NHỎ ĐÁNG GHÉT EM ĐÃ... CƯỚP TRÁI TIM ANH RỒI! PHẦN 2


Không gian tĩnh lặng bao trùm cả một khuôn viên rộng lớn. Vài nhịp điệu du dương được ngân lên giữa tiết trời xanh ngắt, tưới mát tâm hồn những người đang có mặt trong khoảng không của một quán nước trầm lắng.

Quán không nhỏ nhưng cũng không quá lớn. Cảnh vật khôg sang trọng nhưng cũng chẳng mang màu cũ kỉ. Những cánh hoa dại vụn vặt, e dè trước cái nhìn sau đắm của thực khách. Chúng toả ra một mùi hương dễ chịu, làm hài lòng những vị khách nơi đây.

Chính An ngồi trên chiếc ghế gỗ cổ điển nhưng không lỗi thời, hai tay đan xen vào nhau, đặt hờ hững trên mặt gỗ nâu sẫm. Đôi mắt sâu hoắc của cậu mãi nhìn một phía xa xăm, đắm chìm trong mớ suy nghĩ của bản thân. Không dứt ra được.

Hôm nay, Chính An đã lại mời cô nàng Diễm My. Nhưng lần này, lời mời được hỏi một cách thẳng thắn chứ không đôi co vòng vo như đêm nào đó. Điều quan trọng nhất vẫn là quyết định của Diễm My. Chẳng biết cô nàng có chịu xuất hiện không? Hay cô đã giận cậu vì chuyện hôm trước?

Tối đó, chính vì lời nói của Chính An mà Diễm My mới buộc lòng theo cậu tìm sóc con. Ngay khi cả hai vừa có mặt ở trước cổng ngôi nhà lớn thì Diễm My mới tò mò quay sang hỏi nhỏ Chính An, rằng Thiên Di hiện đang ở trong ngôi nhà kia sao? Nhận được cái gật đầu của anh chàng đáng yêu, Diễm My bất giác mỉm cười. Nhưng, nụ cười ấy đã chống tắt lịm khi câu nói khe khẽ của Chính An vang lên bên cạnh. Chất giọng trầm ấm của cậu khiến Diễm My nửa bực tức, nửa xuyến xao. Cô nheo mắt nhìn cậu một cách khó hiểu rồi tự nhủ. Có khi nào anh chàng này chỉ bịa chuyện về việc có quen biết với Thiên Di không? Việc gì lại bỏ công dẫn cô đến nơi này rồi lại kêu lên rằng đã nhớ nhầm ngày hẹn với Thiên Di? Còn bày biện lý do rủ rê cô đi ăn cùng?

Nghĩ thế, Diễm My chẳng nói chẳng rằng quay người bước đi. Bỏ lại nét mặt ngơ ngác của Chính A nhìn theo, trông thật đáng thương.

Đó có thể coi là lời từ chối của Diễm My?

3 ngày trôi qua, Chính An đã không ngừng van nài con sóc bé nhỏ mong được giúp đỡ, tìm cách giải thích cho Diễm My hiểu rõ. Cũng nhờ cái tài bóc phét kia mà Chính An nhận được ánh nhìn hung hăng sắt lạnh từ sóc con tinh nghịch. Ai bảo cậu cả gan vu oan gán hoạ cho Vĩnh Khoa yêu quí của cô nhóc làm gì cơ chứ, giờ đành hứng chịu thôi. Gieo gió ắt gập bão!

Tóm lại, Thiên Di không những không giúp Chính An mà còn trừng mắt với cậu. Đã thế, Trương Vĩnh Khoa tài ba cũng im lìm không ra mặt bênh vực bạn bè. Tức không chứ!

Quên mất, vì Chính An không biết trách nhiệm ở cái nhà kia bây giờ đã được hoán đổi nên cậu mới trách nhầm tên bạn thân đáng thương đang phải chịu trận trước con nhóc vợ ngỗ nghịch của mình. Nếu nắm bắt được tình hình thì chắc Chính An đã thút thít chia buồn cùng Vĩnh Khoa mất rồi. Đường dường là một vị chủ tịch giỏi giang, lạnh lùng ở Demon mà lại phục tùng trước cô vợ tinh nghịch lắm trò ở nhà. Tin được không? Chưa kể đến nét mặt của Chính An khi cậu nghe được chuyện Vĩnh Khoa phải tuân mệnh Thiên Di. Sẽ thế nào nhỉ?

Ngạc nhiên?

Ngơ ngác?

Không tin?

Ngẩn tò te?

Bật cười sặc sụa?

Ôi, Vĩnh Khoa chắc nổi điên mất!

Quay lại vấn đề chính. Qua nhiều đợt truy tìm thông tin cũng như nhờ vả kẻ sớm tối gần bên... Thiên Di moi móc mọi sở thích, sở ghét của Diễm My thì Chính An cũng can đảm gọi vào số máy mà cậu đã thuộc lòng, đưa ra một lời mời chính đáng. Nhưng, Chính An còn bỏ sót một điều, đó là có người còn cao tay hơn, đi trước Chính An vài ba bước trên chặng đường chinh phục Diễm My.


Thật ra chỉ là một cách báo thù đáng yêu mà thôi. Chẳng có gì nghiêm trọng cả.

Mãi miên man suy nghĩ mà Chính An không để ý rằng có một người vừa xuất hiện ngay chiếc bàn của cậu. Người đó chậm rãi kéo ghế rồi nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện Chính An.

1 giây...

2 giây...

3 giây...

Chẳng có tiếng nói nào vang lên. Điều này thật khiến người đối diện muốn biết được Chính An đang nghĩ gì trong đầu.

Chóng càm, Diễm My cười nhẹ rồi gọi khẽ :

- Anh Chính An.

- ...

Im lặng.

Nhíu mày, Diễm My đưa tay quơ quơ trước tầm mắt kẻ mất hồn rồi gọi :

- ANH CHÍNH AN.

- Hả?

Choàng tỉnh, Chính An lúng túng nhìn sang nơi có tiếng gọi rồi mới hoàn hồn khi nhận ra đó là cô gái tên Diễm My mà cậu đang mong chờ.

Điều đầu tiên hiện lên trong trí não của Chính An chính là : Diễm My đã đến khi nào?

Cái ý nghĩ ấy đã tô thêm cho nét mặt của Chính An một điểm nhấn đáng yêu ngô ngố.

Cười xoà, Diễm My ngồi ngay ngắn trên ghế rồi tinh nghịch nhìn sang Chính An, trao cho cậu câu trả lời thoả đáng khi đã nhìn thấu ý nghĩ của ai kia :

- Em vừa đến. Anh cứ như người mất hồn ý. Mà nói thật nhé, em muốn biết lúc nãy anh đang nghĩ gì mà lại tập trung như vậy lắm đấy!

- À...

Đưa tay gãi đầu khổ sở, Chính An lắp ba lắp bắp nhìn Diễm My không biết nên trả lời thế nào. Chết thật, lẽ nào giờ lại nói với Diễm My là khi nãy cậu đang nghĩ đến cô? Ngại chết đi được hà!

Che miệng, Diễm My bật cười khúc khích khi nhớ đến câu nói bâng quơ của cô bạn lém lỉnh cùng lớp Hội hoạ.

"Di sẽ nói cho My nghe một bí mật nè. Chính An ấy, anh chàng tên Dương Chính An mà hôm bữa tìm My á. Thật ra thì Chính An thích My đấy, cô nàng dịu dàng ạ! À, còn nữa, anh ta cũng rất hay xấu hổ ý, trêu anh ta nhiều vào giúp Di nhé. Hi hi..."

Khì!

Tủm tỉm che dấu nụ cười ngây ngô trong chốc lát, Diễm My vờ chỉnh chu lại đầu tóc rồi ho nhẹ, dịu dàng nhìn Chính An rồi khẽ cất giọng :

- Sao ạ? Anh... có điều gì muốn nói với em không?

- Hả?

Câu hỏi mờ mờ ám ám của Diễm My lại làm Chính An suýt vỡ tim, tâm trạng hồi họp không tả được. Trong linh cảm luôn luôn mách bảo Chính An, rằng có việc gì đó khó hiểu trong ánh mắt dịu dàng của Diễm My.

Vén lại lọn tóc trước ngực, Diễm My e dè một cách nghịch ngợm, nhìn xoáy Chính An :

- Anh thích em. Anh không định nói thế khi gặp em sao? Anh cũng không sợ người khác cướp em đi?

- ...

Trước sự im lặng của Chính An, Diễm My lén cười thầm rồi toan đứng lên, rời chỗ ngồi.

- Thôi vậy, em sẽ hẹn hò với người khác.

Chẳng thèm để mắt quan sát mét mặt Chính An ra sao, Diễm My bỏ lại câu nói gọn rồi quay người, thực hiện vài bước chân ngắn. Như để mong chờ điều gì đó xảy ra.


- Chờ đã, Diễm My!

Kèm theo tiếng gọi gấp bằng sự nhiệt thành ấm áp, Chính An chạy nhanh đến, kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn của Diễm My. Nói nhỏ :

- Sợ. Anh rất sợ em bị người khác cướp mất. - Đột nhiên, đáy mắt Chính An sáng bừng. Một ý nghĩ thông minh vừa hiện ra trong não bộ của cậu. Thầm cười, Chính An dùng giọng hài hước của mình, nhanh nhảu nói - Bên cạnh em còn có Thiên Di nhà anh, chắc chắn sóc con sẽ giúp anh chinh phục em.

Quả là anh chàng khôi hài.

Chớp mắt, Diễm My chậm rãi xoay người lại. Mặt đối mặt cùng Chính An, cô thỏ thẻ :

- Thật sao? Em không nghĩ thế. Nếu Thiên Di bé nhỏ chịu giúp anh thì anh chắc sẽ không như bây giờ. A...

Vội đưa tay che miệng sau vài từ lỡ lời, Diễm My bẽn lẽn đưa mắt thăm dò sắc thái biểu cảm trên gương mặt đang dần chuyển tông màu kia.

Chợt, như ngộ ra điều quan trọng gì đó, Chính An nhìn Diễm My nghi hoặc. Một lúc sau, cậu chậm rãi đặt câu hỏi :

- Thiên Di bày trò, đúng không?

Đúng như lời Thiên Di dự đoán từ trước, Diễm My vội giải bày lý do chính đáng cho Chính An nghe, để ngăn chặn cơn giận đag len lỏi trong từng tế bào cậu.

- Vì anh đã gạt Thiên Di là Vĩnh Khoa lăng nhăng bên ngoài, nên Thiên Di muốn em giúp báo thù anh.

À, ra là vậy.

Đồ sóc nhỏ lóc chóc thù dai dẳng. Hứ!

- Anh không giận chứ?

Lay lay cánh tay Chính An, Diễm My ngơ ngác hỏi nhỏ.

Nhìn thấy nét mặt đáng yêu kia thì làm sao Chính An giận cho đành cơ chứ.

Nở một cười tươi như hoa, Chính An vội cất lời, mắt dán chặt vào người con gái trước mặt :

- Anh không giận.

- Vậy... Có điều gì muốn nói không anh?

- Ưm. Thật ra... Thật ra...

- Sao ạ?

- Làm người yêu anh, nhé!

Phải, Chính An đã trút hết can đảm của mình để nói thật rành mạch từng chữ một. Mong cho Diễm My hiểu được tấm chân tình thành tâm của anh chàng đáng yêu Dương Chính An.

-----------------------------------------------

Ầm ầm.

Xoảng.

Rầm rầm.

Xì xèo…

Cộp.

Keng keng keng…

Rồi, xong.

Hoang tàn.

U ám.

Đứng tần ngần trơ mặt ra nhìn đóng bừa bộn do chính bàn tay đầy phép nhiệm màu của mình gây ra, Vĩnh Khoa đau khổ đảo mắt quanh căn bếp xinh xắn mà cậu từng cấm cô vợ nhỏ chạm vào. Ấy vậy mà bây giờ, ngay tại chính thời khắc đáng giá ngàn lượng vàng này, thì, Vĩnh Khoa lại là kẻ tạo nên thành quả tuyệt dịu kia.


Họa chăng, vợ chồng nhà này điều có tài năng phá hoại nhà bếp bẩm sinh? Rồi nhóc con Thiên Vũ sẽ không như hai người nào kia đấy chứ?

Ôi… cực phẩm nhân gian là đây!

Ở phòng khách, Thiên Di đã lóng tai mà nghe rõ ràng những âm thanh tạp nham vừa vang lên trong cái nhà bếp đáng thương. Cười trộm, cô bẽn lẽn nhấc từng gót chân xuống bãi chiến trường do người chồng yêu quí dựng nên.

“Trời ạ, Người hãy nói là con đang nằm mơ đi. Không phải như thế chứ?”

Đưa tay che miệng, cặp mặt to tròn ngạc nhiên không chớp. Rất lâu sau, dường như cả ngàn thiên niên kỉ trôi qua thì Thiên Di mới nhỏ giọng hỏi khẽ Vĩnh Khoa, ánh nhìn ngơ ngác con tê giác nghiêng nghiêng mang hàm ý châm chọc :

- Chồng yêu, anh… anh…

Nghe giọng nói trong veo vang lên phía sau, Vĩnh Khoa quăng luôn cái chảo đang cầm trên tay sang một bên rồi ngượng ngùng bào chữa :

- À, em đói chưa? Hay mình ăn món cũ nhé?

Món cũ, tất nhiên là mì gói. Ngoài nó ra, còn có món “ngon” nào khác ư?

Đến lúc này, Thiên Di đã không còn kìm chế được nữa. Cô nhóc nhoẻn miệng, sau đó bật cười hả hê :

- Ha ha ha, Trương Vĩnh Khoa cũng tài đáo để chứ chẳng đùa. Anh xem, hôm nay chúng ta có màn hay để xem rồi. Hi hi hi.

- Em…

Trợn mắt, Vĩnh Khoa gằng giọng hâm he. Ban cho cô vợ nhỏ cái nhìn sắc nhọn, cậu hung hăng nghiến răng. Hứ! Tại cô nhóc siêu phá phách này bắt cậu xuống bếp chứ cậu nào muốn vào đây? Giờ lại thành ra làm trò cười cho con nhóc ma lanh này?

- Ôi, xem kìa, anh còn phá hoại tài sản hơn em cơ đấy. Hư hỏng thật.

Thiên Di vẫn vô tư buông lời châm chọc mà không hề mảy may để ý đến nét mặt đang dần chuyển đổi màu sắc của Vĩnh Khoa. Nguy hiểm… đang đến gần rồi kìa. Còn không mau chạy thoát thân đi.

Đá đóng phế thải sang một góc để dọn đường, Vĩnh Khoa nhếch môi cười lạnh rồi nham hiểm nhìn Thiên Di, ma mãnh cất giọng :

- Vợ lắm trò, hôm nay… Em chết chắc rồi.

- Á…

Ngửi được mùi thuốc nổ cực đại ,Thiên Di vội thụt lùi lại vài bước lấy thế rồi hét toáng lên, co giò bỏ chạy.

- Đứng lại ngay. Đồ siêu quậy.

- A, bớ người ta, giết người, giết người.

- Em có im lặng không hả?

- Không im. Làm sao nào?

- Giỏi. Để xem anh làm gì em.

Rầm.

Rầm.

Rõ rồi, ngôi nhà kia… đang bị bạo loạn. Sức tàn phá của con người đối với đồ vật vô tri vô giác thật bá đạo. Đáng thương nhất, vẫn là đồ vật…


Bình luận

Truyện đang đọc