NHÓM NHÂN VẬT CỦA TÔI ĐỀU LÀ LONG NGẠO THIÊN

[Minh Minh mở mắt.]

Không cần hệ thống thông báo, Tiểu Khê nghiêng đầu đã nhìn thấy Minh Minh đang mở mắt.

Đó là đôi mắt bình tĩnh nhất trong tất cả các nhân vật, như đầm sâu tăm tối không mãi mãi không gợn chút sóng. Vừa hay lúc này chỉ mới tảng sáng, sương mù còn lượn lờ ở phía trên.

Nhìn thấy đôi mắt như thế, tâm trạng kích động của Trang Khê bỗng chốc dịu lại.

Sau khi sương mù dày đặc rút đi, ánh mắt nó chuyên chú hơn, từng tia nắng sớm trong rừng chiếu vào mắt nó. Nhưng không vì thế mà ánh mắt nó trở nên sinh động mà trái lại càng tĩnh lặng tựa như biển sâu, sự tĩnh lặng bao la có thể chứa chấp tất cả.

Nó khiến người ta có một cảm giác an toàn rằng nó có thể nắm rõ mọi việc trong tay, cứ yên tâm dựa dẫm vào nó.

Tiểu Khê: “Minh Minh?”

Tròng mắt Minh Minh hơi chuyển động, dường như muốn nhìn cậu, nhưng ánh sáng trong mắt dần biến mất, vẫn chưa nhìn thấy cậu đã chậm rãi nhắm lại.

[Tâm trạng của Minh Minh +5.]

[Tâm trạng của Minh Minh -1.]

Nó chỉ mở mắt ra trong chốc lát, nếu trò chơi không thông báo, có lẽ Trang Khê sẽ nghĩ ban nãy chỉ là ảo giác. Mà điểm tâm trạng còn giảm xuống, không biết đang buồn chuyện gì đây.

Trang Khê không nản lòng, có thể mở mắt chút xíu đã xem như là tiến bộ lớn rồi. Khi Tiểu Khê nắm cánh tay của Minh Minh, định cõng nó đi tiếp thì biểu tượng phong thư trên màn hình trò chơi sáng lên. Cậu nhận được một bức thư mới.

Trang Khê mở hộp thư ra thì phát hiện đó là một bản di chúc.

Lần này gần như có thể khẳng định, bản di chúc mà xe lửa kéo về là của Minh Minh, nội dung cốt truyện về Minh Minh được phát triển từ những bản di chúc này.

Trang Khê đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần bản di chúc trước đó, tin tức hữu ích không nhiều. Hóa ra Minh Minh sống ở một thành phố núi, lúc bé bị đưa đi, sau khi lớn lên thì trở thành một người vô cùng giàu có và tài giỏi, nhưng nó chỉ thích cuộc sống thảnh thơi ở miền quê.

Phần nội dung cốt truyện còn lại cần phải tìm trong bản di chúc khác.

Trang Khê cúi đầu nghiêm túc đọc, cậu muốn hiểu rõ hơn về thế giới nội tâm của Minh Minh, có lẽ đây là chìa khóa để đánh thức nó.

Di chúc của Minh Minh 2:

Mười hai giờ rưỡi khuya, tôi đi từ tầng cao nhất của cao ốc xuống, tài xế mở cửa xe cho tôi. Khi vào trong xe, nháy mắt cơn mệt mỏi ùa đến.

Lúc đêm đen khuya khoắt nhất, thành phố này vẫn rực rỡ ánh đèn, xe cộ không ngớt.

Không chỉ mười hai giờ, lúc hai giờ sáng tôi cũng thấy xe cộ qua lại, năm giờ sáng cũng thế. Chúng chạy mãi không dừng, chen chúc nhau trên con đường rộng lớn.

Ánh đèn mờ nhạt ngoài cửa sổ chiếu lên mặt tôi, ánh đèn nhấp nháy, lúc tối lúc sáng, tôi không có bất cứ phản ứng gì, cũng không biết tại sao lại như vậy.

Lúc chờ đèn đỏ, bác tài xế quay đầu nhìn tôi. Bác ấy nhiều lần ngập ngừng, lần này cuối cùng cũng nói ra: “Cậu mệt quá rồi, nên nghỉ ngơi chút đi.”

“Hạng mục cần bàn vào ngày mai trị giá 5.6 tỷ.”

Bác tài xế quay đầu, nặng nề thở dài: “Tài xế lương một tháng mười nghìn như tôi không hiểu mấy thứ này, nhưng tôi biết có kiếm nhiều hơn nữa thì cũng phải giữ mạng để xài. Tôi thấy cậu quay cuồng kiếm tiền như con quay nhưng chưa thấy cậu xài bao nhiêu, cũng chưa từng thấy cậu cười bao giờ, như vậy…”

Ông hé miệng mấy lần, lúc xe bắt đầu chạy, nửa câu sau bị bao phủ trong tiếng còi xe, “Như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?”

Tôi hiểu ý của ông ấy. Ngay cả ông ấy cũng cảm nhận được sự vô vị và mệt mỏi quá độ trong đó, sao bản thân tôi lại không biết? Tôi sống như cái xác không hồn, như một cỗ máy lạnh lẽo không biết mệt mỏi mà người đời gọi là người máy.

Trong thần thoại Hy Lạp Cổ, Sisyphus đắc tội với thần linh, bọn họ cho hắn một hình phạt vô lý nhất cũng tuyệt vọng nhất. Phạt hắn chuyển tảng đá khổng lồ trên dốc núi cao vút hoang vu. Siscyphus lê từng bước khó nhọc đẩy tảng đá tròn vo to lớn lên đỉnh núi.

Thế nhưng vừa đến đỉnh thì tảng đá lăn xuống, hắn đành chạy theo giơ tay chặn, cúi đầu đẩy tảng đá lên núi lần nữa dưới ánh nắng chói chang. Giữa ngọn núi hoang vu không một ngọn cỏ, hắn phải lặp lại việc này cho đến muôn đời.

Nhìn dòng xe ngoài cửa sổ, tôi nói: “Đúng vậy, nhưng tôi không thể dừng lại.”

Tôi cũng muốn dừng, nhưng tôi không dừng được. Một khi dừng lại sẽ bị tảng đá khổng lồ trên đầu nghiền nát.

Bác tài xế nói ông không hiểu, không phải cậu muốn là dừng được sao, cậu kiếm đủ tiền rồi, xài mấy đời không hết, nên dứt ra thì dứt ra thôi.

Tôi mỉm cười, tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy, tôi chỉ đang kiếm tiền cho người khác mà thôi. Đúng là đủ tiền để tôi tiêu xài mấy đời, nhưng những người khác thì sao? Phía sau tôi còn rất rất nhiều người, có người ép tôi chuyển đá, có người lại khiến tôi tình nguyện chủ động chuyển đá mỗi ngày.

Tôi muốn bảo vệ ngôi nhà nhỏ trong lòng mình.

Bác tài xế nói: “Ngày mốt là cuối tuần, có nơi nào cậu muốn đi không? Tôi lái xe đưa cậu đi.”

Tôi nghĩ ngợi một chút, tính toán ngày tháng và nơi ở hiện giờ của người trong gia tộc, trái tim mệt mỏi bỗng đập mạnh.

“Có thể sẽ hơi xa.”

Bác tài xế nói: “Không sao, mỗi ngày chạy trong thành phố cũng chán rồi.”

“Có thể phải đổi xe khác.”

Bác tài xế nói: “Tôi lái xe ba mươi năm rồi, xe gì mà chưa từng chạy qua?”

Dường như sự mệt mỏi đã bị những làn gió mát trong phố núi cuốn trôi, tôi cười nói “được”.

“Chú sẽ thích nơi ấy. Nơi đó có hoa nở khắp núi đồi, có rau dại tươi ngon đặc biệt, dùng làm sủi cảo mù tạt hay trứng bác đều rất tuyệt vời.”

“Lần cuối được ăn đã là chuyện cách đây năm năm.”

Gương mặt của bác tài xế trong kính hiện rõ vẻ kinh ngạc, ông rất khó tưởng tượng người mỗi ngày tiếp xúc với những hợp đồng một tỷ, vài tỷ thậm chí hơn mười tỷ, làm sao có thể dính dáng đến rau dại chứ?

Dù rất ngạc nhiên nhưng ông vẫn cười đồng ý. Ông rất mong chờ vào những bó rau dại và hoa cỏ trên núi kia.

Nhưng tôi không thể giúp ông ấy nếm được món ăn thôn quê, hay ngửi thấy mùi hoa dại. Bởi vì nơi đó chỉ còn đống đổ nát sau cơn hỏa hoạn, thứ có thể ngửi cũng chỉ còn mùi máu tanh đã khô cạn.

Người gói sủi cảo nhân rau dại và trứng chiên cho tôi, người khiến tôi tình nguyện cố gắng không ngừng nghỉ.

Tôi không tìm thấy họ nữa.

Năm tôi tám tuổi ngồi trên xe hàng hiệu rời đi, những bông hoa dại mọc tràn lan ven đường hóa thành dòng máu tanh mãnh liệt vọt tới bao trùm lấy tôi.

Bản di chúc này khá nặng nề, sau khi đọc xong tâm trạng của Trang Khê cũng nặng trĩu theo, nhưng dường như cậu cũng hiểu được một ít.

Minh Minh khi còn bé bị đưa khỏi phố núi, lớn lên trở thành một người giỏi giang ưu tú, nhưng sự ưu tú này chính là gánh nặng khiến nó mệt mỏi. Nó không thể buông tay, bởi vì có người ép nó, con người và hoa cỏ phố núi là động lực thúc đẩy nó bước tiếp, là nguồn sống duy nhất để nó sống sót trong cuộc hành trình trên sa mạc hoang vu khô cằn.

Thế nhưng nó phát hiện mọi người nơi đó đã chết hết rồi, cho nên nguồn sống cuối cùng cũng bị rút cạn.

Rốt cuộc người dân trong phố núi đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Minh Minh lại biến thành dáng vẻ thế này?

Trang Khê thử đặt mình vào vị trí của Minh Minh và cảm nhận cảm giác của nó, dù chỉ là một phần nhỏ của cốt chuyện, nhưng sự mệt mỏi và tia tuyệt vọng thoáng dâng lên khiến cậu sững sờ.

Tiểu Khê điều chỉnh lại tâm trạng, cõng Minh Minh nhẹ bước giữa núi rừng, xuyên qua bụi cỏ, lướt qua lá xanh.

Cậu muốn để Minh Minh cảm nhận được nắng sớm xuyên qua lá cây rồi chiếu lên người, muốn Minh Minh nghe tiếng chim hót trong rừng, muốn Minh Minh ngửi mùi thơm của hoa cỏ, lá non và mùi bùn đất núi rừng vào buổi sớm mai.

“Minh Minh, cậu có thấy sự khác nhau giữa ánh nắng chiếu trực tiếp lên cơ thể và phản chiếu từ lá cây không?”

“Minh Minh, hình như những chú chim nhỏ trong rừng không sợ người, chúng nó vừa hót líu lo vừa chải chuốt bộ lông xinh đẹp của mình dưới ánh nắng ban mai.”

“Minh Minh, hình như tôi đạp phải vũng nước nhỏ rồi.”

Tiểu Khê lui về sau mấy bước, dường như đang quan sát vũng nước nhỏ dưới chân. Khi cậu không nói chuyện, rừng cây sẽ yên tĩnh đi rất nhiều, khiến người ta tò mò đó là một vũng nước như thế nào mà lại hấp dẫn hơn cả tiếng chim hót véo von, hương hoa thơm ngát, hơn cả ánh mặt trời xen giữa lá cây?

Chẳng phải đó chỉ là một vũng nước nhỏ thôi sao?

“Chắc do đêm qua trời mưa nên mới có vũng nước này, bùn đất và lá cây cạnh nó đều ướt cả rồi. Những giọt nước rất nhỏ và rất trong, có một nhánh cây vươn ra từ bụi cỏ kế bên, lá cây lấp lánh dưới ánh mặt trời, in bóng trên vũng nước.”

“Minh Minh có cho rằng vũng nước này sẽ in rõ bóng nhánh cây không?”

Tiểu Khê cười nói: “Không đâu.”

“Nó còn chứa cả một mảng trời xanh thẳm.

Mảng trời xanh thẳm trong vũng nước trông như thế nào?

“Ộp ộp”

“Minh Minh, cậu nghe thấy không! Có một con ếch nhỏ nhảy từ trong bụi cỏ cạnh vũng nước lên nhánh cây kia kìa!”

Buổi sáng giữa ngày hè, ánh mặt trời tràn ngập trong rừng cây, gió mát hất lên góc áo, chim hót véo von trên cành, vũng nước nhỏ bên chân và một con ếch xanh lá.

Tất cả hợp thành một khung cảnh yên bình êm ả, mọi thứ đều về đúng vị trí của nó.

Thể xác và tinh thần mệt mỏi nơi lầu cao lạnh lẽo, cuộc đấu đá tranh giành giữa danh môn vọng tộc, sự dơ bẩn xấu xa chốn ăn chơi trụy lạc đều được cơn gió thấm đượm hương cỏ mát lạnh trong rừng cuốn đi, bị vô số lá xanh tắm mình dưới nắng ban mai xoá mờ.

Không cần tất cả những thứ đó, chỉ muốn sống một đời bình yên thong dong với cậu ở nơi này.

Ngón tay Minh Minh run nhè nhẹ, muốn bắt lấy người đang cõng nó đi giữa núi rừng và cảm nhận tất cả.

[Tâm trạng của Minh Minh +2.]

Trang Khê mỉm cười nhìn con ếch xanh lá ộp ộp nhảy đi mất.

“Ếch nhỏ về nhà rồi.”

Tiểu Khê cười nói: “Chúng ta cũng về nhà thôi.”

Tiếng chim hót xa dần, bước chân giẫm lên những lớp lá rụng vang rõ bên tai. Đó là một cảm giác yên tâm vững chãi, mang theo nhịp điệu rõ ràng của thiên nhiên.

Tiếng bước chân thoáng ngừng: “Nơi này có mấy đóa hoa dại hồng nhạt, chúng ta mang về tặng Lễ Lễ đi.”

Tiểu Khê cúi người hái hoa dại: “Tôi không có chỗ để, tạm thời đặt trong túi của Minh Minh nhé.”

Hoa dại nhét trong túi áo sơ mi cao cấp của Minh Minh, khí chất tiểu thiếu gia cao quý của nhân vật bị phá hủy hoàn toàn, Tiểu Khê bật cười: “Minh Minh bây giờ trông là lạ thế nào ấy.”

Cậu không nhìn thấy khóe miệng Minh Minh trên lưng mình hơi nhếch lên, đầu nó như cố chui vào cổ Tiểu Khê sau đó bật ra một suy nghĩ: chắc hẳn cậu ấy đã tắm dưới vô số tia nắng mặt trời, ươm mình giữa những chiếc lá non xanh biếc buổi sớm mai, thì cơ thể mới ấp ủ vào toát ra hương vị nồng nàn của nắng ấm và cỏ cây như vậy.

Nhịp điệu lắc lư rất khẽ tựa như cái nôi dưới cây đại thụ, gió thổi vi vu, đung đưa nhẹ nhàng, chẳng biết từ lúc nào đã thiếp đi trong bóng cây và ánh mặt trời.

Cứ như thế đi.

Cứ bình yên và giản dị như thế suốt cả đời đi.

Tiểu Khê bước thong thả, lúc về đến nhà đã gần mười giờ. Cậu đặt nhân vật xuống, ôm hoa dại qua tặng cho Lễ Lễ.

Lễ Lễ cắm hoa dại vào lọ hoa hồng, điểm tâm trạng tăng hẳn lên 3.

Lễ Lễ rất vui.

Thấy Lễ Lễ vui như vậy, Trang Khê cũng vui lây.

Cậu và Lễ Lễ cùng nhau thu hoạch hoa màu và cây trồng đã chín trên ruộng, tranh thủ đăng xuất trước mười một giờ.

Trang Khê tranh thủ ăn trưa sớm vì còn phải chuẩn bị cho buổi phát sóng trực tiếp chiều, lịch tuần này của cậu đã kín, ngoại trừ cuối tuần thì mỗi ngày đều phải phát sóng trực tiếp một lần. Trong khoảng thời gian đó, ngoài chuẩn bị nội dung phát sóng trực tiếp thì cậu sẽ vào trò chơi, hoặc đọc sách liên quan đến chuyên ngành.

Cuối tuần, trường cấp ba Thanh Á được nghỉ hè, cậu và Bối Ấn cùng nhau tới tinh cầu khác tham gia triển lãm thị trấn.

Triễn lãm thị trấn được tổ chức ba tháng một lần, lần trước tổ chức ở tinh cầu của bọn họ, lần này ở tinh cầu bên cạnh, nếu muốn tham dự ở tinh cầu Mộ Thanh thì phải đợi hai năm nữa. Cậu không muốn đợi, vốn định đi rồi, nhưng khi Minh Minh đến cậu càng quyết tâm hơn. Minh Minh ngủ mãi không tỉnh, biết đâu vào figure có thể hành động thì sao.

Từ khi Viễn Viễn khôi phục toàn bộ ký ức thì nó không đội mũ nữa. Điều này nhắc nhở Trang Khê rằng, có lẽ bọn nó không muốn dùng “thân thể” của người khác, nhưng vẫn rất muốn được ra ngoài.

Trong buổi phát sóng trực tiếp chiều, fan Trang Khê lại tăng lên không ít, trước kỳ thi đại học cậu đã xin nghỉ đến nay mới phát trực tiếp trở lại, vừa online đã nhận được rất nhiều lời hỏi thăm.

[Cuối cùng Tiểu Khê cũng về rồi kìa! Động lực học tập của tui đã trở lại, Tiểu Khê không online không ai kéo tui học hết.]

[Tiểu Khê thi đại học thế nào rồi?]

[Chắc Tiểu Khê thi tốt lắm phải không?]

[Nhưng nghe nói năm nay đề khó lắm, mấy anh chị lớp trên của tui rụng hết.]

Trang Khê viết lên giấy: “Cố gắng như lúc thường, thành tích tốt hơn dự đoán.”

[Quào!]

[Tiểu Khê giỏi quá đi!]

Vừa viết xong Trang Khê nhận được rất nhiều donate khen thưởng, hiển nhiên các fan của cậu rất vui. Trước giờ bọn họ luôn ôn bài cùng Trang Khê, Trang Khê thi tốt cũng giống như bọn họ thi tốt vậy.

Đương nhiên cũng có vài âm thanh không êm tai.

[Thi được bao nhiêu điểm thì share cho mọi người cùng xem đi, đàn chị nhất khối mười hai của bọn tôi thi không được tốt lắm.]

[Bình thường cậu có giải bao nhiêu đề khó đâu, đề thi năm nay khó vậy mà cậu thi tốt được à? Đừng vì câu mọi người đến xem livestream mà khoác lác nha.]

Trang Khê viết: “Đề khó đều được tổng hợp từ những đề dễ, ngày thường học chắc các đề cơ bản, nắm vững công thức, từ một suy ra ba, dù gặp đề gì cũng không sợ.”

Trên khung bình luận vẫn có người châm chọc mỉa mai, Trang Khê không quan tâm.

Cậu phát sóng trực tiếp đã lâu nên hiểu rõ thế giới này luôn có người thích bới móc, thích khiêu khích châm chọc, xuất phát từ đủ loại tâm lý. Chỉ có kẻ ngốc mới để ý lời lẽ của bọn họ, mà bỏ qua sự quan tâm to lớn từ những người thật lòng yêu thương mình.

Cậu đặt thẻ thông báo đã in sẵn lên trước ống kính phát sóng trực tiếp.

“Nội dung phát trực tiếp mùa hè này chủ yếu có 3 phần: một ngày giúp mọi người sắp xếp tổng kết đề thi đại học, một ngày sắp xếp lại đề thi toàn quốc, một ngày là phát trực tiếp tự học. Lúc đó tôi sẽ học chương trình mới.”

Cậu lên thời gian biểu, ngày nào giờ nào thì phát sóng, nội dung là gì, vô cùng trật tự rõ ràng, nhìn qua có thể xem rõ kế hoạch của cả mùa hè. Bất kể nhìn vào thời gian biểu, cũng lập tức muốn cùng cậu nhàn nhã trải qua kỳ nghỉ hè nóng bức dài đằng đẵng này, thu hoạch giấy thông hành và phiếu điểm cộng trên con đường học tập.

[Tui giao kỳ nghỉ hè của mình cho Tiểu Khê đó, Tiểu Khê dẫn dắt tui vượt qua kỳ thi toàn quốc nhá.]

[Cố lên, chúng ta cùng nhau cố gắng học tập nào!]

[Ừa, mọi người cùng cố gắng!]

Trang Khê mỉm cười, nhân lúc rèn sắt khi còn nóng, mở ra buổi học hè đầu tiên cho nhóm bạn học online.

Hôm nay sẽ giải đề thi đại học mới vừa kết thúc, nhiều nơi dạy kèm còn chưa bán đề ra nhưng Trang Khê đã sắp xếp xong rồi, cậu ghi từng đề và các chuỗi công thức trong đó, chia ra nhiều cách giải từ cơ bản đến nâng cao.

Buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, Trang Khê nhận được gần 500 phần thưởng, các fan của cậu tiếp thu được không ít kiến thức từ buổi phát sóng này. Rất nhiều lời khen ngợi động viên đáng yêu bay đầy màn hình, Trang Khê cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Cuộc sống của cậu đang dần tốt lên, còn giúp được người khác tìm thấy hy vọng trong sự tiến bộ, gặt hái niềm vui, thật tốt biết bao.

Muốn làm tốt hơn thế nữa.

Ăn tối xong, cậu sắp xếp đề cương cho lần phát sóng tiếp theo, khoanh tròn các phần trọng điểm. Trang Khê nhẩm thầm một lần, đặt những tấm thẻ và bài thi ngay ngắn lên bàn học, vui vẻ rửa mặt rồi đăng nhập vào trò chơi.

Tiểu Khê chạy vào phòng mình trò chuyện với Minh Minh như thường lệ. Hoa hồng vẫn tươi đẹp và bóng đêm vẫn dịu dàng như cũ.

Tiểu Khê: “Minh Minh, hôm nay tôi phát sóng trực tiếp được 496 tinh tệ khen thưởng, nhiều lắm luôn, vui thật đó.”

Tiểu Khê: “Tôi rất biết ơn các fan của mình, để tôi có thể ở nhà không bị chế giễu, không bị khinh miệt, làm chuyện mình thích, còn nuôi sống được bản thân.”

Tiểu Khê: “Bọn họ đáng yêu lắm, thế nhưng tôi lại không biết ăn nói.”

Tiểu Khê: “Tôi sẽ chăm chỉ làm việc, cố gắng giải thật nhiều đề thi để cám ơn bọn họ.”

Tiểu Khê: “Ngày mốt tôi sẽ tới tinh cầu Mễ Lam xem triển lãm thị trấn và mua figure nhân vật cho Minh Minh, đến lúc đó tôi ôm Minh Minh đi leo núi nhé? Chúng ta đi ngắm mặt trời mọc, đi xem cổ thụ thật to.”

Tiểu Khê: “Núi của bọn mình không xinh đẹp như trấn nhỏ, thực vật rất ít, vé vào cửa cũng đắt, nhưng cảnh mặt trời mọc hồng hồng trên đỉnh núi lại đẹp vô cùng, nếu Minh Minh nhìn thấy sẽ thích lắm đó.”

Tiểu Khê: “Bởi vì tôi cảm thấy Minh Minh là một người quý trọng sinh mệnh, yêu quý thiên nhiên, chắc chắn Minh Minh sẽ muốn sống thật ý nghĩa từng ngày.”

Lông mi Minh Minh hơi run run.

Tiểu Khê nói miên man hồi lâu, còn đọc cho Minh Minh nghe một bài thơ, sau đó đóng cửa sổ cho nó, đắp kỹ chăn rồi lặng lẽ rời đi.

Cậu đứng ngoài cửa thật lâu, luôn nhìn về phía nhà Viễn Viễn.

Cậu đang trốn tránh.

Có lẽ Viễn Viễn cũng đang trốn tránh.

Tiểu Khê ngồi xuống thềm cửa, muốn suy nghĩ mọi chuyện trước khi trốn tránh theo bản năng.

Các nhân vật xem chuyện xưa của mình như thế nào nhỉ? Tuy trấn nhỏ đã cho bọn nó ấm áp mà bọn nó muốn, bọn nó cũng biết bản thân đã đi tới một nơi thần kỳ, nhưng bọn nó có từng nghĩ vì sao mình tới được đây chưa? Có từng nghĩ mình đã chết rồi không?

Chắc chắn Viễn Viễn đã nghĩ tới và cũng biết được đáp án rồi.

Chấp nhận mình đã chết là chuyện khó khăn đến nhường nào, chẳng đơn giản như khi có người nói với nó: ‘Quý Thanh Viễn chết rồi.’ Bởi vì trên thực tế, người khác cũng không dễ dàng thốt ra mấy lời đó.

Đèn đuốc sáng trưng, sao giăng đầy trời.

Tiểu Khê ngồi một mình ở bậc thang, lòng hơi khó chịu, cậu không cứu được Viễn Viễn, không làm được điều gì cả.

Két một tiếng, cửa mở, ánh đèn ấm áp chiếu ra, Viễn Viễn đứng ngoài cửa căn nhà gần nhà Tiểu Khê nhất.

“Ngồi đấy làm gì?”

Tiểu Khê vội đứng dậy, ngẩn người một chút rồi cong mắt đi đến nhà Viễn Viễn.

Tiểu Khê: “Viễn Viễn.”

Viễn Viễn ngẩng đầu nhìn cậu, Tiểu Khê tiếp tục: “Viễn Viễn.”

Viễn Viễn cười khẽ, trong mắt chan chứa ấm áp.

Nó im lặng ngồi trên xe lăn, sau khi ký ức khôi phục thì thái độ và động tác của nó không giống như trước nữa, rõ ràng đang ngồi xe lăn nhưng lại giống như buổi tổng duyệt Liên bang mà Trang Khê từng xem, chẳng qua đây là bản thu nhỏ.

Có chút đáng sợ, cũng có chút đáng yêu.

Tiểu Khê tự ngồi xuống sô pha, thẳng lưng ngay ngắn. Cậu nhìn chằm chằm Viễn Viễn, không nhịn được mở ảnh chụp ra so sánh.

Thật sự rất kỳ diệu.

Một thượng tướng lớn, một thượng tướng nhỏ.

Gần như giống nhau như đúc, khí thế giữa vùng chân mày cũng y chang nhau, nhưng bản thu nhỏ đáng yêu một cách lạ kỳ.

Y như thượng tướng Quý và con trai của mình. Nghĩ tới đây, Trang Khê bật cười. Cậu vừa cười, Tiểu Khê từ quang não quét hình ra cũng cười theo.

Căn phòng im phăng phắc bỗng tươi vui hẳn lên, tựa như mặt hồ yên tĩnh không gợn chút sóng bất chợt nở ra một đóa hoa nhỏ.

Viễn Viễn: “Cười gì?”

Tiểu Khê: “Nếu Viễn Viễn có con…”

Tiểu Khê vội che miệng.

Viễn Viễn nhìn cậu chằm chằm, Trang Khê không chống nổi ánh mắt ấy, Tiểu Khê cúi đầu, lông mi run rẩy.

Viễn Viễn dời mắt, căn phòng càng trở nên im lặng, gió đêm cũng ngừng thổi, “Ai sinh cho tôi?”

“Hả?”

Tiểu Khê ngẩng đầu, người muốn sinh con cho cậu nhiều lắm, sợ là cả tinh cầu Mộ Thanh của bọn họ cũng không chứa nổi.

Đương nhiên cậu không dám nói ra, gương mặt chưa hết mờ mịt ngẩng đầu nhìn Viễn Viễn.

Viễn Viễn im lặng, ngón tay vuốt nhẹ xe lăn, Trang Khê bị thu hút, nhìn đến ngây người.

“Sau đó thế nào?”

Tiểu Khê: “Hả?”

Viễn Viễn: “Cậu ngu ngốc chạy vào hốc tuyết, sau đó thì sao?”

Hóa ra nó thật sự nghe thấy hết.

Quả đúng là ngu ngốc, thế nhưng hiện giờ cậu vẫn sống sót mà ngồi đây, chắc hẳn ngày đó có người tìm thấy và ôm cậu về.

Giọng Tiểu Khê mang đầy cảm kích: “Tôi được cứu.”

Dường như Viễn Viễn không hài lòng với đáp án này: “Sau đó thì sao?”

Sau đó…

Viễn Viễn trông lạnh như băng, nhưng không biết tại sao Trang Khê vẫn muốn kể với nó. Có lẽ một thượng tướng cách cậu xa như mây với bùn, trong lòng nó chứa cả thế giới, chứa cả tinh hệ vô biên, nên sẽ mau chóng quên đi câu chuyện nhỏ này.

Tiểu Khê: “Tôi đã làm rất nhiều chuyện chỉ mong cứu lấy gia đình bên bờ vực tan vỡ, chạy tới hốc tuyết là cách cuối cùng tôi có thể nghĩ ra, nhưng tất cả đều vô ích. Tôi nghĩ tôi là con trai duy nhất của bọn họ, có lẽ bọn họ sẽ mềm lòng.”

Tiểu Khê: “Tôi không ngốc đâu, tôi tính được trong vòng mười phút ít nhất một trong hai người bọn họ sẽ về nhà, nên mới chạy ra.”

Tiểu Khê cố gắng vớt vát chút thể diện cuối cùng, Viễn Viễn vẫn im lặng như cũ.

Được rồi, cậu thất bại.

Tiểu Khê đành nói thật: “Tôi chờ rất lâu nhưng không chờ được, tôi để lại dấu chân ở nơi dễ nhìn thấy nhất, tôi không ngừng tự nhủ đợi thêm chút nữa, đợi thêm chút nữa, bọn họ sẽ tìm được tôi thôi.”

Tiểu Khê: “Nhưng không một ai tới cả.”

Trên mặt tuyết trắng xóa trơ trọi mấy dấu chân nhỏ, chậm rãi bị che lấp bởi lớp tuyết mới, biến mất giữa trời đông rét lạnh.

Cậu cũng dần lạnh buốt, cơ thể tê cóng.

Tiểu Khê: “Sau đó tôi được đưa về nhà thì bị cảm nặng sốt cao, lúc nằm trên giường mơ màng còn nghe thấy tiếng ba mẹ cãi vã.”

Trang Khê chớp mắt, dù cho nhớ bao nhiêu lần thì cảm giác trời long đất lở khi bọn họ cãi nhau vẫn rõ ràng như cũ.

“Bà chăm sóc Khê Khê kiểu gì vậy?”

“Ông còn dám đổ thừa tôi sao? Bao lâu rồi ông không về nhà hả? Đừng tưởng tôi không biết ông đi họp phụ huynh cho con gái ông!”

“Bà còn dám nói à? Con của bà với thằng kia cũng đâu nhỏ hơn Khê Khê bao nhiêu tuổi!”

Cậu lau giọt nước mắt nơi khóe mi, khó khăn đứng dậy. Ngày ba mẹ lúng túng nói với cậu bọn họ phải ly hôn, một đứa ngoan ngoãn như cậu đột nhiên trở nên gay gắt, lấy cái chết ép bọn họ không được ly hôn, cậu cầm con dao gọt trái cây đè lên cổ mình, dùng hết sức gào lớn: “Nếu hai người ly hôn thì con sẽ tự sát!”

Năm đó cậu chưa đủ lớn để hiểu rằng, khi người ta đã muốn buông tay thì dù cậu có cố giữ gìn thế nào cũng vô dụng. Chẳng thà ngay từ đầu bọn họ đừng yêu thương cậu, đừng cho cậu hy vọng xa vời. Để khi bọn họ quay đi cậu sẽ không thấy tuyệt vọng như vậy.

Ba mẹ thấy máu trên cổ cậu thì hốt hoảng, cậu đã nghĩ ba mẹ sẽ thay đổi quyết định. Nào ngờ khi cậu tỉnh lại, ba mẹ đã đi chăm sóc con riêng, bỏ lại cậu trong bệnh viện một mình chống chọi với cơn sốt nghiêm trọng dẫn đến viêm màng não rồi bị câm.

Cậu lẳng lặng nằm ở viện một tuần, chấp nhận chuyện mình bị câm, cô đơn trở về căn nhà cũ, tiếp tục đến trường.

Ánh trăng hòa với bóng đêm, nhẹ nhàng bao phủ nhân vật.

Tiểu Khê: “Tôi biết tôi không đúng, đôi khi suy xét bằng lý trí, không phải không có cách giải quyết tốt hơn nhưng tôi lại cứ chọn cách tổn thương người khác, tổn thương bản thân mình.”

Mặt Viễn Viễn căng cứng, khóe miệng mím thành một đường thẳng, sau đó trở về vẻ lạnh lùng như mảng tuyết trên đỉnh núi, lạnh nhạt nói: “Cái nhà kia có gì tốt mà đáng để cho cậu…”

Tiểu Khê cúi đầu nói: “Viễn Viễn, vì tôi quá mong có được một gia đình trọn vẹn.”

Gió đêm dịu dàng thổi những lời này đến tai Viễn Viên.

Trái cổ trên cần cổ thon dài của Viễn Viễn khẽ nhúc nhích, tay buông lỏng trên tay vịn xe lăn.

Tiểu Khê nói xong thì rũ mắt nhìn chằm chăm chân mình. Ánh trăng và bóng đêm dịu dàng triền miên hôn lên má cậu, có lẽ hiện tại cậu cần thêm một cái ôm.

Tay trên xe lăn ngọ nguậy nhiều lần, cuối cùng siết chặt, mạch máu xanh tím phập phồng giữa lớp da trắng muốt.

Nó không cho được.

Câu nói kia đâm nó rất đau, đau gấp hai lần.

“Viễn Viễn, tôi rất muốn có một gia đình đầy đủ.”

Nó biết.

Bình luận

Truyện đang đọc