NHIẾP CHÍNH VƯƠNG HÍT MÈO MỖI NGÀY



Tiêu Cư Mạo toàn thân mèo đều không ổn, hắn ngây ngốc được Đàm Thời Quan ôm vào trong ngực, nhìn Đàm Thời Quan sau khi cho hắn ăn xong bây giờ mới bắt đầu chậm rãi dùng bữa.

Nếu không phải mặt mèo có lông che phủ, chỉ sợ bây giờ cả mặt đều là màu đỏ.

Nhớ đến khi nhỏ mẫu phi có nói cho hắn biết, về sau nếu là gặp cô nương mà bản thân yêu thích, nhất định phải luôn thật lòng đối đãi, không thể cô phụ cô nương nhà người ta.

Hắn vẫn luôn nhớ kỹ câu nói này, mãi đến sau mẫu phi sau khi qua đời, vẫn luôn một mực nghe theo.

Sau đó nữa, hắn mơ mơ hồ hồ trở thành Hoàng thượng, trong mắt hắn, Hoàng hậu tương lai chính là người mà hắn gắn bó lâu dài, thật lòng thật tâm đối đãi.

Cho nên nếu mà đã lập hậu rồi, hắn nhất định không nạp thêm bất kì phi tần nào khác, cũng may rằng Thái hậu lúc bấy giờ cùng với văn võ bá quan cũng không ép hắn vấn đề này, không yêu cầu Tiêu Cư Mạo phải khai chi tán diệp.

Mà Tiêu Cư Mạo cũng xoắn xít vấn đề này bấy lâu nay, hậu vẫn chưa lập được.


Ngoại trừ mẫu phi ra, hắn chưa hề cùng người khác thân cận đến như thế, xúc cảm ấm áp phảng phất còn lưu lại nơi chóp mũi, Tiêu Cư Mạo trong lúc nhất thời đầu óc cực kì hỗn loạn.

Suy nghĩ kỹ một chút, Đàm Thời Quan hôn mèo cưng của hắn thì có vấn đề gì đâu, chuyện này mèo bệ hạ có thể không thèm so đo với hắn, nhưng làm Tiêu Cư Mạo cảm thấy đáng sợ chính là, mình thế mà không cảm thấy việc bị Đàm Thời Quan hôn một cái rất là buồn nôn!
Theo lý thuyết mà nói, hắn rất chán ghét Đàm Thời Quan, một chút cũng không hề muốn cùng với Đàm Thời Quan tiếp xúc thân mật, hắn một mực thuyết phục mình, để Đàm Thời Quan đút hắn ăn là một loại trừng phạt hắn dành cho người nọ, còn để Đàm Thời Quan ôm hắn trong tay là vì để làm kiệu đi tới đi lui đỡ mỏi chân, để Đàm Thời Quan tắm rửa cho hắn chính là một loại công việc chức trách của người nọ, dù sao hết thảy cũng là vì mục đích muốn lăng nhục Đàm Thời Quan mà làm đấy.

Hắn yên tâm thoải mái hưởng thụ lấy khoảng thời gian Đàm Thời Quan chăm nuôi, có thể được một người quyền thế ngập trời như Nhiếp chính vương tự tay hầu hạ, nói ra chỉ sợ ngay cả Thái hậu đương triều cũng hâm mộ không kịp!
Thế nhưng mà, hắn hiện tại không thuyết phục được chính mình, vì sao không chán ghét lúc bị Đàm Thời Quan hôn.

Đàm Thời Quan ưu nhã mà nhanh chóng ăn cơm xong, cúi đầu nhìn xem Nguyên Bảo trong ngực hiện tại vẫn còn đang ngu người trố mặt ra, không khỏi buồn cười.

Hoàng thượng mỗi lần gặp vấn đề nan giải không giải quyết được, cũng sẽ ngẩn người như thế, quả thực đáng yêu cực kỳ.

"Ngày mai ta mang ngươi xuất phủ, có được hay không?" Hắn nhích lại gần cái lỗ tai mèo đang xù lên run run, nhẹ giọng hỏi.

Tiêu Cư Mạo chính mình đang sầu não muốn chết, nào có biết Đàm Thời Quan đột nhiên cách hắn gần như vậy, giật nảy mình, lông trên thân mình chấn động một cái, liền muốn đào thoát tránh cánh tay của hắn.

Đàm Thời Quan nhẹ nhàng nắm chặt lấy chân sau của hắn, bắt được không cho chạy, lại hỏi: "Ngươi không muốn xuất phủ?"
Hả? Xuất phủ? Chẳng lẽ hắn muốn dẫn Trẫm đi vào cung? Hắn còn đang lo mình không có cơ hội vào đó đây này!
Đám lông màu quýt trên người Tiêu Cư Mạo rũ xuống, lần nữa ngồi bẹp trên cánh tay hữu lực trong lòng Đàm Thời Quan.

"Trước tiên đi rửa chân cho ngươi." Hắn đứng dậy ôm Tiêu Cư Mạo, đi tới phòng tắm, nô bộc sớm đã chuẩn bị xong nước, Đàm Thời Quan lấy khăn vải trắng thấm ướt nước ấm trong chậu, lần lượt cầm từng cái móng nhỏ của Tiêu Cư Mạo lên lau sạch sẽ, mà không chỉ có như thế, còn dự định thay hắn làm sạch răng.

Tiêu Cư Mạo thử há miệng, Đàm Thời Quan cầm khăn lau ở trên răng hắn nhẹ nhàng lau, tiếp đến rót cho hắn một miệng lớn nước sạch, không cho hắn nuốt vào, mà trực tiếp nhổ ra ở trong chậu.

Tiêu Cư Mạo nghe lời nhổ ra, Đàm Thời Quan khen: "Nguyên Bảo thật thông minh."
Chậc, Trẫm đương nhiên thông minh rồi, này còn cần ngươi nói hả?

Tiêu Cư Mạo tùy để cho Đàm Thời Quan giúp mình vệ sinh sạch sẽ, sau khi hoàn thành xong toàn bộ, Đàm Thời Quan cẩn thận lau khô lông vô tình làm ướt trên người Tiêu Cư Mạo, nói: "Sắc trời không còn sớm, ta mang ngươi đi nghỉ ngơi."
Mèo Bệ hạ cả khuôn mặt cứng đờ, nghĩ đến giường của mình bất quá chỉ là do một mớ quần áo cũ của Đàm Thời Quan xếp thành, trong nội tâm lập tức cảm thấy không thoải mái.

Nhưng hắn hiện tại chỉ là một con mèo, bây giờ làm sao còn có thể trông cậy vào Đàm Thời Quan sẽ vì mình làm ra một cái giường chứ?
Đàm Thời Quan đi tới phòng ngủ của chính mình, đặt Nguyên Bảo toàn thân sạch sẽ tinh tươm lên trên giường, Tiêu Cư Mạo lập tức trợn tròn mắt.

Đàm Thời Quan nghiêng người vừa vặn nhìn thấy thần sắc kinh ngạc toát ra trong ánh mắt mèo nhỏ, trong lòng yên lặng khẽ cười một tiếng, ngoài miệng lại nói: "Từ nay về sau Nguyên Bảo sẽ ngủ chung với ta."
Tiêu Cư Mạo vươn chân ra, chọt chọt ga giường, đối với độ mềm mại của nệm đặc biệt hài lòng, thế là cong chân lại nằm xuống, đầu gối lên trên chân cái mềm mềm của mình chuẩn bị ngủ.

Đàm Thời Quan vươn tay cầm lên một góc chăn, nhẹ nhàng khoác lên bụng Tiêu Cư Mạo, ngay lúc Tiêu Cư Mạo lim dim sắp ngủ, lại nghe hắn nói: "Chốc nữa ta phải đi Hoàng cung một chuyến, e rằng về sẽ hơi trễ một chút."
Tiêu Cư Mạo lập tức mở ra đôi mắt mèo tròn xoe, hai cái lỗ tai xù xù tựa hồ nghe hiểu giật giật mấy cái.

"Ngươi ngoan ngoãn nằm đây ngủ đi." Đàm Thời Quan nói xong liền vươn tay vuốt ve đầu của Tiêu Cư Mạo mấy cái, sau đó xoay người ra đóng cửa phòng rời đi.

Tiêu Cư Mạo nằm trên nệm nghe tiếng chân của người nọ dần dần đi xa, bên ngoài phòng ngủ cũng không có thủ vệ trông coi, liền cảm thấy có chút đắn đo.

Nếu như Đàm Thời Quan ngày mai mang hắn tiến cung, hắn có thể thừa cơ tìm đến xem xét thân thể của chính mình hiện ra sao, nói không chừng còn có thể biến trở về lại như cũ.


Nhưng mà nếu cứ như vậy làm tới, thì điều tra mấy cái bí mật của Đàm Thời Quan sẽ rất khó khăn, chi bằng hắn đêm nay trước tiên cứ đi vào mật thất của Đàm Thời Quan xem thử.

Một lát sau, bóng đêm đã phủ xuống khắp nơi.

Tiêu Cư Mạo xem chừng lúc này Đàm Thời Quan cũng đã vào trong cung rồi, liền lặng lẽ từ trên giường nhảy xuống, sau lại tiếp tục từ cửa sổ nhảy ra bên ngoài, quan sát động tĩnh xung quanh, thân ảnh bé nhỏ nhanh chóng biết mất trong bóng đêm.

Mèo ban đêm càng có thể nhìn thấy rõ mọi vật, Tiêu Cư Mạo lanh trí lợi dung ưu thế này của loài mèo, dễ như trở bàn tay đi vào thư phòng thông qua bệ cửa sổ.

Đàm Thời Quan đại khái là đối với thủ vệ canh gác trong Vương phủ quá mức an tâm, nơi quan trọng như thế này mà không hề đóng kín cửa sổ, bất quá như thế này càng tiện cho Tiêu Cư Mạo hành động, hắn nhẹ nhàng phốc một cái nhảy lên bệ cửa sổ, sau đó đi vào bên trong thư phòng.

Hôm nay ngay trên tán cây nhìn thấy một màn kia xuất hiện trước mắt, Tiêu Cư Mạo bước từng bước ưu nhã lưu loát, bước đến bên dưới bức tranh thủy mặc trông thấy lúc sáng, ngay lập tức dừng chân ngẩng đầu, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề vô cùng trọng yếu ngay lúc này, hắn làm sao chạm vào được cơ quan sau bức họa này đây?
Chính mình còn đang tự hỏi, một con quái vật khổng lồ không biết từ đâu bổ nhào ra, mở cái miệng đỏ lòm to như cái chậu, liều mạng hướng về phía hắn kêu to: "Gâu! Gâu! Gâu!"
Tiêu Cư Mạo trực tiếp bị dọa ngây mèo tại chỗ..


Bình luận

Truyện đang đọc