NHƯ Ý ĐẢN

Bích Hoa Linh Quân quay trở về phòng, bế hổ con lên ngắm tới ngắm lui, dù nhìn thế nào đi nữa vẫn thấy yêu thích. Hổ con vẫn luôn bày ra một bộ dáng lười biếng, cứ mãi ngủ gà ngủ gật. Vân Thanh cầm chút sữa hưu, đưa đến bên mũi nó, nó đến nhìn cũng chả thèm nhìn, nghiêng đầu tựa qua một bên.

Bích Hoa Linh Quân lập tức nói: “Nó không thích uống thứ này. Vân Thanh, ngươi đi lấy chút nước trong, đổi sang đồ đựng bằng ngọc mang đến đây.”

Vân Thanh đành phải tuân mệnh rời đi, dùng cái đĩa sâu bằng ngọc bích đựng chút nước trong bưng đến, Bích Hoa Linh Quân đích thân đón lấy, đưa đến dưới mũi hổ con, lúc này nó mới lười nhác mà liếm liếm vào cái đĩa hai cái, rồi lại lùi về tấm đệm của mình, ngủ say.

Vân Thanh nhịn không được: “Linh Quân, nhìn bộ dáng mệt mỏi vô lực của nó, chẳng lẽ là bẩm sinh bị khiếm khuyết cái gì.”

Bích Hoa Linh Quân sắc mặt lập tức nghiêm lại: “Thôi đi! Không được nói lung tung! Nó vẫn luôn ở trong trứng, làm sao có khiếm khuyết. Hôm qua vừa mới ấp ra, chẳng lẽ hôm nay ngươi muốn nó chạy nhảy ào ào? Đi ra ngoài giúp Trì Sinh cho mấy linh thú khác ăn đi!”

Vân Thanh đã bị giáo huấn cho một trận, quẹt quẹt mũi ấm ức rời khỏi ngọa thất, khi đến bên hành lang, Nguyên Lộ và Nguyên Hưu đang cuộn tròn nằm bên bậc thềm, Vân Thanh thuận tay bế Nguyên Lộ lên, sờ sờ lông nó: “Rõ ràng là ngươi mạnh hơn nhiều so với cái con gì đó ấp từ trong trứng ra, không hiểu Linh Quân vì sao lại phí nhiều công sức để mà dưỡng nó.”

Đôi mắt đen láy như mực của Nguyên Lộ chợt lấp lánh, liếm liếm mặt Vân Thanh.

Suốt ngày suốt đêm, Bích Hoa Linh Quân đối với hổ con ấp ra từ Như Ý đản yêu thích không rời tay, dù đi hay ngồi cũng đều ôm ở trong lòng. Tiểu lão hổ thật kén chọn, nó vừa được ấp ra thì hàm răng đều đầy đủ cả, thế nhưng ngoại trừ nước trong ra, cái gì cũng không chịu ăn. Ngoài Bích Hoa Linh Quân, mấy tiểu đồng trong phủ, nó chỉ vừa ý mỗi Trì Sinh, thỉnh thoảng sẽ để y sờ sờ lông nó. Bích Hoa Linh Quân thường xuyên dùng lược ngọc giúp nó chải lông, nó ngồi xổm trên đùi hắn khép hờ đôi mắt, rất là hưởng thụ.

Sau khi dưỡng gần một tháng, hổ con đã hoạt bát hơn được một chút, thích tự mình ra ngoài phòng tản bộ, ngồi xổm trên hành lang một lúc, tràn trề thích thú từ xa xa nhìn các linh thú khác trong viện. Bích Hoa Linh Quân đối với việc này rất là vui vẻ. Hắn hết lần này đến lần khác đắn đo cân nhắc, mới đặt cho nó một cái tên gọi là Nguyên Túc, cảm thấy vô cùng văn nhã, Trì Sinh nói: “Linh Quân, cái tên này tuy văn nhã, nhưng nghe sao không giống tên của một lão hổ chút nào. . . . . .”

Vân Thanh xen ngang vào: “Nó được ấp ra từ Như Ý đản, chi bằng cứ gọi nó là Như Ý. Nghe rất thuận tai.”

Bích Hoa Linh Quân tựa tiếu phi tiếu: “Vậy bản quân sửa lại tên cho ngươi thành Phát Tài thấy thế nào? Nghe càng thuận tai hơn.”

Vân Thanh rụt cổ, không dám nhiều lời nữa.

Một ngày kia, Bích Hoa Linh Quân đang ở trong đình nghỉ mát chải lông cho Nguyên Túc, bỗng có tiên chỉ khẩn cấp của Ngọc Đế đưa đến, truyền Bích Hoa Linh Quân phải gấp rút đến đấy. Hắn dặn dò mấy tiên đồng ôm Nguyên Túc trở về trong phòng, sau đó liền vội vàng đến Linh Tiêu điện. Nhưng lúc đó Trì Sinh không có ở đó, Vân Thanh vẫn luôn không thích Nguyên Túc mấy, giả vờ quên việc này đi, rồi lười biếng đi vào phòng lén ngủ một giấc. Nguyên Túc nằm sấp trên ghế trong đình nghỉ mát một lúc, nhảy xuống mặt đất, chậm rãi đi ra khỏi đình.

Nguyên Lộ cùng Nguyên Hưu đang ở một chỗ gần đình nghỉ mát chơi đùa náo nhiệt, cùng là hổ con như nhau, Bích Hoa Linh Quân sủng ái Nguyên Túc, lạnh nhạt với Nguyên Lộ và Nguyên Hưu, trong lòng Nguyên Lộ luôn không thấy vui vẻ. Nó cùng Nguyên Hưu đã xấp xỉ trưởng thành, đem Nguyên Túc ra đánh giá, cảm thấy thân hình và nguyên khí cũng không sánh bằng mình, nhìn tới nhìn lui cũng không có tiểu tiên đồng ở đây, liền cản đường đi của Nguyên Túc lại, giơ giơ chân trước lên, một phát đập Nguyên Túc ngã nhào thật mạnh xuống mặt đất, thấp giọng gầm gừ trong cổ họng, nhe nhe răng nanh ra.

Tiểu lão hổ nằm trên mặt đất bốn cái chân chổng lên trời lại chẳng hề hấn gì mà ngáp dài một cái, đột nhiên nheo mắt lại, bộ dáng uể oải mà đưa đôi mắt nhìn về phía Nguyên Lộ. Trong nháy mắt, hai mắt Nguyên Lộ giống như bị một lực hút nào đó chặn lại, cả thân hình giống như bị hút vào cặp mắt đen láy không thấy đáy kia, toàn thân không tự chủ được mà sợ đến run rẩy, lông mao nhất thời dựng đứng lên hết, giống như có sấm bổ xuống bên cạnh.

Nguyên Túc từ trên mặt đất chậm rãi xoay người đứng lên, run run bộ lông.

Nguyên Lộ cong lưng, lùi về phía sau mấy bước, cả người vẫn run lẩy bẩy.

Nguyên Hưu ngồi xổm một bên, không hiểu gì hết mà nghiêng nghiêng đầu.

Nguyên Túc từng bước từng bước đi về phía Nguyên Lộ, Nguyên Lộ cũng từng bước từng bước lùi về phía sau, cuối cùng run rẩy quỳ rạp trên mặt đất, cúi đầu gầm gừ một tiếng.

Nguyên Túc bước đến trước mặt nó, tựa đầu vào cạnh đầu Nguyên Lộ. . . . . .

Nhẹ nhàng liếm liếm vành tai của Nguyên Lộ.

Nguyên Lộ ‘ngao’ một tiếng vội nhảy ra, trong chớp mắt biến thành hình người, là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi mày rậm mắt to, bởi vì tu vi còn thấp, cho nên vẫn còn mang đuôi và tai hổ, bối rối ngồi một đống trên mặt đất một tay nắm chặt thành quyền, tay kia thì che cái tai trái lại, mặt đỏ bừng giận dữ gầm lên: “Ngươi, ngươi. . . . . .”

Tiếng vang kinh động đến các tiểu tiên đồng, Vân Thanh cùng hai tiểu tiên đồng khác vội vàng lao ra ngoài phòng, nhìn thấy tâm can bảo bối của Linh Quân tức tiểu lão hổ đang ngây thơ mà cuộn tròn một đống nằm trước ngực Nguyên Lộ hiện đang ở hình người, nịnh nọt mà cọ cọ chà chà dưới cằm cậu, say sưa liếm liếm.

Nguyên Lộ lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, xách cổ tiểu lão hổ, ném nó qua một bên. Nguyên Túc ngã thật mạnh xuống mặt đất, lặn lộn một vòng, thật uỷ khuất kêu ô ô.

Vân Thanh sải bước chạy tới, quát lớn: “Làm càn!”

Nguyên Túc nằm úp sấp dán mặt chặt xuống đất, rồi lại ô ô mà kêu đau một tiếng, tựa đầu giữa hai chân trước.

Vân Thanh tuy rằng không thích nó, nhưng nhìn thấy bộ dáng này của nó cũng nhịn không được mà mềm lòng, đưa tay ôm Nguyên Túc lên, nhìn Nguyên Lộ quát: “Thừa dịp Linh Quân không có ở đây lại ỷ lớn hiếp nhỏ, thật là không ra thể thống gì! Còn không mau biến trở về nguyên hình!”

Khuôn mặt Nguyên Lộ thoáng chốc căng ra đỏ tía: “Rõ ràng, rõ ràng là nó. . . . . .”

Vân Thanh nói: “Nó cái gì! Ta tận mắt thấy, ngươi còn muốn vu tội cho nó! Có phải khi dễ nó còn chưa thể biến thành hình người không nói chuyện được hay không?! Bắt đầu từ ngày mai đi trông coi vườn thuốc ba ngày!”

Nguyên Lộ nắm chặt nắm tay, mím môi cắn chặt răng, Nguyên Hưu cắn vạt áo cậu, kéo kéo. Hào quang quanh thân Nguyên Lộ chợt loé lên, trong phút chốc đã biến thành hình dáng của hổ, tức tối mà cúi đầu đi khỏi.

Vân Thanh đưa tay sờ sờ lớp lông nhung mềm mại của tiểu lão hổ trong lòng: “Còn đau hay không? Linh Quân sẽ nhanh trở về thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc