NHÓC CÀ LĂM


Trình Hâm đặt cái nồi đang cầm lên bàn rồi khom lưng nhặt cái xẻng, hỏi: "Bố về rồi ạ?" Sau đó xoay lại nháy mắt với Trần Hân, an ủi cậu.
Mặt Trần Hân cứng nhắc, hé ra tiếng kêu nhỏ: "Chào, chào chú ạ."
Kỳ thực cậu với Trình Hâm cũng không có cử chỉ thân mật gì, chẳng qua hai đứa vừa thổ lộ xong lại gặp bố hắn nên Trần Hân sợ bị "lộ" chết đi được.
Trình Ức Viễn cho là cậu giật mình, cũng không nghĩ nhiều, gật đầu một cái: "Tiểu Trần khỏe lại rồi à?"
"Vâng ạ." - Trình Hâm trả lời hộ - "Bố, ăn khuya không, con làm đấy!"
Trình Ức Viễn ngoài ý muốn nhìn thằng con: "Thật không?"
Trình Hâm cười khà khà: "Thì Trần Hân nấu canh, con..

luộc mì."
Trình Ức Viễn tiếp khách cả buổi tối nay, uống một bụng rượu mà chả ăn được gì nhiều.

Ông nghĩ ở cái tuổi này thì ban đêm ăn ít cũng tốt, tuy nhiên, nể mặt thằng quý tử lần đầu xuống bếp, Trình Ức Viễn cũng ậm ừ: "Thế cho bố bát mì, in ít thôi nhá." Nói xong xoay người đi thay quần áo.
"Vâng ạ, quý khách chờ một phút sẽ có ngay!" - Trình Hâm hăng hái nói vọng theo, sau đó quay lại nhìn Trần Hân đang ngây ngẩn: "Này..

luộc mì làm thế nào?"
Trần Hân tỉnh lại: "Hả? Ừ thì, đổ nước, bật bếp, chờ nước sôi, rồi cho, mì vào."
Trình Ức Viễn nghe được hai đứa nói chuyện, bật cười.

Biết ngay mà! Cái thằng nhãi này có đời nào đụng đến bếp với núc đâu!
Nhác thấy Trình Ức Viễn đi đã khuất, Trần Hân lí nhí với Trình Hâm: "Tôi, tôi lên phòng đây."
Trình Hâm quay ra đảo mắt quanh phòng khách một vòng, không thấy bố đâu, trở vào nhỏ giọng hỏi: "Cậu sợ bố tôi à?"
Vẻ mặt Trần Hân rất khó xử.

Không sợ làm sao được? Cậu không giỏi nói dối, chỉ sợ bị nghi ngờ, rồi biết làm thế nào? Yêu sớm đã là việc cấm kỵ rồi, chuyện hai đứa mà lộ ra, nhà trường không đánh cho tả tơi mới là lạ.
Trình Hâm nằn nì: "Nhưng tôi không biết cách luộc mì.

Cậu phải ở đây cơ." Quả thật, Trình Hâm lớn tồng ngồng vẫn chỉ biết dùng lò vi ba hâm nóng thức ăn sẵn với uống nước từ trong máy lọc nấu tự động, còn đun nước trên bếp, lại còn chần mì nữa, khó như vậy, làm sao hắn kham nổi?
Trần Hân rất bất đắc dĩ: "Đơn giản, thôi, đun sôi nước, thả, thả mì vào."
Trình Hâm chớp chớp đôi mắt rất ngây thơ: "Thả nhiều hay ít? Đun bao lâu?"
Trần Hân không còn cách nào khác đành phải ở lại dưới bếp tự ra tay: Đun sôi nước, lấy một lượng mì vừa đủ thả vào, nấu một lúc rồi thử, đến khi sợi mì chín tới, không còn cứng mà cũng chưa bị nhũn, gật gù ra hiệu chín rồi.

Còn Trình Hâm đứng nhìn, lúc bấy giờ mới nhón lấy đũa gắp mì ra bát.

Vừa lúc Trình Ức Viễn đi vào, Trình Hâm đon đả mời bố: "Vừa đúng lúc! Bố đến nếm thử tài nghệ của con đi!"
Trình Ức Viễn nhìn thằng con, rồi nhìn sang Trần Hân đang cúi đầu đứng cạnh, bật cười nói: "Thật hiếm có, đời này còn ăn được mì con trai tôi nấu cho cơ đấy! Để xem nào."
Trần Hân hơi bồn chồn, sợ nước dùng nấu không hợp khẩu vị Trình Ức Viễn.

Nhưng ông ăn một miếng thì khen ngon, mì vừa chín tới, nước dùng cũng rất vừa miệng.

Trình Hâm cười toe quay sang nháy mắt liên tục với Trần Hân như phải bụi.

Nhưng Trần Hân vẫn cúi mặt, không để ý gì đến hắn.

Trình Ức Viễn lần đầu hưởng thụ con trai hiếu kính, cao hứng ăn sạch bát mì, hài lòng lau miệng về phòng, định bụng sáng mai bảo thư ký chuyển cho Trình Hâm 50 nghìn tiền tiêu vặt.

Trần Hân chắc chắn sẽ không nghĩ đến việc trên đời có bát mì nào đắt đến thế.
Chờ Trình Ức Viễn đi hẳn, Trình Hâm mới đến cạnh Trần Hân, nói nhỏ: "Bố tôi đi rồi.

Sao cậu căng thẳng thế?"
Trần Hân cười méo xệch: "Sợ, sợ chú biết."
Trình Hâm không đáp mà nói bằng giọng thật thản nhiên: "No say rồi, lên phòng thôi! Tôi chưa muốn ngủ, bọn mình lên mạng chơi đi, gọi bọn Tuấn Thưởng nữa!"
Hai người lên lầu, vào phòng Trần Hân.

Trình Hâm cầm điện thoại lên, đóng cửa phòng lại, mới nhỏ giọng nói: "Bố tôi không phát hiện đâu.

Cậu đừng như thế, càng lúng túng càng khả nghi hơn.

Phải thật tự nhiên vào, lúc trước thế nào thì giờ cũng phải tỏ ra như thế, không việc gì phải sợ." - Thật không hổ danh thiếu gia mặt dày ăn chơi đã trui rèn bản lĩnh đối phó qua bao năm tháng.
Nhưng Trần Hân thì lại khác.

Tâm tư cậu rất chất phác, thật thà, từ nhỏ đến lớn sống không quen che đậy, nghĩ gì cũng hiện cả lên mặt rồi.
Trần Hân lắc đầu: "Tôi, tôi không, làm được đâu."
Trình Hâm cười, lao sang bẹo hai má cậu: "Không được cũng phải được! Chứ cậu muốn mọi người đều biết cả à?"
Trình Hâm thì không sợ trời không sợ đất, thế nhưng Trần Hân lại sợ sệt đủ điều.

Bởi thế hắn mới "tạm tha" một thời gian, mãi đến giờ mới thổ lộ.

Thế nhưng dù sao, lời tỏ tình này cũng đã sớm hơn dự định của Trình Hâm, hắn hoàn toàn không muốn việc công khai tình cảm của cả hai lại đi trước kế hoạch nữa, có sớm lắm cũng phải sau khi hắn có đủ năng lực độc lập, đồng thời bảo hộ Trần Hân.

Trình Hâm hiểu cậu cần môi trường yên bình để học tập, tình cảm của cả hai cũng cần hoàn cảnh nuôi dưỡng cho đến lúc khỏe mạnh trưởng thành, đơm hoa kết quả.
Trần Hân biết Trình Hâm nói có lý, cậu gật gật đầu: "Tôi sẽ, cố gắng."
Trình Hâm ôm eo Trần Hân, đặt đầu cậu lên vai mình, thủ thỉ: "Áp lực trong lòng cũng sẽ không nhỏ.

Chúng ta nay tuy đã có nhau, thế nhưng ở trường cũng không thể tùy tiện quá.

Cậu thấy bọn Tưởng Tư Tiệp rồi đấy thôi, tôi không muốn lớn chuyện ồn ào như thế.

Bây giờ chưa phải lúc."
Trần Hân dựa vào vai Trình Hâm, nghe hắn tâm sự, cảm thấy một sự tín nhiệm chưa từng có.

Cậu cũng nghĩ giống hắn, không muốn bị mọi người gièm pha như Tưởng Tư Tiệp.
Thấy Trần Hân dựa dẫm, Trình Hâm rất hài lòng, càng ôm chặt người ta, chạm vào vành tai, chạm vào mái tóc.

Hắn đã tơ tưởng cảnh này không biết bao nhiêu lần.
Di động trên bàn rung lên, phát âm thanh tin nhắn.


Trình Hâm phớt lờ, kết quả âm báo càng dồn dập hơn, rồi cuộc gọi đến réo liên hồi.

Trần Hân nhắc hắn: "Có điện thoại kìa!"
Trình Hâm miễn cưỡng buông cậu ra, cầm di động lên nhìn: "Gấu hai gọi, giục bọn mình login.

Thôi, đừng suy nghĩ nhiều, lên game cái đã, bọn nó đến đủ cả rồi!"
Vì thế hai đứa bò lên giường, đắp chăn, mỗi đứa một chiếc di động, bắt đầu chơi game.

Từ Tuấn Thưởng và hai anh em Tào Kế đã sớm xin nghỉ ở nhà chơi được mấy hôm, vui đến quên trời đất.

Cả bọn quần thảo trong game, đánh phó bản tưng bừng.
Đánh xong một trận, Từ Tuấn Thưởng mới hỏi: "Hâm ca, mày đang đâu thế?"
Trình Hâm đáp: "Ở nhà."
"Thế Trần Hân thì sao, đừng nói là ở cùng mày nhé?"
Trình Hâm liếc mắt sang bên cạnh, trả lời: "Ừ.

Hôm qua vừa xuất viện."
Từ Tuấn Thưởng nhảy dựng: "Cái gì, bị bệnh thật sao?" Cậu ta cứ tưởng Trần Hân cũng xin về "lánh nạn" như bọn họ.
Tào Kế hỏi ngay: "Bệnh gì thế? Chẳng lẽ là cúm lợn? [icon sợ hãi]"
Trình Hâm đáp: "Phát sốt, có thể là cúm lợn thật.

Nhưng khỏe rồi."
Từ Tuấn Thưởng: "Thế mai tao sang nhà mày xem thử."
Tào Kế Tiếp thì lại hỏi: "Thế bọn mày định khi nào về trường?" Kế Tiếp là học sinh chăm chỉ, về nhà vài ngày đã bứt rứt không yên.
Trình Hâm liếc sang Trần Hân đang ngáp, gõ: "Còn chưa biết.

Nếu không có chuyện gì nữa thì ngày mai hay ngày kia về.

Thôi không chơi nữa, đi ngủ cả đi."
Trần Hân cũng cùng chơi nhưng chả kịp gõ câu nào, tất cả đều được Trình Hâm phát ngôn, nhìn thấy hắn bảo ngủ, mới đánh: "Mọi người ngủ ngon." - Sau đó đưa di động cho Trình Hâm, nằm xuống kéo chăn lên chuẩn bị ngủ.
Trình Hâm cũng nằm xuống.

Trần Hân nhìn hắn, hơi bối rối.

Chẳng lẽ Trình Hâm định ngủ ở đây luôn? Tuy hai đứa đã xác định quan hệ, thế nhưng cậu còn chưa chuẩn bị tâm lý mà.

Lại nữa, bố hắn còn trong nhà, nhỡ..
Trình Hâm chống đầu nhìn Trần Hân.

Gương mặt cậu dưới ánh đèn cam dịu hiện ra thật nhu hòa.


Trình Hâm không nhịn được, đưa tay sang vuốt má, làm lông mi cậu run lẩy bẩy.

Trình Hâm gỡ kính của cậu xuống, đặt lên tủ đầu giường.

Trước mắt Trần Hân trở nên mờ ảo, cậu bèn mở to mắt nhìn Trình Hâm.
Trình Hâm phì cười lên, dịch lại gần: "Sao cậu căng thẳng thế?"
Trần Hân không nói gì, hơi thở ngày càng dồn dập.

Cậu cảm nhận được ý định của hắn, cảm thấy vừa căng thẳng, vừa chờ mong.
Trình Hâm cũng không đến gần hơn, chỉ hỏi: "Ở với tôi có vui không?"
Trần Hân không do dự gật đầu: "Ừ."
Trình Hâm cong khóe miệng: "Tôi cũng thế.

Sau này bọn mình phải thật vui vẻ.

Cậu phải cười thật nhiều mới được.

Tôi rất thích nhìn thấy cậu cười.

Cậu cười đẹp lắm." - Hắn vươn ngón tay, nhẹ nhàng sờ lên mi mắt Trần Hân - "Lúc cậu cười rộ lên, hai mắt cong lại rất đáng yêu."
Được hắn khen, Trần Hân ngượng ngùng cười.
"Đúng, cứ thế.

Thích cậu quá."
Trần Hân nhìn bộ dạng nghiêm túc của Trình Hâm, bất giác nở nụ cười càng đậm.

Trình Hâm đột nhiên lại gần, hôn lên mắt cậu.

Trần Hân giật mình nhắm ngay mắt lại.

Trình Hâm lùi ra: "Được rồi.

Tôi chỉ muốn hôn nhẹ một cái.

Cậu phải cười nhiều vào đấy.

Cười một cái, sẽ trẻ ra mười tuổi."
Trần Hân mở mắt ra, nắm chăn, hơi bối rối: "Cậu, ngủ ở đây, đây à?"
Trình Hâm đùa: "Em muốn giữ anh lại cùng ngủ ư?"
Trần Hân liều mạng lắc đầu.
Trình Hâm bật cười: "Thôi, ngủ đi.

Tôi về phòng đây.

Mơ đẹp nhé."
Nói xong, hắn lại hôn lên trán cậu, rồi chần chừ một lúc, vẫn vén chăn đi ra.
Đường còn dài.

Ngày vui vầy ân ái còn ở hồi sau.


Bây giờ thế này đã là rất tốt.
Trình Hâm đi rồi, Trần Hân thở phào nhẹ nhõm, rồi lại ngẩn ngơ.

Trình Hâm bảo thích mình.

Trình Hâm bảo thích mình cười.

Trình Hâm bảo mình cười trông rất đẹp.
Trình Hâm về phòng, cũng không ngủ được, lòng dạ cứ lâng lâng quyến luyến.

Cuối cùng, quyết định phát ti3t một tí.

Hắn cầm điện thoại lên, mở tin nhắn, ấn vào ảnh Từ Tuấn Thưởng, bấm tin: "Tao tỏ tình rồi."
Ha ha ha! Hu hu, nhịn gần chết, vậy mà cũng chỉ có thể nói cho mỗi mình Từ Tuấn Thưởng.
Từ Tuấn Thưởng đáp lại ngay: "Nà ní? Mới đây sao? Thế cậu ấy nói gì?"
"Không phải, tối qua cơ.

Cậu ấy nhận lời rồi." Nghĩ đến đây, trong lòng Trình Hâm muôn hoa đua nở.

Đây là thành tựu rực rỡ nhất của hắn từ trước đến giờ.

Đã là bạn trai của người ta rồi đấy!
Từ Tuấn Thưởng: "Mịa nó! Hâm ca, mày ghê thật! Chúc mừng chúc mừng! Thật không ngờ! Tao cứ tưởng mày bảo phải lên đại học cơ!"
Trình Hâm đắc ý: "Kế hoạch không đuổi kịp tình hình biến chuyển, tùy cơ ứng biến thôi."
Từ Tuấn Thưởng: "Cũng đúng.

Tao đã bảo cậu ấy cũng thích mày mà." Thế nhưng cậu ta không ngờ Trần Hân vốn đang tránh né lại dễ dàng nhận lời như vậy, có lẽ đã suy nghĩ thông suốt.
Trình Hâm: "Khà khà, đó là đương nhiên.

Tao đây người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe chở, đẹp trai ai mà chả mê?"
Từ Tuấn Thưởng: "Tao sắp mửa cả ra rồi này! Thôi cố lên nhé, gắng mà chờ đến lúc động phòng." Hâm Hâm ơi mày sẽ còn phải khổ dài dài!
Nghe thế, Trình Hâm tỉnh ra.

Đúng vậy, không thể chủ quan, còn phải cố gắng gấp bội, hai đứa mới được ở bên nhau.
Nghĩ đến đấy, Trình Hâm nhảy xuống giường tìm sách.

Không ngủ được thì làm bài tập vậy!
Cứ thế, đến hơn nửa đêm Trình Hâm mới ngủ.

Bọn bạn đến cả mà hắn vẫn chưa dậy.

Từ Tuấn Thưởng không tốt tính như Trần Hân "để yên cho cậu ấy ngủ".

Cậu ta trực tiếp mở cửa phòng Trình Hâm, mặc kệ Trần Hân quẩn chân ngăn cản: "Đến giờ này còn chưa chịu dậy, tất cả là tại cậu nuông chiều nên mới sinh hư! Thằng Hâm này là phải dùng biện pháp mạnh mới được! Roi đâu? Hâm ca, dậy mau! Trưa trờ trưa trật rồi!"
Trần Hân đỏ mặt.

Hình như Tuấn Thưởng đã biết chuyện gì thì phải..


Bình luận

Truyện đang đọc