NHẤT THƯỞNG THAM HOAN

Đường xa đêm dài, Lâm Lam Đế cầm chén chè đừng trước Kiền Minh điện, cửa vẫn gắt gao đóng, hắn thì không dám xông vào, vật nhỏ ở phía trong từ khi được cứu về liền không nói được một tiếng, buồn bực nằm trên giường, ngay cả hắn cũng bị đuổi ra, biểu tình lạnh như băng khiến hắn lo lắng.

“Hoài nhi.” Lâm Lam Đế vẻ mặt bất đắc dĩ, “Mở cửa đi. Điềm thang muốn lạnh hết rồi.” Hắn từ khi nào ăn nói nhỏ nhẹ như vậy, có thể là từ khi Lâm Hoài thay đổi.

“Hoài nhi, hắn đã làm gì ngươi … ngươi …!” Lâm Lam Đế mới vừa nghe thấy tiếng thét, lập tức trên cánh cửa xuất hiện một lỗ hỏng thật lớn. Xem ra tiểu tử kia nổi nóng rồi.

“…” Đau đầu nhíu mày, Lâm Lam Đế thở dài:” Đúng vậy. Là ta biết bọn họ sẽ bắt ngươi, cũng là ta cố ý không cho ám vệ ra tay.”

Yên tĩnh như chết.

Lâm Hoài núp trên giường phát run, đau đớn trên người có phóng đại gấp trăm lần cũng không bằng tổn thương trong lòng. Biết rõ… Biết rõ Hà Mâu xấu xa như vậy ngươi lại cố ý… Lâm Hoài không dám nghĩ tiếp, hắn sợ chính mình thực sự là công cụ của Lâm Lam Đế, cũng sợ dung túng ân sủng hai năm qua chỉ là ảo ảnh trong mơ.

“Ách nôn…” Nghĩ đến Hà Mâu, nghĩ đến…cái ngọc thế chết tiệt, huyết sắc trên mặt biến mất, Lâm Hoài gắt gao lôi quần áo, ghé vào bên giường nôn mửa, nôn đến trời đất quay cuồng, tựa như linh hồn không phải là của mình.

Lâm Lam Đế nghe thấy tiếng nôn mửa thì cả kinh, nhấc chân đá cửa.

“Hoài nhi ngươi….” Đối diện là thân hình nhỏ bé hoảng sợ trên giường giống như một lưỡi dao sắc bén cắm vào tim, Lâm Lam Đế trong lòng cười khổ, không nên đánh giá cao năng lực thừa nhận của Lâm Hoài a…..Có lẽ thật sự không nên dùng Hoài nhi để bắt bọn chúng.

“Cút….Ngươi cút đi….” Cuồng loạn rống, Lâm Hoài tựa như con thú nhỏ bị tổn thương, ai cũng không tin, ai tới gần liền cắn.

“…Là ta không đúng…” Lâm Lam Đế đem điềm thang để một bên, tiến đến muốn ôm Lâm Hoài nhưng lại bị hắn né tránh.

“Toàn bộ đều là… ngươi cố ý? Đem ta đến đây sủng ái, để không ai biết được?” Lâm Hoài đã căng thẳng đến cực độ, nếu Lâm Lam Đế trả lời đúng, hắn sẽ sụp đổ mất—— toàn bộ ôn nhu, toàn bộ sủng ái đều là giả dối, mà hắn chỉ là một con rối gỗ torng tay người khác, tùy người chơi đùa, hắn không thể chịu được khi phải trả giá bằng cả trái tim, để đáp lại chỉ là….Chỉ là như vậy thôi.

“Ta yêu ngươi…” Lâm Lam Đế hỏi một đằng trả lời một nẻo.

…Không…Hắn không nghe. Lâm Hoài không muốn nghe bất cứ điều gì, cho dù Lâm Lam Đế đang nói điều mà hắn trước kia rất muốn nghe, “Cút…!!!” Cái gì có thể cầm trong tay hắn đều ném về phía Lâm Lam Đế.

“…Ít nhất cũng để thái y xem bệnh, ngươi đừng tự làm khó bản thân…”

“Ta làm khó chính mình liên quan gì đến ngươi?!!” Vô cùng bực tức, trong mắt lệ đã tràn mi, ngọc chẩm bị đập vỡ vụn.

* Ngọc chẩm: gối ngọc

Lâm Lam Đế bây giờ vô cùng hối hận, phản ứng của Lâm Hoài hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn, sắc mặt Lâm Hoài một mảnh tro tàn, lại cố chấp không chịu cho thái y chạy chữa.

” Lâm Hoài, ngươi phải để thái y xem bệnh.”

“Đi ra ngoài!!! Đi ra ngoài!!!!!!!!!” Bịt lấy lỗ tai, Lâm Hoài ngay cả lục phủ ngũ tạng đều vặn lên đau đớn. Tự tay … Nhất định phải tự tay đoạn tuyệt tình cảm của mình với hắn … Nhất định!

————–

Hoàng từ được sủng ái nhất lâm quốc sau khi cứu về lại lần nữa biến mất, không có bất kì tung tích, Lâm Lam Đế tức giận, tru di cửu tộc Hà gia; Hà Nguy, Hà Mâu bị chém đầu treo ở Hoàng Thành nửa tháng!

Cùng năm, Lâm Lam Đế dùng khí thế như sấm hướng Úy quốc khiêu chiến, khí thế bừng bừng, Úy quốc đang nội chiến đảo chính long trời lỡ đất hoàn toàn không địch lại, gần hai năm, quân đội Lâm quốc như chẻ tre công phá thủ đô Úy quốc, từ đó, Lâm quốc trở thành quốc gia cường đại nhất, đúng lúc này, Lâm Lam Đế lại ngừng gây chiến.

Ba năm sau, Lâm Lam Đế thoái vị, năm ấy hai mươi lăm tuổi. Lâm Khiêm đăng cơ.

Lâm Khiêm sau khi đăng cơ một ngày, thái thượng hoàng Lâm Lam Đế mất tích.

Từ đó, Lâm Lam Đế trở thành lịch sử, cũng trở thành để tài để nhân dân bàn tán. Chính là ngẫu nhiên…. Sẽ nhắc tới tiểu thập nhất hoàng tử. Mỗi khi nhắc tới, mọi người luôn phải sụt sịt.

Lâm Khiêm mở rộng thiên hạ, cũng công khai khẳng định người đưa ra chế độ tam tỉnh lục bộ là thập nhất hoàng tử.

Việc Lâm Hoài mất tích năm năm, lần thứ hai trở thành tiêu điểm. Tất cả mọi người đều cảm thán một hoàng tử tài năng, nhiều ngươi thiện lương không tin Lâm Hoài đã chết, cho nên truyền tai nhau…. Lâm Hoài chính là thần trên trời phái xuống giúp đỡ Lâm quốc.

[Sẽ không dễ dàng làm Lâm Hoài tha thứ cho phụ hoàng đâu. Phụ hoàng kì thật luôn luôn cho ám vệ đi theo hắn, phụ hoàng thoái vị là để đi tìm Tiểu Lâm Hoài đã bỏ đi….Ai. Ha ha, buổi chiều có thể nhìn thấy Tiểu Lâm Hoài thôi mà…..không cần phải gấp…]

Bình luận

Truyện đang đọc