NHƯ Ý TRUYỆN CHI LAN NHÂN TÁI HIỆN


Sắc trời đã muộn, hoàng thượng sai người đưa Vĩnh Cơ về, cũng dặn dò nô tài quét dọn sạch sẽ Dực Khôn cung, Như Ý đặc biệt ra ngoài tiễn Vĩnh Cơ, hoàng thượng càng cảm thấy buồn cười, nhỏ giọng lẩm bẩm nàng đối với hài tử cùng hắn đúng là thiên địa chênh lệnh, một người ở trên trời còn một người ở dưới đất.
Như Ý trở lại trong điện, thấy hắn vẫn như cũ ở trên ghế ngồi uống trà, không có chút ý nghĩ muốn đi, nàng cau mày, hoàng thượng nghĩ lát nữa nàng sẽ mở miệng đuổi hắn đi? Quả nhiên, đây là tâm ý tương thông sao?
"Hoàng thượng, sắc trời đã tối, đêm khuya lạnh lẽo, nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút, đừng để đến lúc đó bị nhiễm phong hàn, thần thiếp không gánh nổi." Hoàng thượn trừng mắt: "Hoàng hậu có lòng, trẫm tự có sắp xếp."
Dung Bội bước vào nói với Như Ý: "Nương nương, nên đi tắm rửa rồi, người....." Sau khi nhìn về phía Như Ý cũng thấy hoàng thượng.
"Hoàng hậu đi tắm rửa đi, trẫm ở đây nghỉ ngơi một lát sẽ đi." Như Ý hành lễ xong liền đi ra ngoài.

Khi nàng vào tẩm điện, phát hiện hắn chưa có rời đi, không chỉ như vậy y phục còn đẹp hơn trước, trên người tỏa ra mùi của long diên hương, đang nằm trên giường như không có chuyện gì, hắn kêu Dung Bội lui xuống, Như Ý không biết hắn đang tính toán gì.
Nàng đi về phía giường nhìn hắn: "Hoàng thượng......" Chỉ thấy hắn buông sách xuống, nở một nụ cười gian xảo, đứng dậy giang hai tay ra ôm lấy Như Ý, Như Ý có chút choáng váng, cứ như vậy một lúc sau.
"Tuổi trẻ vui mừng chính là Thanh Anh, cùng trẫm nắm tay là Như Ý, cùng trẫm cãi cũng là Như Ý, nhưng hiện tại trong lòng trẫm chỉ có Như Ý, muốn nắm tay nàng, cùng nàng già đi..." Như Ý giống như bị một cỗ lực lượng lớn bao bọc, trong lòng cũng giống như bị một dòng điện rung động.

Rất lâu sau này cũng không đáp lại, qua một lúc lâu, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng buông tay nhì nàng, thấy mặt nàng nửa tin nửa ngờ, vội cầm tay nàng đặt lên ngực mình: "Có lẽ là nàng không tin trẫm.

Nhưng thật sự nàng vẫn luôn ở trong lòng trẫm, Như Ý, nàng luôn ở trong lòng trẫm, cho dù là niên thiếu hay bây giờ, chưa bao giờ rời khỏi." Nàng nhìn đôi mắt đỏe hoe của hắn, hốc mắt nàng cũng rưng rưng nước mắt.
Hoàng thượng thấy nàng không nói gì, cúi đầu xuống hôn lên môi nàng, dịu dàng mà thâm trầm.

Mùi rượu trong hơi thở của hắn chưa hết, trong lòng Như Ý ngạc nhiên không biết làm sao, lông mi của nàng run rẩy, hoàng thượng có thể nhìn thấy.

Hắn trêu ghẹo nói: "Đây là thẹn thùng sao?" Sau câu nói đó, mặt của Như Ý thật sự đỏ bừng, hoàng thượng dùng tay lau nước mắt của nàng, tình ý dâng lên, tay nàng cũng vuốt ve bên hông hắn, đêm yên tĩnh và dịu dàng.......
Đã lâu lắm rồi.....!Hai người ôm nhau ngủ, vòng tay của hắn aam áp, an ủi lẫn nhau, giống như trước đây, nhìn lại năm tháng cùng nhau bạc đầu.

Con đường phía trước đầy khó khăn, nhưng chỉ cần hai người nắm tay nhau đi tới, sẽ không lạc mất nhau.
Sáng sớm hôm sau, hoàng thượng mở mắt ra nhìn người trong ngực khóe miệng không khỏi nhếch lên, nụ cười kia tràn đầy nhu tình, nàng giống như một con mèo nhỏ không nhúc nhích khiến người ta vạn phần trìu mến, cho nên hắn nhịn không được đưa tay vuốt ve mặt nàng, thỉnh thoảng sờ sờ đầu nàng, lại vuốt ve tay nàng......!Rốt cục người trong ngực cũng tỉnh, nàng tức giận nhìn hắn: "Hoàng thượng, người quấy nhiễu mộng đẹp của thần thiếp rồi."
Hắn vui vẻ nói: "Trẫm sai rồi!" Nói xong còn nở nụ cười, nàng nhìn sắc mặt cố ý của hắn, dứt khoát dịch chuyển, đắp chăn lên người mình, cũng không thèm để ý.


Hoàng thượng cảm thấy rất buồn cười,nhưng hắn không nhịn được, cười to hơn...!Như Ý quay đầu trừng mắt nhìn hắn, hắn nắm đúng thời cơ, vội vàng kéo người vào trong ngực, chênh lệch sức lực, nàng ngã vào trong người hắn, quay đi chỗ khác.
Giằng co một hồi lâu: "Nương tử, phu quân sai rồi, người lớn ngươi không nhớ tiểu nhân đừng tức giận!" Thấy nàng không nói gì, hoàng thượng liền kéo người nàng lại trực tiếp hôn lên môi nàng.
______
Mình bị dị ứng rồi mn ạ, vừa edit truyện vừa gãi, mé ôi ngứa quạ:((.


Bình luận

Truyện đang đọc