NHÕNG NHẼO GẶP ĐA TÌNH

Type: Linhh Linhh

Tháng ngày trôi qua trong hạnh phúc mỹ mãn, nhưng Tần Vũ Phi vẫn có chút phiền não...

Con gái cưng của cô và cô không hợp nhau.

Hôm đó là sinh nhật hai tuổi của con gái, mọi người đều vui vẻ chúc mừng cho cô công chúa nhỏ. Công chúa nhỏ cầu nguyện, bà nội hỏi cô bé đã cầu nguyện cái gì.

Công chúa nhỏ đáp: “Sau này lớn lên con muốn được lấy bố”.

Nữ vương nói với công chúa nhỏ: “Bố con đã cưới mẹ rồi, không có phần của con”.

Công chúa nhỏ ngay lập tức khóc òa lên, nước mắt giàn giụa nhào cào lòng bố mình hỏi: “Sao bố lại cưới mẹ, bố cưới con không được sao? Con rất ngoan mà”.

Cố Anh Kiệt bất đắc dĩ nhìn Tần Vũ Phi nữ vương nhún nhún vai, rất vô tội nói: “Em đâu có nói sai, đó chính là sự thật mà”.

Cố Anh Kiệt ôm con gái đang khóc đến thảm thương mà dỗ dành, nói cho cô bé biết nếu bố không cưới mẹ thì đã không có cô bé. Nhã Nhã ngoan ngoãn đáng yêu như thế, bố yêu nhất là Nhã Nhã, cho nên nhất định phải cưới mẹ mới được.

“Thì ra là thế.” Con gái không khóc nữa, nhưng ôm lấy bố mình mà nghiêm túc đề nghị: “Vậy bây giờ Nhã Nhã đã ở đây rồi, có thể không cần mẹ nữa rồi”.

Tần Vũ Phi khoanh tay trừng mắt nhìn con gái, đồ vô lương tâm, uổng công bình thường tốt với nó.

Cố Trác Nhã không nhìn thấy ánh mắt của mẹ mình, cô bé còn đang suy nghĩ: “Không được, cũng không thể không cần mẹ nữa. Nhã Nhã cũng thích mẹ”.

Tần Vũ Phi nhướn mày. Được, xem như đứa nhóc này còn chút ít lương tâm.

“Hay là bố cưới cả hai người đi. Mẹ là một, con là một nữa.”

Cố Anh Kiệt nhăn nhó, còn khách khứa đến dự tiệc sinh nhật thì bật cười ha hả.

Sau ngày hôm đó, cậu ba họ Cố có hai vợ đã trở thành chuyện cười được truyền khắp nơi.

Còn “cô vợ nhỏ” Cố Trác Nhã cũng có chút cảnh giác với “vợ lớn” Tần Vũ Phi. Bình thường mẹ tốt với cô bé thế nào, cô bé cũng sẽ tốt với mẹ như thế, bình thường đều dính chặt lấy mẹ. Nhưng khi bố vừa xuất hiện thì khác hẳn. Phải hôn cô bé trước rồi mới được hôn mẹ. Nếu không thì là bố thiên vị, cô bé sẽ không vui.

Tần Vũ Phi  cũng rất đau đầu vì chuyện này, cùng rất không phục. “Rốt cuộc ai đã day hư con gái vậy. Em mà biết được em sẽ đáng cho hắn ta răng rơi đầy đất.”

Cố Anh Kiệt không phát biểu ý kiến, anh thấy nếu thật sự phải ra tay, bà xã đại nhân chắc chắn sẽ không tự mình xông lên đâu, nhất định sẽ gọi anh đến. Nhưng con gái thích ghen như thế đúng thật là một vấn đề. Nên làm thế nào đây? Anh an ủi bà xã: “Bây giờ Nhã  Nhã còn nhỏ, đợi nó lớn thêm một chút, hiểu chuyện rồi thì không sao nữa”.

“Còn phải đợi bao lâu đây.” Tần Vũ Phi không muốn. “Em có cách”.

“Cách gì?” Cố Anh Kiệt hỏi.

Tần Vũ Phi quay đầu nhìn chồng mình, tặng anh một nụ hôn. Cố Anh Kiệt đổi khách thành chủ, hôn xong nhẩm tính thời gian, hình như, đúng là ngày không được an toàn.

“Em xác định là muốn dùng chiêu hiểm này với con gái sao?”

Câu trả lời của Tần Vũ Phi chính là đè ông xã mình lên giường...

Mười tháng sau, Tần Vũ Phi lại sinh một bé trai.

“Sinh thêm đứa nữa, để Nhã Nhã ghen với em mình đi. Ha ha ha ha, em đúng là thông minh quá đi mà”.

Cố Anh Kiệt không còn lời nào để nói.

Lần này Tần Vũ Phi mang thai, hai vợ chồng đều đã có kinh nghiệm, không còn lo lắng lung tung nữa. Cố Anh Kiệt vẫn kiên quyết, nhất định phải cùng vào phòng sinh với cô. Tần Vũ Phi đồng ý.

Lần này cơn đau bắt đầu vào lúc sáng sớm. Cố Anh Kiệt bình tĩnh dặn dò quản gia chăm sóc cho Cố Trác Nhã, còn nói với con gái: “Bố mẹ phải ra ngoài một chuyến, đi đón em trai con về. Con phải ngoan đó”.

An ủi con gái xong. Cố Anh Kiệt lấy túi xách nhập viện, dìu bà xã ra khỏi cửa.

Đến trưa Tần Vũ Phi và Cố Anh Kiệt vào phòng sinh. Phụ huynh hai nhà lại đứng bên ngoài đợi. Cố Anh Kiệt đã chuẩn bị sẵn tâm lý, phải cổ vũ cho bà xã, khích lệ cô.

Nhưng sự việc lại nằm ngoài dự liệu.

Người sinh con không khóc, nhưng người vào cùng lại không nhịn được mà nức nở. Anh kéo tay Tần Vũ Phi nói: “Bà xã, em vất vả rồi. Chúng ta đừng sinh nữa. Thật đó, đây là lần cuối, đừng sinh nữa”.

Tần Vũ Phi đang bận sinh con, không rảnh đáp lại anh, đến khi sinh xong mới bỏ công ra lau nước mắt giúp anh, sau đó hung dữ nói: “Bởi vậy mới nói đừng để đàn ông vào phòng sinh, đúng là vô dụng”.

Cố Anh Kiệt biết mình rất mất mặt. Nhưng anh thật sự rất đau lòng, phụ nữ sinh con quá vất vả rồi. Anh rất muốn xách con trai lên đánh vào mông nó một trận.

Nhưng khi thấy con trai, Cố Anh Kiệt lại không nỡ.

Đó là một thằng nhóc vô cùng lanh lợi, rất thích cười. CỐ Anh Kiệt đặt tên nó là Cố Trác Uy.

Cố Trác Nhã quả nhiên không giành bố với mẹ nữa, nhưng không phải vì chuyển qua ghen với em trai, mà vì cô bé quá yêu thương em trai, cả ngày đều vây quanh cậu bé, không rảnh mà tranh giành tình cảm với mẹ. Nhưng phạm vi ghen tuông của cô bé lại được mở rộng một chút.

“Bà nội, bà đừng có bế em suốt thế, để con bế với.”

“Bác, bác đừng dắt tay em, để con dắt.”

“Bà ngoại, bà hôn lén em, hôn nhiều hơn cả con. Không được, con phải hôn bù.”

Cố Trác Nhã vào ngày sinh nhật bốn tuổi của mình lại ước một điều ước. Điều ước của cô bé là được lấy em trai.

Tần Vũ Phi đỡ trán, thật sự bị con gái đánh bại rồi. Cô không muốn sinh nữa, hơn nữa cô thấy sinh thêm đứa nữa cũng không giải quyết được vấn đề này. Xem ra, chỉ có thể đợi con bé lớn thôi.

Đến sinh nhật bảy tuổi, rốt cuộc điều ước của Cố Trác Nhã đã thay đổi, không lấy em trai nữa, cô bé muốn được lấy anh trai họ Hứa ở lớp bên cạnh.

Cố Anh Kiệt đỡ trán, bây giờ mà đã phải đối mặt với tình trạng có tên nhóc con nào đó đến giành con gái có phải hơi sớm không?

Cố Trác Uy rất bình tĩnh: “Bố, bố yên tâm đi, hai năm nữa điều ước sinh nhật của chị lại khác ngay thôi”.

Cũng đúng. Cố Anh Kiệt cảm thấy chắc là có thể yên tâm.

Sau này Cố Trác Nhã thật sự không nhắc đến chuyện phải gả cho cậu bạn học kia nữa. Nhưng đến khi tốt nghiệp đại học cô bé dẫn một chàng trai về: “Bố, đây là bạn trai con”.

Bạn trai nó sao nghe tên quen thế nhỉ? Cố Anh Kiệt ngẫm nghĩ.

Con gái khẽ nói bên tai anh: “Chính là anh ấy đó, điều ước sinh nhật năm lên bảy của con”.

“...”

Không hổ là con gái của Cố Anh Kiệt anh, chuyện này... rất có sức chịu đựng và nhẫn nại đó.

Bình luận

Truyện đang đọc