NHƯ Ý ĐẢN

Bích Hoa Linh Quân lại mang thêm một con linh thú về.

Con thú này là Bích Hoa Linh Quân lấy từ chỗ Thái Thượng Lão Quân, tên nghe rất hay, gọi là lâm lang thú, nhưng bộ dạng thì hơi dữ tợn, toàn thân màu tím, đầu đầy gai nhọn, miệng rộng, răng nanh sắc bén, lỗ mũi to, mắt như chuông đồng, da trên người thô cứng như da tê tê, bốn chân to khỏe, móng vuốt sắc nhọn.

Khi Bích Hoa Linh Quân ôm nó vào cửa, các tiên đồng, tiên thú đều bị nó làm hoảng sợ. Vân Thanh lắp bắp, “Linh~ Linh Quân ~~ người đem cái gì về vậy?”

Bích Hoa Linh Quân vỗ vỗ con thú trên tay, nói, “Thật thiếu hiểu biết, đã nghe qua lâm lang thú bao giờ chưa? Chính là nó. Dù ở thiên đình cũng là ngàn năm khó gặp, ta hôm nay trùng hợp thấy được ở chỗ Lão Quân.”

Trì Sinh cùng Vân Thanh cắn ngón tay nhìn con lâm lang thú kia, nó vẫn là ấu thú, nhưng mà khi thơ bé khờ dại đã xấu thế này, mai mốt trưởng thành thì còn xấu đến mức nào nữa, quả thật không thể tưởng tượng.

Con lâm lang này vốn là vật quý hiếm của Bắc Hải Long Vương tặng cho Thái Thượng Lão Quân, nhưng bởi vì nó quá xấu xí, tiểu tiên đồng trong phủ Lão Quân đều ghét bỏ nó, không muốn chăm sóc, Lão Quân bộn bề tiên vụ nên cũng không quan tâm nó. Vừa lúc hôm nay Bích Hoa Linh Quân đi ngang qua cửa cung Đâu Suất, Thái Thượng Lão Quân cảm ứng được, lập tức kêu tiểu tiên đồng ra mời hắn vào, quả nhiên Bích Hoa Linh Quân vừa thấy con lâm lang thú hiếm có này hai mắt liền sáng ngời, Thái Thượng Lão Quân bèn thuận nước đẩy thuyền, “Linh thú này vô cùng hiểm thấy, ta cũng không biết phải dưỡng nó thế nào, vẫn là Bích Hoa ngươi am hiểu linh thú nhiều hơn, nếu ngươi thích, ta tặng nó cho ngươi, thế nào?”

Bích Hoa Linh Quân hoan hỉ đáp ứng, sau đó tiểu tiên đồng cung Đâu Suất lòng đầy cảm kích cung tiễn hắn cùng lâm lang thú rời đi.

Bích Hoa Linh Quân đặt lâm lang thú trên mặt đất, nó ở trong Đâu Suất cung bị khinh khi lãnh đạm thật lâu, tổn thương không nhẹ, vì vậy nó khiếp sợ không dám lộn xộn. Nhưng cái loại cảm giác “tinh tế” như khiếp sợ này, dựa vào bề ngoài của nó thì không thể thấy được, trong mắt mọi người, chính là nó nằm trên mặt đất như một tảng đá.

Vân Thanh hỏi, “Vì sao nó không động đậy?”, Trì Sinh nói, “Chắc là sợ người lạ”, Bích Hoa Linh Quân đứng bên cạnh hài lòng ngắm nhìn, Đan Chu Tiên Đế nghe thấy động tĩnh, từ tiểu thính chạy ra xem náo nhiệt, “Bích Hoa, khanh lại mang cái gì về đó?”, y đến gần, đánh giá một chút, “Hửm? Con thú nhỏ xấu xí này là con gì?”

Chữ “xấu” rơi vào tai lâm lang thú, chọt đến trái tim mẫn cảm của nó, làm nó càng cố gắng dán mình lên mặt đất. Đan Chu cười nói, “Bất quá đứa nhỏ này cũng hiểu chuyện, thấy bổn tọa liền cung kính như thế. Hẳn là một con trân thú danh quý.”

Bích Hoa Linh Quân đáp, “Đế tọa nhìn xa trông rộng, nó là lâm lang thú, trân thú ngàn năm khó gặp.”

Đan Chu nhìn hắn, “Bích Hoa, sau này khanh gọi ta Đan Chu là được, gọi hàm pháp nghe rất xa lạ”. Ánh mắt Bích Hoa vẫn đặt trên người lâm lang thú, thuận miệng ừm một tiếng, Đan Chu vừa lòng mỉm cười.

Bích Hoa Linh Quân tiếp tục ngắm lâm lang thú, Đan Chu hỏi, “Chẳng lẽ khanh đang suy nghĩ tên để đặt cho nó sao?”, Bích Hoa Linh Quân gật đầu, “Đúng vậy, bất quá ta đặt tên cũng không hay lắm, nghĩ hoài vẫn không ra tên nào dễ nghe.”

Đan Chu nói, “Các linh thú trong phủ khanh đặt tên nghe đều không tệ mà, ta rất thích, tỷ như tên Nguyên Túc ngày đó, ta thật sự thấy rất vừa ý.”

Bích Hoa nhíu mày lẩm bẩm, “Là phong nhã tốt hơn, hay là thông tục tốt hơn?”

Đan Chu nói, “Nếu nó đã là lâm lang thú, nghe qua thập phần phong nhã, chỉ sợ cũng phải là một cái tên phong nhã mới hợp”. Chân trước của lâm lang thú vụng về giật giật, khi nó ở phủ Lão Quân, các tiểu tiên đồng mỗi ngày đều kêu nó nào là a sửu nào là a quái, hai vị tiên quân trước mắt này tuy cũng nói nó xấu, nhưng lại muốn đặt cho nó một cái tên dễ nghe, làm cho nó có chút cảm động.

Bích Hoa Linh Quân nhíu mày suy nghĩ, Đan Chu lại nói, “Nó toàn thân màu tím, vậy kêu là Tử Lang[1] đi.

Hai mắt Bích Hoa Linh Quân sáng lên, “Tử Lang Tử Lang, thật sự là tên rất hay”, Đan Chu hơi hơi mỉm cười, Bích Hoa Linh Quân khom người, “Đa tạ Đế tọa đặt tên.”

Đan Chu nhất thời nhíu mày, “Không phải vừa rồi khanh đã đồng ý, về sau chỉ gọi ta là Đan Chu thôi sao?”

Bích Hoa Linh Quân lúc này mới phục hồi tinh thần, sửng sốt một lúc, vội nói, “Tiểu tiên biết tội, mới rồi thất thần, đường đột mạo phạm Đế tọa, thỉnh Đế tọa thứ tội.”

Đan Chu nhìn Bích Hoa Linh Quân, lại cúi đầu nhìn lâm lang thú vì được đặt tên hay mà vui sướng trộm ngẩng đầu, sắc mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói, “Không phải chuyện gì lớn, không cần sợ hãi”, phất tay áo xoay người rời đi.

Trì Sinh, Vân Thanh cùng mấy tiểu tiên đồng đứng một bên nhìn, không biết tại sao lại thấy lạnh lẽo, nhịn không được rùng mình.

Lâm lang thú sau khi được đặt tên thì được đưa đến viện cùng chỗ các linh thú khác, bởi vì gần đây các linh thú đều bận nghĩ chuyện của Bích Hoa Linh Quân và Đan Chu Tiên Đế, nên giờ đang hỏi thăm Linh Quân cùng Tiên Đế vừa rồi thế nào thế nào, chưa kịp nhìn tới lâm lang thú. Lâm lang thú cô độc nằm trong một bụi cỏ xanh ở hậu viện, nó biết người ta ngại nó xấu xí, không dám lộn xộn, nằm trong bụi cỏ chăm chú nhìn móng vuốt chân trước.

Đến lúc đi ngủ, Bích Hoa Linh Quân đứng trước giường cởi ngoại bào, Đan Chu tựa vào đầu giường, nói, “Bích Hoa, khanh có biết ta vì cái gì vẫn không chịu về Đan Tiêu cung, một mực ở lại phủ của khanh không?”

Bích Hoa Linh Quân thành thật trả lời, “Không biết.”

Đan Chu nhìn một điểm nào đó trong hư không, chậm rãi nói, “Thứ nhất, là ta quả thật không muốn đi, thứ hai, ở Đan Tiêu cung ta từng làm sai một chuyện, giờ nghĩ tới, còn thẹn trong lòng.”

Bích Hoa Linh Quân đi đến bên giường, xốc chăn, Đan Chu chuyển mắt nhìn hắn, “Khanh chẳng lẽ chưa từng nghe qua về ta… một vài… chuyện cũ không được tốt ấy?”

Bích Hoa Linh Quân đáp, “Chưa từng nghe nói qua.”

Đương nhiên Bích Hoa Linh Quân đã từng nghe, Đông Hoa Đế Quân từng kể cho hắn mấy lời đồn, còn bắt Bích Hoa Linh Quân phải ghi nhớ trong lòng. Kỳ thực hiện tại hắn đã sớm tò mò, muốn biết chuyện năm đó của Đan Chu rốt cục là thế nào, nhưng hắn hiểu rõ một đạo lý, trong tình huống này, càng bất động thanh sắc, càng có thể nghe được nhiều tin tức. Nếu để lộ cảm xúc muốn nghe quá rõ ràng, ngược lại có thể làm cho đối phương không dám nhiều lời.

Khi Bích Hoa Linh Quân đang cố gắng bất động thanh sắc, Đan Chu quả nhiên không phụ lòng hắn, “Ta đây nếu kể chuyện năm đó cho khanh nghe, khanh có nguyện ý nghe không?”

Bích Hoa Linh Quân đạm định ngồi lên giường, đạm định đáp, “Chỉ cần Đế tọa không chê tiểu tiên”. Chân mày Đan Chu chau lại, “Khanh vẫn không bằng lòng gọi ta một tiếng Đan Chu ?”

Ừm, tốt nhất là nên theo ý của Đan Chu Đế tọa, không nên vuốt ngược lông lão nhân gia, vạn nhất y mất hứng không thèm nói nữa thì không tốt.

Bích Hoa Linh Quân mỉm cười, “Chỉ cần… Đan Chu người không chê ta.”

Đan Chu thỏa mãn cười, ánh mắt nhìn chăm chú Bích Hoa cũng trở nên mềm mại, “Khi xưa… Ai… chỉ tại ta năm đó tuổi trẻ, không biết làm cách nào biểu lộ, có thể ngay cả thích là gì cũng không biết…”

Đan Chu thở dài, “Ta, năm đó, đương nhiên ta cũng không nhớ rõ là bao nhiêu năm trước, tóm lại khi đó ta còn rất trẻ, ta cũng từng thích một tiên giả.”

Bích Hoa Linh Quân nhiệt huyết sôi trào, bên ngoài vẫn bất động thanh sắc như cũ, nghe Đan Chu tiếp tục kể —

“Hắn, hắn và ta đều là vũ tộc, nguyên thân là khổng tước, lông vũ trắng như mây trời. Tuy hắn so với ta thân phận thấp hơn rất nhiều, nhưng tính tình rất trầm lắng thanh lãnh, ta khi đó tính tình nóng nảy, hay tức giận, nên thích cái loại trong trẻo mà lạnh lùng bình thản đó, hơn nữa cho dù hắn ở trước mặt ta, cũng giống như cách rất xa, hắn cách càng xa, ta lại càng muốn đem hắn đến đặt cạnh mình, hắn càng bình thản, ta lại càng muốn xem bộ dáng bất bình của hắn.”

Bích Hoa Linh Quân im lặng ngồi một bên, thầm nghĩ, đại khái có thể đoán được đoạn sau Đan Chu cường bức thanh danh tiên giả kia là xảy ra thế nào.

Thanh âm Đan Chu như có như không, “Ta, ta tuy nghĩ như vậy, nhưng vẫn là sợ làm hắn mất hứng, nên luôn luôn thật cẩn thận. Ta kỳ thực không bức bách gì hắn cả, hiện tại cũng không biết làm sao lại đồn ta bức bách hắn. Ta chẳng qua thường lén đi theo hắn, hắn đi đâu ta theo đó, chỉ đứng ở xa nhìn thân ảnh hắn ta liền thỏa mãn. Ta cũng chẳng qua có đôi khi đến chỗ hắn ở, lúc nhẫn nại không được thì kéo hắn đến bên cạnh, tùy tiện trò chuyện mấy câu. Rồi sau đó, sai vài tiểu tiên thị thay ta lưu ý sinh hoạt bình thường của hắn, như hắn hôm nay ăn gì đi đâu ngủ khi nào, ta, ta nhiều nhất chỉ là thừa lúc hắn ngủ thì đến trước giường đứng nhìn hắn, nếu biết hắn muốn làm gì, tiện thể tìm đến trộm đặt cạnh hắn mà thôi… Ai, ta không rõ vì sao hắn càng ngày càng sợ hãi ta, ta rõ ràng đâu có làm gì…”

Bích Hoa Linh Quân không nói lời nào.

Đan Chu càng thêm thổn thức kể tiếp, “Cho đến một ngày, ta tìm được một thứ cực kỳ trân quý, ta cảm thấy hắn nhất định sẽ rất thích, mới lần đầu đến trước mặt hắn, hỏi hắn có muốn đến phủ của ta xem không. Ta… ta lúc ấy thực sự còn quá trẻ, đã nghĩ mình hỏi thì hắn nhất định sẽ đáp ứng, không chờ hắn trả lời ta đã kéo hắn tới Đan Tiêu cung, kết quả vừa tới nơi, hắn liền quỳ xuống nói với ta, cầu ta buông tha hắn, hắn nói hắn không thể thừa nhận hảo ý của ta. Ta thực khiếp sợ, cũng rất khó chịu, hỏi hắn sao lại sợ hãi như vậy, nghĩ trước cứ dẫn hắn đi xem vật trân quý kia để làm hắn an tâm, sau đó sẽ nói cho hắn biết ta không ép buộc hắn, nếu hắn không thích thì ngay cả mấy chuyện thật cẩn thận kia ta đều có thể không làm. Thế nhưng, còn chưa chờ ta mở miệng, hắn liền…”, Đan Chu dừng một chút, “Đan Tiêu cung ở nơi cao nhất thiên đình, hắn trực tiếp từ trên thai các nhảy xuống, không dùng tiên thuật hộ thể… Nếu không phải Phù Lê đúng lúc đi qua, hắn có lẽ đã…”

Bích Hoa Linh Quân vẫn ngồi yên không lên tiếng. Đan Chu nói tiếp, “Sau đó ta mới hiểu được, ta lúc ấy bất quá là tuổi trẻ tò mò, cũng không hiểu được chân chính yêu thích là như thế nào. Nhưng ở thiên đình, sau chuyện đó, mỗi một ngươi đều sợ ta, này cũng là ta tự làm tự chịu. Khi cùng Ma tộc đại chiến, ta còn nghĩ, nếu ta không còn nữa, có phải thiên đình sẽ chỉ cảm thấy bớt được một tai họa, sợ là cũng không ai vì ta mà khổ sở dù chỉ một chút. Không nghĩ tới ta không mất đi, mà biến trở về một quả trứng. Ta ở trong trứng ngây người một vạn tám ngàn năm, dần dần hồi tỉnh, Ngọc Đế cảm ứng được, có lẽ hắn cũng thấy đau đầu, không biết phải thế nào mới tốt, lúc ta nửa tỉnh nửa mê đã nghe thấy hắn làm bộ làm tịch, lừa khanh đem ta về ấp.”

Đan Chu chuyển tầm mắt nhìn Bích Hoa, cười cười, “Khanh vui vẻ mang ta trở về, nhờ tiên khí của khanh ta mới có thể trở lại. Khi đó ta biến thành hổ con dỗ khanh, một là muốn cảm ơn khanh đã giúp ta tái phục, thứ hai, kỳ thực ta cũng nghĩ, thật vất vả mới có người thích ta một chút, nên ta lại muốn được nhiều hơn…”

Bích Hoa Linh Quân không có phản ứng gì lớn.

Đan Chu nhìn Bích Hoa Linh Quân, ánh mắt bỗng trở nên thâm thúy, “Bích Hoa, bổn tọa… Ta hiện giờ mới lĩnh ngộ, ta đã thích khanh, khanh có nguyện ý từ nay về sau cùng ta tương giai tương bạn, vĩnh vi tiên lữ?”

[1] 紫琅: “tử” là màu tím, “lang” có bộ vương, có lẽ là tên của một loại ngọc, ý nghĩa là xinh đẹp.

Bình luận

Truyện đang đọc