NHÓC ĐAU VÌ TÔI Ư


Chương 3
Cô đau lòng đến nổi không ý thức được mình sẽ đi đâu, đôi chân cứ mãi bước rồi lại bước, đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước mà cứ như không. Dòng người đi lại tấp nập hơn, phía kia công viên là những cụ già uyển chuyển với bài thể thao buổi sáng. Phía sau dãy cây xanh, các cô chú nhân công đang đợi chuyến xe buýt, có mấy người còn tranh thủ ăn nhanh ổ bánh mì đang cầm trên tay vì gấp gáp. Những cô cậu bé với vẻ mặt hân hoang cùng bố mẹ đến trường. Do giờ cao điểm nên tiếng xe máy một ồn ào đôi chút. Những ly cà phê vỉa hè thơm ngác khiến mọi người thèm thuồng. Nhưng tất cả đối với cô là nhạt nhẻo, vô vị và không màu sắc. Cô như muốn buông xuôi tất cả, mọi thứ đã không còn nữa, mất rồi, tất cả đã mất rồi. Cô cứ bước, bỗng một tiếng" bịt" vang nhẹ lên, cô không rõ là mình vừa mới đụng phải ai nữa, cô lạnh lùng nói ai chữ " xin lỗi " rồi tiếp tục bước tiếp. Nhưng người vừa bị đụng trúng dường như không muốn buông tha cho cô.
- Chị ơi, chị không sao chứ?- Cô gái trẻ nhìn cô với vẻ đầy quan tâm.
Cô không muốn trả lời, cô chẳng buồn mở miệng nhưng vì phép lịch sự, cô đáp nhẹ nhàng.
- Cám ơn, tôi không sao.- Theo lời nói, cô bước càng nhanh để cô ấy không tra hỏi gì thêm nữa.
* * *
- Dừng xe! - Chàng trai nói nhanh khi chiếc xe vừa lướt qua một ai đó, có lẽ rất thân quen với anh.
Theo lời lệnh, anh tài xế riêng đã nhanh chóng tấp vào lề đường trong tích tắc.
- Anh lái xe về đi, nói với cô thư ký dời hết các cuộc hẹn ngày hôm nay cho tôi.- Chàng trai ấy phóng nhanh ra phía công viên mà chỉ để lại một câu nói.

Anh chạy nhanh về phía một cô gái với vẻ mắt vô cảm không định được hướng đi của mình, anh không gọi cô nhưng đôi chân của anh đi theo sau cô từng bước, anh lặng lẽ bước theo cô. Cho đến khi cô dừng lại, phía trước của cô là một bức tường rộng và cao. Bây giờ nước mắt của cô bắt đầu thi nhau tuôn trào, cô không biết mình sẽ đi đâu cả, cô không biết mình nên phải làm gì, ai đó giúp cô ra khỏi đây được không? Ai đó giúp cô quên sạch những gì vừa xảy ra được chứ? Không ai cả, không ai cả...
Từng tiếng nấc nghẹn của cô bắt đầu lớn hơn, cô kiềm không nổi, sự thật thì cô không thể kiềm được nữa, cô vẫn chưa bắt đầu mà cái gì đó đã làm cô phải kết thúc. Tại sao chứ, cô đáng bị như vậy sao?
Dường như ai đó kéo cô vào lòng và ôm thật chặt.
- Khóc đi em gái, có anh ở đây rồi, không ai dám làm bắt nạt em đâu.- Là Minh Tuấn, người đã theo cô từ khi nãy và đến bây giờ.
Chỉ cần có thế, cô càng khóc to hơn, bao nhiêu nổi buồn, nổi nhớ, tất cả như dồn hết vào tiếng khóc của cô. Khuôn mặt của cô vùi vào vai Minh Tuấn, cô cứ thế mà khóc.
Một lúc sau, tiếng khóc của cô nhỏ lại rồi tan biến, cô nói trong tiếng khút khít.
- Anh à, em đói.- Cô gái này, vừa mới khi nãy còn khóc om xòm, mà bây giờ đã than đói rồi.
- Được rồi, mình đi ăn sáng nhé.- Minh Tuấn mĩm cười, anh đang tự hỏi rằng ai đã làm cho cô em gái của mình đến nông nổi này, kẻ đó chắc cũng xem cuộc sống này quá nhạt nhẻo rồi.
* * *
Sau khi đã giải quyết xong cái bụng đói meo vì chưa ăn sáng của mình, cô cùng Minh Tuấn đi đến một quán kem mà cô rất thích. The Queen là một tiệm kem nổi tiếng của thành phố, chủ tiệm là người Châu Âu, ông mở rất nhiều chi nhánh trong và ngoài nước, và nơi họ sắp tới đây là một trong những chi nhánh của ông trên đất nước Việt này. Vì ông là người Châu Âu nên cách trang trí của tiệm rất ư là Châu Âu, khi đẩy cửa vào, một luồng không khí mát mẽ làm cho người khác muốn vào ngay để trành những tia nắng răng rắc bên ngoài. Hai người vào chọn kem, đi đến quầy vài bước thôi thì hàng loạt các loại kem như hiện ra trước mắt, đầy màu sắc, đầy mùi vị.
- Anh chị chọn kem gì ạ?- Cô nhân viên hỏi rồi mĩm cười, nhưng đôi mắt cứ dáng miết vào Minh Tuấn, một trong bốn chàng hot-boy rất có sức hút.
- Bạn cho mình một cái thuyền nhé.- Cô nói rồi mĩm cười.
*Khi đi đến tiệm này, mọi người có thể chọn cho mình một cây kem với phần dưới là bánh kẹp, thuyền, hay chỉ đơn thuần là bánh. Ở trong một cái thuyền, ta có thể chọn ba loại kem với ba mùi khác nhau, phía dưới phần kem là một quả chuối tươi được cắt ở giữa thành hai miếng, phía trên được trang trí bởi kem ngọt, mứt dâu và hai trái cherry xinh xắn.*
- Mùi thứ nhất là mùi birthday cake( mùi bánh kem ), thứ hai là chocolate mint ( sô cô la và bạc hà ) và thứ ba là dâu.- Cô nói mà hai mắt cô sáng lên như bóng đèn xe hơi, có lẽ cô quên bén đi chuyện buồn gì gì đó rồi.
Cô cầm thuyền kem của mình và hí hửng đi lấy khăn giấy và muỗng, còn anh chàng đẹp trai Minh Tuấn đi đến quầy tính tiền, cô nhân viên cứ mãi tra hỏi làm anh phát bực nhưng anh chỉ mĩm cười lịch sự, cho qua.

- Anh sao thế?- Cô hỏi khi thấy khuôn mặt anh không có biểu hiện của vui vẻ.
- Em bỏ anh một mình thế à? Mấy cô ấy cứ bu lấy anh mà làm quen...- Minh Tuấn than van.
- Thì anh cứ thử làm quen một ai đi.- Cô nói, miệng vẫn nói, tay vẫn mút kem và ăn.
- Anh chưa tính tới. Um. - Cô mút một muỗng kem to đùng, cho tất vào miệng của anh.
- Mà nếu anh thích chị nào rồi anh có còn thương em không?- Cô thắc mắc, giọng có hơi ngọng vì vừa ăn vừa nói.
- Ngốc thế? Em là em gái của anh mà.- Minh Tuấn nói, giật luôn muỗng kem của cô.
- Hừ, sao anh cứ mãi dành ăn với em thế? - Cô lấy muỗng khác, ăn nhanh. Cô cứ ngỡ rằng hôm nay anh có chút thay đổi, ai mà ngờ, vẫn mãi cái tật giành ăn với cô là không thay đổi.
Thế là hai anh em cứ dành nhau ăn, mọi người nhìn vào mà bật cười thành tiếng, họ cứ như là một đôi vậy, ai nấy nhìn vào cũng phải ghen tị.
* * *
Hai người cứ đi chơi mãi mà chẳng biết bầu trời đã tối từ khi nào. Trong ánh đèn đường lấp lánh nơi công viên, người đi đường chỉ thấy một đôi nam nữ như là nổi bật, họ như từ một bức ảnh đi ra vậy. Nơi ấy, một cô gái xinh xinh tựa thiên thần, khoác cho mình một chiếc váy trắng đầy tinh khiết, cô đang yên vị trên tấm lưng rộng lớn của một người con trai, chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt chỉnh chu đã được anh gỡ bỏ ba nút đầu, lộ rõ ra làn da trắng như em bé cùng thân hình săn chắc.
- Có ai như em không? Mãi đi chơi mà không biết mệt là gì.- Minh Tuấn mắng yêu cô em gái đang được anh cõng trên lưng của mình.

- Anh à, chỉ có anh là thương em nhất thôi.- Đôi mắt cô ngấn nước, đôi tay siết chặt.
- Em lại nghĩ về chuyện khi sáng nữa à?- Giọng anh buồn buồn, sao anh thấy thương cho cô em gái nhỏ của mình quá, cô hung hăng cũng được, cô bắt nạt anh cũng được, nhưng anh nào muốn cô buồn, cô thế này giống như là một người khác vậy, yếu đuối, mong manh.
- Em hiểu những gì anh nói khi sáng rồi, nếu đó thực sự là tình yêu của em, nó sẽ mãi mãi là của em. Vì thế, em sẽ không từ bỏ đâu, em sẽ ủng hộ anh ấy, chỉ cần anh ấy vui là được rồi.- Cô nói cho anh những suy nghĩ của cô, cô không giấu bất cứ điều gì cả, tất cả vui buồn cô điều kể cho anh nghe, anh như một người anh trai thực thụ vậy, chiều chuộng như đôi khi lại rất nghiêm khắc.
- Em đã lớn rồi. - Minh Tuấn cười nhẹ, em gái của anh cũng đã biết suy nghĩ một cách chính chắn rồi.
Thế nhưng khi họ đi vào một con đường vắng vẻ thì...
- Bắt chúng lại cho tao.
_The Blue Heart_


Bình luận

Truyện đang đọc