NHƯ Ý XUÂN

Sau khi vào thư phòng, Thịnh Lộ Yên đặt hộp đồ ăn lên chiếc bàn bên cạnh. Sau đó mở hộp, lấy lần lượt từng món điểm tâm bên trong ra. Vừa lấy điểm tâm vừa dịu dàng nói: “Ta nghe nói tối nay đại nhân vẫn chưa dùng bữa, bèn sai nhà bếp làm chút điểm tâm. Cũng không biết đại nhân thích ăn gì, làm có hợp sở thích của ngài không nữa.”

Tầm Lại nói: “Làm phiền phu nhân rồi, cứ để đó đi.”

Tay cầm điểm tâm của Thịnh Lộ Yên thoáng chững lại, rồi thưa: “Dạ.” Tiếp đó, nàng đặt cái đĩa đựng điểm tâm xuống.

Sau khi làm xong những chuyện này, Thịnh Lộ Yên không hề rời đi, chỉ đứng ở đó nhìn Tầm Lại.

Tầm Lại cũng nhìn Thịnh Lộ Yên.

Bấy giờ hắn mới nhìn thấy sắc mặt nàng có chút xanh xao, không tươi tắn như mấy ngày trước hắn gặp. Hơn nữa, hôm nay nàng mặc bộ đồ màu trắng, càng hiện rõ vẻ ốm yếu.

“Phu nhân có chuyện gì sao?” Tầm Lại hỏi, giọng nói nhẹ nhàng hơn ban nãy một chút.

Cảm nhận được sự thay đổi của Tầm Lại khiến trái tim Thịnh Lộ Yên khẽ thả lỏng, nàng rủ mắt, cầm khăn che miệng để ấp ủ cảm xúc. Tiếp theo, nàng lại ngước mắt lên nhìn Tầm Lại.

Tầm Lại vẫn luôn dõi theo từng cử chỉ của nàng, ánh mắt chưa từng rời đi.

Hai người cách nhau một cái bàn với khoảng cách vài thước, nhưng ánh mắt lại giao nhau.

“Chắc đại nhân đã nghe Thiệu đại nhân chẩn bệnh cho thiếp thân nói rằng thiếp thân chỉ còn sống được nửa năm nữa. Nay kỳ hạn nửa năm đã trôi qua được hơn hai tháng, thiếp thân cũng chỉ còn hơn hai tháng nữa để sống thôi.” Giọng nữ mềm mại vang lên đều đều trong thư phòng.

Cô nương phía trước có sắc mặt tái nhợt, dáng người mỏng manh yếu ớt, e rằng một trận gió cũng có thể thổi bay nàng. Tầm Lại khẽ chau mày.

“Phu nhân ngồi xuống đi.” Tầm Lại nói, sau đó quay đầu nhìn bên ngoài: “Mang trà nóng lên!”

Thịnh Lộ Yên mỉm cười, như thể đã sớm thông tỏ, nàng ngồi xuống cái ghế bên cạnh, tiếp tục dịu giọng nói: “Thiếp thân may mắn được đầu thai vào hầu phủ, được sống một kiếp người giàu sang phú quý, cơm không lo, áo mặc đẹp. Hiện giờ đến tuổi xuất giá còn được gả cho một người phong tư tuấn lãng, tuổi trẻ tài cao như đại nhân, cũng không biết là phúc khí tu được ở đâu. Hiện tại cho dù có tắt thở, có lẽ cũng chẳng có gì phải hối tiếc nữa.”

Nói đến đây, Thịnh Lộ Yên ngừng lại một chút.

Tiếp theo đó chính là một khoảng thời gian dài trầm mặc, vào đúng lúc này gã sai vặt bưng trà nóng tới. Đợi gã sai vặt rời đi, Tầm Lại nói: “Nàng ăn cơm uống thuốc đầy đủ, chưa chắc sẽ như thế.”

Trái tim luôn thấp thỏm của Thịnh Lộ Yên cuối cùng cũng thả lỏng, xem ra nàng đoán đúng rồi, Tầm Lại thực sự sẽ vì căn bệnh của nàng mà sinh lòng thương hại. Nàng sắp xếp lại lời nói, đi từng bước vào vấn đề chính: “Chỉ là, trước khi chết, thiếp thân vẫn có chút không cam lòng. Bởi vì thiếp thân có một tâm nguyện nho nhỏ mà mãi tới giờ vẫn chưa thực hiện được….cũng không biết đại nhân có thể đáp ứng không?”

(*) Đáp ứng: đáp lại đúng theo như đòi hỏi, yêu cầu. Mị nghĩ hợp dùng trong TH này

Nàng nói vậy là muốn cầu xin cho Triệu Tứ lang của phủ Tuyên Bình hầu sao?

Ánh mắt Tầm Lại lập tức trở nên sắc nhọn, chút thương hại vừa nãy đã biến mất, không thấy nữa.

Vừa rồi còn tốt mà, Thịnh Lộ Yên không biết tại sao Tầm Lại bỗng nhiên như vậy, trái tim nàng lập tức khẩn trương. Song, lời đã nói đến đây nếu rút lại thì cũng không hay, nàng đành phải chịu đựng sự xấu hổ, bất chấp nói ra một câu cuối cùng: “Đại Lịch lớn như thế, mà thiếp thân vẫn luôn ở mãi trong kinh thành, lần này thiếp thân muốn cùng đại nhân đi ngắm nhìn trời đất bên ngoài.”

Tầm Lại không ngờ mình sẽ nghe được đáp án như này, hắn giương mắt nhìn Thịnh Lộ Yên, trong ánh mắt đầy vẻ tìm tòi.

“Khụ khụ.” Thịnh Lộ Yên đúng lúc ho khan hai tiếng nên tránh được ánh mắt tìm tòi của Tầm Lại: “Đại nhân không cần nghĩ nhiều, ta thật sự chỉ muốn cùng ngài đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài trước khi chết thôi.”

Tầm Lại nhìn chằm chằm Thịnh Lộ Yên, hỏi: “Phu nhân có biết lần này ta đi đâu không?”

Thịnh Lộ Yên lắc nhẹ đầu: “Thiếp thân không biết ạ. Chẳng qua thiếp thân nghĩ rằng, chỉ cần có thể đi theo đại nhân thì đi đâu cũng được.”

Làm sao Tầm Lại không nhìn ra Thịnh Lộ Yên đang nói dối, hắn nói: “Lần này ta đi làm công vụ, e rằng không thể mang theo phu nhu nhân dược.” Lời này chẳng khác nào một lời từ chối.

“Thiếp thân nhất định nghe lời ngài, sẽ không gây chuyện thị phi.” Thịnh Lộ Yên cố gắng lần nữa.  Lần đầu tiên nàng nói Tầm Lại không trực tiếp từ chối, cho nên có thể vẫn còn cơ hội.

Tầm Lại không nhắc đến chuyện này nữa.

“Đại nhân, dù sao chúng ta cũng là phu thê, trước khi chết ta chỉ có một nguyện vọng như thế, hay là ngài đáp ứng ta đi, ta không muốn mang theo tiếc nuối rời khỏi nhân thế.”

Tầm Lại khẽ chau mày, lát sau nói một câu: “Phu nhân để ta suy  nghĩ thêm đã.”

Xem ra cũng không khác với suy đoán của nàng là bao, lần này Tầm Lại có thể mang theo nàng đi, chỉ là hắn vẫn đang do dự.

“Vâng. Vậy thiếp thân về trước, đại nhân đừng quên ăn điểm tâm nhé.”

“Phu nhân đi thong thả.”

Sau khi Thịnh Lộ Yên đi, Trâu Tử Xuyên bước từ gian trong ra.

“Đại nhận, lần này chúng ta quyết định cải trang, nếu cho phu nhân đi theo quả thực có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức.”

Bọn hắn vốn muốn cải trang để điều tra, nhưng vẫn chưa quyết định được nên cải trang thành thương đội hay người áp tải của tiêu cục. Bởi nếu đám người bọn hắn cải trang thành thương đội, sợ rằng sẽ khiến người khác nghi ngờ. Vì bọn họ đã làm việc ở Hộ Kinh tư lâu rồi, nên khí chất trên người không giống với người trong thương đội. Nếu có phu nhân đi theo thì mọi người sẽ dễ cải trang hơn.

Tầm Lại lẳng lặng nhìn điểm tâm trên bàn, dường như đang sa vào trầm tư.

Hắn vẫn không thể nhìn thấu vị phu nhân này của hắn, luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, nhưng lại không biết nói thế nào. Có lúc hắn cảm thấy nàng bị bệnh nặng, song lắm lúc hắn lại cảm thấy khí sắc nàng hồng hào. Vừa rồi, lúc nàng nói đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài, thật ra hắn chẳng tin lấy một chữ. Chỉ có điều, hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không sao hiểu được thâm ý của việc nàng làm lần này. Chẳng lẽ, phủ Thịnh Lăng hầu cũng dính líu đến chuyện vỡ đê sông Lịch sao?

Nghĩ như vậy, ánh mắt của Tầm Lại bỗng dưng trở nên bén nhọn.

Trâu Tử Xuyên nhận ra nối băn khoăn của Chỉ huy sứ nhà mình, hắn nhanh chóng nghĩ đến một điều, nhỏ giọng nói: “Chẳng hay đại nhân đang lo lắng phu nhân đi theo chúng ta vì phủ Thịnh Lăng hầu?”

Tầm Lại nhìn hắn, gật đầu.

Trâu Tử Xuyên cau mày, nói: “Nếu thật sự là như thế thì cũng không tiện để phu nhân đi cùng.”

Tầm Lại không cùng ý kiến với hắn. Nếu thật sự là như vậy, thì hắn càng phải mang tân phu nhân này theo. Để kẻ địch ở cạnh người, chẳng phải sẽ càng tiện cho hắn quan sát hơn sao? Có những lúc, bọn họ còn có thể lần theo kẻ địch để tìm ra manh mối. Mà đây còn là lần đầu tiên kể từ sau khi thành hôn nàng đưa ra yêu cầu với hắn, mang theo nàng cũng không sao cả, đúng lúc có thể làm rõ chủ ý của nàng thông qua chuyện này.

Tuy nhiên, không biết bệnh của nàng có thể chịu được bôn ba đường dài không.

Thịnh Lăng hầu cũng thật là nhẫn tâm, vì lợi ích của mình mà để nữ nhi bệnh nặng lặn lội đường xa cùng hắn.

Thịnh Lộ Yên không hề biết Tầm Lại đã đáp ứng mình, sau khi ra cửa thư phòng, nàng rất ảo não.

Chẳng lẽ mình đoán sai rồi? Từ mấy lần tiếp xúc với Tầm Lại, nàng có thể thấy được, tuy hắn là một người lạnh nhạt, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc nhiệt tình, hầu hết những khi nàng giả vờ đáng thương thì hắn đều sẽ mềm lòng. Hôm nay nàng cũng nghĩ như vậy, nhưng có vẻ như nàng đã bị người nọ nhìn thấu rồi.

Tôn ma ma thấy nét mặt của cô nương nhà mình thì biết ngay chuyện này không thành công rồi.

“Cô nương à, lão nô đã nói trước với người rồi, như vậy không được đâu, người phải đổi cách khác đi, thử dùng mỹ nhân kế xem sao.”

Ban đầu Thịnh Lộ Yên còn mở miệng từ chối, nhưng bây giờ đã có chút lưỡng lự.

Nếu nàng thật sự muốn đi theo thì chắc chắn còn phải nghĩ thêm cách khác. Nay cách của mình hiển nhiên không có hiệu quả, lẽ nào nàng thật sự phải dùng mỹ nhân kế mà Tôn ma ma nói sao? Nhưng bản năng của nàng lại kháng cự cách này.

Song, lát sau nàng lại thay đổi suy nghĩ, dù sao nam nhân này cũng là phu quân của nàng, thử dùng mỹ nhân kế cũng không sao cả. Nhưng chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ cương trực, dù có được mỹ nhân sà vào lòng thì tâm cũng chưa chắc đã loạn nhịp kia của hắn, là nàng lại cảm thấy việc làm này cực kỳ khó khăn, mà chưa chắc đã có tác dụng.

“Ma ma cũng đâu phải chưa nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng không cảm xúc của hắn, cho dù là mỹ nhân kế cũng chưa chắc đã có tác dụng.” Thịnh Lộ Yên nói.

Nhưng Tôn ma ma lại tràn đầy lòng tin vào cô nương nhà mình, bà nói: “Dung mạo của người như vậy, cô gia còn là nam tử trẻ tuổi đầy nhựa sống, làm sao ngài ấy có thể không chút động lòng được chứ. Người đừng ngại mà hãy thử xem sao.”

Cô nương nhà bà ngực tròn mông trịa, trước lồi sau vểnh giống như quả đào mật chín mọng, bất cứ nam nhân nào cũng sẽ động lòng cả thôi. Vả lại, cô gia cũng đâu phải hòa thượng tuân thủ thanh quy giới luật trong chùa, sao có thể không động lòng được chứ.

Thịnh Lộ Yên vẫn do dự.

Ngày hôm sau, ngay khi bãi triều Tầm Lại đi thẳng đến Thái y viện.

Từ lúc Tầm Lại vào triều làm quan đến đây đã trải qua biết bao sóng to gió lớn, hiện tại hắn đi trong đám người khiến cho người ta vừa nhìn đã sợ, chó thấy chạy ngay. Và Thái y viện cũng không phải là ngoại lệ.

Lúc mọi người thấy hắn đến, tất cả đều đồng loạt quỳ xuống.

“Tham kiến đại nhân.”

Tầm Lại nhíu mày, nhìn Trâu Tử Xuyên, sau đó quay người ra ngoài cửa đợi.

Trâu Tử Xuyên hiểu ý, đi về phía Thiệu viện sử.

“Thiệu đại nhân, Chỉ huy sứ đại nhân có chuyện muốn hỏi ngài.”

Thiệu viện sử đứng lên, trong lòng vừa sửng sốt vừa nghi ngờ. Trong đầu ông bắt đầu nghĩ xem gần đây mình có làm chuyện gì hay có nói sai lời gì không. Nghĩ tới nghĩ lui thì ngoài chuyện kia ra, ông chưa bao giờ làm qua bất kì chuyện gì vượt quá khuôn phép. Thế là ông trấn tĩnh lại, đi ra ngoài cửa.

“Hạ quan tham kiến Chỉ huy sứ đại nhân.”

“Thiệu đại nhân miễn lễ.”

“Không biết đại nhân gọi hạ quan ra đây có chuyện gì?”

“Thiệu đại nhân không cần căng thẳng như thế, bản quan chỉ có chút chuyện riêng muốn hỏi đại nhân thôi.”

Chuyện riêng ư? Tròng mắt Thiệu viện sử lúng liếng. Ngay sau đó, ông nghĩ đến một chuyện, lại càng khiến ông căng thẳng hơn.

Thấy Thiệu đại nhân vẫn căng thẳng, Tầm Lại cũng không nói vòng vo nữa mà nói thẳng ra: “Nghe  nói Thiệu đại nhân vẫn luôn là người chữa bệnh cho nội nhân(*)?”

(*) Nội nhân: Là thê tử, chuyết kinh, nương tử.

Quả nhiên có liên quan tới con bé. Chẳng lẽ bí mật kia đã bị phát hiện rồi sao? Nhưng mà, không biết vị Chỉ huy sứ đại nhân này nghĩ thế nào về chuyện này. Thiệu viện sử kiềm chế căng thẳng trong đáy lòng, cố gắng dùng ngữ khí bình tĩnh để trả lời: “Chính là hạ quan.”

Tầm Lại làm quan nhiều năm, ít nhất cũng từng thẩm vấn mấy trăm phạm nhân nên đôi mắt của hắn sớm đã trở nên sắc bén. Hắn chỉ cần giương mắt nhìn đối phương là đã có thể khiến cho đối phương chột dạ. Có những tên nhát gan, bị hắn nhìn một cái là đã tự giác khai rõ ngọn nguồn mà không cần phải thẩm vấn.

Mặc dù người trước mặt vẫn luôn cúi đầu, nhưng hắn có thể cảm nhận được rằng, vị thái y này không chỉ đơn giản là sợ hắn, mà e rằng trong lòng còn có gì đó mờ ám.

“Thiệu đại nhân, nội nhân bị bệnh mấy năm rồi?”

“Hai năm.”

“Có biết là bệnh gì không?”

“Xin thứ cho hạ quan tài hèn học ít, đến nay vẫn không thể tra ra căn bệnh của phu nhân. Thần chỉ biết bệnh này đến bất chợt, và cũng rất hung hiểm.”

“Bệnh từ đâu mà ra?”

“Hạ quan không biết.”

Tầm Lại híp mắt. Hỏi ba câu thì chỉ đáp được một câu, trong đây nhất định có gì đó mờ ám.

“Phu nhân còn có bao nhiêu thời gian nữa?”

“Hai hoặc ba tháng nữa.”

Tầm Lại nhìn chòng chọc Thiệu viện sử hồi lâu, hỏi: “Bệnh của phu nhân có thể đi xa không?”

Thiệu viện sử cuối cùng cũng đứng thẳng người nhìn Tầm Lại, ông lặp lại lần nữa: “Đi xa? Phu nhân muốn đi đâu?”

Nói xong, ông nhìn nam nhân trẻ tuổi quyền cao chức trọng trước mặt thì phát hiện ra mình vừa nói sai rồi, vì thế ông vội vàng ho khan vài tiếng để che đi vẻ lúng túng của mình: “Khụ……đi xa ấy hả, việc này, cũng không phải không được. Chỉ là cần phải hết sức cẩn thận, và còn phải phối thêm nhiều loại thuốc.”

Tuy Tầm Lại phát hiện ra điểm bất thường của Thiệu viện sử, nhưng trong phút chốc vẫn không thể tìm ra vấn đề nằm ở đâu, thế nên hắn chỉ đành khom người chắp tay thi lễ và nói: “Làm phiền đại nhân rồi.”

Thiệu viện sử vội vàng đáp lễ: “Chỉ huy sứ đại nhân khách khí rồi, không dám nhận không dám nhận.”

Nói xong, Thiệu viện sử vội vàng đi phối thuốc.

Sau khi rời khỏi Thái y viện, Tầm Lại nói với Trâu Tử Xuyên: “Sai người đi điều tra xem bệnh của phu nhân từ đâu mà ra.”

“Vâng thưa đại nhân.”

Ăn cơm xong, Tôn ma ma lại ở cạnh thôi thúc.

“Phu nhân à, ngày mai đại nhân phải rời kinh rồi, đêm nay nhất định phải ở viện chính, ngài khẩn trương trang điểm chải chuốt đi.”

Thịnh Lộ Yên nhìn bầu trời bên ngoài, đặt quyển sách trong tay xuống.

Nàng suy nghĩ cả ngày trời cũng không nghĩ ra được cách nào tốt. Xem ra, nếu muốn đi theo Tầm Lại thì cũng chỉ có cách này thôi.

Trang điểm và kiểu tóc tối nay đều do Tôn ma ma làm.

“Phu nhân vốn xinh đẹp rạng ngời, không cần trang điểm quá đậm, chỉ cần nhẹ nhàng thanh thoát cũng đủ đẹp rồi.” Tuy nhiên, tối nay Thịnh Lộ Yên không thoa phấn để giả vờ yếu đuối. Sau khi trang điểm nhẹ nhàng xong, tuy màu da trắng nhưng đôi chỗ vẫn ửng đỏ phiếm hồng, nhìn trông rất đáng yêu.

Tóc cũng không búi quá phức tạp, mà được nhẹ nhàng vén lên.

Về quần áo, Tôn ma ma chọn cho nàng một bộ đồ màu đỏ nhạt, sau khi mặc, nó làm tôn lên màu da trắng nõn mềm mại của nàng.

“Ma ma, phải chăng bộ này hơi nhỏ?” Thịnh Lộ Yên cảm thấy bộ đồ này không được thoái mái như mọi khi, có mấy chỗ cứ chật chật sao ấy.

Tôn ma ma thắt xong đai lưng rồi nhìn tổng thể một lượt. Trước lồi sau vểnh, vòng eo mảnh khảnh, cả người mềm mại thướt tha.

“Nhỏ chỗ nào chứ, vừa vặn mà! Tại mọi ngày phu nhân mặc đồ rộng quá thôi.”

Thịnh Lộ Yên cúi đầu nhìn, đôi mi thanh tú nhíu lại: “Hay là…..đổi bộ khác đi.”

Tôn ma ma vội vàng ngăn lại: “Đổi gì chứ, bộ này đẹp cực kì, phu nhân không cần thay đâu.”

Thịnh Lộ Yên toan muốn nói gì đó, nhưng bên ngoài đã vang lên tiếng nói.

“Đại nhân!”

Bình luận

Truyện đang đọc