Phần 2 :
Áng mây thứ 16 : Sự trở về của chủ tịch trẻ.
Trong không gian phủ đầy gam màu trắng như tuyết, ngoài sự im lặng đến đáng sợ ra thì chẳng còn gì ngoài những thanh âm khô khốc phát ra tiếng kiu “tít tít” não lòng.
Khung cửa sổ ngã màu do ánh nắng nhàn nhạt bên ngoài soi thẳng vào, tấm rèm cửa lơ đễnh bay bay giữa không trung trắng xóa hệt đang khiêu vũ chênh vênh. Gió thổi nhè nhẹ, nhè nhẹ, mang luồng không khí tinh sạch bên ngoài vào trong giang phòng kín.
Gần đó, trên chiếc giường trắng toát, một chàng trai với gương mặt anh tuấn cùng hàng mi cong vuốt đang nhắm nghiền. Từng ngón tay thon dài khẽ động đậy rồi lại bất động như chưa từng xảy ra.
Lúc sau, bàn tay yếu ớt kia lại cử động cùng lúc với đôi mày rậm nhẹ chau lại. Mi mắt từ từ hé mở để tiếp nhận luồng sáng bên ngoài một cách yếu ớt, đảo mắt quanh giang phòng phủ mảng trắng lạnh lẽo, chàng trai ấy nhíu mày rồi hướng mắt ra khung cửa sổ đang nhận vài vệt nắng lung linh.
Cuối cùng cậu cũng thoát khỏi bóng tối u mê đầy rẫy sự cô đơn kia rồi. Không biết đã bao lâu cậu không được nhìn thấy ánh nắng mặt trời rồi nữa! Cũng có thể là rất lâu, nhưng cũng có thể chưa lâu lắm.
Trở người, chàng trai kia cố nhích mình ngồi dậy một cách khó khăn. Tựa hẳn lưng vào chiếc gối phía sau, người con trai ấy nhẹ mỉm cười sau bao ngày nằm im lìm trên chiếc giường vô hồn.
Cạch!
Cánh cửa phòng bệnh đột ngột mở ra và nhanh chóng thu hút tầm nhìn của chàng trai trẻ.
Tia nhìn thoáng vui mừng lập tức bị khựng lại trong giây phút hai ánh mắt chạm nhau. Người đang đứng mặt chàng trai trẻ không phải người thường xuyên vào thăm cậu, càng không phải người cậu đã nhờ vả, lại không phải người có dung mạo giống hệt cậu. Người đó là một người hoàn toàn lạ. Không, người đó dường như cậu cũng đã gặp qua…
Nhếch môi, chàng trai đứng ở phía cửa cười bí hiểm rồi đưa tay đóng chặt cửa lại. Khóa trái.
Cất từng bước chân lạnh toát đến cạnh giường bệnh, chàng trai kia cười khinh bỉ. Dừng chân ngay trước tia nhìn đầy thắc mắc và phòng thủ kia, chàng thanh niên vừa bước vào lại nhếch môi cười nhạt. Cả hai người… cũng không khác nhau là mấy, nếu không nghe lỏm được mẩu chuyện kia thì cậu hẳn sẽ không biết được ai là ai mất.
Giữa bầu không khí im lặng, cả hai chàng trai trẻ nhìn nhau như thể họ có thù từ kiếp trước. Không ai nói với ai một lời nào cho đến khi gió ngừng thổi vào khung cửa sổ.
Cho một tay vào túi, Minh Tuấn bật cười rồi đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa đầy nắng vàng, cất giọng. Âm vực trong giọng nói chứa đầy mùi nguy hiểm khó thấy được, khiến nắng cũng chẳng dám hừng hực thiêu trụi khung cảnh mát lạnh trong phòng.
- Chào, lâu rồi không gặp, Trương Vĩnh Khoa!
----------------------------
Màn hình máy tính cứ phát sáng cùng những con chữ đang lướt nhanh qua mắt một ai đó. Một tay rê chuột lên xuống, tay còn lại thì lật đi lật lại sắp giấy trên bàn, Chính An làm việc nghiêm túc và chăm chú đến mức khiến hai người đang có mặt trong phòng làm việc cũng trố mắt ngạc nhiên. Nhưng… có khi nào nhìn thấy anh chàng kia chú tâm đến điên loạn như vậy? Ngay cả khi làm việc vì tổ chức hay công ty thì anh chàng Chính An cũng không chau mày nhiều lần đến thế. Lạ thật!
Săm soi anh chàng có thái độ kì lạ trong mấy tiếng đồng hồ gần đây hồi lâu, A Huân chậm rãi dịch chân đến phía sau Chính An sao cho không phát ra một âm thanh làm phiền nào.
Đứng thẳng người, A Huân nhíu nhẹ đôi mày lại rồi lén đưa mắt nhìn vào đóng giấy trên bàn cùng lúc với những dòng chữ trên màn hình máy vi tính…
- …
Sặc!!!
Đưa tay bụm miệng lại để không phát ra tiếng cười, chàng bác sĩ “tốt bụng” lập tức chuyển hướng sang Vĩnh Kỳ rồi lon ton chạy đến chỗ Vĩnh Kỳ đang ngồi, nói nhỏ gì đó vào tai cậu ta.
Gương mặt căng thẳng vì áp lực dần biến sắc, Vĩnh Kỳ mím môi cho không cười thành tiếng rồi cố nhỏ giọng hỏi lại A Huân :
- Thật không?
- Thật mà. Lại đây xem…
Đáp chắc nịch, A Huân kéo tay Vĩnh Kỳ bước lại phía sau Chính An rồi đứng yên ở vị trí dễ xem lén nhất. Cả hai cùng chú tâm đưa mắt xem những dòng chữ Chính An đang nghiền ngẫm rồi cùng tròn mắt nhìn nhau. Rõ là quái lạ! Anh chàng Chính An này… biết yêu rồi sao? Không thể nào. Không thể nào có chuyện lạ đời kia được. Suốt thời gian làm việc chung và thân nhau, ai mà không biết Chính An là quân sư tài ba trong việc chỉ bảo người khác chinh phục một nữa ình. Nhưng… khuyết điểm đáng nói của cậu ta lại là… không thể nào tự áp dụng những điều mình chỉ người khác cho chính mình được.
À, ra là vậy. Thì ra đây chính là lý do nãy giờ anh chàng Chính An điên đầu vì mớ chữ kia. Toàn là cách để chinh phục con gái không thôi!
- Bí quyết chinh phục bạn gái sao?
- …
Đưa tay xoa càm, Vĩnh Kỳ cười nham nhỡ rồi thì thầm vào tai Chính An một cách sỡn gai óc rồi lại xoa càm rồi cười nham nhỡ.
Giật mình, Chính An tắt ngay máy tính rồi cũng quăng luôn đóng giấy trên bàn sang một góc, mặt đỏ ửng lên thấy rõ.
- Hey, cậu đang để ý em nào thế? Nói đi rồi bọn tôi bày cách cho.
- Không có.
- Nói đi. Nói đi, có khi bọn tôi lại giúp được cậu cũng nên.
Nghĩ ngợi gì đó hồi lâu, Chính An ho nhẹ lấy tinh thần. Dù sao cũng thân nhau đến thế rồi, làm thế nào mà giấu mấy tên nhiều chuyện này cho được. Lấy hết can đảm, Chính An lí nhí kể trông khi mặt thì tỏ rõ vẻ “mắc cỡ”, đáng yêu chết được.
- Tối qua, tôi… tôi đến trường sóc con tìm tên Minh Tuấn và thăm dò tình hình… Đi được một lúc thì tôi gặp một người… tên Diễm My, cô ấy là bạn cùng lớp sóc con nên sẵn tiện tôi hỏi về tên Minh Tuấn chút đỉnh. Rồi…
- Rồi yêu người ta luôn chứ gì? À, cái này… có được gọi là tình yêu sét đánh… Mà không, phải nói là tiếng sét ái tình mới phải.
Chăn ngang câu nói của Chính An là cái giọng “chanh chua” của Vĩnh Kỳ. Vỗ vai A Huân, Vĩnh Kỳ nhoẻn miệng cười nói như chưa bao giờ được nói. Thoáng qua nét mặt ngỡ ngàng của A Huân, Chính An cứ tưởng anh chàng bác sĩ kia đang nghĩ chắc tên ngốc này điên lắm. Nhưng ai mà ngờ được chuyện diễn ra ngay sau đó.
…
- Ha ha ha, tiếng sét ái tình, là tiếng sét ái tình đó. Hay… Vĩnh Kỳ, mình nghĩ cách giúp Chính An của chúng ta đi.
- Ừ. Mà này, tôi lớn hơn nên phải gọi là anh chứ?
- Mệt, sao cũng được, mà anh lớn hơn tôi có nhiêu tuổi đâu chứ. Nghĩ cách trước đi.
- Ừm, tôi có cách này. Hay mình hẹn cô bé đó ra rồi trò chuyện, sau đó dụ dỗ… à không, rủ cô bé ấy đi chơi. Rủ luôn sóc con nhé!
- Trước tiên mình vào quán nước trước nhé?
- Không. Ăn trước. Tôi thích món gà rán ở nhà hàng gần trường sóc con, món đó ngon lắm.
- Ha, trùng hợp thật. Tôi cũng rất thích ăn ở đó. Món đó ngon tuyệt.
- Chưa kể đến…
…
#$#$^#$^#!@#@$@...
Cuối đầu thiểu não, Chính An chỉ biết giữ im lặng cho hai cái loa phát thanh có dịp trùng phùng trò chuyện. A Huân trở về thật là chuyện… không nên chút nào. Rồi đây, cả cái công ty này sẽ được làm ổn bởi hai anh chàng có tâm hồn đồng điệu kia mất.
Kể cũng hay, khi có A Huân ở đây thì dường như tiếng cười mau chóng đến hơn và mọi phiền muộn mau chóng tiêu tan hơn thấy rõ. Áp lực như đang được gở bỏ vậy.
Reng reng reng
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Chính An, đồng thời cũng giúp giảm âm li của hai cái loa phát thanh kia xuống mức thấp nhất. Cả ba cặp mắt đều hướng về phía chiếc điện thoại đang reo lên từng đợt, ngây người hồi lâu rồi quay sang nhìn nhau. Họ nhìn nhau bởi số điện thoại hiện trên màn hình là số từ bệnh viện nơi người nào đó đang hôn mê.
Xảy ra chuyện gì sao?
- Tôi nghe.
Vĩnh Kỳ vội nghe máy, cậu hồi họp cất giọng vào điện thoại như đang cố cầu mong điều gì đó kì diệu xảy ra. Mong không phải là tin xấu…
…
Gác máy, đôi mắt vương chút mệt mỏi khẽ chuyển động. Tận sâu trong đáy mắt là sự tuyệt vọng khốn cùng.
Nhìn chầm chầm A Huân và Chính An hồi lâu, Vĩnh Kỳ như kẻ mất hồn, đôi mắt mong lung kia chuyển động dập dờn rồi nhìn sang góc khuất trong phòng. Mảng đen trong đôi mắt vương tia mệt mỏi kia đã bị lấn át bởi gam màu tuyệt vọng, u ám.
Bần thần ngã người xuống chiếc ghế xoay, Vĩnh Kỳ bất động không thốt nên lời càng khiến Chính An và A Huân lo lắng hơn. Rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra rồi? Tại sao Vĩnh Kỳ lại mang nét mặt đau đớn thế kia?
Chẳng chần chừ nhiều, Chính An xông thẳng đến nơi Vĩnh Kỳ đang ngồi, kéo mạnh cánh tay đang buông lơi giữa không trung, hỏi dồn :
- Chuyện gì… đã xảy ra chuyện gì ở bệnh viện hả? Anh nói gì đi chứ, Vĩnh Kỳ? Nói gì đi. Ông bác sĩ đó đã nói gì với anh? Anh nói đi, nói mau đi.
Tâm trạng cũng bồn chồn không kém, A Huân nheo mắt tò mò rồi chậm rãi dịch chân trên nền gạch bóng loáng lạnh toát. Thở hắt, cậu từ tốn đặt câu hỏi trong khi tâm trạng thì đang căng thẳng vô cùng.
- Vĩnh Kỳ, anh nói đi. Rốt cuộc anh đã nghe những gì trong điện thoại? Đừng làm bọn tôi lo…
- Vĩnh… Vĩnh… Khoa…