NHƯ Ý TRUYỆN CHI LAN NHÂN TÁI HIỆN


Sau khi Như Ý tắm rửa xong phát hiện Thiên Địa Vạn Xuân thay đổi, nàng thấy Lý Ngọc tươi cười đứng trước điện, Dung Bội đỡ nàng đi tới, Lý Ngọc cùng một đám người cúi xuống hành lễ.

Lý Ngọc cười mở miệng: "Hoàng hậu nương nương, đây là hoàng thượng đặc biệt chuẩn bị cho người, mong nương nương nhận lấy!" Như Ý biết đây là trò của hắn, Như Ý cảm ơn Lý Ngọc, sau đó muốn để Dung Bội đỡ nàng vào trong điện, nhưng Lý Ngọc tiến lên ngăn cản, Như Ý biết hắn chờ nàng ở ngoài điện, đành phải gọi Dung Bội chờ ở ngoài.
Như Ý từng bước từng bước tiến vào điện, trên mặt đất trải thảm đỏ, còn rải đầy hoa, trên cột treo hoa mai, hôm nay là ngày mồng mười tháng hai.

Nàng chậm rãi đi vào trong điện, đập vào mắt là cây vải thiều cùng cây anh đào, còn có hoa mai xanh cùng hồng mai khoe sắc diễm lệ, còn có hương thơm của món ăn, trong lòng nàng thầm nghĩ không biết hắn tính đùa giỡn gì! Hắn thấy nàng đi tới liền nở nụ cười, nhìn thấy nàng ăn mặc mỏng manh, hắn sải bước chạy về phía nàng, khoác áo khoác của hắn cho nàng, Như Ý chưa kịp hành lễ đã bị hắn nắm tay, bị dắt đi, đến khi đi đến bàn mới dừng lại.


Hắn quay đầu về phía nàng, trong lòng nàng bối rối, không biết hắn muốn làm gì cũng né tránh ánh mắt ôn nhu của hắn.
Hắn vẫn nắm tay nàng như cũ: "Bốn mươi tám năm thiên thu khoái lạc, nguyện nàng bình an thuận lợi, triêu mộ vui vẻ, vạn sự đều như ý!" Lúc này Như Ý mới biết hôm nay là sinh thần của nàng.

Hoàng thượng thấy nàng như vậy có chút sửng sốt, Như Ý xoay người nhìn tất cả mọi thứ bố trí trong phòng, nhưng trong lòng nàng lại thấy không vui vẻ gì.

Hoàng thượng phân phó Ngự Thiẹn phòng chuẩn bị mì trường thọ cho nàng, ăn lúc nóng mới ngon, liền đỡ nàng ngồi xuống, sau đó tự mình mang bát mì lên, ý muốn nàng ăn mì.

Trong lòng Như Ý có loại cảm giác nói không nên lời, là kinh ngạc sao? Có cảm động không? Có vui không? Không, đều không phải, trong lòng nàng chỉ có một loại gánh nặng, đúng vậy trong lòng nàng còn dừng lại ở mấy năm đó nhìn nhau hai lần chán ghét, thoáng chốc thái độ của hắn thay đổi như vậy, làm sao nàng có thể thích ứng kịp, lòng nàng trăm cảm xúc đan xen! Nàng thấy hắn nhẹ nhàng gắp mì rồi thổi nhẹ, đút cho nàng ăn, nàng không thể từ chối, đành phải mở miệng ăn, bát mì kia rất ngon, nhưng nàng lại cảm thấy nó vô cùng nhạt nhẽo.

Hoàng thượng vừa nhìn nàng ăn vừa nói: "Ăn bát mì này, chúng ta có thể ở bên nhau lâu dài!" Như Ý nghe xong, hai mắt đỏ hoe, hắn thấy vậy buông bát mì xuống, lấy ngón tay lau nước mắt cho nàng, nhẹ nhàng nói: "Khóc gì chứ, hôm nay là sinh thần của nàng, xem trẫm chuẩn bị gì cho nàng!" Hắn đứng dậy lấy ra một cái hộp trang trí đầy hoa mai, mở hộp ra, bên trong là một cái trâm cài được làm rất tỉ mỉ.

Hắn quỳ xuống trước mặt nàng, nắm tay nàng: "Đây là lục mai nàng thích nhất, khi chúng ta hồi cung lục mai phương nam kia có thể không còn sống, cho nên trẫm làm nó thành trâm cài, như vậy quanh năm bốn mùa nàng đều có thể nhìn thấy." Không đợi nàng trả lời, hắn cẩn thận cài trâm lên cho nàng, sau khi nàng tắm rửa xong cũng không cài nhiều trang sức tinh xảo, chỉ có cây trâm kia là đặc biệt.

Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, sắc mặt nàng lạnh lẽo tựa băng, hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, nắm lấy tay nàng, nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn bao bọc nàng, nhiệt độ ấm áp kia lại làm cho người ta an tâm....
"Thế nào, không thích sao?" Như Ý vẫn không có phản ứng, hắn cười nói: "Trẫm biết, những năm gần đây chúng ta xảy ra rất nhiều chuyện không vui, trẫm khiến nàng không vui, khiến nàng chịu ủy khuất, đều là trẫm không tốt! Nhưng bây giờ trẫm chỉ muốn đại hôn với nàng, nắm chặt tay nàng, muốn chúng ta có thể ở bên nhau lâu dài!".


Bình luận

Truyện đang đọc