NHẤT THƯỞNG THAM HOAN

Xuyên qua đại môn Thủy Các đang mở rộng, có thể thấy được sắc đỏ từ thảm nhung Tường Vân ẩn hiện được bày biện quanh Thủy Các, có đôi chân tiểu nhân nhi nho nhỏ nhẹ đong đưa đong đưa, mái tóc trắng óng ánh mềm mại, xen lẫn trong gió là mùi thơm của cỏ cây dưới nước đang tỏa hương, cùng từng đợt thất thải lưu quang được vẽ ra thoắc ẩn thoắc hiện trong ánh dương quang.

Lâm Lam Đế từ xa nhìn thấy khe khẽ thở dài. Gần đây ký ức của Lâm Hoài đã ổn định nhiều, thế nhưng lại dừng lại ở ký ức 5 năm về trước… Không chịu tiếp nhận hắn. Làm hắn phiền muộn nhất chính là Lâm Hoài mới vừa hôn hắn xong xoay đầu liền không chịu nữa… không chút do dự vô tình đẩy hắn ra. Hại hắn dục vọng tăng vọt… tăng không ngừng……

Gần đây không khí trong triều cũng trở nên kỳ lạ vô cùng, các vị đại thần chỉ biết hắn không vui thế nhưng không ai biết nguyên nhân lại không ai dám ra mặt gây chuyện với hắn, nói lòng vòng cũng không dám nói vấn đề chính. Cũng may Lâm Quốc mưa thuận gió hòa, quốc khố dồi dào, không có việc gì lớn.

Lâm Hoài bị ánh mắt hừng hực của hắn nhìn đến khó chịu. Hắn có chút không hiểu tại sao Thanh Phong cứ như muốn nói lại thôi, hắn không nên có bộ dạng này, hình như….. là do hắn sai, không phải lỗi Lâm Lam Đế?!

Không thể nào!! Hắn khi đó lừa bán ta làm sao lại không liên quan tới hắn chứ?!

Quay đầu trừng Lâm Lam Đế một cái, dùng khẩu hình nói: “Đừng để ta nhìn thấy mặt ngươi! Vĩnh viễn đừng xuất hiện!”

“Hoài nhi…” Lâm Lam Đế bất đắc dĩ, mỗi lần đối mặt với Lâm Hoài vô tình, hắn cũng nghĩ tới việc bỏ cuộc…. Thế nhưng…. Không có cách từ bỏ, tìm cả đời, chỉ có một người này. Đời này đã định hắn không muốn thay đổi nữa.

“Ta hận ngươi.” Nhẹ tựa mây gió, chỉ trong tích tắc gương mặt Lâm Hoài lại không hề có một cảm xúc gì.

Tổn thương sẽ khiến con người trưởng thành hơn, nhưng thương tổn lớn thế nào mới có thể khiến người ta trở nên tương phản như vậy?

“Hoài nhi… Xin lỗi…. Ta sai rồi.”

Cuối cùng…. Hắn có giang sơn, nhưng lại mất đi tình yêu, đây không phải là điều hắn muốn, bây giờ dù phải vứt bỏ tôn nghiêm hắn cũng phải đem Lâm Hoài về!

Lâm Hoài không hề bị lay động, tiếp tục đi,  hướng đi là chính điện Nhàn Thục Cung.

Lâm Lam Đế hoảng sợ, nếu bây giờ không tìm ra cách….. Hắn có cảm giác có thể sẽ mất đi người này mãi mãi!

Bước nhanh về trước, ôm chầm lấy Lâm Hoài:” Đừng đi, đừng đi…..” sự yếu đuối của bậc đế vương hoàn toàn bại lộ.

“…Buông ta ra.” không hề giãy dụa, ngữ khí Lâm Hoài lạnh băng lại ẩn chút tử khí, cảm giác như vậy càng làm Lâm Lam Đế thêm hoảng sợ.

“Không buông! Chỉ cần buông ra, ngươi sẽ lại rời đi!”

“Nếu có thể tự tay đem ta tặng người khác, bây giờ còn giả mù sa mưa để làm gì?! Đùa giỡn ta vui lắm sao? Hay là ngươi còn chưa chơi đủ?”

“Không có, không có…” Không thể nào giải thích, Lâm Lam Đế chỉ có thể liên tục nói xin lỗi.

“…. buông ta ra.”

“Không buông”

“Buông ra”

“Không buông! Ngươi yêu ta đúng không??”

“… Đã từng …”  Nét mặt xuất hiện một chút đấu tranh, Lâm Hoài dường như không muốn thừa nhận.

“Ta không muốn buông tay. Ta muốn ôm ngươi cả đời!”

Lời thề son sắt, Lâm Lam Đế là đang hẹn ước.

“…Cả đời…? Quá khó tin rồi…”

“Cả đời. Ta sẽ không phạm sai lầm nữa… Hoài Nhi. Ngươi nhớ kỹ!”

Thân thể Lâm Hoài run rẩy, như thể Lâm Lam Đế là người xa lạ, lạ lẫm đến mức khiến người ta sợ hãi.

“Buông ta ra…” Hắn khẽ nói, lời vừa thốt lại như đã bị gió thổi tan đi. Lâm Hoài thực sự mệt mỏi, đối mặt với Lâm Lam Đế … Hắn quá mệt mỏi. Hắn đã không dám tin tưởng Lâm Lam Đế nữa rồi. Dường như mỗi một câu nói của Lâm Lam Đế  phía sau đều có bẫy rập chờ hắn, chờ hắn tự mình nhảy xuống, không rõ sống chết.

“Hoài nhi… lần này, ta không muốn buông ngươi ra nữa. Ai cũng không thể bắt ta buông ngươi ra.” Khí thế bễ nghễ thiên hạ như thế lại bị hắn nói đến đáng thương.

Bình luận

Truyện đang đọc