NHẤT PHIẾN U TÌNH NAN TẬN HOẠI

Tĩnh Thường Cơ một mình ngồi trong Trữ Tú cung, nàng ngẩng ngơ nhìn ra khung cửa sổ họa tiết bích vân phủ rèm xanh nhạt:

- Không biết Thiên Tuế gia thế nào rồi!

Tần Tuyết mỉm cười ngạc nhiên, lại tò mò:

- Mấy ngày trước không phải tiểu chủ đã đến Hình ngục thăm người rồi hay sao! Tiểu chủ còn nói nhà lao bài trí đẹp hơn cả Tĩnh phủ!

Tĩnh Thường Cơ nhăn mày, lắc lắc mớ tóc dày nặng:

- Ngày hôm qua hung thủ đã bị bắt, kể cả Dương thị vệ bị vu oan kia cũng vì hạ độc mà đưa về, vậy sao đến giờ Ngự Quân đài vẫn chưa có động tĩnh gì?

Bên ngoài rèm cửa lanh canh va chạm, nam tử giọng nói lãnh đạm tôn quý vang lên, tựa hồ thu phong phảng phất:

- Ngự Quân đài hiển nhiên không có động tĩnh, vì bổn tọa còn bận đến nơi này!

Tĩnh Thường Cơ tim như muốn nảy lên, mắt nàng lấp lánh vui sướng, bờ môi căng mọng sung huyết bừng đỏ:

- Lang Vương!

Chỉ là sau hai tiếng chào hỏi đó, Tĩnh Thường Cơ lại trở về tâm thế của một "tiểu miêu nhát chết", nàng bấu chặt tay vào tà váy rộng, vội vội vàng vàng hành lễ:

- Thiên Tuế gia...

Triệu Tử Đoạn trưng ra vẻ mặt nghiêm nghị cao lãnh che giấu nội tâm tràn trề hứng khởi bên trong, y thản nhiên ngồi vào ghế chủ vị, một hồi sau, y lại nhàn nhạt:

- Bổn tọa là đi cùng Tô An Tổng quản lấy danh sách các cung...

Tô An hơi hắng giọng, việc nhỏ này cần làm phiền đến một đại nhân vật như Cửu Thiên Tuế hay sao? Rõ ràng cỗ kiệu đỏ kia đã dừng trước Trữ Tú cung lâu rất lâu, vừa thấy hắn đến liền bám theo đi vào, bây giờ lại tỏ ra quang minh chính đại làm công vụ.

Tô An làu bàu:

- Có ai hỏi không mà Lang Vương điện hạ tự mình khai báo vậy?

Triệu Tử Đoạn hừ lạnh, cái tên Tô An không biết trời cao đất dày này, chuyện như vậy cũng có thể nói ra được. Trần Khắc tủm tỉm cười, lần đầu tiên sau mấy năm hầu hạ, hắn mới thấy được diện mạo bối rối của chủ nhân.

Tĩnh Thường Cơ ngây ngốc nhìn đám người trong phòng hàm hàm ý ý, đợi đến khi tất cả ra bên ngoài, nàng mới thỏ thẻ:

- Điện hạ, người...lo lắng cho ta? Thật sự đến thăm ta?

Triệu Tử Đoạn không nghĩ Tĩnh Thường Cơ lại thẳng thắn như vậy, nụ cười ngỡ ngàng rồi ngừng hẳn:

- Không!

Tĩnh Thường Cơ chợt nhận ra bản thân là Quý nhân, nói như vậy thật sự không thích hợp, nàng ngập ngừng:

- Tất nhiên là không...Điện hạ phải làm công vụ...làm công vụ...

Triệu Tử Đoạn nghe đến ba chữ "làm công vụ" càng trở nên bối rối, công vụ, y còn bỏ cả công vụ để đến đây. Tĩnh Thường Cơ tay chân đều lúng túng, nàng đi đi lại lại, rót tách trà mấy lần đều hỏng.

Triệu Tử Đoạn cũng không ngăn cản, hồi lâu mới mở lời:

- Tĩnh Quý nhân có muốn tấn vị?

Tĩnh Thường Cơ chậm chạp đưa tách trà đến, liền không nghĩ nhiều mà trả lời:

- Tấn vị rất tốt a...

Triệu Tử Đoạn hơi thở thoáng nặng nề, ngón tay thon gầy siết chặt, đột ngột đứng dậy:

- Vậy Quý nhân sẽ sớm được như ý thôi! Người đâu, hồi Ngự Quân đài!

Trần Khắc đứng ngoài khó hiểu mà vén rèm kiệu, rõ ràng khi đi vào tâm trạng chủ nhân rất hào hứng, hà cớ gì vừa ra khỏi Trữ Tú cung đã mặt nặng như đeo chì. Kiệu đi thêm được một đoạn, hắn lại nghe phân phó, giọng nói có chút mệt mỏi chán chường:

- Đến Ngự Thư phòng đi!

Triệu Tử Đoạn tựa vào thành kiệu, ngẫm nghĩ lời của Tĩnh Thường Cơ, nàng không hề sai, cả thiên hạ này, không có nữ tử nào muốn phó thác số mệnh cho một yêm nhân như y. Nàng đến thăm y một lần, y lại vọng tưởng nàng có tình ý, y thật điên rồi. Nàng giống người xưa thì đã sao? Tâm của nàng, vốn dĩ không cùng người đó là một!

Ngự Thư phòng đã trước mặt, kiệu phu đi chậm dần rồi dừng hẳn. Triệu Tử Đoạn thả lỏng biểu tình đi vào, y hơi mỉm cười, không muốn để Vĩnh Thành Đế lo lắng.

- Hoàng thượng!

Vĩnh Thành Đế cư nhiên như mọi ngày, phê phê chép chép một chồng tấu chương cao nhất, làm Hoàng đế quả thật không sung sướng. Vừa thấy Triệu Tử Đoạn, nụ cười Vĩnh Thành Đế hiện lên chân thật rõ ràng:

- Đệ về khi nào?

Triệu Tử Đoạn vòng ra sau nam tử hoàng bào tôn quý, nhẹ nhàng xoa xoa hộ thái dương:

- Thần cũng vừa lấy khẩu cung Lâm Đình xong! Mọi việc đều ổn!

Vĩnh Thành Đế vỗ vỗ mu bàn tay y, có chút trấn an có chút dò hỏi:

- Đệ có muốn tiếp tục mở rộng điều tra?

Triệu Tử Đoạn dừng động tác, thẳng thẳng đối diện phượng mâu người y tin tưởng nhất kia, gương mặt cả hai gần đến mức có thể cảm nhận được làn hơi thở nóng ấm hòa lẫn giữa mùa thu:

- Hoàng huynh...

- Trẫm sợ đệ ủy khuất! Loại chuyện này có chút khó xử!

Triệu Tử Đoạn thoáng nét cười:

- Chỉ cần huynh biết đệ ủy khuất thì đệ không còn ủy khuất nữa!

Triệu Tử Đoạn hiểu ý Vĩnh Thành Đế, chuyện đến Lâm Đình liền muốn khép lại. Thế lực phía sau không dễ động đến, vả lại càng động đến càng khiến Vĩnh Thành Đế khó xử.

Triệu Tử Đoạn ngồi cạnh Vĩnh Thành Đế, hơi ngả người ra sau:

- Thần làm sao có thể khiến Thái hậu nương nương mất mặt! Mạng của thần cùng Thái hậu, chính là không đáng một phân!

Vĩnh Thành Đế khóe mắt ướm hồng, hắn không phải người yếu đuối, nhưng lời thề năm xưa không để Triệu Tử Đoạn chịu thiệt thòi liền nổi lên day dứt tâm can, chua xót không ngừng:

- Tử Đoạn! Trẫm sẽ cho khanh một công đạo! Mẫu hậu tuy là thân nhân của Trẫm, nhưng khanh với Trẫm, chính là cùng một hơi thở!

Triệu Tử Đoạn nhắm hờ mắt, đường kẻ chu sa nơi đuôi mắt nhàn nhạt đỏ tựa hồ huyết lệ. Lâm Đình chỉ là con tốt trong ván cờ hoàng quyền. Người hạ thủ với Hiền Thái phi không ai khác chính là tỉ muội tốt nhất của bà Tuyên Thái hậu. Hiền Thái phi có một chất nữ là Đoan phi sinh mẫu Tam Hoàng tử, vị Tam Hoàng tử này là niềm hy vọng của cả Phan gia và Tương gia, thế lực Tương gia tuy mạnh mẽ vô cùng, nhưng dù sao cũng không thể thân cận như ngoại thích cùng huyết thống. Bởi vậy, Tuyên Thái hậu ra tay với Hiền Thái phi, chính là khiến Đoan phi buộc phải dựa vào bà. Để Tam Hoàng tử hướng về Tương gia!

Giết được người thì phải tìm ra nơi đổ tội, chuyện ném đá giấu tay này mười phần là Bạch Thực Thần giúp đỡ Tuyên Thái hậu. Hắn âm thầm mua chuộc Cấm Vệ ti gài bẫy Dương Quân Nguyệt lại vừa thuyết phục Lâm Đình dựa vào thân tình quan hệ cùng Trần Khắc mà lén lút trộm bảo vật trong Ngự Quân đài giá họa lên Triệu Tử Đoạn.

Bây giờ mọi chuyện dần bại lộ, Thái hậu trở thành lá chắn vững chắc cho Bạch Thực Thần, Hoàng đế hiển nhiên không thể vạch tội mẹ ruột, Bạch Thực Thần nhờ đó liền đồng thời thoát thân.

Triệu Tử Đoạn sau khi minh bạch vụ án, trong tâm liền không trách cứ Vĩnh Thành Đế hạ lệnh xử tử Lâm Đình mà dừng điều tra, còn ủy khuất, đương nhiên vẫn phải có chút khó chịu, bất quá trước tình thâm ý trọng kia, y liền một khắc quên ngay.

- Thần cũng như Hoàng thượng vậy, sợ nhất là người vì thần mà đau lòng! Chuyện này, cứ thế liền không truy cứu nữa!

Vĩnh Thành Đế nhìn mái tóc có chút rối loạn của Triệu Tử Đoạn, một hơi thở dài như gió đông thoảng ra:

- Trẫm giúp khanh buộc lại tóc!

Triệu Tử Đoạn không ngăn cản, thoải mái hưởng thụ hồng ân sủng ái, Vĩnh Thành Đế mỉm cười, cái hắn muốn nhất chính là một Triệu Tử Đoạn tâm tư sáng trong tựa mây trời, một đời vui vẻ an bình. Bất quá, chính hắn cũng không thể vui vẻ an bình, huống hồ gì là y!

Trong gió thoang thoảng hương tầm xuân hồng, Triệu Tử Đoạn trầm mặc biểu tình, khóe môi rất lâu mới nhếch lên:

- Hoàng thượng, có thể hay không...tấn vị Tĩnh Quý nhân?

Vĩnh Thành Đế thoáng nét ngạc nhiên:

- Sao lại nghĩ đến hậu cung thế?

Triệu Tử Đoạn hướng mắt đi nơi khác:

- Thần chỉ...thần nghĩ chuyện của thần đã ảnh hưởng đến nàng, lần trước hồi kinh thần có ghé qua Tĩnh gia Bá phủ, được đối đãi rất ân cần!

Vĩnh Thành Đế không nghĩ nhiều, liền đáp ứng:

- Cũng tốt, khanh không nhắc Trẫm liền quên đi! Tô An, sắp xếp ngày thị tẩm Tĩnh Quý nhân!

Tim Triệu Tử Đoạn đột ngột nảy lên, lồng ngực thoáng tức đau, y gấp gáp đứng dậy:

- Hoàng thượng, thần nhớ ra...có công vụ cần phải thi hành...

Triệu Tử Đoạn bước nhanh ra khoảng sân mịt mù gió thu, huyết y bay loạn vần vũ mái tóc đen huyền. Vĩnh Thành Đế cau mày trông theo bóng dáng cô liêu ấy.

Qua chiều, Phùng Hoàng hậu phượng liễn đến Ngự Quân Đài. Triệu Tử Đoạn gắng gượng biểu tình mà tiếp đãi:

- Nương nương!

Phùng Hoàng hậu đang ôm Thuyên Chương Công chúa trên tay, vừa thấy y, Công chúa liền nắm lấy vạt áo đòi bế, Triệu Tử Đoạn cũng không phiền hà ôm lấy tiểu Công chúa vào lòng.

Phùng Hoàng hậu ân cần hỏi han:

- Chuyện đã được triệt để giải quyết chưa? Có cần bản cung làm gì giúp điện hạ nữa không?

Triệu Tử Đoạn lắc đầu, vuốt ve mái tóc tiểu hài tử trên tay:

- Tất cả đã ổn! Lần này phải đa tạ nương nương!

Phùng Hoàng hậu khẽ cười, vạt phượng bào loáng thoáng kim tuyến lấp lánh:

- Bản cung chỉ mong điện hạ dành chút tâm sức bảo vệ Phong Nghi cùng Thuyên Chương!

- Nương nương không nói, Ngự Quân đài cũng sẽ gắng sức làm!

Phùng Hoàng hậu nhấp trà mạn, vị đắng tràn trề khoang miệng, nàng phất tay để hạ nhân lui ra:

- Lang Vương điện hạ có tâm sự?

Triệu Tử Đoạn hơi giật mình, nhưng bộ dáng cao lãnh vẫn không thay đổi, cố gắng che giấu:

- Nương nương nghĩ nhiều rồi!

Phùng Hoàng hậu ẩn ý cười:

- Nếu như điện hạ thích nàng ấy, bản cung sẽ tác thành!

Triệu Tử Đoạn hơi cau mày, Tĩnh Thường Cơ là Quý nhân, nếu có chuyện gì xảy ra, y dễ dàng bảo toàn, nhưng nàng mười phần nguy hiểm. Triệu Tử Đoạn hời hợt hướng mắt đi nơi khác:

- Không...

Phùng Hoàng hậu cũng dường như đoán được y sẽ chống chế:

- Bản cung là nữ nhân, chuyện tình cảm này nhìn qua liền rõ ràng!

Triệu Tử Đoạn thoáng châm chọc:

- Nương nương! Đây là người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo sao?

Đôi má Phùng Hoàng hậu thoáng bừng đỏ rồi tái nhợt, nàng ôm lấy Thuyên Chương Công chúa xoay người bước đi, vạt áo hoa lệ kinh động theo bước chân:

- Điện hạ cứ đợi tin tốt từ bản cung! Bản cung đã từng một lần, liền không muốn bất kỳ ai phải chịu tình kiếp!(*)

Triệu Tử Đoạn tâm tình thay đổi, tự ngắm mình trong tách trà sóng sánh, xảo tiếu thiến hề!**

___________________

Chú thích:

(*) Phùng Hoàng hậu từng có đoạn tình bi thương cùng Thịnh Vương, sau lại tiến cung kết tóc với Vĩnh Thành Đế trong Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương.

(**) Xảo tiếu thiến hề: nụ cười tươi đẹp tỏa sáng vô song.

Bình luận

Truyện đang đọc