NHIẾP CHÍNH VƯƠNG HÍT MÈO MỖI NGÀY



Trong đại sảnh không khí nặng nề đến nỗi phảng phất có thể đem người ta đè bẹp.

Tôn Kế Thành liếc qua đã thấy ánh mắt thâm sâu của Đàm Thời Quan, nhắm mắt nói: "Nhiếp chính vương, hạ quan đến đây quả thực là vì chuyện của sứ thần nước Ô Phượng."
Thẩm Huy kinh ngạc, sứ thần nước Ô Phượng này sao lại còn dính liếu tới Tôn Kế Thành nữa vậy?
Tiêu Cư Mạo cũng cảm thấy không hiểu rõ, sứ thần nước Ô Phượng đúng là có khả năng sẽ làm ra chuyện này, một là mở võ đài, bây giờ lại mò tới tận phủ doãn Kinh Triệu của Tôn Kế Thành, bọn người đó rốt cuộc muốn làm gì đây?
Động tác vuốt lông mèo trên tay Đàm Thời Quan dừng lại.

"Đã xảy ra chuyện gì?"
Tôn Kế Thành cảm thấy nội tình bên trong chuyện này nhất định là do đám sứ thần kia giở trò, nhưng mà vẫn phải nói: "Nhiếp chính vương, giờ tỵ hôm này, Thất hoàng tử nước Ô Phượng ở Tây Hà Lâu bị đánh, sau đó hắn đến phủ Kinh Triệu* của chúng ta cáo trạng kẻ đánh người kia."
*Không biết tác giả có nhầm gì chỗ này không nữa, có hồi để Triệu Kinh, có khi lại thành Kinh Triệu.

Cho nên tui mạn phép sửa thành Kinh Triệu hết nhe.

"Theo luật phán xử là được." Đàm Thời Quan thấy vẻ mặt khó xử của Tôn Kế Thành, liền hỏi: "Có gì khó xử sao?"
Thẩm Huy ở một bên nghe đã cảm thấy bực mình.

Lần này Ô Phượng để cho Thất hoàng tử cùng Tang Nhu công chúa tới đây nghị hòa, giờ Thìn hắn cùng một đám quan viên chạy ra đón dám người kia vào trong kinh thành, làm sao mới giờ Tỵ đã gây ra chuyện rồi? Còn nháo đến tận phủ doãn Kinh Triệu.

Tôn Kế Thành thở dài, "Tên phạm tội đánh người kia thực ra cũng có nguyên do cả.

Thất hoàng tử vừa đến kinh thành đã lập tức ở trên đường rêu rao làm ra mấy chuyện không tốt, khiến cho người nọ không cam lòng chấp nhận.

Người kia nhìn qua cũng không biết vị Thất hoàng tử này bối phận lớn như vậy, còn là sức thần, cho nên đã ra tay đánh bị thương mặt Thất hoàng tử.


Thất hoàng tử sau đó nổi trận lôi đình lôi người nọ đến tận phủ doãn Kinh Triệu, thể chết không buông tha cho kẻ này, bảo rằng nhất định phải trị tội thật nặng thì Thất hoàng tử mới chấp nhận bỏ qua chuyện này.

Mà nhìn vẻ mặt của Thất hoàng tử, có vẻ như còn muốn xếp vào trọng tội..."
Trong lòng của hắn cũng khổ lắm, vụ án này về tình về lí mà nói, rõ ràng là Thất hoàng tử kia sai trước, ban ngày ban mặt mà ở trên đường hống hách khiêu khích người khác như vậy, bị đánh cũng là lẽ thường tình thôi mà.

Lại nói đánh người như thế kia cũng không đúng, nhưng về tình có thể hiểu được, bây giờ nếu hắn phán tội thật nặng cho kẻ này, không khỏi khiến cho bách tính trong lòng căm phẫn.

Nhưng nếu bây giờ hắn xét xử nhẹ cho kẻ nọ, lại ảnh hưởng tới vấn đề nghị hòa của cả hai nước.

Cho nên hắn không thể không chạy đến đây xin chỉ thị của Nhiếp chính vương.

Đương nhiên những lời này hắn không nói ra miệng, bất quá những người đang ngồi đây trong lòng đều hiểu rõ.

Mà Tiêu Cư Mạo chỉ trong vòng một ngày, vừa nhìn thấy vừa nghe được hai chuyện đều liên quan tới sức thần nước Ô Phượng.

Ấn tượng thuở ban đầu chưa kịp gặp mặt đã tuột dốc không phanh, thái độ này mà dám gõ chiêng gõ trống đi đến đây nghị hòa ấy hả? Cũng không biết mấy tên này lấy mặt mũi từ bãi rác nào đến đây quấy phá không kiêng nể như vậy.

Này phải chăng là do lúc đánh trận trên chiến trường còn chưa đủ mạnh tay nhỉ?
Đàm Thời Quan lặng im một lát, phương hỏi: "Là kẻ nào ở Hà Tây Lâu?"
"Là một hỏa kế, tên là Tiền Lai*." Tôn Kế Thành nói, nghĩ lại cho dù kẻ này thân phận thấp hèn đi nữa, cũng là dân chúng của Tiêu quốc, trong lòng hắn hiển nhiên có chút muốn che chở.

*Dạ anh này tên là Tiền Tới ạ.

Tiền trong tiền bạc á =)))

"Hắn vì chuyện gì lại đánh Thất hoàng tử? Huống hồ, bên người Thất hoàng tử không có hộ vệ?" Đàm Thời Quan vừa nghe đến cái tên này sắc mặt cũng không hề dao động, nhưng Tiêu Cư Mạo lại phát giác có cái gì không đúng.

Giọng nói của Đàm Thời Quan trong phút chốc xảy ra thay đổi rất nhỏ.

Tôn Kế Thành không phát hiện ra điều này, cung kính trả lời: "Thất hoàng tử nói hắn bởi vì thái độ không có ý tốt của Tiền Lai nên tức giận nói vài câu.

Tiền Lai nghe vậy liền làm rùm beng lên, cuối cùng nhất thời xúc động nên lao vào đánh Thất hoàng tử.

Tiền Lai lại nói khác, hắn nói Thất hoàng tử vừa đến đã ở trước cửa hống hách kiêu ngạo, hắn nhất thời giận dữ nói vài câu, sau đó Thất hoàng tử khó chịu trong người nên càng làm lớn chuyện hơn, hắn không nhịn được nữa nên mới động tay động chân.

Còn bọn hộ vệ, lúc ấy Thất hoàng tử đã đi vào đến tận cửa nhã gian, hộ vệ đều đứng trước cửa lâu không có đi sâu vào trong, Tiền Lai đang mang thức ăn lên nhã gian, mãi cho đến khi đánh người thì hộ vệ mới phát hiện ra."
Nếu là nhã gian, vậy sẽ không có nhân chứng.

"Thất hoàng tử là đi một mình hay còn với ai khác?" Đàm Thời Quan hỏi.

"Tang Nhu công chúa cũng có ở đó, hạ quan vốn định hỏi Tang Nhu công chúa, nhưng Tang Nhu công chúa bị dọa sợ, bây giờ ở chỗ tiếp đãi sứ thần để nghỉ ngơi."
Nói đi nói lại một nhân chứng cũng không có, mà cho dù Tang Nhu kia có làm chứng đi nữa, cũng chưa chắc đã những gì nàng nói đều là thật.

Hiện tại hai người ai cũng có lời khác khác nhau, nhưng mà đến cùng thì kẻ đánh người vẫn là Tiền Lai.

Động thủ trước vậy đã là làm sai rồi, trừng phạt đương nhiên có, nhưng cần phán xét như thế nào và trừng phạt như thế nào, một mình Tôn Kế Thành đúng là không thể tự mình quyết định rành mạch được.

"Thất hoàng tử nói sao?"

Mấu chốt ở đây là Thất hoàng tử đã làm gì, lại có thể chọc giận được một hỏa kế tầm thường nho nhỏ?
Tôn Ké Thành cũng chính vì chuyện này mà đang phát sầu đây, nghe hỏi liền đáp: "Nhiếp chính vương, vấn đề ngài hỏi cũng chính là chuyện hạ quan muốn tra cho rõ đây, nhưng Thất hoàng tử lại nói hắn chỉ oán trách thái độ không có ý tốt của Tiền Lai.

Hạ quan hỏi tới Tiền Lai, Tiền Lai lại trầm mặc không chịu nói, hỏi thế nào cũng không nói a."
Tiêu Cư Mạo rõ ràng cảm giác được, khí tức trên người Đàm Thời Quan càng thêm lạnh lẽo, hẳn là số tiền này..

à không Tiền Lai này cùng với hắn có quan hệ gì nha?
"Bản vương đã biết, trước tiên cứ giam giữ Tiền Lai lại, đợi hỏi cho rõ nguyên do sự việc, rồi mới quyết định."
Tôn Kế Thành nghe vậy đương nhiên không có ý kiến gì, ngược lại thở dài một hơi, có câu này này của Nhiếp chính vương, mọi chuyện liền dễ dàng, dù sao mặc kệ sau này có phát sinh chuyện gì, vẫn luôn có Nhiếp chính vương tiên phong đứng chắn ở mũi nhọn ở phía trước.

"Đa tạ Nhiếp chính vương chỉ điểm, hạ quan cáo từ trước." Hắn nói xong cũng không ở lại lâu, trực tiếp rời khỏi đại sảnh.

Sau khi Tôn Kế Thành đi, Thẩm Huy mới bắt đầu báo lên cho Đàm Thời Quan biết việc đón tiếp sứ thần, mặc dù Nhiếp chính vương đã biết, nhưng mà nói thì vẫn phải nói.

Nói xong thì đã hoàn thành nhiệm vụ, hắn liền tiếp tục hỏi: "Hạ quan còn có vấn đề muốn xin chỉ thị của Nhiếp chính vương."
Đàm Thời Quan nhìn về phía hắn, vuốt cằm nói: "Mời nói."
Thẩm Huy thoáng xoắn xuýt một chút, đáp: "Bây giờ Bệ hạ vẫn đang hôn mê, chuyện tiếp đãi sứ thần này phải bố trí như thế nào? Nên ở nơi nào bày tiệc đón?"
Trong hoàng cung đúng là có một nhóm người chuyên bố trí cho sức thần các nước chỗ ăn chỗ ở, nhưng mà xưa nay chuyện mở thiết yến này nọ để tiếp đãi sứ thần vẫn luôn là chuyện của Hoàng thượng làm.

Nay Hoàng thượng còn nằm trên long sàng, đương nhiên không có cách nào làm chủ.

Phương diện làm lễ bày tiệc khả năng sẽ có thay đổi rất nhiều, Thẩm Huy không dám tự ý quyết định, lại đành phải chạy đến xin chỉ thị của Đàm Thời Quan.

Tiêu Cư Mạo cũng muốn nghe xem Đàm Thời Quan sẽ nói thế nào.

"Khi trước như thế nào, bây giờ cũng như vậy mà làm.

Bệ hạ long thể không tốt, mặc dù không thể chủ sự, nhưng nếu chỉ là chuyện thiết yến Sứ thần Ô Phượng, có Thái hậu cùng bản vương là đủ." Trái phải đều có đủ, chỉ là long ỷ thì không ai ngồi mà thôi.


Nhưng mà một nước thua trận, bước vào kinh thành Tiêu quốc không chịu cụp đuôi hành sự cũng không sao, nhưng đằng này lại còn chủ động ngang ngược gây chuyện quấy phá khắp nơi, không có tư cách để Bệ hạ tự mình ra tiếp đón.

Thẩm Huy hiểu rõ, lại hỏi thêm chi tiết mấy cái, liền cáo từ rời khỏi Nhiếp chính vương phủ.

Sau khi hắn rời đi.

Đàm Thời Quan đi vào thư phòng, gọi Lưu Vệ tới, dùng bút viết xuống bốn chữ "Nói rõ sự thật", giao cho hắn, nói: "Nghĩ biện pháp đem thứ này đưa đến tay Tiền Lai."
Lưu Vệ trịnh trọng nhận lấy, nhưng không có lập tức đi, mà là muốn nói lại thôi đứng ở chỗ kia.

"Còn có việc gì?" Đàm Thời Quan lần nữa ôm lên Tiêu Cư Mạo, hỏi hắn.

Lưu Vệ sắc mặt chợt trở nên khó coi, cúi đầu nói: "Vương gia, mới tiếp nhận tin tức, thích khách chết bất đắc kỳ tử trước thú nhận, còn nói là bỏ mạng tại Nhiếp chính vương phủ, Hình bộ Thượng thư Sử đại nhân chỉ sợ sẽ nhanh chóng tới đây."
Tiêu Cư Mạo nheo lại đôi mắt mèo, đối với tin tức này thật sự là ngũ vị tạp trần.

Nếu như là trước kia, hắn có lẽ sẽ thật sự sinh nghi ngờ đối với Đàm Thời Quan, nhưng đi một chuyến tới Lâm phủ, hắn phát hiện, rất nhiều chuyện không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Khoan hãy nói tới vấn đề Đàm Thời Quan có âm mưu tạo phản, cho dù là có, vậy những người kia so ra với hắn cũng chẳng tốt hơn là bao; nhưng nếu như không có, như vậy chuyện thích khách lần này là cố tình giăng một cái bẫy nhắm vào Đàm Thời Quan, một hòn đá ném trúng hai con chim.

Đầu tiên là đả thương ám sát Hoàng thượng, thuận tiện để cho Đàm Thời Quan gánh vác trên vai cái danh khi quân phạm thượng, mà nghi danh lâu ngày này từ từ sẽ dần trở thành sự thật, chờ đến khi Đàm Thời Quan thực sự rớt xuống đài, đến lúc đó lại bày thêm cục diện Hoàng thượng qua mấy năm mấy tháng hôn mê rốt cuộc chống chịu không nổi nữa băng hà, cục diện lúc ấy chỉ có thể là kẻ nắm quyền cao nhất thắng.

Hắn không khỏi nhìn về phía Đàm Thời Quan, nam nhân nay cho tới bây giờ vẫn một bộ dạng bình tĩnh như vậy.

Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Bổn vương còn cho là đám người nọ sẽ tự biết kiềm chế mấy ngày, không nghĩ tới lại vội vàng hấp tấp như thế."
Mặt ngoài, hắn nhanh chóng vạch ra tội trạng của Ngự sử đài, khiến họ áp lực chồng chất, sau đó thuận theo bọn họ trả thích khách về đại lao Hình bộ, chẳng qua chỉ là muốn dụ rắn ra khỏi hang.

Mà những người kia, phỏng chừng là chờ không nổi nữa rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc