NHÕNG NHẼO GẶP ĐA TÌNH

Type: Phương Phương

“Người này chắc chắn đang có mặt ở đây. Nhưng mà, tôi đòi kiểm tra di động có phải bất lịch sự quá không?” Tần Vũ Phi cụp mắt thờ ơ nói.

Tôn Diệc Tuyết đặt tay lên đầu gối, nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay. Lúc nãy cô ta vừa nghĩ, nếu Tần Vũ Phi kiên quyết yêu cầu kiểm tra điện thoại của cô ta, cô ta sẽ chỉ trích cô ngang ngược vô lý. Nhưng bây giờ, cả lý do để cự tuyệt cũng bị Tần Vũ Phi phá mất rồi.

Quả nhiên, một người bạn của Cố Anh Kiệt “bịch” một tiếng liền ném điện thoại của mình lên bàn, lớn tiếng nói: “Có gì mà mất lịch sự, mẹ kiếp, kiểm tra đi! Bắt đầu từ bàn chúng ta, sau đó kiểm qua các bàn khác. Tự chứng minh mình trong  sạch trước, sau đó mỗi người phụ trách một bàn, hành động cho nhanh, không thể để tên đó xóa hình đi được”.

Mấy người khác bắt đầu hưởng ứng theo anh ta, lấy điện thoại của mình ra. “Đúng phải kiểm tra. Không tìm cho ra, chẳng lẽ chúng ta phải gánh cái tội này sao? Loại chuyện độc ác hạ lưu như thế, bị nghi ngờ rồi thì sau này còn mặt mũi gặp ai?”

Tôn Diệc Tuyết nói không nên lời, cô ta rất hối hận lúc nãy không kịp viện cớ bỏ đi. Nhưng trong lòng cô ta biết, Tần Vũ Phi sẽ không để cô ta rời đi đâu, cô đang nghi ngờ cô ta, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào cô ta bây giờ khiến cho cô ta rùng mình. Khóe miệng cô vẫn mang theo nụ cười, làm cô ta cảm thấy chói mắt vô cùng. 

Đám người bắt đầu kiểm tra điện thoại lẫn nhau, Tần Vũ Phi không hề ngăn cản. Cô vẫn đang nhìn chằm chằm Tôn Diệc Tuyết, cô ta căng thẳng đến xanh cả mặt, tim dường như muốn ngừng đập.

Cố Anh Kiệt phát hiện ra chỗ không đúng, Tôn Diệc An cũng thế. Tư thế và thái độ của Tần Vũ Phi quá rõ ràng, ánh mắt quá sắc bén. Phản ứng của Tôn Diệc Tuyết cũng làm cho người ta nghi ngờ. Bầu không khí căng thẳng như thế khiến Từ Ngôn Sướng cũng bắt đầu chú ý, anh ấy khẽ huých người bạn bên cạnh đang lo kiểm tra điện thoại, tiếp đó những người khác cũng bắt đầu cảnh giác, toàn bộ ngừng động tác trên tay.

Tiếp đó nữa ánh mắt của mọi người cùng nhìn theo ánh mắt của Tần Vũ Phi, rơi lên người Tôn Diệc Tuyết.

Sửng sốt, không dám tin.

Nhưng vẻ mắt căng thẳng và chột dạ kia của Tôn Diệc Tuyết phải giải thích thế nào?

Tôn Diệc Tuyết sững người tại chỗ, cô ta sống hơn hai mươi năm, đây là lúc cảm thấy khó xử và mất mặt nhất. Cô ta thật sự muốn gào khóc nhào qua đánh Tần Vũ Phi một trận. Cô giỏi lắm, chỉ vài câu nhẹ nhàng đã có thể đẩy cô ta vào tròng. Không gây gổ không gào thét, không chừa lại chút kẽ hở nào để cô ta phản công, bất động thanh sắc đã có thể xúi giục mọi người, cô ta lại hoàn toàn không biết làm sao ứng phó. Thậm chí cô ta muốn ra vẻ đáng thương cũng không được. Vì không ai mắng chửi cô ta, không ai đánh cô ta, thậm chí không có người nào chỉ trích cô ta.

Tần Vũ Phi chỉ ngồi đó, dùng ánh mắt mà đẩy cô ta xuống địa ngục.

Sau này cô ta làm sao mà nhìn mặt người khác? Mọi người nhìn cô ta thế nào? Hạ lưu, bỉ ổi, thâm độc, đó là lời khi nãy họ đánh giá người gửi hình. Lúc đó họ còn chưa biết đó là cô ta, bây giờ biết rồi, kinh ngạc và khó tin chỉ làm tăng thêm mức độ của những lời nói ấy.

Tôn Diệc Tuyết cảm thấy đầu óc trống rỗng, cô ta muốn thử cứu vãn, nhưng lại không biết cứu vãn thế nào.

“Tôi…” Cô ta không thể thừa nhận, tuyệt đối không thể. Nhưng nếu Tần Vũ Phi yêu cầu kiểm tra điện thoại cô ta, một màn khi nãy đã không còn ai có lý do để ngăn cản cô nữa. Tra ra cô ta, há chẳng phải càng mất mặt hơn?

“Tôi…” Cô ta cấn môi, mọi người đều đang nhìn chằm chằm cô ta, cô ta không thể giả ngốc cho qua chuyện được. Tôn Diệc Tuyết hoàn toàn không dám nhìn Tần Vũ Phi, cô ta biết mình đã bị cô dồn vào đường cùng, cô ta phải tỏ chút thái độ. Còn Tần Vũ Phi thì rất nhàn nhã, ngồi đó đợi xử lý cô ta thôi.

Nước mắt của Tôn Diệc Tuyết bắt đầu rơi ra, cô ta đột nhiên thấy hối hận, sao cô ta lại làm ra chuyện ngu ngốc thế này? Tần Vũ Phi không hề giống với tưởng tượng của cô ta, sao cô ta có thể ngây thơ cho rằng có thể một kích đã trúng, diệt trừ được một tình địch trong yên lặng kia chứ.

Tôn Diệt Tuyết quay đầu tìm kiếm bóng dáng cô bạn thân, bất giác muốn tìm người giúp, nhưng cô bạn thân kia tuy đã phát hiện bên này tình hình có chút khác thường từ lâu nhưng lại không dám qua. Lúc này thấy cô ta nhìn mình, chỉ lắc đầu với cô ta.

Tôn Diệc Tuyết không hiểu lắc đầu là có ý gì. Là bảo cô ta cái gì cũng đừng nói hay muốn nói không giúp được? Cô ta không giúp được Tôn Diệc Tuyết là thật, nhưng Tôn Diệc Tuyết lại không thể không lên tiếng.

“Tôi…tôi… chẳng qua là…” Tôn Diệc Tuyết muốn kéo dài, nhưng càng kéo dài tình thế càng bất lợi. Vì khí thế của Tần Vũ Phi quá mạnh, giờ đây mọi người đều đang đi theo tiết tấu của cô. Tiết tấu của cô chính là nhìn chằm chằm cô ta, nhìn đến khi cô ta không còn nơi để trốn, không còn đường để lui.

Tôn Diệc Tuyết lau nước mắt, ra giọng đáng thương nói: “Tôi chẳng qua là muốn đùa chút thôi”.

Tất cả đều im lặng.

Tôn Diệc Tuyết cúi thấp đầu, hoàn toàn không dám nhìn vẻ mặt của mọi người. Trong lòng đau muốn chết, xấu hổ vô cùng.

“Cũng buồn cười lắm.” Tần Vũ Phi lên tiếng. Giọng nói rất nhạt, đầy ý tứ.

Cái gì buồn cười? Là trò đùa này, hay là người?

Tôn Diệc Tuyết vừa thẹn vừa giận, bất giác cúi đầu thấp hơn, nước mắt không ngừng rơi.

“Xin lỗi.” Người nói là Tôn Diệc An, anh ta là người phản ứng lại đầu tiên, bất luận thế nào, phải nhanh chóng giúp em gái nhận lỗi. “Là em tôi không hiểu chuyện.”

“Đúng là cô ấy không hiểu chuyện thật.” Tần Vũ Phi lại nói, “Tôi cũng không biết nên nói gì cho phải”.

Tất cả đều im lặng.

Mọi người đều rất khó xử. Đám bạn của Cố Anh Kiệt cũng không biết có thể nói gì cho phải. Chuyện ác độc thất đức như thế, lại do em Tuyết ngây thơ ngoan ngoãn đáng yêu nhất trong mắt họ làm ra. Thật đúng là… đáng sợ!

Thế nào là biết người biết mặt không biết lòng, thế nào là độc nhất lòng dạ đàn bà? Mọi người bắt đầu nhớ lại tiệc này là ai tổ chức, nhớ lại ai đã nói với họ Tần Vũ Phi không cho Cố Anh Kiệt đến, nhớ lại ai đã kích động để họ bàn nhau trừng trị Cố Anh Kiệt. Có một số người phản đối chuyện tìm vũ nữ, nói đây là tiệc của Tôn Diệc Tuyết, đùa như vậy không được hay cho lắm, nhưng Tôn Diệc Tuyết lại cười nói không làm sao, làm vậy cũng vui lắm… từng chi tiết nhỏ, lại thêm mua thẻ sim mới, hình ảnh vẫn còn lưu lại trong máy chưa xóa… chẳng lẽ nói sau này có thể còn dùng đến?

Chuyện này thật sự rất … đáng sợ!

“Xin lỗi!” Tôn Diệc An xin lỗi lần nữa. “Trở về mình sẽ nói chuyện với nó.”

“Có thể xóa hình ở trước mặt tôi không? Vậy tôi mới yên tâm.” Tần Vũ Phi nói, “Nếu không tôi sẽ có tâm lý hoang tưởng bị hại, cứ lo sợ sau này cô ấy sẽ gửi đến những chỗ khác, chẳng hạn như đăng lên mạng gì đó. Chưa nói đến thể diện của tôi, nhưng làm vậy thì A Kiệt làm sao nhìn người đây?”

“Tôi sẽ không làm thế đâu.” Tôn Diệc Tuyết biện minh, nhưng dưới cái trừng mắt của Tôn Diệc An đành lấy điện thoại ra. Tay cô ta đang run rẩy. Không ai mắng cô ta, không ai đánh cô ta, nhưng cô ta đã mất mặt đến cực điểm rồi. Tần Vũ Phi dùng cách lịch sự lại chắc chắn để chưa chứng cứ làm chuyện xấu của cô ta ra trước mặt mọi người.

Tôn Diệc An cũng thấy vô cùng mất mặt. Anh ta giật lấy điện thoại, sa sầm mặt tìm tấm hình, phát hiện ra có đến mấy tấm liên tiếp, anh ta xóa hết toàn bộ ngay trước mặt mọi người. Tần Vũ Phi lại nói: “Kiểm tra lại xem có đoạn phim nào không, có thể đó là ảnh chụp màn hình”.

Tôn Diệc Anh không cách nào phản bác, thật sự tìm thấy một đoạn phim. Anh ta tức đến nói không nên lời, mặc kệ trong điện thoại của Tôn Diệc Tuyết có lưu những gì, dứt khoát xóa sạch nội dung lưu trong máy và thẻ nhớ của điện thoại. “Không có gì nữa đâu, tôi đảm bảo.” Anh ta nói.

“Cảm ơn.” Tần Vũ Phi mỉm cười với Tôn Diệc An, khách sáo cảm ơn. Sau đó lại quay đầu lại nhìn Tôn Diệc Tuyết, hỏi cô ta: “Chỗ bạn của cô sẽ không có bản sao hay chụp lại gì chứ?”.

Tôn Diệc Tuyết tức đến muốn nhảy lên: “Tuyệt đối không có!”.

“Tốt lắm.” Tần Vũ Phi nhìn thẳng vào mắt Tôn Diệc Tuyết, nhìn đến khi cô ta quay đầu đi hướng khác.

“Vậy thì tôi yên tâm rồi.” Giọng của Tần Vũ Phi khá nhẹ nhàng, nhưng trong đầu Tôn Diệc Tuyết lại hiện lên nụ nười như có như không và ánh mắt lạnh lùng của cô.

“Được rồi, sự việc đã được giải thích rõ. Mọi người đừng để trong lòng.” Tần Vũ Phi mỉm cười, biểu hiện vô cùng rộng lượng. Tất cả mọi người đều thở phào, tuy thấy việc làm của Tôn Diệc Tuyết đúng là rất ác độc, khó coi, nhưng nếu hai cô gái mà đánh nhau trước mặt họ lại càng khó giải quyết hơn. Bây giờ đã kết thúc trong hòa bình, cũng xem như là chuyện tốt.

Cố Anh Kiệt đưa tay nằm chặt tay Tần Vũ Phi, cho cô một ánh mắt tán thưởng. Trong chuyện này anh thật sự rất có lỗi, không nghĩ đến sẽ rước về phiền phức như vậy khiến cô không vui. Anh cũng rất cảm ơn cô đã giữ thể diện cho anh trước mặt bạn bè, anh thấy cô xử lý như vậy rất tốt. Xong việc anh sẽ tìm Tôn Diệc An nói chuyện, đối với anh hành vi này của em gái anh ra, anh thật sự không tha thứ được. Nhưng bây giờ có mặt nhiều người như thế, anh không muốn làm Tôn Diệc An khó xử. Cho nên Tần Vũ Phi biết chừng mực mà dừng lại, anh thấy cô rất độ lượng và thông minh.

Tần Vũ Phi cười cười với Cố Anh Kiệt, cũng khẽ nắm tay anh. Sau đó cô quay lại nói: “Lớp trang điểm của cô Tôn bị lem rồi, cô có cần vào nhà vệ sinh trang điểm lại không?”. Lời này vào tai người khác giống như đang giải vây cho Tôn Diệc Tuyết, thả cô ta đi, nhưng Tôn Diệc Tuyết nghe được lại vô cùng không thoải mái, giống như đùa giỡn xong rồi bảo cô ta “Cô mau cút đi, nơi này không còn việc của cô nữa”. Nhưng cô ta lại không thể không tiếp nhận ý này trong lời nói của cô, vì cô ta quả thật cần rời khỏi, cô ta quả thật không còn mặt mũi ngồi lại đây nữa.

Tôn Diệc Tuyết cứng nhắc đứng lên, nhìn Tần Vũ Phi một cái. Tần Vũ Phi cười với cô ta, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười. Tôn Diệc Tuyết cảm thấy người phụ nữ này thật đáng sợ, sao không ai nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta chứ. Cô ta bảo cô đi trang điểm lại vốn không phải ý tốt, chỉ là muốn khiến cô ta khó coi, còn cô ta chỉ có thể chấp nhận!

Cảm giác này, buồn nôn hệt như nuốt phải ruồi vậy.

Tôn Diệc Tuyết không dám nhìn sắc mặt của mọi người, cũng không sam nhìn vẻ mặt của anh trai mình và Cố Anh Kiệt. Cô ta cúi thấp đầu, lẳng lặng cất bước chậm chạp rời đi.

Phía sau là giọng nói vui vẻ của Tần Vũ Phi: “Được rồi, đã giải quyết xong một việc, chúng ta giải quyết luôn việc thứ hai nào. Mọi người là anh em với A Kiệt bao nhiêu năm nay, sao có thể vì một phụ nữ mà cãi nhau chứ. Đây là kết quả của việc chưa hiểu nhau, cần phải rút kinh nghiệm. Cuối tuần sau tôi và A Kiệt mở tiệc mời mọi người đến chơi, chuyện hôm nay đừng để trong lòng nữa, thế nào?”.

Tôn Diệc Tuyết đi rất chậm, cô ta muốn nghe xem người đàn bà Tần Vũ Phi này muốn nói gì. Đúng là biết đóng kịch thật, đồ đàn bà ghê tởm. Nước mắt cô ta bắt đầu tuôn rơi. Cô ta nghe thấy có người hùa theo Tần Vũ Phi, có người giải thích nói không phải họ nổi nóng, mọi người chỉ đùa giỡn với nhau mà thôi, cũng nói Tần Vũ Phi đừng để trong lòng.

Nước mắt của Tôn Diệc Tuyết rơi không ngừng, cô ta rất tức. Sao có thể như vậy, sao có thể vừa chớp mắt đã đứng hết về phía Tần Vũ Phi rồi. Cô cố ý chọn lúc cô ta vừa đi khỏi, ở tiệc của cô ta mời mọi người đến tiệc của cô. Tôn Diệc Tuyết khóc mờ mắt, có một người đến nắm tay cô ta, chính là cô bạn thân. Cô bạn kia dẫn cô ta vào nhà vệ sinh, Tôn Diệc Tuyết không thể nhịn được nữa, òa khóc lớn. Vừa khóc vừa kể lại sự việc. Nói sau khi Tần Vũ Phi bước vào đã nói gì, làm thế nào để bày trận ép buộc cô ta, giở thủ đoạn lấy lòng người như thế nào, càng nói lại càng ấm ức.

“Vậy thì cậu mắng cô ta đi, vạch mặt cô ta, sao phải nhịn chứ.” 

“Sao mà làm được.” Tôn Diệc Tuyết khóc nức nở, tình hình lúc đo đâu cho phép cô ta nói câu nào, huống hồ lúc đó cô ta bị dọa đến ngây người, không thể động đậy như bây giờ được.

Cô bạn kia cũng không nói được gì. Cô ta đi lấy túi mỹ phẩm đưa cho Tôn Diệc Tuyết, “Cậu rửa mặt đi, trang điểm lại, mình đi xem thế nào”.

Tôn Diệc Tuyết sụt sịt, khóc một trận xong thấy dễ chịu hơn chút rồi. Cô bạn thân đi ra ngoài, một lúc sau trở lại: “Họ đang chuẩn bị về. Cố Anh Kiệt đi vệ sinh, anh cậu đang nói chuyện với đám người Từ Ngôn Sướng. Tần Vũ Phi một mình ra bãi đậu xe lấy xe, đi thôi, chúng ta đi dạy dỗ cô ta một chút”.

“Cái gì?” Tôn Diệc Tuyết có chút không dám.

“Dù sao đi nữa cũng phải nói rõ cho cô ta biết cậu không sợ cô ta, không thể dể cô ta đắc ý thế được.”

Đây cũng là chuyện Tôn Diệc Tuyết muốn làm.

“Nhanh lên, nhanh đến bãi đỗ xe cản cô ta ta lại. Sắp không kịp rồi, đi thôi!” Cô bạn thân nói. Tôn Diệc Tuyết dao động, thế là đi theo.

Bãi đậu xe của câu lạc bộ này hơi tách biệt, nằm ở phía sau tòa nhà, bây giờ vẫn chưa tan tiệc nên ở đây không có ai. Tôn Diệc Tuyết và cô bạn vội vàng đuổi đến, thấy Tần Vũ Phi đang dựa lên cửa xe như đang đợi người. Cô thấy hai người họ, nhướng mày, cười lạnh: “Thật sự đợi đến khi tôi không có ai bên cạnh rồi chạy đến cho tôi một bài học hả?”.

Tôn Diệc Tuyết sững người, cô bạn thân đã quát: “Tần Vũ Phi, cô đừng kiêu ngạo quá”.

“Tôi chính là kiêu ngạo thế đấy! Sao nào?” Tần Vũ Phi đứng thẳng người, tiếp tục cười với họ: “Tôi không kiêu ngạo, chẳng lẽ để cho cô kiêu ngạo? Cô là cái thá gì chứ?”.

“Cô!” Cô bạn kia tức đến nghẹn lời.

Tôn Diệc Tuyết cũng tức giận, ném hết cảm giác lo sợ ra sau, quát lên với Tần Vũ Phi: “Không giả vờ nữa à? Lúc nãy ở trong đó không phải cô hiền lành rộng lượng lắm à?”.

“Nhờ phúc của cô cả, tôi chỉ thể hiện chút đức tính tốt đẹp mà mình thi thoảng có được thôi. Đâu có vất vả như cô, muốn thay đổi hình tượng từ mụ phù thủy xấu xa thành cô công chúa nhỏ ngoan hiền khó lắm.”

“Tần Vũ Phi!” Tôn Diệc Tuyết nhất thời không biết phải mắng thế nào, chỉ có thể mắng một câu: “Cô thật ghê tởm”.

“Tôi không cần mắng cô ghê tởm nữa, tự bản thân cô hiểu rõ trong lòng là được.” Tần Vũ Phi nhướng mày tươi cười, hất cằm về phía cô bạn thân của Tôn Diệc Tuyết, “Tôi thấy cô ta cứ lén la lén lút quan sát chúng tôi, biết ngay cô ta là bạn của cô, cho nên tôi mới nói với Cố Anh Kiệt là mình đi lấy xe, tôi đang nghĩ nếu tôi gây chuyện như vậy mà các người không đến tìm tôi gây phiền phức thì chuyện hôm nay cho qua. Nếu các người không biết điều như thế, vậy hôm nay tôi đành miễn cường dạy dỗ các người chút vậy”.

“Dạy dỗ! Cô cho mình là ai chứ!” Cô bạn kia hét lớn, xông lên trước đẩy Tần Vũ Phi một cái. Nhưng cô ta lại không ngờ, lúc này Tần Vũ Phi đột nhiên hét lớn, tiếng hét đó thật sự rất vang dội. Tôn Diệc Tuyết và cô bạn thân ngẩn người, còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy mắt đau rát, hét lớn một tiếng, lui về sau ngồi xổm xuống.

Lần này đổi lại thành tiếng hét của hai người họ vang dội.

Bảo vệ nghe được tiếng hét của Tần Vũ Phi đã vội chạy đến, còn chưa đến nơi đã nghe thấy tiếp. Đến nơi, thấy một cô gái đang cầm bình xịt phòng thân trên tay, hai người khác rõ ràng đã bị phun, ôm mặt ngồi xổm dưới đất ra sức kêu.

Lúc này Cố Anh Kiệt cũng đã chạy đến, thấy tình hình này thì rất kinh ngạc. Tần Vũ Phi nói với anh: “Gọi điện cho anh trai cô ta, bảo anh ta đến đưa hai người này đi”.

Tôn Diệc Tuyết bất chấp tất cả, ra sức mắng: “Tần Vũ Phi, cô là đồ tiện nhân!”.

“Shirley!” Từ Ngôn Sướng vừa chạy đến quát cô ta.

Tôn Diệc Tuyết sững người, mắt đau rát nhìn không rõ, nhưng nghe tiếng động dường như mấy người bạn nữa cũng đã đến. Cô ta lại lần nữa mất sạch mặt mũi rồi, dáng vẻ đanh đá thảm hại đã bị người ta nhìn thấy. Cô ta hoàn toàn không dám nghĩ đến sau này danh tiếng của mình trong đám bạn bè sẽ thế nào nữa.

“Có chuyện gì vậy?” Một người bạn hỏi.

“Bỏ đi, đừng hỏi.” Tần Vũ Phi đáp.

Như vậy lại càng khiến Tôn Diệc Tuyết tức hơn: “Cô có dám nói thật không hả?”. Cô bạn thân của cô ta cũng nhảy ra lớn tiếng nói: “Cô ta tấn công chúng tôi”.

Tần Vũ Phi cho bình xịt phòng thân trở lại túi xách trước mặt mọi người: “Tôi giữ thể diện cho cô mà cô không cần, cứ ép tôi phải nói ra sự thật. Sự thật chính là cô thừa lúc tôi ở một mình liền dẫn theo bạn đến gây chuyện với tôi, vì tôi muốn tự vệ nên đã dùng bình xịt phòng thân”.

Mấy người đàn ông đều cạn lời, bảo vệ ở bên cạnh cũng nghe thấy tiếng cô gái này hét lên nên vội vàng chạy đến, điều này đã chứng thực lời của Tần Vũ Phi. Một người bạn đi đến kéo Tôn Diệc Tuyết: “Bỏ đi, Shirley, anh cậu vẫn đang ở bên trong, để tôi dẫn cậu đi tìm anh ấy”.

Tôn Diệc Tuyết hất tay người kia ra, lớn tiếng hét: “Cô ta nói dối, tôi cùng bạn mình đến để xin lỗi, là cô ta cố ý công kích chúng tôi”.

“Được.” Tần Vũ Phi thở dài, xua tay, nói với mọi người: “Là tôi cố ý công kích họ. Giúp tôi xin lỗi anh trai cô ấy”.

Không ngờ, cô lại nói vậy.

Tôn Diệc Tuyết ngây người. Sau đó cô ta hiểu ra, với tình hình hiện tại, mọi người sẽ chọn tin lời Tần Vũ Phi.

Từ Ngôn sướng rất tức giận mà quát Tôn Diệc Tuyết: “Em gây chuyện đủ rồi đó!”

Quả nhiên là vậy.

Tôn Diệc Tuyết giận đến tức ngực căng não, giận đến nước mắt cũng không rơi được, giận đến muốn khóc cũng khóc không xong.

Lúc Tôn Diệc An vội vàng chạy đến, Từ Ngôn Sướng đi đến kể lại tình hình ở đây cho anh ta. Tần Vũ Phi tiền lên hai bước, đè thấp giọng nói nhanh với Tôn Diệc Tuyết: “Tôi lúc nãy cũng dùng tình huống xấu nhất để nhìn nhận người khác, cho nên tôi đã nghĩ cô là người rất xấu, không ngờ cô lại làm như vậy thật, đúng là khiến người ta thất vọng mà. Cô nên cảm ơn vì tôi chỉ dùng bình xịt, nếu không tôi ra tay thật thì nhan sắc của cô bị hủy hoại rồi. Nhưng cô không cần cảm ơn, tôi đây không cần. Lần sau gặp tôi nhớ tránh xa một chút, tôi thù dai lắm”.

Dứt lời cô lập tức lui lại. Tôn Diệc An vừa nghe xong lời kể của Từ Ngôn Sướng, lửa giận bốc lên, sa sầm mặt kéo Tôn Diệc Tuyết đi: “Em lại đây cho anh, đi về!”.

Tôn Diệc Tuyết khóc lớn: “Anh, cô ta ức hiếp em!”.

“Câm miệng!” Tối hôm nay Tôn Diệc Anh đã mất sạch mặt mũi, không thể nhẹ nhàng với em gái được nữa. Hai anh em vừa đi vừa giằng co, rất nhanh đã đi khá xa.

Tần Vũ Phi mỉm cười, xoay người nói với Cố Anh Kiệt đang đứng bên cạnh: “Chúng ta về nhà thôi”.

Cố Anh Kiệt vẫn đang nhíu mày, đối với sự việc vừa rồi cảm thấy rất không vui, “xin lỗi”. Anh thật sự rất có lỗi, không ngờ lại khiến cô gặp phải những chuện này.

“Không sao đâu.” Tần Vũ Phi cười ngọt ngào, khoác cánh tay anh, “Lần này không trách anh được, mà em cũng ứng phó được mà”.

Có tình yêu của hoàng tử chống lưng, công chúa cũng có thể mặc áo giáp vung đao giết địch được rồi.

Đêm hôm đó Tần Vũ Phi ngủ rất ngon, bao nhiêu năm nay, cô chưa từng cảm thấy nhẹ nhàng thư thái như thế. Thì ra, “tin tưởng” có thể khiến người ta tự tin. Khi tin tưởng đối phương, sức mạnh của loại ý niệm đó cũng có thể phản tác dụng mà truyền vào người mình, cô cũng tin tưởng bản thân. Tối nay đã giành được thắng lợi, cô rất hài lòng với bản thân.

Ngủ đến nửa đêm, cô bị cử động của Cố Anh Kiệt đánh thức.

“Sao thế?” Cô mơ màng hỏi.

“Không có gì đâu, em ngủ tiếp đi. Anh chỉ muốn ôm em thôi.”

“Ờ.” Cô rúc vào lòng anh ngủ tiếp. Một lát sau, có cảm giác một nụ hôn nhẹ nhàng dừng trên trán, cô lại hơi tỉnh lại. 

“Sao thế?”

“Muốn hôn em cái thôi mà.

“Ờ.”

Một lúc nữa, vừa ngủ thiếp đi, lại nghe tiếng anh nói: “Vũ Phi, anh rất yêu em”.

Cô tỉnh rồi, trong lúc còn đang ngái ngủ liền nổi nóng: “Rốt cuộc anh có cần ngủ không!”.

Cố Anh Kiệt bật cười lớn: “Ngủ chứ, tất nhiên là ngủ rồi”. Sau đó anh suy nghĩ lại, lại không nhịn được cười: “Người phụ nữ bình thường được tỏ tình kiểu này không phải sẽ cảm động muốn chết sao?”.

Buồn ngủ muốn chết mà còn cảm động thì chắc chắn người kia không được bình thường. Nhưng Tần Vũ Phi thật sự không có tâm trí mà tranh luận với anh, cô thật sự chỉ muốn ngủ thôi.

Nhưng chưa được một lúc thì Cố Anh Kiệt lại lay cô: “Vũ Phi, chúng ta kết hôn đi!”.

“Không thèm!” Đúng là bị anh làm tức chết mà! Ghét nhất là ngủ mà bị người khác làm phiền.

Không thèm sao? Đúng là khiến người ta tràn đầy sức chiến đấu mà. Tiếp đó Cố Anh Kiệt ôm Tần Vũ Phi ngủ. Trước khi ngủ anh nghĩ, anh nhất định phải kết hôn, anh phải biến cô gái trong lòng anh lúc này thành vợ mình.

Một tuần sau, Cố Anh Kiệt và Tần Vũ Phi y hẹn mở một buổi tiệc, mời bạn bè của họ đến.

Mục đích của bữa tiệc chủ yếu là để công khai quan hệ. Tần Vũ Phi giờ đây rất tự tin, đã giải tỏa được khúc mắc trong lòng, quyết định thoải mái vui vẻ làm bạn gái của Cố Anh Kiệt. Không có gì đáng sợ cả, nếu bên cạnh cậu ba Cố có quá nhiều hoa đào, vậy cô thấy nhánh nào thì chặt nhánh đó là được. Nếu tự mình cậu ba Cố không ra gì, thì cô đá anh đi tìm người khác tốt hơn.

Ý nghĩ này của cô bị Cố Anh Kiệt kịch kiệt phản đối. Anh nói hoa đào thì mặc sức cô chặt, không đúng, hoa đào, vậy cô thấy nhánh nào thì chặt nhánh đó là được. Nếu tự mình cậu ba Cố không ra gì, thì cô đá anh đi tìm người khác tốt hơn.

Ý nghĩ này của cô bị Cố Anh Kiệt kịch liệt phản đối. Anh nói hoa đào thì mặc sức cô chặt, không đúng, hoa đào anh sẽ tự chú ý rồi tự chặt, quan trọng là cô phải có lòng tin với anh. Anh rất yêu cô, yêu vô cùng.

Tần Vũ Phi cười dịu dàng: “Vậy thì anh không cần phải lo nữa, tình yêu của anh có bao giờ thì em có bấy nhiêu lòng tin”.

Nghe cô nói vậy, Cố Anh Kiệt liền thấy lâng lâng. Anh nhân cơ hội nói: “Em đã có lòng tin như thế, vậy chúng ta kết hôn đi.”

Tần Vũ Phi cười ngọt ngào, nhưng lắc đầu cũng rất kiên quyết.

Yêu đương còn chưa đủ, kết hôn gì chứ.

Bữa tiệc ngày hôm đó, có rất nhiều bạn bè của Cố Anh Kiệt đến tặng quà cho Tần Vũ Phi, để tỏ ý xin lỗi về những lời nói thiếu lịch sự lúc trước của họ. Tần Vũ Phi sảng khoái nhận lấy. Tôn Diệc An không đến, nhưng có nhờ Từ Ngôn Sướng mang quà đến tặng. Anh ta đưa em gái mình ra nước ngoài rồi. Sau hôm đó ngày nào Tôn Diệc Tuyết cũng làm ầm ĩ ở nhà, nhà họ Tôn vô cùng tức giận, chuyện lần đó đã bị truyền khắp nơi, danh tiếng nhà họ Tôn cũng bị giảm, Tôn Diệc Tuyết lại còn không ngừng ầm ĩ, cả ngày khóc lóc. Cuối cùng phụ huynh nhà họ Tôn quyết định đưa cô ta ra nước ngoài một thời gian để bình tĩnh lại, tránh phải mất mặt.

Cố Anh Kiệt hay tin cũng không thoải mái cho lắm, nhưng Tôn Diệc Tuyết đối xử với Tần Vũ Phi như thế, bất luận thế nào anh cũng không tha thứ được.

Tiệc bắt đầu, mọi người ăn uống vui chơi, Cố Anh Kiệt và Tần Vũ Phi khiêu vũ, nhảy một hồi không nhịn được mà trốn đến ban công. Cố Anh Kiệt ôm chặt lấy cô mà hôn, rồi đột nhiên trở nên nghiêm túc chỉ lên bầu trời nói: “ Đèn ánh sao ở Mỹ đã không còn nữa, nhưng ở đây chúng ta có những ngôi sao không thua kém gì ở Mỹ. Để chúng làm chứng cho chúng ta đi”. Anh lấy một chiếc nhẫn kim cương ra: “Cô Tần Vũ Phi, cô hãy gả cho tôi đi, có được không?”.

Tần Vũ Phi nhìn chiếc nhẫn, cười  dịu dàng: “Cố Anh Kiệt, may mà anh không chơi trò quỳ xuống cầu hôn trước đám đông, bằng không em chắc chắn sẽ nổi giận”.

“Anh biết.” Cố Anh Kiệt chớp mắt, “Em sẽ có cảm giác bị đám đông đe dọa mất. Anh sẽ không làm chuyện ngu xuẩn thế đâu”.

Tần Vũ Phi ôm cổ anh, khẽ chạm lên môi anh. Rất ngoan, rất hiểu cô.

“Cho nên em muốn nhưu thế nào mới chịu nhận lời đây?” Cố Anh Kiệt vẫn chưa bỏ cuộc.

“Đợi em chuẩn bị xong đã.” Cô nói, “Em cảm thấy như bây giờ rất tốt, không cần gấp”. Cô nhìn chiếc nhẫn trên tay anh, nhận lấy, đeo lên cho anh xem: “Đẹp lắm”.

“Ừ.” Anh cũng thấy rất đẹp.

Ánh mắt cô lấp lánh như ánh sao, làm cho tim anh đập loạn.

Cô tháo chiếc nhẫn ra, nói với anh: “Em giữ nó trước, sau này khi em chuẩn bị xong rồi thì em sẽ đeo lên. Có được không?”. Ba chữ cuối cô nói rất nhẹ, như dỗ dành anh.

Hừ, cô cũng biêt sợ anh không vui đấy. Cố Anh Kiệt thật sự muốn nổi nóng một chút cho cô xem, nhưng lại không nỡ. “Được.”

Bây giờ họ cũng rất tốt, anh nên biết thỏa mãn. Từ từ thôi, đừng gấp, anh tự nói với chính mình, dục tốc bất đạt.

Tình cảm của Tần Vũ Phi và Cố Anh Kiệt dần dần phát triển, bắt đầu nửa chung sống với nhau.

Bố mẹ hai bên đối với chuyện này chỉ mắt nhắm mắt mở. Vì Cố Anh Kiệt rất tích cực thể hiện với phụ huynh hai bên ý muốn kết hôn mãnh liệt của mình.

Bà Cố thật ra đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện này. Bây giờ bà đã thay đổi cách nhìn về Tần Vũ Phi. Tuy cô tiểu thư này quả đúng như lời đồn bên ngoài là rất nóng tính, nhưng cô có thể kiểm soát được sự việc. Nhìn cách cô xử lý cô bạn gái cũ của con trai bà thì thấy, có chừng mực lại đâu vào đấy. Quan trọng nhất là, có thể nắm giữ được trái tim của con trai bà, đối với bà cũng lịch sự, lễ phép, biết phân biệt nặng nhẹ.

Cho nên, bà Cố cũng không phản đối nữa. Bà cũng kín đáo nói lên ý của mình. “Muốn kết hôn thì làm đi, mẹ với bố con đâu có cản. Người ta nhận lời con rồi hả? Chú Tần bên đó nói thế nào? Chưa giải quyết xong sao? Vậy con nói với mẹ hay không thì cũng vô dụng thôi”.

Thế là Cố Anh Kiệt chuyển qua thu phục Tần Văn Dịch. Lần này có hơi khó, nhưng Cố Anh Kiệt nghĩ không có chuyện gì làm khó được anh. Anh cố gắng dốc sức làm việc, thường xuyên chạy đến Vĩnh Khải, thể hiện thật tốt trước mặt Tần Văn Dịch, mặt dày chủ động tham dự vào hoạt động của Vĩnh Khải. Sau này Tần Văn Dịch thật không nhịn được nữa, tìm anh nói chuyện, thăm dò thử hứng thú của anh đối với công việc của Vĩnh Khải.

Cố Anh Kiệt trả lời: “Chỉ cần là sản nghiệp nhà mình, cháu đều có hứng thú. Nếu cháu và Tần Vũ Phi kết hôn, tự nhiên Vĩnh Khải cũng trở thành chuyện làm ăn của nhà cháu rồi”.

Ám hiệu này rất rõ ràng. Tần Văn Dịch nhất thời cũng bị độ dày của da mặt Cố Anh Kiệt đánh bại, đành nói: “Đợi xem ý của bản thân Vũ Phi vậy”.

Điểm quan trọng nhất đương nhiên là Tần Vũ Phi, Cố Anh Kiệt hiểu rõ. Nhưng nói thật, bây giờ anh vẫn chưa hiểu đại tiểu thư thân yêu nhà anh đang nghĩ gì. Tất nhiên cô yêu anh, cái này anh có thể cảm thấy được, cô không còn sợ yêu đương nữa, cô cũng đã học được cách tin tưởng anh. Anh thấy được như thế này có thể xem như thời cơ đã chín muồi, có thể tiến đến hôn nhân rồi, nhưng cô làm thế nào cũng không chịu nhận lời. Đàn ông một khi nóng lòng đều sẽ chơi xấu. Một hôm anh lén chọc một lỗ kim trên bao cao su. Anh sợ bị phát hiện nên không thể quá lộ liễu, lại không biết tỷ lệ trúng thưởng được bao nhiêu. Loại chuyện phải nhờ vào vận may này thật sự chỉ có thể đợi gặp may mà thôi.

Quan trọng vẫn là phải làm cho Tần Vũ Phi gật đầu.

Hôm đó họ nắm tay nhau đi dạo dưới ánh trăng, anh lại thử thăm dò cô: “Tay em rất nhỏ, nắm vào rất thoải mái”.

“Cảm ơn.” Cô cười, giả vờ khách sáo.

“Muốn nắm cả đời.”

“Vậy thì anh phải cố lên.” Cô không nhận lời mà khích lệ anh, Cố Anh Kiệt hậm hực.

“Tay đẹp thế này, đeo thêm một chiếc nhẫn chắc chắn càng đẹp hơn.” Anh tiếp tục dụ dỗ.

“Không có nhẫn cũng rất đẹp mà.” Nữ vương nhìn lại tay mình, “Nhanh, khen em đẹp đi”.

Chàng kỵ sỹ thật chịu thua cô, kéo cô qua hôn lên mặt cô một cái: “Buồn cười. em nói đi, rốt cuộc có vấn đề gì?”.

“Không có vấn đề, chỉ là muốn thuận theo tự nhiên mà thôi.”

“Bây giờ rất thuận theo tự nhiên mà.”  Cố Anh Kiệt, em cảm thấy chúng ta ở bên nhau thật sự rất kỳ quái”.

“Này.” Cố Anh Kiệt kháng nghị.

Tần Vũ Phi đánh anh một cái: “Đừng ngắt lời, em còn chưa nói xong. Thật sự rất kỳ quái mà. Anh không phải kiểu người em thích, anh nói xem vì sao tự dưng em lại yêu anh vậy?”.

Cố Anh Kiệt không trả lời được, vì anh cũng thế, cô cũng không phải kiểu người anh thích. Nhưng anh cứ thế mà yêu. “Vì vậy chúng ta ở bên nhau. Nên kết hôn, nắm tay nhau suốt đời, vậy mới xứng với mối duyên phận này.”

“Em nghĩ, nếu trong lúc không ngờ gặp được chỉ dẫn, đưa chúng ta đến với nhau, vậy bước tiếp theo nên làm thế nào, chắc chắn cũng sẽ có chỉ dẫn thôi.”

“Bây giờ dùng cả lời mê tín để từ chối sao?” Cố Anh Kiệt nhéo mũi cô.

“Không có.” Cô vỗ lên tay anh một cái. “Không từ chối, chỉ là thấy vẫn chưa đến bước đó. Em nghĩ, khi đến lúc thì em sẽ biết ngay. Giống như lúc đầu khi chúng ta quyết định yêu nhau vậy”.

Cố Anh Kiệt không hêt muốn nhắc cho cô nhớ, trước đây họ có thể yêu nhau là vì anh bám chặt không tha, trải qua bao nhiêu chuyện, kiên trì đến phút cuối họ mới có thể bên nhau. Không hề liên quan đến chuyện ý trời chỉ dẫn gì cả. Nhưng cô nói vậy, anh lại hiểu ra được chút ít. Đại tiểu thư yêu dấu của anh trông có vẻ ngang ngược nhưng thật ra lá gan rất nhỏ. Cô cứ phải đợi đến khi có chuyện gì đó ép buộc cô mới chịu.

Cảm giác đó, giống hệt như hôm đó khi thấy pháo hoa trên bãi biển vậy.

Giữa bầu trời đêm hiện ra từng chùm ánh sáng rực rỡ. Ngay thời khắc ấy anh đã nhìn thấy cô, không còn nhớ gì nữa, chỉ muốn ôm cô vào lòng. Đó chính là âm thanh từ đáy lòng, nói rằng anh phải làm như thế.

Được rồi, anh nghĩ. Một ngày nào đó, lúc nào đó, có lẽ âm thanh ấy sẽ lại xuất hiện, nói cho họ biết cần phải làm gì.

Chẳng qua Cố Anh Kiệt không ngờ được, chỉ dẫn còn chưa xuất hiện thì vận may đã tới.

Buổi sáng một ngày kia, Tần Vũ Phi sau khi thức dậy, đang rửa mặt, đột nhiên cảm thấy choáng váng, cô bám lấy bồn rửa tay, nhưng còn chưa nằm chặt thì đã ngất đi. Cố Anh Kiệt đang vừa chọn quần áo vừa nói chuyện với cô đột nhiên nghe thấy tiếng nước có gì đó không đúng, quay đầu lại nhìn liền sợ đến sững sờ.

Cố Anh Kiệt tức tốc ném quần áo xuống chạy qua ôm lấy cô, Tần Vũ Phi đã tỉnh lại.

Cố Anh Kiệt vội vã bế cô trở về giường: “Sao vậy, em thấy có chỗ nào không khỏe?”. Anh vừa hỏi vừa nhanh chóng thay quần áo.

“Không sao, chắc là bị hạ đường huyết thôi.” Tần Vũ Phi cũng không rõ chuyện gì. Sao đột nhiên cô lại thấy không khỏe như thế?

Cố Anh Kiệt lấy một chai nước uống có đường cho Tần Vũ Phi uống vài ngụm trước, rồi lại cho cô ăn vài viên chocolate. Sau đó anh giúp cô thay quần áo, đưa cô đến bệnh viện.

“Đừng lo, em không sao đâu mà.” Tần Vũ Phi trấn an anh. Vẻ mặt vừa nghiêm trọng vừa lo lắng của anh làm cho cô cảm thấy rất ấm lòng. Nhưng Cố Anh Kiệt quá lo lắng, cô nói thế nào cũng không thể làm anh bớt căng thẳng.

Hai người nhanh chóng đến bệnh viện.

Bác sỹ hỏi thăm triệu trứng, viết phiếu kiểm tra cho Tần Vũ Phi. Cố Anh Kiệt kiên quyết yêu cầu kiểm tra toàn diện. Bác sỹ và Tần Vũ Phi đều trấn an anh. Bác sỹ nói: “Đừng gấp, từng cái một thôi. Nếu có chuyện chắc chắn sẽ không bỏ sót được đâu”.

Cố Anh Kiệt không nói được gì, đành sốt ruột chờ đợi. Kết quả kiểm tra đã có, tin xấu lại hóa chuyện vui.

Tần Vũ Phi có thai.

Cố Anh Kiệt ngây ra, hỏi lại hai lần. Sau đó cười ngây ngốc suốt năm phút.

Hớ hớ hớ, anh chỉ đâm có một hộp bao thôi, sau đó nghĩ lại, thôi cứ để tùy duyên đi, thế là không đâm nữa. Không ngờ, anh lại gặp may thật.

Aaaaaaaaa, anh sắp được làm cha rồi. Được làm cha rồi.

Bác sỹ bị phản ứng của anh chọc cười, Tần Vũ Phi đánh đánh anh mấy cái liền: “Bình tĩnh chút đi, ông Cố”. Thế này thì mất mặt lắm.

Bình tĩnh? Không thể nào bình tĩnh được.

Anh thấy được pháo hoa, rực rỡ, chói lóa, và hạnh phúc.

Phản ứng của anh cũng lây qua Tần Vũ Phi, thật ra cô cũng trở tay không kịp, không ngờ đến, ngàn vạn lần không ngờ đến. Cô có con rồi, còn Cố Anh Kiệt lại vui đến thế. Niềm vui của anh làm cho tâm tình cô cũng bay bổng theo.

Để đề phòng sức khỏe của Tần Vũ Phi có chuyện gì, Cố Anh Kiệt bắt cô nhập viện để làm kiểm tra chi tiết. Tần Vũ Phi tuy cảm thấy không cần thiết, nhưng Cố Anh Kiệt thật sự rất lo lắng, thế là cô đành thuận theo ý anh. Nằm trong phòng bệnh VIP nghỉ ngơi một lúc, Tần Vũ Phi từ hưng phấn dần bình tĩnh lại. Cô chợt nhớ ra, bụng cô đã khá lâu không còn đau nữa. Dù bây giờ đã có con, cô cũng không thấy hoảng loạn. Trong lòng cô chỉ có niềm vui.

Thì ra, mang thai là chuyện khiến người ta vui đến thế.

Chỉ là… đợi đã, sao cô lại mang thai được? Rõ ràng lần nào cũng dùng biện pháp an toàn mà.

“Cố Anh Kiệt, anh lăn vào đây cho em.”

Cố Anh Kiệt đang ở ngoài, gọi hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác để báo tin vui. Người này đã không cách nào để kiềm chế được niềm vui của mình, phải chia sẻ cho cả thế giới mới được. Nghe Tần Vũ Phi gọi, Cố Anh Kiệt mặt mày hớn hở chạy vào: “Bà xã, em gọi anh hả?”.

Bà xã.

Kỳ thật, cách xưng hô này cũng không tệ lắm.

Trong lòng Tần Vũ Phi thấy rất ngọt ngào. Á, cô gọi anh vào để làm gì nhỉ? Nhất thời cô không nhớ ra. Nghĩ rồi lại nghĩ, sau đó bắt đầu thấy buồn ngủ. “Đợi em ngủ dậy rồi lại gọi anh.”

Cô vừa dứt lời đã thật sự ngủ mất.

Trong mơ có người dịu dàng hôn lên trán cô, bàn tay cô được nắm chặt, rất ấm áp, cô cảm thấy rất hạnh phúc.

Tần Vũ Phi tỉnh lại do bị tiếng nói chuyện bên ngoài đánh thức, là tiếng của bố mẹ cô và bố mẹ Cố Anh Kiệt, tất nhiên, còn có tiếng Cố Anh Kiệt nữa. Cô nghe thấy tiếng cười của họ, không nghe được cụ thể họ đang nói gì, nhưng có thể thấy mọi người đều rất vui vẻ. Sau đó, cô phát hiện trên tay mình đã được đeo vào một chiếc nhẫn. Là chiếc nhẫn ngày trước anh dùng để cầu hôn, cô đã lồng nó vào dây chuyền và vẫn luôn đeo trên cổ, giờ đã bị anh tháo xuống, đeo lên tay cô.

Rất đẹp.

Tần Vũ Phi nhìn bàn tay của mình. Cô vuốt ve chiếc nhẫn, không nhịn được nở nụ cười. Cô khẽ xoa lên chiếc bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, hỏi: “Con à, con nói xem, có gả hay không đây?”

Tất nhiên trọng bụng sẽ không có người đáp lại, nhưng cũng như đang nói: Cái này còn phải hỏi sao?

Đúng là không cần phải hỏi nữa. Tần Vũ phi cảm thấy mình đã nghe được âm thanh của hạnh phúc.

Chính là người này, chính là lúc này.

Cũng như hôm pháo hoa nở rộ đó, truyền đến cho cô cùng một tín hiệu.

Hạnh phúc.

Bình luận

Truyện đang đọc