NHÓM NHÂN VẬT CỦA TÔI ĐỀU LÀ LONG NGẠO THIÊN

Từ nhỏ Trang Khê vẫn luôn cảm thấy rất kì lạ, sao Lăng Ngạn Hoa lại ghét mình như thế? Mẹ thích Lăng Ngạn Hoa hơn, nó sống hạnh phúc hơn cậu, rất nhiều người yêu thương nó mà cậu thì vẫn luôn sống một cuộc sống xám xịt. Lúc cậu ngồi trong căn nhà trống rỗng chờ mẹ, mẹ lại đang ở bên cạnh nó, trao nó hết thảy yêu thương. Nó được sống trong tình yêu thương của mẹ, thứ mà bản thân cậu luôn muốn nhưng không thể có, dù Trang Khê nghĩ thế nào đi nữa thì vẫn cảm thấy Lăng Ngạn Hoa là đứa trẻ hạnh phúc nhất.

Vì sao nó còn ghét cậu như thế?

Cái cảm giác ghét bỏ này được tích lũy dần theo thời gian. Hồi nhỏ chỉ đơn giản là ghét, lớn rồi thì không còn như thế nữa mà đã xen lẫn cả thù hận. Nó thường nói rằng cậu nợ nó, phải dùng cả đời để bù đắp, Trang Khê càng không thể hiểu nổi, ngay cả khi bọn họ không cùng cha thì vẫn có mối quan hệ huyết thống với mẹ. Vì sao lại đi đến bước đường này?

Về sau, cuối cùng Trang Khê cũng hiểu ra.

Khi cậu học năm hai của trung học cơ sở, Lăng Ngạn Hoa học năm đầu. Năm đó là lần đầu tiên Trang Khê kiếm được một chút tiền. Có lẽ việc sống trong căn nhà đó vào thời điểm ấy khiến cậu không có cảm giác an toàn, khiến cậu muốn tự mình kiếm tiền, cho dù cậu cũng không biết sẽ dùng để làm gì. Đó là lần đầu tiên cậu đi phỏng vấn làm gia sư, dù thành tích của cậu có tốt đến thế nào đi nữa nhưng vì không thể nói chuyện, cậu luôn gặp đủ loại khó khăn. Cả ngày đối mặt với sự từ chối và ác ý, Trang Khê nâng cơ thể mệt mỏi lên, trở về trong đêm khuya.

Đó là một đêm tối lạnh giá đến nỗi tay chân Trang Khê cũng bị tê cóng, thế nhưng trái tim cậu không thể tê liệt theo được. Cho dù đã nhận phải nhiều sự ác ý và thất vọng như thế trong cả một ngày dài, nhưng không tê liệt mới có thể cảm nhận được đau đớn. Một luồng ánh sáng ấm áp lóe lên trong căn biệt thự nhỏ, hai người hầu vội vã chạy ra khỏi phòng, họ dừng lại khi nhìn thấy cậu, muốn nói lại thôi.

Trang Khê bước vào phòng mới biết Lăng Ngạn Hoa bị ốm rồi.

Vì chạy theo cậu ra ngoài nên sốt cao, vẫn luôn mê man từ lúc về đến giờ. Thuốc hạ sốt cũng chẳng có tác dụng, thuốc có tác dụng mạnh hơn thì mọi người không dám cho Lăng Ngạn Hoa dùng. Thật ra thân thể của Lăng Ngạn Hoa yếu ớt từ nhỏ, cần được nuôi dưỡng thật cẩn thận tỉ mỉ.

Bố của Lăng Ngạn Hoa, Lăng Thiêm và cả mẹ đều nôn nóng không biết phải làm gì.

Thấy tối muộn như thế Trang Khê mới lẳng lặng trở về, Lăng Thiêm tức giận chất vấn: “Anh còn biết về à?”

Trang Khê nhìn ba người, im lặng không nói. Dáng vẻ cậu thế này hình như càng khiến Lăng Thiêm không vui hơn.

“Anh không thể ở nhà chơi cùng Ngạn Hoa sao? Một mình anh ra ngoài chơi, không quan tâm đến nó, nó chỉ có thể lén đi theo anh, rồi bị nhiễm lạnh thành như thế này!”

Lăng Thiêm không ưa thích gì cậu từ trước đến giờ, Trang Khê rất hiểu. Cậu không phải con ruột của Lăng Thiêm mà chỉ là một người ngoài sống trong nhà ông ấy, ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống hạnh phúc của một nhà ba người bọn họ.

Nhìn thấy thì chướng mắt chăng?

Nhưng ông ấy chưa cố ý khó xử Trang Khê bao giờ, Trang Khê đã thấy rất thỏa mãn rồi.

Có lẽ vì hôm nay ông ấy đã nôn nóng và lo lắng quá mức, mọi ghét bỏ và bất mãn từ xưa tích tụ lại cả trên khuôn mặt đó: “Tôi cho anh ăn ở, anh không thể quan tâm đến Lăng Ngạn Hoa nhiều hơn một chút sao?”

“Anh có chút lòng biết ơn nào không?”

Lăng Ngạn Hoa hít thở khó chịu, đôi mắt lo lắng của mẹ cũng đỏ lên.

Bà quay đầu về hướng Trang Khê, giọng khàn khàn: “Con đừng trách chú Lăng, con không biết đâu, nếu không phải vì con, thân thể của Ngạn Hoa sẽ không yếu ớt đến thế.”

Trang Khê nghi ngờ nhìn người mẹ đang đau lòng của mình, chẳng hiểu vì sao bà lại nói thế.

Mẹ lại chỉ nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng của Lăng Ngạn Hoa, mắt càng đỏ hơn: “Đáng lẽ thể chất của Ngạn Hoa phải tốt giống như bố và ông của nó vậy, tốt đến mức có thể làm một quân nhân, sau này gia nhập liên bang. Đây là những gì bố và ông của nó mong đợi, Ngạn Hoa cũng rất ngưỡng mộ quân nhân.”

“Vốn là nó có thể, nhưng vì con cả, con phải chăm sóc em con thật tốt.”

“Lúc mẹ đang mang thai Ngạn Hoa, bố của con gọi điện thoại nói con xảy ra chuyện, ngã bể đầu chảy máu bất tỉnh. Mẹ hốt hoảng đến mức tinh thần không yên, lúc quyết tâm đi thăm con thì bị người khác đẩy ngã, lao từ thang máy ra ngoài. Phải đi cấp cứu mới cứu được hai mạng về.”

“Vì thế mà khi ra đời, em con mới nhỏ như thế, vừa yếu vừa nhỏ.”

“Chúng ta đều nợ nó, đều phải đối tốt với Ngạn Hoa một chút. Con phải quan tâm đến em con, chiều chuộng em con.”

Trời lạnh quá, dù đã đi vào phòng nhưng vẫn không thể cảm nhận được một chút ấm áp nào. Thậm chí còn lạnh lẽo hơn, giống như hầm băng vậy.

Vậy con thì sao? Con làm gì sai? Lúc ấy con còn chưa đến hai tuổi, tại sao lại ngã nặng đến thế?

Trang Khê không nhớ được nhiều như vậy, khi đó cậu chỉ cảm thấy lạnh. Về sau, Trang Khê cứ luôn suy nghĩ mãi, vì sao một người mẹ lại nói những lời như thế với con trai mình? Cậu không nợ nó, không muốn cũng không mặc định phải tuân theo nó, mọi chuyện đều tập trung vào nó.

Trang Khê cố chấp đứng im tại chỗ, cho dù người người đều khen ngợi Lăng Ngạn Hoa, hâm mộ Lăng Ngạn Hoa, thì Trang Khê cũng khinh thường không thèm nhìn đến nhân vật của nó, thà tự ngắm chân mình còn hơn. Lăng Ngạn Hoa là loại người thích sống trong trung tâm thế giới, chỉ hận không thể giống như mặt trời vậy. Cả thế giới đều vây quanh nó, còn Trang Khê chỉ muốn thoát ra, làm một hành tinh nhỏ tự do phản nghịch. Cậu có thể cảm thấy hơi thở gấp gáp của Lăng Ngạn Hoa, nó đang thật sự tức giận.

Lăng Ngạn Hoa đặt bốn figure nhỏ dưới sàn, bốn nhân vật đứng bên chân nó, cũng ánh lên trong mắt Trang Khê.

“Anh, bọn họ có đáng yêu không?” Lăng Ngạn Hoa cố chấp hỏi.

Trang Khê lắc đầu.

Thật ra đáng yêu thì có đáng yêu, nhưng Trang Khê không muốn thừa nhận trước mặt nó, cậu không hề lộ ra chút ngưỡng mộ nào cả.

“Anh, anh như thế là đang cố ý chống đối em sao? Figure như thế này mà còn không đáng yêu à? Anh cố ý chọc tức em đúng không?” Lăng Ngạn Hoa tỏ ra ấm ức, chân đẩy đẩy nhân vật, nhân vật lập tức nắm lấy chân của nó.

“Đúng vậy, đáng yêu như thế, đến tôi cũng bị tan chảy theo.”

“Cậu không biết à, đối với một số người ấy mà, thừa nhận đồ của người khác tốt cũng khó như là thừa nhận họ ưu tú vậy.”

“Có cần phải vậy không?”

Trang Khê mím môi, làm như không nghe thấy những lời bàn luận xung quanh mình. Cậu chuyển tầm mắt về phía trước, figure của Lương Sâm đã được in xong rồi, đến lượt cậu.

Trang Khê đi nhanh đến trước máy in, kết nối với trò chơi của mình. Thật ra trong lòng cậu đang rối bời vì đến giờ vẫn chưa biết nên in cái gì. Chi tiêu hàng ngày đã được tính kỹ, tiền cậu có thể lấy ra chỉ đủ để in một đứa.

In đứa nào, khó chọn quá đi, cậu nghĩ mãi vẫn chưa ra kết quả.

Kết nối xong, màn hình máy in hiện ra ba nhân vật trong trò chơi của cậu. Trang Khê không cần phải bối rối nữa, Viễn Viễn và Trạch Trạch đều có màu xám, không thể chọn bọn họ được, chỉ có thể chọn Lễ Lễ.

Trang Khê chớp mắt, là vì cơ thể của Viễn Viễn và Trạch Trạch không hoàn chỉnh, không đủ khỏe mạnh sao?

Trong lòng Trang Khê thở dài một hơi thật nhẹ, ngón tay lướt qua Viễn Viễn và Trạch Trạch, nửa cuối năm nay nhất định phải in các cậu ấy ra hết.

[Có muốn in người dân Lễ Lễ không? Có/Không]

Trang Khê nhấn [Có]

[Vui lòng lựa chọn độ lớn; Nhỏ, vừa, lớn.]

Kích thước nhỏ thì hơi nhỏ quá, không khác tách trà là mấy. Cỡ vừa to hơn một chút, lớn bằng hai bàn tay, Trang Khê chọn cỡ vừa để có thể ôm ôm xoa xoa.

Sau khi ấn xác nhận, Trang Khê đứng trước máy in, vừa lo lắng vừa mong đợi figure của Lễ Lễ ra đời.

Năm phút sau, đèn trên máy in trở thành màu xanh lá. Trang Khê nín thở, trong mắt có ý cười mềm mại.

Figure Lễ Lễ xuất hiện rồi.

Giống hệt với Lễ Lễ trong trò chơi. Nó mặc một chiếc váy nhỏ nhiều tầng màu xanh. Dù máy in không thể thể hiện hết xúc cảm của tơ lụa như trong trò chơi, nhưng chỉ ba bốn phần cũng đủ mềm mại uốn lượn, mang theo khí chất thần tiên rồi. Tất nhiên khí chất thần tiên ấy không phải hoàn toàn do một chiếc váy nhỏ, mà còn vì mái tóc dài của Lễ Lễ. Làn da của nó vô cùng trắng, lông mày hơi dài, đôi mắt đen sâu thẳm. Ngũ quan hoàn mỹ đến mức không cần thay đổi gì cả. Tất cả mọi thứ đều ổn, dáng vẻ đẹp hơn tất thảy những gì mọi người có thể tưởng tượng. Thậm chí còn xinh đẹp đến nỗi khiến mọi người đổi mới nhận thức về cái gọi là đẹp nhất trong lòng mình.

Thật ra Lễ Lễ còn chưa đẹp tuyệt trần như trong trò chơi, sống động đến mức khiến người người chấn động. Nhưng khi biến thành một nhân vật ở ngoài hiện thực, nó lại có thêm một kiểu đáng yêu gây rung động khác.

Không có tiếng hoan hô, không có tiếng hò reo, không có từng tiếng từng tiếng “đáng yêu”. Hiện trường im lặng trong chốc lát.

Trang Khê chạm vào công tắc trên thân nhân vật, tiến hành kiểm tra kết nối với trò chơi. Ban đầu nhân vật nhìn ngốc ngốc giống hệt các figure khác, động tác cứng đờ, thậm chí còn ngốc hơn các figure khác cơ. Chân nhỏ vừa mới bước được bước đầu tiên thì đã cắm đầu xuống đất, té ngã.

Trang Khê cuống quýt muốn đỡ nó dậy, nhưng nhân vật đã tự đứng lên. Nó duỗi duỗi tay, duỗi duỗi chân, tự thích ứng dần dần. Không đến một lúc sau, nó đã có vẻ linh hoạt hơn các figure nhân vật khác rồi. FigureLễ Lễ xoay một vòng tròn, làn váy và mái tóc nhẹ nhàng tung bay.

Những nhân vật xung quanh bắt đầu cố gắng vụng về chạy đến, vây quanh nó, ngơ ngác nhìn nó như trong trò chơi vậy.

Cảnh tượng này cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng, những tiếng la hét từ từ vang lên. Mọi người xung quanh đều đưa quang não vào trung tâm của đám figure, nơi đó có một nhân vật đẹp đến không thể nào tưởng tượng nổi.

Figure Lễ Lễ lùi về phía sau một bước, cố gắng ngẩng đầu lên, nó nhìn thấy vạt áo.

Lại lùi về sau thêm một bước, cố gắng ngẩng đầu lên lần nữa, nơi cuối cùng mà tầm mắt có thể chạm đến là cằm. Figure Lễ Lễ đẩy một nhân vật bên cạnh ra, lại lui về sau chút nữa, cố gắng ngẩng đầu lên, rốt cuộc cũng thấy được người khiến trái tim nó run lên.

Tiểu Khê thật bự thật bự đang mỉm cười.

Nhân vật chỉnh lại đôi chân ngắn nho nhỏ, chạy về phía người khổng lồ trước mặt giống như là đang chạy về phía một chiếc bánh kem thật to, lại giống như chạy về nơi mà mình luôn mong ước. Nó va vào bên chân phải, phải túm lấy ống quần mới không ngã xuống. Nó không dừng lại, muốn bò từ ống quần lên trên.

“Aaaaa tôi đi chết đây, sao lại đáng yêu thế chứ!”

“Trời ạ, sao nó có thể linh hoạt như thế nhỉ?”

“Tim tôi sắp tan chảy rồi, giao mạng cho nó luôn có được không?”

Nhân vật khiến lòng người vô cùng rung động, khiến ai nấy đều điên cuồng đang dùng hết sức lực mà chỉ có thể ôm lấy mắt cá chân. Phía trên thì cánh tay và đôi chân nho nhỏ không ôm nổi, cho nên nó mặc kệ bộ váy đã hỗn loạn, tiếp tục đung đưa, túm lấy ống quần ở cẳng chân, không thể bò lên trên thêm được nữa.

Trang Khê khom lưng, khuôn mặt chân thật có độ ấm đến gần từng chút một. Figure Lễ Lễ quên cả việc giữ lấy ống quần, nhẹ nhàng rơi xuống. Nhưng nó không rơi xuống đất mà bị một cánh tay to lớn tiếp được, yên tâm rồi.

Trang Khê cười ôm nó vào lòng. Phải dùng cả hai tay mới có thể giữ vững, chỉ là váy và tóc đều đã rũ xuống. Nhân vật cũng khá lớn, mập hơn nhiều so với trong trò chơi.

1500 này thật đáng giá. Figure nhân vật quá tinh xảo, làn da cũng mềm mại, tóc đen sáng mượt. Trừ váy thì mọi thứ khác hầu như không khác biệt với trong trò chơi. Mắt Trang Khê vẫn luôn cong cong, trái tim mềm mại. Thế nhưng nhân vật lại kích động khó nhịn nổi, không muốn ngoan ngoãn ngồi yên trong lòng Trang Khê. Nó túm lấy cổ áo của Trang Khê, mượn lực rồi linh hoạt nhảy lên vai cậu.

Figure Lễ Lễ run rẩy đứng lên, không biết là vì kích động hay là sợ hãi mà đến gần cậu từng chút một, rồi nó ôm lấy khuôn mặt của Trang Khê, hôn một cái. Chỉ hôn một cái mà gần như đã chôn toàn bộ khuôn mặt nó vào má cậu.

Thật nhỏ bé!

Trong lòng Trang Khê mềm nhũn, như thể đã bị nhét đầy bởi kẹo bông gòn vừa mềm lại vừa ngọt.

Tiếng reo xung quanh lại càng lớn hơn, mọi người đều mê mệt bởi figure nho nhỏ này. Họ bỗng cảm thấy figure của mình không còn đáng yêu nữa, không đúng, figure nhỏ của mình đâu rồi? Nhìn kỹ lại, bọn nó đều chạy đến trước mặt người khiến mọi người ngưỡng mộ muốn chết kia. Một đám figure đều ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn lên nhân vật xinh đẹp nhất ấy. Còn có thể nói được gì được nữa, không chỉ họ mà đến cả nhân vật của họ cũng đều thích nó.

Lăng Ngạn Hoa mang sắc mặt khó nhìn túm lấy figure của mình, không cho chúng tiếp tục đi về phía trước. Nó giữ được một đứa, một đứa khác vẫn đi thẳng đến chỗ Trang Khê. Lăng Ngạn Hoa đã tức đến run người, cực kì tức giận, giơ một chân đá ngã figure nhân vật ấy.

Ngay cả nhân vật của nó cũng muốn tới gần Trang Khê ư?

Một đá mang theo sự tức giận đó dùng lực rất mạnh. Nhân vật không chỉ bị đá ngã còn trượt về phía trước một khoảng. Điều này khiến tất cả mọi người ngạc nhiên đến ngơ ngác.

Người chơi trò chơi đều rất yêu thương nhân vật của mình. Ai lại đá figure nhân vật lấy hình tượng là người dân trong trấn của mình chứ, huống chi nhân vật này của nó thật sự rất đáng yêu. Nhiều người tỏ ra rất tức giận, có điều đây là figure của bản thân nó, người khác không có quyền nói gì cả.

Tuy là thế, nhưng vẫn có người đau lòng không thể chịu nổi khi nhìn figure nhỏ ấy ngã trên sàn nhà: “Bị điên à? Loại người gì thế này?”

“Thôi, cậu đừng nói nữa.” Người bạn đi cùng cô ấy kéo tay áo nói.

“Tớ nói gì chứ, vừa rồi không phải đã rất thích à? Giờ lại trút giận lên nhân vật của mình là cái thứ gì chứ!”

Người khác kinh ngạc, Trang Khê lại cảm thấy bình thường. Từ nhỏ Lăng Ngạn Hoa đã được bố mẹ chiều chuộng mà lớn lên, mọi thứ đều nghe theo nó, bình thường nhìn nó có vẻ ấm áp hiền lành, nhưng trong tâm can nó lại không chịu nổi sự lạnh nhạt. Không thích bị người khác đoạt sự nổi bật, đặc biệt khi người ấy lại là cậu. Không kiềm chế nổi thì bộc phát, thực ra nó đã bộc phát trước mặt Trang Khê rất nhiều lần rồi.

Ánh mắt Lương Sâm và Bối Ấn nhìn nó có vẻ không đúng lắm. Trong lòng Lăng Ngạn Hoa càng tức giận hơn, nhưng bên ngoài không thể không kiềm chế lại. Nó nhặt nhân vật đó lên, vỗ sạch bụi. Figure nhân vật yên lặng không nhúc nhích, không biết là bị tắt rồi hay sao.

Bối Ấn thở dài một hơi đầy hàm ý: “Em đi in nhân vật của em đây.”

Figure Lễ Lễ giữ lấy tai của Trang Khê, đứng trên vai cậu, khuôn mặt không có biểu cảm gì nhìn nhân vật kia. Đương nhiên, tất cả các figure đều không có biểu cảm gì cả. Trên khuôn mặt ấy sẽ luôn là cái vẻ ngơ ngơ ngốc ngốc, không thể thay đổi biểu cảm, hoặc là nói, chỉ có một biểu cảm ấy thôi. Nhưng khuôn mặt không có biểu cảm của Lễ Lễ lại sinh động hơn một cách khó hiểu. Nó xán lại gần mặt Trang Khê thêm một chút, cọ cọ cậu, lại hôn một cái.

Trải qua cảnh tượng vừa rồi, nhóm figure nhân vật khác đã ngơ ngác quay về. Sau khi được chủ nhân ôm lấy, lại có vài nhân vật học theo Lễ Lễ, hôn chủ nhân của mình một cái. Một đứa lại một đứa, rất nhiều nhân vật học tập lẫn nhau, đều hôn chủ nhân của mình. Rất nhiều đứa không linh hoạt giống như figure Lễ Lễ, chỉ có thể hôn tay, vùi cả khuôn mặt của nó vào tay của chủ nhân.

“A!”

“A~”

Khung cảnh thật ấm áp. Trang Khê biết bọn họ cũng giống như cậu, trái tim đều tan cả ra rồi. Chỉ có nhân vật của Lăng Ngạn Hoa là không nhúc nhích, cho dù nó có đến bốn figure.

Figure kết nối với nhân vật trong trò chơi, nhân vật trong trò chơi đều là AI cả, bọn nó không ngốc. Dưới khung cảnh như vậy, Lăng Ngạn Hoa càng không thể chịu đựng nổi một phút nào. Nó căm hận nhìn Trang Khê đang cười hạnh phúc, nắm chặt tay, tiến lại gần cậu. Lúc này, có vài người đi đến chỗ Trang Khê trước nó.

Một cô gái nhỏ kích động nhìn figure trên vai của Trang Khê: “Tuy thế này không lễ phép chút nào, nhưng xin hỏi, cậu có đồng ý bán figure của cậu không? Tiền không thành vấn đề.”

Mặt Trang Khê lộ ra chút nghi ngờ, bán figure nhân vật á? Cho dù có bán, thì cô ấy cũng không thể kết nối với trò chơi của cậu, vậy giống với những figure hồi xưa, chỉ có thể ngắm chứ không tương tác được.

“Nó quá đáng yêu, quá xinh đẹp luôn. Chỉ cần nhìn thôi tôi cũng đã rất vui rồi.” Cô gái ấy cứ nhìn Lễ Lễ mãi, trong mắt hiện lên ánh sáng kích động, hận không thể từ sau ôm vào trong lòng mình.

Trang Khê cười lắc đầu. Figure chỉ có thể in được một cái, cậu không bán đâu.

“Huhuhu, tôi biết mà. Tôi rất muốn có nó, thật sự không được sao? Tôi đồng ý trả gấp mười?”

Trang Khê còn chưa trả lời, một người khác đã không đợi được mà mở miệng: “Chào cậu, tôi là một doanh nghiệp về các mặt hàng liên quan đến thị trấn trên Tinh Võng, xin hỏi cậu có nhận mở rộng không?”

“Xin chào, cậu có nhận quảng cáo không? Nếu không thích quay quảng cáo thì chỉ cần figure nhân vật mặc quần áo chụp ảnh cũng được.” Một người khác cũng bước đến.

Cô gái ấy đau lòng rút lui: “Xem ra cậu không thiếu tiền rồi.”

Trang Khê im lặng, thật ra cũng khá thiếu đó.

Lăng Ngạn Hoa đứng ngoài nhìn, càng nhìn càng tức, tức đến mức khuôn mặt trắng bệch. Cuối cùng nó bỏ cả buổi triển lãm thị trấn, một mình bỏ đi trong tiếng gọi của hai bạn đồng hành.

“Anh Trang, nhân vật của anh đẹp đến mức lấn át cả hoa cỏ xung quanh đó hahaha.”

Vất vả lắm mới chui được ra khỏi đám đông, sau lưng họ còn có vài người nữa vẫn luôn nhìn chằm chằm figure Lễ Lễ. Lúc đầu Lễ Lễ nắm lấy tóc của Trang Khê, đứng trên vai cậu. Sau khi Trang Khê chú ý đến mọi người xung quanh thì lấy nó từ trên vai xuống, ôm trong lòng.

“Nó tên là Lễ Lễ.” Trang Khê gõ chữ nói với Bối Ấn: “Lễ Lễ thật sự rất đẹp.”

Trong lòng Trang Khê nghĩ, nhân vật của Bối Ấn có thể còn biết chuyện này sớm hơn cậu. Bọn họ có thể đã từng chạy qua ngắm Lễ Lễ. Ví dụ như hai figure nhân vật đang được Bối Ấn ôm trong lòng, Trang Khê cảm thấy rất quen thuộc, nhất định là cậu đã từng thấy rồi.

“Hahaha! Anh nhìn bọn nó cứ nhìn vào anh này.” Bối Ấn thử xoay một figure nhân vật đi, không đến một lát sau, nhân vật ấy lại chậm rãi, ngốc nghếch quay người lại.

Thử thêm lần nữa cũng vẫn có kết quả như thế. Như thể Lễ Lễ là một mặt trời nhỏ, còn bọn nó đều là hoa hướng dương.

Trang Khê cười cười, sức hấp dẫn của Lễ Lễ thật lớn. Ngón tay cậu không nhịn được mà len lén chọc chọc nó.

Mua figure xong thì cũng đã đến trưa, hai người tìm một chỗ ăn cơm. Họ chọn được một nơi có giá ưu đãi để ăn mì. Trang Khê biết Bối Ấn để ý đến cậu nên mới đặc biệt tìm đến chỗ này. Bên trong đã có rất nhiều người ngồi, đa số là học sinh. Hai người đi đến một góc trống, đặt figure nhân vật lên bàn.

Figure Lễ Lễ ngồi bên cạnh Trang Khê, cứ ngơ ngác không biết đang nghĩ gì. Hai figure của Bối Ấn ngốc nghếch đi đến gần Lễ Lễ, ngồi trước mặt nó.

“Ầy, đến cạnh tay tôi nè.” Bối Ấn chọc vào đầu một trong figure nhân vật, nhân vật không quan tâm đến cậu ấy, chỉ quay gáy về phía cậu ấy.

Bối Ấn cười hì hì, nhà thiết kế của “Thị trấn màu xanh” nhất định là một kẻ háo sắc có thâm niên nha.

Mì được mang lên, hai người bắt đầu nhanh chóng ăn. Còn rất nhiều nơi mà họ chưa đi hết đâu. Khi hai người ăn mì thì Lễ Lễ vẫn luôn ngồi đó chợt đứng dậy. Hai người không thể không dừng động tác trên tay lại để nhìn nó. Sau khi đứng dậy, nhân vậy chỉnh lại váy của mình rồi xoay một vòng tròn, vạt váy xoay tròn tung bay trong không khí. Đẹp không đỡ được.

Hai figure của Bối Ấn thấy thế thì lại cố gắng đến gần Lễ Lễ hơn, vỗ hai bàn tay nhỏ của mình. Cho dù là không có biểu cảm gì cả, nhưng cũng có phẩm chất chuyên nghiệp của một fans rồi.

Lễ Lễ xoay vài vòng xong lại ngồi xuống, nhìn Trang Khê giống như đang nói, cậu xem tôi được hoan nghênh thế nào nè.

Trang Khê sờ đầu nó, cong mắt tiếp tục ăn mì.

Bối Ấn há hốc mồm, “Ai chà, tuyệt thật đấy.”

“Nếu Lễ Lễ là người thật thì chắc chắn sẽ là một minh tinh lớn càn quét toàn bộ thiên hà đó.”

Cậu ấy chỉ nói vui như thế, Trang Khê cũng nghe qua qua. Tiền đề giả định không tồn tại, Lễ Lễ có đẹp đến mấy cũng chỉ là một nhân vật ảo biết động đậy mà thôi.

Sau khi ăn xong, hai người tiếp tục đi tham quan triển lãm. Sức hút của Lễ Lễ vẫn phát huy như cũ. Có rất nhiều quầy hàng liên quan đến trò chơi trong triển lãm. Ngân sách của Trang Khê hạn chế nên không định mua gì cả, thế nhưng mỗi khi Bối Ấn mua gì đó, ông chủ đều muốn tặng cho Lễ Lễ. Một số người thì chỉ cần cho bọn họ chụp một bức ảnh là được, có người lại cứ thế mà tặng, bởi vì ngay khi Lễ Lễ thử đồ của họ thì những người xung quanh đều muốn mua. Nón nhỏ, túi xách nhỏ, balo nhỏ tất cả mọi thứ.

Trang Khê bất lực nhìn Lễ Lễ tỏa sáng lấp lánh, thu hoạch được từng fans một, chiếm được trái tim của mọi người, nhận được rất nhiều món quà mang sự nhiệt tình không thể từ chối.

Buổi chiều, cậu và Bối Ấn thắng lợi trở về, hai người đều chơi rất vui.

Về đến nhà, Trang Khê để ba lô xuống, đặt Lễ Lễ lên bàn. Trước đó có quá nhiều người, Trang Khê không thể tương tác thỏa thích với Lễ Lễ. Bây giờ cậu càng nhìn càng thấy thích. Nhân vật trong trò chơi xuất hiện ngoài đời thực thông qua figure. Xuất hiện trước mặt Trang Khê, thật kỳ diệu và xinh đẹp.

Figure Lễ Lễ nhìn một vòng xung quanh, rồi tầm mắt lại chuyển về trên mặt Trang Khê, chăm chú nhìn cậu.

To như thế.

Trang Khê nhìn nhân vật chuẩn bị chuyển động, cậu vươn một ngón tay tội ác ra, chọc cho nó lảo đảo. Nhân vật bị chọc ngã thì ngồi ngây ra trên bàn một lúc. Rồi nó đứng dậy, muốn đi đến chỗ Trang Khê, thế mà Trang Khê lại vươn một ngón tay ra, lại chọc nó ngã. Nhân vật kiên cường bò dậy, lại một lần nữa đi về phía Trang Khê, Trang Khê lại chọc nó ngã. Thêm một lần nữa.

Trang Khê vui vẻ cười lên, nhân vật ngồi ở đó không nhúc nhích nữa. Nó cúi đầu, nhìn có vẻ rất ấm ức.

Trang Khê không biết tại sao, càng nhìn cảnh này cậu cười càng vui hơn. Nhân vật tận dụng lúc này, nhanh chóng chạy đến trước mặt Trang Khê, ôm chặt lấy tay của cậu cọ cọ, lại ngượng ngùng hôn bẹp một cái. Trước đó là vì quá kích động quá vui sướng nên không khống chế nổi, bây giờ chỉ là thân mật cọ cọ.

Chơi với figure này vui quá đi, Trang Khê chơi cùng nó một lúc lâu mới duỗi tay ra sau cổ của nhân vật, tìm được công tắc rồi ấn xuống. Như vậy là có thể ngắt khỏi trò chơi, cũng tiện giống như lúc mở vậy.

Sau khi ngắt khỏi trò chơi thì figure cũng chỉ là một figure vô tri. Mà Lễ Lễ trong trò chơi hoạt động bình thường.

Nếu như kết nối với trò chơi, Lễ Lễ trong trò chơi chỉ có thể ngồi ngơ ngác hoặc là nằm.

Viễn Viễn và Trạch Trạch đã chú ý đến sự bất thường của Lễ Lễ từ lâu. Sau khi khôi phục bình thường, Lễ Lễ đắc ý khoe tất cả mọi thứ với Viễn Viễn và Trạch Trạch. Tiểu Khê dẫn nó ra một thế giới rất thần kỳ, ở đó có một Tiểu Khê siêu bự. Nó không bối rối, biểu hiện rất tốt, không khiến Tiểu Khê mất mặt.

Viễn Viễn và Trạch Trạch không vui, vây quanh Tiểu Khê, sao lại là nó!

Trang Khê chột dạ giải thích, có lẽ bọn họ phải chữa khỏi bệnh mới được, mà giờ họ cũng không có nhiều tiền như thế.

Hai nhân vật tỏ vẻ hiểu ra, nhưng vẫn không vui.

Phải làm sao bây giờ? Trang Khê không còn cách nào, trong lúc ăn cơm, cậu kết nối với Lễ Lễ trước mặt mấy đứa. Hai nhân vật trơ mắt nhìn Lễ Lễ đội một cái mũ lên đầu, lại biến thành một tên ngốc.

Hai nhân vật rất tức giận. Trang Khê chú ý thấy điểm này thì không dám giữ lại lâu, ăn cơm xong liền gửi nó về.

Trước khi ngủ, Trang Khê đặt figure nhân vật ở bên gối. Lăn lộn một lúc, cuối cùng cũng không kìm được, vươn tay đến công tắc sau cổ của nhân vật, lặng lẽ nhấn xuống. Thấy figure ấy động đậy, Trang Khê ôm lấy nó hài lòng đi ngủ. Có nhân vật ngủ cùng, thật ấm áp.

Nhân vật không còn hiếu động như lúc sáng, chỉ sờ sờ cổ của cậu, rất yên tĩnh. Thật kỳ lạ, Trang Khê coi việc này như là sự săn sóc của nhân vật, giương khóe miệng lên tiến vào giấc ngủ. Trong mơ toàn là màu hồng.

Hôm sau tỉnh dậy, Trang Khê mới cảm thấy đúng là có hơi kỳ lạ.

Tuy hôm nay là chủ nhật, nhưng cậu vẫn dậy rất sớm. Vốn định ngủ nướng một giấc, nhưng vì cảm thấy có gì đó không đúng, cậu không phải tự nhiên tỉnh giấc mà là bị đè tỉnh.

Cậu không mở mắt, chỉ tỉ mỉ cảm nhận.

Figure nhân vật đang ngồi trên cổ cậu, duỗi cánh tay be bé chọc từng nốt từng nốt tàn nhang nhỏ trên sườn mũi của cậu, không hề thấy phiền.

5 phút, 10 phút… Không có dấu hiệu ngừng lại, giống như một tên ngốc mê đắm, cũng không biết mệt mà đắm chìm trong đó.

Trang Khê: “?”

Bình luận

Truyện đang đọc