NHÓC CÀ LĂM


Cả ngày hôm ấy, Trần Hân chẳng dám nhìn thẳng Trình Hâm, cũng không dám nhìn người khác.

Cậu có cảm giác mọi người sẽ đoán ra cậu vừa làm cái chuyện "hủ hóa" kia.
Đến trường học, Trình Hâm trao cho cậu một phong thư, bảo là quà tặng.

Trần Hân ngạc nhiên nhìn hắn: "Quà, quà gì?"
Trình Hâm cười híp mắt: "Quà kỷ niệm ngày cá tháng tư ấy mà.

Mở ra đi!"
Trần Hân dở khóc dở cười.

Ngày cá tháng tư mà tặng quà gì chứ? Nhưng để mở ra xem cái gì.

Trong phong thư là một chiếc USB, chả lẽ đưa USB cho mình dùng? Bây giờ có cần đến thứ này đâu?
Trình Hâm thấy cậu ngẩn người cầm USB, liền bảo: "Không phải tặng USB cho cậu, quan trọng là thứ trong ấy kia.

Lúc về nhà thì mở ra xem, có máy vi tính mới còn gì!"
"Ừ." Trần Hân có chút ngạc nhiên, cái gì mà giấu giấu giếm giếm trong đây thế chả biết! Nhưng phải chờ đến kỳ nghỉ về nhà đã.
Buổi học tối hôm ấy, mọi người hồi hộp chờ phát bài thi tháng.

Ngờ đâu lại nhận được tin dữ! Thầy trưởng khối bước vào lớp, thông báo: "Thầy Phương chủ nhiệm lớp các em trên đường đến trường gặp tai nạn giao thông, bị thương đang nằm trong viện.

Em nào là lớp trưởng? Tạm thời em giữ trật tự lớp nhé."
Cả lớp kêu lên.

Mặt Trình Hâm trắng bệch.

Hắn vụt đứng dậy: "Thưa thầy, thầy Phương bị thương có nặng lắm không? Đang nằm bệnh viện nào ạ?"
Thầy trưởng khối nhìn hắn, nhẹ nhàng bảo: "Không nguy hiểm đến tính mạng đâu, đừng quá lo em ạ.

Đợi thầy liên lạc với bên thầy Phương hỏi xem lúc nào tiện để các em vào thăm, nhé."
Trong lòng Trình Hâm nhẹ đi đôi chút, hỏi thêm: "Anh ấy bị thương chỗ nào hở thầy?"
Thầy trưởng khối lắc đầu: "Thầy cũng không rõ tình hình cụ thể, nhà trường chỉ vừa nhận được tin cách đây ít phút, thông báo để lớp ta biết như thế.

Thôi, trước mắt các em tự quản cho tốt, để thầy Phương yên tâm điều trị." Thầy nói thế rồi quày quả bước đi.
Thầy trưởng khối vừa quay lưng, cả lớp đã ào lên như ong vỡ tổ, cán sự lớp hô to "Yên lặng!" cũng bằng thừa.

Phương Tuyển thường ngày được các học sinh kính yêu như thế, nay anh bị tai nạn giao thông, ai nấy đều như có lửa đốt trong lòng.

Trần Hân chẳng biết tìm lời nào trấn an Trình Hâm, chỉ có thể nói: "Đừng, đừng lo quá, chắc, chắc không có, không việc gì đâu.."
Một lúc sau, Trình Hâm đứng lên, dõng dạc nói: "Lớp trưởng, tôi có việc ra ngoài một tí." Hắn khom lưng khẽ bảo Trần Hân: "Tôi đi gọi điện về nhà thử xem."

Trần Hân thông cảm gật đầu.

Cậu cũng rất muốn đi theo, nhưng biết mình không giúp được gì, đành ngồi yên chờ đợi.
Lần lượt có thầy cô bộ môn đến phát bài thi, nhưng chẳng ai biết gì nhiều hơn thầy trưởng khối.

Mọi người trong lớp hỏi thăm tin tức không được, vừa lo âu, vừa buồn bã, dù điểm thi cao hay thấp cũng chẳng màng đến mảy may.

Trần Hân thi Tự nhiên được 296 trên 300 điểm, còn Trình Hâm môn nào cũng có tiến bộ: Tự nhiên 240, Ngữ văn 96, Tiếng Anh đạt 94 điểm hẳn hoi, thế mà Trần Hân cũng không cảm thấy khá hơn tí nào.
Cả lớp chỉ còn biết ngóng trông Trình Hâm mang về tin tức.
Thế rồi Trình Hâm trở lại, mặt mày xám xịt.

Mọi người lặng thinh.

Chẳng ai nói được gì.

Cuối cùng Trần Hân lên tiếng phá tan không khí nặng nề trong lớp: "Tình, tình hình, ra sao?"
Trình Hâm bảo: "Gãy xương đùi phải.

Lúc anh ấy sang đường, vì cứu một đứa bé mà bị ô tô chẹt."
"Trời ơi!" - Cả lớp đau đớn thốt lên.
Hai nắm tay Trần Hân siết chặt: "Có chữa, chữa được không?"
"Chưa biết nữa, còn đang chờ kết quả chụp phim.

Chỉ sợ..

xương gãy nát, sẽ bị liệt." - Trình Hâm ngồi phịch xuống, thở hắt ra: "Sắp đến có lẽ anh ấy chưa thể về dạy được."
Lớp học chìm trong sầu não.

Nhiều nữ sinh thút thít khóc, nam sinh cũng nước mắt lưng tròng.

Nghĩ đến thầy Phương còn tương lai tuổi trẻ, vừa dạy giỏi tận tình lại tâm lý, thương yêu học sinh như em út trong nhà, thế mà tai họa ập xuống bất ngờ, lòng ai cũng như đeo đá nặng.
Cầm lấy bài thi của mình, Trình Hâm cố nở nụ cười héo hắt.

Hắn hỏi Trần Hân: "Cậu được bao nhiêu điểm?"
Trần Hân lẳng lặng đẩy bài sang, Trình Hâm bảo: "Thế là tốt, giữ vững phong độ.

Tôi còn sợ chuyện chúng mình..

làm cậu phân tâm."
Ngày hôm ấy, không ai còn tâm trí đâu mà học hành gì nữa.


Tất cả bàn tán chuyện thầy Phương gặp nạn, rằng thầy ấy tốt như thế nào, có người than thở không biết nhà trường sắp xếp giáo viên nào đến thế chỗ thầy Phương..
Sáng sớm hôm sau, cô giáo dạy tiếng Anh đến lớp, thông báo rằng cô sẽ tạm đảm trách công tác chủ nhiệm của Phương Tuyển.

Mọi người vội hỏi tình trạng của thầy.

Cô giáo bảo: "Tạm thời còn chưa có tin gì mới.

Sáng nay nhà trường sẽ phân công giáo viên phụ trách môn Toán lớp các em."
Có người đứng lên: "Thưa cô, khi nào thì thầy Phương về ạ?"
Cô Anh nói: "Cô cũng không biết rõ.

Nghe nói sắp tới thầy ấy phải trải qua một cuộc giải phẫu, có lẽ phải vài tháng mới tương đối phục hồi.."
Lúc ăn điểm tâm, Trình Hâm bảo: "Bọn mình đến ký túc xá giáo viên đi."
Trần Hân ngẩn ra: "Làm, làm gì thế?"
Trình Hâm bảo: "Ở nhà không chịu nói rõ tình hình anh Tuyển, bảo tôi cứ tự lo lấy thân là giúp anh ấy rồi..

Không chừng thầy Chu biết đấy, chúng ta sang hỏi thử xem!"
Trần Hân hơi thắc mắc làm sao thầy Chu biết được, nhưng cậu không hỏi nữa mà ngoan ngoãn đi theo.

Nhưng căn hộ của Chu Tung lại khóa cửa im lìm.
Trần Hân bảo: "Có thể, thầy ấy, đi ăn sáng."
Trình Hâm thở dài gật đầu, thầm nghĩ có thể thầy ấy còn đang trong bệnh viện.

Hai người đi xuống vừa kịp lúc gặp Chu Tung về đến, bộ dáng chỉn chu thường ngày biến mất, mặt anh đầy mồ hôi, áo quần đều nhăn nhúm cả.
"Thầy ơi!" - Hai đứa đồng thanh gọi.
Ngước đôi mắt đỏ ngầu nhìn hai đứa, Chu Tung gật đầu: "Đến đấy à?" Giọng khản đặc.

Anh cũng không dừng bước, tiếp tục lên cầu thang.
Trình Hâm bám theo: "Thầy ơi, anh em thế nào rồi, thầy có biết không?" Trần Hân cũng vội chạy theo.
Chu Tung cúi đầu, chớp mắt, giọng chùng xuống: "Gãy xương đùi và xương mác, may mà không vỡ xương phạm đến thần kinh, bây giờ nằm viện theo dõi, chờ làm phẫu thuật."
Trình Hâm hỏi ngay: "Nghiêm trọng lắm sao?"
Chu Tung ngửa mặt, hít sâu: "Chưa biết nữa, bác sĩ bảo phải chờ xem khả năng phục hồi sau khi mổ."
Trình Hâm và Trần Hân đứng sững.

Chu Tung thờ thẫn bước lên một tầng, bỗng sực nhớ ra, thò đầu nói vọng: "Hai đứa lên đây, giúp thầy một tí."
Nghe thế, cả hai vội chạy lên.

Chu Tung chỉ nhờ họ mỗi buổi chiều tạt sang nhà cho mèo ăn: "Sắp đến thầy sẽ phải thường xuyên sang bệnh viện, đành bỏ bé Hai ở nhà.


Chiều tan học em nào đến đổ thức ăn đóng hộp với ít nước cho nó hộ thầy nhé.

Cát mèo thì cứ ba ngày thay một lần.

Có được không?"
Hai người đồng ý.

Chu Tung đem chìa khóa dự phòng đưa cho.

Lúc xuống lầu, Trần Hân khẽ hỏi: "Thầy, thầy Chu phải, chăm sóc, thầy Phương sao?"
Trình Hâm bảo: "Ừ."
Trần Hân càng hiếu kỳ hơn.

Chẳng lẽ việc thầy Phương bị thương có liên quan đến thầy Chu sao? Hoặc là..

quan hệ giữa hai người phi thường tốt?
Trình Hâm nói: "Hai ngày nữa là chủ nhật.

Buổi chiều được nghỉ, ta đi thăm anh Tuyển nhé."
"Ừ!"
Chuông vào học vang lên, trong lớp chưa từng im lìm đến vậy.

Năm phút sau mới thấy một nữ giáo viên trẻ tuổi cầm xấp bài thi nhẩn nha đến lớp.

Cô này thoạt nhìn mới hơn hai mươi tuổi, trang điểm kỹ và đậm, mang kính gọng đỏ, tỏ vẻ xinh đẹp giỏi giang hơn người.

Vừa nhìn thấy cô, Trình Hâm hừ một tiếng, sắc mặt trở nên hết sức tức tối.

Trần Hân nhỏ giọng hỏi: "Sao, sao thế?"
Hắn chưa kịp trả lời thì cô giáo trẻ trên bục giảng lên tiếng: "Tôi tên là Bạch Lị, từ hôm nay sẽ thay thế thầy Phương đến phụ trách môn toán lớp chúng ta." Quét mắt một vòng khắp lớp, cô bổ sung: "Dù trước đây các em từng học với tôi hay chưa, tôi hy vọng chúng ta đều có một sự khởi đầu mới suôn sẻ.

Mong các em sẽ hợp tác với tôi.

Thế, bây giờ tôi phát bài thi tháng rồi."
Trình Hâm thụp lưng xuống, lẩm bẩm: "Mẹ kiếp, lại là con mụ này!"
Trần Hân khẽ hỏi: "Cậu, cậu đã học, cô ấy à?"
Trình Hâm lườm cô: "Ừ.

Mụ chủ nhiệm cũ."
Trần Hân ngây ngẩn, thì ra là giáo viên chủ nhiệm bị Trình Hâm dọa chạy đây mà.

Đúng là oan gia ngõ hẹp! Nhưng cậu chưa kịp nghĩ xong thì đã giật mình bởi giọng nói the thé từ trên bục giảng: "Trình Hâm! Em có ý kiến gì thì đứng lên nói cho cả lớp nghe!"
Cả lớp đều quay lại nhìn hắn.

Trình Hâm chậm rãi đứng lên, không nhìn Bạch Lị: "Không có gì."
"Tôi thấy rõ ràng em xì xào cái gì với bạn cùng bàn, lại còn chối! Em bên cạnh đứng lên, nói cho tôi biết, các em vừa bàn tán cái gì?" - Ánh mắt sắc như dao của Bạch Lị chuyển sang Trần Hân.
Da đầu cậu tê rần, khép nép đứng lên: "Thưa, thưa cô, không, có gì ạ."
Bạch Lị cười lạnh: "Ấp a ấp úng, còn dám bảo chẳng có gì!"

Trần Hân khổ sở: "Thưa, thưa cô, em, có tật, nói lắp ạ."
Bạch Lị lạnh lùng nhìn chằm chằm cả hai một phút, sau đó nói: "Không chịu nói, vậy thì đứng đấy!" Cô liền cúi đầu đọc tên phát bài thi: "Trần Hân."
Trình Hâm và Trần Hân liếc mắt nhìn nhau.

Trình Hâm giơ tay, máy móc hỏi: "Thưa cô, số 1 hay là số 52?"
Bạch Lị không thèm nhìn đến hắn, hơi to tiếng: "Số 1, Trần Hân."
Trần Hân lên bảng lấy bài thi.

Hai mắt Bạch Lị như hai bó đuốc trố ra nhìn cậu.

Chờ Trần Hân đến gần, cô ta nói: "Đừng tưởng bây giờ điểm cao là giỏi lắm.

Tôi đã chứng kiến nhiều trường hợp tụt dốc rồi, chỉ vì tự cao tự đại mà ra.

Dạng người như thế đâu đâu cũng có!"
Trần Hân sửng sốt, cầm lấy bài thi điểm tối đa của mình.

Biết cô giáo này đang xỏ xiên mình và Trình Hâm, trong lòng cậu giận lắm, nhưng chỉ im lặng quay đi.
Trong khi phát bài thi, Bạch Lị cảm thấy cay cú.

Lớp cô ta cũng là lớp 11 ban tự nhiên, thế mà điểm trung bình môn toán lúc nào cũng thua lớp A6 bảy tám điểm.

Kỳ thi tháng này lớp A6 lại có thật nhiều điểm trên 100, có đến vài người điểm hơn 130, còn có Trần Hân đạt điểm tối đa nữa! Đến lúc phát đến bài thi của Trình Hâm, Bạch Lị không thể tin vào mắt mình: Những 112 điểm! Hồi còn học cô, Trình Hâm chỉ đạt có 12 điểm toán mà thôi!
Lần đầu tiên đạt điểm cao như thế, hắn không màng đến ánh mắt nghi hoặc Bạch Lị dành cho mình, chỉ cầm bài thi vẫy nhẹ về phía Trần Hân, nhoẻn miệng cười sung sướng.

Giọng nói của Bạch Lị vang lên sau lưng hắn: "Giữa bạn học giúp đỡ nhau ôn tập cũng tốt, thế nhưng đến lúc thi cử mà còn cấu kết với nhau thì thật đáng chê cười.

May mà đây chỉ là thi tháng thường thôi, chứ đến lúc thi đại học đố mà dám ngang nhiên gian lận thế!"
Trình Hâm đang vui vẻ, nghe xong quay phắt lại nhìn cô ta, mắt vằn lên giận dữ: "Cô có ý gì? Muốn nói tôi gian lận hay sao?"
Bạch Lị cũng không chùn: "Có giỏi thì làm bài bằng chính sức mình xem!" Trong mắt tràn đầy khinh bỉ.
Trình Hâm siết chặt nắm đấm, tưởng chừng sẽ vung lên.

Trần Hân xông đến, nắm cánh tay hắn kéo về.

Lớp trưởng đứng lên ôn tồn bảo: "Thưa cô, trường chúng ta thi tháng, chỗ ngồi đều được nhà trường quy định, hai bạn ấy không ngồi gần nhau.

Trái lại, chính em ngồi cạnh Trình Hâm, em có thể làm chứng Trình Hâm làm bài nghiêm túc!"
Bạch Lị liếc nhìn lớp trưởng, mặt lạnh như tiền: "Tốt nhất là như thế! Cứ đợi đến thi đại học xem, kiểu gì chả hiện nguyên hình! Nào, cả lớp nhìn vào bài thi, chúng ta sửa câu số 1!"
Trình Hâm điên tiết, suýt nữa xô đổ bàn, may có Trần Hân bên cạnh an ủi vuốt v e.

Tiết Toán vừa xong, cả lớp như bùng nổ.

Cô giáo cái kiểu gì thế! Mới ngày đầu lên lớp đã chụp mũ người ta vô căn cứ, cãi tay đôi với học sinh! Nhà trường nghĩ thế nào mà cắt một giáo viên như vậy đến!
Tất nhiên, Trình Hâm là người buồn bực hơn cả.

Đúng là họa vô đơn chí mà!.


Bình luận

Truyện đang đọc