạo vào nơi tư mật hãy còn khô khốc ấy.

- Tuyệt thật! Xem ra nàng cũng chỉ vừa bị hắn ta phá thân mà thôi! Rất tốt!

Mỹ nhân uất ức bật khóc, lệ chảy dài xuống đôi môi nhỏ, lại bị Dương Quân Nguyệt tham lam nuốt lấy, hắn nham nhở cười:

- Đừng nghĩ đến cái chết! Nàng chết, ta sẽ đốt cả Hành cung này, đến kinh thành liền nghiền thi thể Thịnh Vương thành tro trộn với thuốc súng mà bắn! Sẽ xóa sạch vết tích hắn giữa cõi đời này!

Mỹ nhân bất lực phản kháng, Dương Quân Nguyệt nhắm mắt tận hưởng, mỗi lần tiến công sâu bên trong, hắn lại lạc vào một ngõ ngách khác, cảm giác như có ngàn vạn cái lưỡi nhỏ đang vuốt ve. Nữ nhân này thực sự sở hữu danh khí trời cho, càng làm càng thích thú, đến mức không thể nào rời được. Dương Quân Nguyệt hổn hển thở:

- Gọi tên ta? Mau, gọi tên ta!

Mỹ nhân cắn môi không đáp, Dương Quân Nguyệt cũng chẳng quan tâm, sau khi tả xung hữu đột liền xuất hết dương dịch vào bên trong. Hắn thong thả mặc lại y phục, vuốt ve gò má mỹ nhân:

- Nàng tên gì?

- Đường Vị Y!

Dương Quân Nguyệt khoan khoái ra cửa, nhìn đám binh sĩ lộn xộn đứng bên ngoài, vỗ vỗ tay:

- Bên trong có hồng nhan tri kỉ của Thịnh Vương, huynh đệ nào muốn thưởng thức thì góp mỗi người một trăm lượng! Một trăm lượng nhé!

Một số tên lắc đầu chê đắt, một số khác thì không đủ ngân lượng, vài kẻ đem ngân phiếu giao đến. Dương Quân Nguyệt xã giao điệu cười, vỗ vỗ vai:

- Chúc vui vẻ nhé huynh đệ!

Đang mua bán ầm ĩ, đột ngột như bị ai đó một cước giáng vào lưng, Dương Quân Nguyệt tay tạo thành quyền xoay người lại:

- Con mẹ nó, tên nào dám...

Nhận thấy huyết y hoa lệ trước mặt loạn bay, Dương Quân Nguyệt vội vàng che miệng mà quỳ phục:

- Thiên tuế gia, Dương mỗ có mắt mà không thấy Thái Sơn! Thiên tuế gia đại lượng không chấp nhặt một tên phàm phu tục tử như Dương mỗ!

Triệu Tử Đoạn trên cao trông xuống nghe lời hắn ta xu nịnh mà mặt không đổi sắc, lại lịch sự tao nhã giáng thêm một cước nữa vào giữa ngực Dương Quân Nguyệt:

- Xằng bậy!

Đám binh sĩ thấy Cửu Thiên Tuế nổi giận cũng liền lén lút giải tán. Dương Quân Nguyệt không dám động đậy, mãi đến khi cỗ kiệu khuất bóng mới lồm cồm đứng dậy, hắn đá vào bồn cây trước mặt, lẩm bẩm chửi thề.

Một binh sĩ tiến tới, xòe tay ra:

- Nữ nhân kia bỏ trốn rồi, Dương Thủ vệ trả ngân lượng lại đi!

Dương Quân Nguyệt đang bực nhọc lại có kẻ gây sự, liền muốn vung nắm đấm, tức giận:

- Là do nhà ngươi xui xẻo, ta đây còn suýt nữa bị tên yêm nhân đó lấy mạng! Biến!

Sau khi cử Long Diện Tướng quân và Chinh Đông Tướng quân ở lại Đông Thành ổn định trị an. Thêm ba ngày, Cửu Thiên Tuế cùng đoàn quân binh khải hoàn hồi kinh. Cửu Thiên Tuế không thích nắng gió nên quyết định ngồi xe ngựa, bởi vậy Chinh Di Tướng quân cũng phải ngồi một cỗ xe khác, hắn làm sao dám cưỡi ngựa dẫn binh vượt mặt Cửu Thiên Tuế được.

Dương Quân Nguyệt trong mấy ngày qua đi tìm Đường Vị Y đều không thấy đâu, lòng liền nảy lên chút lo lắng rất nhẹ, giữa chiến loạn thế này nàng ta tự ý ra ngoài chắc chắn sẽ chết. Có điều hiện tại cũng phải hồi kinh, hắn là Thủ vệ của Phan Phượng Thuật nên không thể lưu lại, mới đem theo chút tiếc nuối mà leo lên xe ngựa.

Rèm xe vừa buông xuống, Dương Quân Nguyệt đã cảm nhận được bàn tay nam nhân quen thuộc vuốt ve lấy thân thể hắn. Dương Quân Nguyệt gượng gạo cười:

- Phan huynh!

Phan Phượng Thuật nới lỏng dây lưng nam tử trước mặt, loáng thoáng hơi thở cuồng nhiệt:

- Bản Tướng thật nhớ ngươi!

Đoàn ngựa xe cứ thế chậm rãi đi, cuồn cuộn theo mịt mờ gió bụi.

Triệu Tử Đoạn nằm trong xa mã quý hiển, vô định nhìn lên trần xe dát vàng ròng khảm hồng ngọc, trong đầu miên man suy nghĩ, Dương Quân Nguyệt thật sự đã quên mất y hay đang cố tình không nhận ra y.

Mười lăm năm trước, khi đó y còn chưa có cái tên Triệu Tử Đoạn này, y vẫn là Phạn, là một đứa trẻ cô độc và rách rưới, mười một tuổi, y gặp hắn, Dương Quân Nguyệt.

Hồi ức tìm về...

Dương Quân Nguyệt bấy giờ còn là một thiếu niên mười ba, hắn vận y phục gọn gàng sạch sẽ hơn bất kì tên ăn mày nào ở đó. Chập chiều, hắn sẽ chui vào góc khuất nhất sau cái tượng đá cụt đầu ở hoang miếu này. Phạn cũng thường xuyên ngủ ở đó.

Dương Quân Nguyệt có đôi mắt xanh lam, xanh như bầu trời, rất đẹp, rất lạ, nhưng hắn lại hay dùng đôi mắt tựa ngọc quý ấy để giả bản thân bị mù mà lừa gạt lòng thương xót của kẻ khác.

Dương Quân Nguyệt đưa một cái màn thầu đến trước mặt y:

- Ăn không?

Y cảnh giác nhìn hắn ta, lại ngập ngừng không nhận, từ khi sinh ra đến tận lúc này, y chưa hề gặp được một người nào tốt như vậy, chia cho y hẳn một cái màn thầu.

Dương Quân Nguyệt cứ dúi vào tay y, bản thân cũng gặm phần ăn của mình:

- Ráng nuốt đi, ta thấy ngươi ba bốn ngày nay đều chỉ uống nước suông thôi!

Y cũng làm theo hắn, cắn lấy một miếng to, vị thơm mềm của tinh bột hòa vào đầu lưỡi trở nên ngọt như mật ong, sau mấy ngày đói đến lả người, cái màn thầu này ngay lập tức hóa nên cao lương mỹ vị.

Dương Quân Nguyệt chuyền cho y bình da dê đầy nước sạch:

- Ngươi tên gì? Ở đâu?

Y uống từ từ từng ngụm một, nhớ lại cái cảnh cả bộ lạc chết dưới lưỡi đao kẻ thù, giọng nói cũng trầm đi:

- Mạt Quốc, Đại thảo nguyên! Ta tên Phạn!

Dương Quân Nguyệt nằm dài xuống ụ rơm, mắt nhắm nghiền:

- Ta tên Dương Quân Nguyệt!

Y nhìn khối ngọc bội đeo bên thắt lưng của hắn, đoán được:

- Gia đình ngươi có lẽ rất giàu có?

Dương Quân Nguyệt cười nhạt, giọng điệu nổi lên khinh thường cùng ác ý:

- Nương ta là thiếp, mất từ khi mới sinh ta. Phu nhân muốn đưa ta lên chùa tu, bởi vì đôi mắt ta khác lạ!

- Sau đó ngươi bỏ trốn?

Dương Quân Nguyệt lắc đầu:

- Không, ta bị sư thầy đánh, ta bất tỉnh họ tưởng ta đã chết nên vứt xác xuống sông, thế là ta ở đây! Không cần ai nói ta cũng biết là do phu nhân gây ra, sợ ta chiếm lấy gia tài họ Dương!

Mỗi ngày, Dương Quân Nguyệt đều ra ngoài từ sáng sớm, tối mịt mới quay về miếu hoang đem theo đồ ăn thức uống. Một hôm, y thấy hắn có vẻ mệt nhọc, mới ướm lời:

- Ngươi ra ngoài làm công việc gì? Để ta giúp ngươi!

Dương Quân Nguyệt nhìn y thật lâu rồi mới đáp:

- Ngươi còn nhỏ lắm, không làm được!

Y không cho là phải:

- Ta có sức khỏe!

Dương Quân Nguyệt vẫn kiên quyết:

- Ở đây đi, đợi ta đem màn thầu về! Ngươi đi loạn sẽ bị bọn buôn người bắt bán mất!

Hôm sau, Dương Quân Nguyệt lại ra ngoài, y liền bám theo, lòng có chút nôn nóng. Đây là biên giới, nhà nhỏ và lụp xụp. Dương Quân Nguyệt dừng chân trước một khách điếm, bà chủ to béo cười nói giả lả, sau đó đẩy hắn ta vào một căn phòng ván gỗ ọp ẹp:

- Khách đợi sẵn rồi!

Y nhanh chân lẻn vào phòng bên cạnh, vách gỗ không hề kín kẽ, đầy những khe hở dễ dàng nhìn thấy bên kia. Cảnh tượng đó, như một nhát dao đâm vào lòng tự trọng và sự ngây thơ của một thiếu niên mới lớn.

Dương Quân Nguyệt trên người không còn quần áo, hạ thân đang dồn dập hoan ái với một phụ nhân đáng tuổi mẹ hắn, trong khi môi lại hôn lấy nam nhân ngồi cạnh. Từng tiếng rên rỉ trong căn phòng hẹp cứ dội vào đầu y, tiếng thở dốc của Dương Quân Nguyệt, tiếng quát nạt của phụ nhân kia, kể cả âm thanh khi xâu tiền đồng rơi leng keng xuống nền đá.

Y không quay về ngay, y đợi hắn kết thúc ngày làm việc ngay trước khách điếm. Thấy y, mặt hắn tái lại, cả hai đi bên nhau không nói lời nào. Dương Quân Nguyệt lại dừng trước cửa hàng bánh bao quen thuộc gói về.

Hắn chìa ra một cái trước mặt y:

- Ai cũng phải sống thôi!

Bình luận

Truyện đang đọc