NHƯ Ý XUÂN

Thịnh Thần Hy nào phải là người sẽ để mình chịu ấm ức, nghe vậy nàng ta lập tức xốc màn xe lên chửi lại, thế nhưng vừa mắng được hai câu đã phát hiện ra các phu nhân, cô nương của thế gia đang nhìn về phía mình. Nàng ta vội vàng im miệng. May mà lúc này Liễu Thị đứng phía trước vẫy tay với nàng ta, thấy thế nàng ta cúi đầu bước nhanh về phía nương mình. Song, trong lòng vẫn thầm mắng Thịnh Lộ Yên vô số lần.

Liễu Thị dẫn hai tỷ muội Thịnh Lộ Yên và Thịnh Thần Hy đi chào hỏi những vị phu nhân này.

Những phu nhân này đều là người lõi đời, nhưng gia thế lại không bằng phủ Thịnh Lăng hầu nên chỉ một mực nịnh bợ Liễu Thị và luôn mồm khen ngợi Thịnh Thần Hy. Còn Thịnh Lộ Yên, cũng có rất nhiều người khen nàng lớn lên xinh đẹp, nhưng phần lớn là quan tâm đến bệnh tình của nàng.

“Mấy tháng không gặp, sao bệnh tình của Đại cô nương đã ra nông nỗi này rồi?”

Thịnh Lộ Yên lấy khăn che miệng, ho khẽ hai tiếng, trả lời với giọng khàn khàn: “Đa tạ phu nhân quan tâm, chỉ là bệnh cũ mà thôi.”

Bấy giờ Liễu Thị đứng cạnh nói xen vào: “Thuốc bổ và dược liệu tốt nhất mỗi ngày đều được đưa tới viện của Đại cô nương đều đặn, ta và hầu gia hỏi thăm danh y ở khắp nơi, nhưng đến nay vẫn không thể trị khỏi bệnh cho Đại cô nương. Nếu các vị phu nhân biết thần y nào, nhất định phải nói cho ta và hầu gia đấy.”

“Hầu phu nhân đối xử với nữ nhi thật tốt.”

“Đúng vậy, hầu phu nhân là người có tấm lòng thiện lương.”

……….

Nghe thấy những lời khen ngợi Liễu Thị, nụ cười trên mặt Thịnh Lộ Yên bắt đầu nhạt dần và không ngừng kho khan.

Nói qua nói lại, trọng tâm câu chuyện bắt đầu xoay quanh Thịnh Thần Hy.

“Nhị cô nương đã bàn tới chuyện cưới xin chưa?”

“Con bé ấy à, nó vẫn chỉ là đứa nhỏ, không việc gì phải vội cả.”

Mọi người nghe thấy lời này của Liễu Thị bèn hiểu ý ngầm của bà ta, từ đó không hề nhắc đến chuyện này nữa.

Những người đến sớm nối gót nhau tới thỉnh an lão phu nhân Thừa Ân hầu. Trên đường đi, Liễu Thị lúc đi lúc dừng, cuối cùng người của phủ Thịnh Lăng hầu cũng đi tới viện chính. Vừa vào trong sân, đã nhanh chóng có bà tử đi đến chào hỏi, nha hoàn thì vội vàng vào trong thông báo.

Trước khi vào phòng, trong phòng còn vô cùng ẫm ĩ, nhưng khi bọn họ vào đến cửa, cả phòng lập tức rơi vào khoảng yên lặng, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cửa. Trong đó, những người có thân phận thấp đều đồng loạt đứng dậy.

“Ôi, nhìn xem ai đến này, là khách quý phủ Thịnh Lăng hầu.” Lão phu nhân mỉm cười, chào đón nữ quyến phủ Thịnh Lăng hầu.

“Tham kiến lão phu nhân.” Liễu Thị đoan trang hành lễ.

Thịnh Lộ Yên và Thịnh Thần Hy phía sau bà cũng cùng nhau hành lễ.

Sau đó, những người khác trong sảnh đường cũng hành lễ với Liễu Thị: “Tham kiến hầu phu nhân.”

Sau khi mọi người hành lễ xong xuôi, lão phu nhân bỗng nói: “Sao sắc mặt của Đại cô nương lại nhợt nhạt thế kia, bị bệnh gì mà thành ra thế này?”

Liễu Thị lấy khăn tay che miệng, không nói gì.

Thịnh Lộ Yên cười nói: “Cảm phiền người lo lắng, đây chỉ là bệnh cũ thôi ạ. Khụ khụ.”

Không biết lão phu nhân đang nghĩ gì mà đôi mày nhíu lại, bà nói: “Mau tìm chỗ ngồi xuống đi.” Nói xong thì không còn quan tâm đến đám người của phủ Thịnh Lăng hầu nữa.

Trong phút chốc, bầu không khí trở nên gượng gạo.

Thịnh Lộ Yên thấy Liễu Thị đứng yên giữa sảnh đường thì lên tiếng nhắc nhở: “Mẫu thân?”

Liễu Thị nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp.

Thịnh Lộ Yên chỉ lẳng lặng nhìn bà ta.

Cuối cùng Liễu Thị là người rời tầm mắt trước và nhìn về chỗ trống đã được nô bộc chuẩn bị xong bên cạnh lão phu nhân Thừa Ân hầu. Bà nghiêng người nói với Thịnh Lộ Yên: “Yên nhi, trong người con không thoải mái thì tìm chỗ nghỉ ngơi trước đi, không khéo lại ảnh hưởng tới sức khỏe.”

Thái độ của lão phu nhân Thừa Ân hầu đã rất rõ ràng, bà ta làm vậy là không muốn thừa nhận mối hôn sự này. Nếu bà ta muốn thừa nhận thì vẻ mặt đã không tỏ ra lạnh nhạt như vậy. Dẫu sao Thịnh Lộ Yên cũng là cháu dâu chưa qua cửa nhà bà ta, ấy vậy mà bà ta còn không hề nhắc đến chuyện này. Không chỉ thế, bà ta đối xử với người của phủ Thịnh Lăng hầu cũng rất thờ ơ. Vốn dĩ Liễu Thị cũng không muốn để Thịnh Lộ Yên gả vào phủ Thừa Ân hầu, điều bà muốn là để nữ nhi của mình gả vào đây. Vậy nên bà nhân cơ hội này để mọi người chiêm ngưỡng nữ nhi của bà, đồng thời thay đổi thái độ của phủ Thừa Ân hầu.

Bà ta đang muốn đuổi nàng đi, rồi nhân cơ hội tốt này ra mắt Thịnh Thần Hy sao? Ý tưởng của bà ta đúng lúc hợp ý nàng đấy, nàng cũng không muốn tham gia vào cuộc vui này và nghe những người ở đây quan tâm đến sức khỏe của nàng.

“Đa tạ mẫu thân đã cảm thông, vậy đành phải để Nhị muội đi theo hầu hạ người vậy, nữ nhi xin tránh đi một lúc ạ.”

Liễu Thị thở dài nhẹ nhõm, nhìn nô bộc của phủ Thừa Ân hầu: “Phiền ngươi tìm cho Đại cô nương bọn ta một chỗ để nghi ngơi, chỗ nào yên tĩnh nhất ấy, đừng để ai quấy rầy con bé.”

“Vâng thưa phu nhân.”

Vừa bước khỏi cửa chính viện, nàng đã trông thấy một nha hoàn nhất đẳng hớt hải chạy vào. Thịnh Lộ Yên thấy gương mặt quen thuộc thì dừng bước.

“Nô tỳ tham kiến cô nương.”

Thịnh Lộ Yên cười: “Lan Thảo, lâu rồi không gặp. Ngươi ngày càng xinh đẹp rồi đấy.”

Lan Thảo vội vàng khom lưng: “Nhờ danh tiếng của cô nương, nô tỳ không nhận nổi. Cô nương mới là người đẹp nhất kinh thành ạ.” Nàng ta vừa nói vừa liếc nhìn cây thoa trên đầu Thịnh Lộ Yên.

Thịnh Lộ Yên cười, nhìn tiểu nha hoàn bên cạnh và nói: “Ta biết Lan Thảo nên cứ để nàng dẫn ta đi là được, ngươi quay về chính viện hầu hạ trước đi.”

“Vâng thưa cô nương.”

Sau khi tiểu nha hoàn đi, Lan Thảo tiến về phía trước nửa bước, khẽ nói: “Cô nương, Đại thiếu gia nhà chúng ta đã đợi người rất lâu trong vườn Tĩnh rồi ạ.”

Vườn Tĩnh nằm trong một tiểu viện hẻo lánh của phủ Thừa Ân hầu. Nhiều năm trước, tiểu viện này từng là nơi ở của một cô nương thứ xuất không được sủng ái. Kể từ sau khi nàng xuất giá thì chỗ này liền để không.

Và nơi đó cũng từng là chốn thiên đường khi bọn họ còn nhỏ.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy Lan Thảo, Thịnh Lộ Yên đã hiểu ra ngay, lúc này nàng cũng không nói gì thêm nữa mà chỉ đi theo Lan Thảo đến vườn Tĩnh.

Cái giá lạnh mùa đông đã bị gió xuân của tiết trời tháng tư xua tan, những bông hoa trên cây đua nhau nở rộ, bông rơi xuống mặt hồ, bông rơi xuống đất và bông thì rụng trên vai của chàng thiếu niên. Từ xa nhìn lại, khung cảnh này trông như một bức họa.

Thiếu niên mặc một bộ quần áo sáng sủa màu xanh nhạt, tuy thân hình hơi gầy nhưng vóc người lại cao thẳng như một cây tùng. Khi thiếu niên quay đầu, ánh mắt vốn bình thản không gợn sóng của chàng lập tức trở nên sống động, bừng bừng sóng vỗ. Nhờ có nụ cười làm cho lòng người cảm thấy ấm áp của chàng mà người ta mới nhớ ra hiện giờ đã là đầu hạ.

Thịnh Lộ Yên đi về phía chàng thiếu niên của nàng, trong đầu bất chợt nghĩ đến một câu thơ.

“Chàng thiếu niên kia là ai, thật phong lưu.”

(*)Nguyên Văn: Mạch thượng thùy gia niên thiếu, túc phong lưu.”

“Yên nhi.” Thiếu niên mở lời, giọng nói du dương như tiếng suối, chảy vào lòng người.

“Uân ca ca.” Thịnh Lộ Yên cười đáp lời.

Năm năm trước, nàng đã rất vui sướng khi hay tin phụ thân định cho nàng mối hôn sự này. Bọn họ đều xuất thân từ thế gia, hai người còn quen nhau từ bé, vừa biết rõ nhau cũng vừa chơi thân với nhau, hắn vẫn luôn đối xử với nàng rất tốt. Nhưng sau này, rất nhiều chuyện đã thay đổi.

Tạ Uân toan nói gì đó, nhưng khi liếc mắt nhìn lên cây thoa trên đầu cô nương trước mặt, ánh mắt hắn lập tức trở nên ảm đạm, vương nỗi cô đơn.

“Sao nàng không cài bộ diêu ta tặng?”

Thịnh Lộ Yên lập tức trốn tránh ánh mắt của chàng, nàng nói: “Thứ đó quá quý giá, hôm nay đông người nên ta sợ làm mất.”

Chàng thiếu niên không nghe ra ý khác trong lời nói của nàng mà tiếp tục hỏi: “Thật vậy sao?”

Thịnh Lộ Yên khẽ gật đầu.

“Thế nàng có thích bộ diêu đó không?” Thiếu niên lại hỏi.

Thịnh Lộ Yên cúi đầu và nói: “Dĩ nhiên là thích.”

Dường như chàng trai đã nghe được đáp án mà mình muốn nghe, sau đó không hỏi thêm mà chỉ nhoẻn miệng cười khẽ. Thế nhưng, ánh mắt nhanh chóng lộ ra vẻ lo lắng: “Yên nhi, sao mặt nàng lại tiều tụy như thế này? Trông còn tiều tụy hơn lần trước, lúc ta rời kinh.”

Là thật lòng hay giả dối quan tâm thì Thịnh Lộ Yên vẫn có thể phân biệt được, nàng nói: “Là bệnh cũ thôi, không sao cả.”

“Từ bé nàng đã khỏe mạnh, sao bỗng nhiên trở thành như vậy? Người của Thái y viện chữa không khỏi sao?”

“Thiệu Viện Chính đã chữa trị cho ta nhiều năm, tới giờ cũng đã khỏe hơn trước rồi.”

“Lần này ta rời kinh đã tìm được rất nhiều thần y, sau khi kể rõ bệnh tình của nàng cho họ, ta đã có được vài phương thuốc. Đợi hôm nào ta cầm cho Thiệu thái y xem có dùng được không.”

Thịnh Lộ Yên nhìn chàng thiếu niên hết lòng lo nghĩ cho nàng, mím môi và nói: “Đa tạ.”

Chuyện nàng giả bệnh càng ít người biết càng tốt. Trước khi mình có đủ thực lực thoát khỏi phủ Thịnh Lăng hầu, nàng không thể tiết lộ chuyện này cho ai cả, nếu không sẽ có càng nhiều chông gai chờ đón nàng.

“Giữa ta và nàng mà còn cần nói cảm ơn à?”

Thịnh Lộ Yên cười, không đáp lại câu này.

“Hôm qua ta đã nói với phụ thân và mẫu thân rằng muốn sớm ngày thành hôn với nàng. Mẫu thân rất tán đồng chuyện này, người đã chuẩn bị sai người đi tính ngày tốt. Còn phụ thân, tuy hiện tại ông ấy chưa đồng ý nhưng cũng đã hứa với ta rằng sẽ suy nghĩ lại thật kĩ.”

Nghe vậy, Thịnh Lộ Yên đưa tay vuốt nhẹ chén trà trong tay. Nàng ấp ủ hồi lâu, vừa nãy cũng không biết nên mở lời thế nào. Nhưng nàng biết rằng, có những chuyện, không phải cứ trốn tránh là có thể giải quyết được vấn đề. Và có những lời cũng không thể không nói.

“Hôm tay ta đến cũng là để nói với huynh chuyện này.”

Tạ Uân rạo rực trong lòng, không kìm chế được mà vươn tay nắm chặt tay của Thịnh Lộ Yên.

“Yên nhi, cuối cùng nàng cũng bằng lòng gả cho ta rồi sao?”

Trước đây, mỗi lần chàng nhắc đến chuyện này Yên nhi đều lảng tránh.

Thịnh Lộ Yên nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người, ánh mắt hơi tối, nói rành mạch từng chữ: “Sức khỏe ta không tốt, e rằng cũng chẳng sống được bao lâu nữa, cho nên hãy hủy mối hôn sự này đi thôi.”

Nói xong, nàng ra sức rút tay mình khỏi bàn tay của Tạ Uân.

Nụ cười trên mặt Tạ Uân lập tức tắt ngóm, ánh sáng trong đôi mắt cũng ảm đạm dần.

“Nàng nói gì vậy chứ, mối hôn sự này là tổ phụ định cho chúng ta, sao có thể hủy được chứ? Ta biết sức khỏe nàng không tốt, vậy nên ta lại càng không thể vì thế mà hủy hôn với nàng. Sau khi nàng gả cho ta, ta nhất định sẽ đưa nàng đi khắp nơi tìm danh y và chữa khỏi bệnh cho nàng.”

Thịnh Lộ Yên ngước mắt nhìn chàng thiếu niên trước mặt, trông thấy vẻ sốt ruột trên khuôn mặt chàng thiếu niên, nàng nhẹ nhàng nói: ” Tạ Uân, hai chúng ta không thể nào đâu.”

Tạ Uân càng ngày càng kích động, đứng bật dậy khỏi ghế đá, nói: “Sao lại không thể chứ? Ta và nàng đều xuất thân từ thế gia, môn đăng hộ đối, tuổi tác còn xấp xỉ nhau, sở thích hợp nhau, không có ai trên đời này xứng đôi bằng chúng ta!”

Đúng thế, nàng cũng đã từng nghĩ như vậy.

Chỉ là hiện thực luôn tàn khốc.

“Chính vì chúng ta đều xuất thân từ thế gia nên mới càng không có khả năng ở bên nhau. Nếu ta hoặc huynh có gia thế thấp hơn một chút, may ra mối hôn sự này còn có thể thành thực.” Thịnh Lộ Yên nhìn mặt hồ bình lặng và nói.

“Tạ Uân, huynh là người thông minh, chắc chắn huynh biết rõ hoàng thượng sẽ không trơ mắt nhìn hai phủ chúng ta kết làm thông gia.”

Hoàng thượng đã hạ quyết tâm phải làm suy yếu thế lực của thế gia. Nếu lúc đầu mọi người vẫn chưa phát giác ra, thì trong hai năm nay mọi người đều đã cảm nhận được điều đó. Phủ Thịnh Lăng hầu và phủ Thừa Ân hầu, một văn một võ và đều là hai gia tộc lớn bậc nhất, nếu hai thế gia này liên hôn thì hoàng thường còn có thể ngủ say giấc được sao? Hơn nữa, hiện giờ Hoàng hậu nương nương xuất thân từ phủ Thừa Ân hầu, nên phủ Thừa Ân hầu cũng đã bắt đầu cất giấu tài năng.

Nhớ đến phụ thân và tỷ tỷ từng nói với chàng những lời tương tự, biết bao lời muốn nói của Tạ Uân đều mắc kẹt ở cổ họng, không thể thốt nổi một chữ.

Một cơn gió nhẹ thổi tới, mặt hồ gợn sóng lấp lánh, một chiếc lá rơi vào trong hồ như thể phá vỡ sự yên ả trên mặt hồ.

Lan Thảo đứng canh bên ngoài vội vàng chạy tới, từ xa nàng đã nhìn thấy bầu không khí bất thường giữa thiếu gia nhà mình và Lăng cô nương, trong lòng sinh ra cảm giác lo lắng. Chẳng qua là lúc này còn có việc phải làm.

“Thiếu gia, lão phu nhân gọi người sang bên kia.”

Tạ Uân bặm môi, ánh mắt của chàng thiếu niên nho nhã yếu đuối đầy kiên quyết: “Cho dù tình thế ra sao, ta sẽ không bỏ cuộc.”

Nói xong, hắn quay người sải bước rời khỏi nhà thủy tạ.

Lan Thảo nhìn bóng lưng rời đi của thiếu gia, lại nhìn sang Thịnh Lộ Yên.

“Cô nương, thiếu gia nhà chúng ta thật sự thích người.”

Thịnh Lộ Yên: “Ta biết, chẳng qua là, có những chuyện thay vì đau dài chi bằng đau ngắn. Ngươi chăm sóc cho huynh ấy thật tốt nhé.”

Lan Thảo giật mình, nói: “Nô tỳ….nô tỳ….”

Có những chuyện không cần thiết phải làm rõ, Thịnh Lộ Yên nói: “Ngươi đi gọi Xuân Đào tới đây.”

Lan Thảo không dám giải thích thêm, nói: “Vâng thưa cô nương.”

Sao khi dặn dò xong, Thịnh Lộ Yên ngồi trước bàn đá, nhìn về phía hồ nước phẳng lặng phía trước với vẻ trầm tư.

Một lát sau, nàng mới cảm nhận được điều bất thường. Vừa rồi Xuân Đào nên chờ ngoài cửa mới đúng, mà từ cửa viện tới đây cũng chẳng mất bao lâu, sao nàng ấy đi lâu thế nhỉ? Nàng quay đầu nhìn ngó nghiêng xung quanh, thế nhưng bốn bề vắng lặng.

Lòng nàng bỗng sinh ra một dự cảm không lành, sau một thoáng trầm tư suy nghĩ, nàng đứng dậy đi ra bên ngoài.

Chỉ cần rẽ một lối nữa là có thể đi tới cửa viện, tuy nhiên, vừa đi đến ngã rẽ, đập vào mắt là một kẻ say khướt đang đi về phía nàng. Thịnh Lộ Yên lùi về sau hai bước. Nhìn thật kĩ, thì ra người này là Trần Tứ, kẻ ăn chơi nức tiếng của phủ Giản Dực hầu. Chỉ là, nàng không biết hôm nay Trần Tứ đi nhầm vào đây hay là được người ta cố ý sắp đặt trước đó.

“Ô? Chỗ này thật sự có….thật sự có mỹ nhân cơ à….Mỹ nhân, mau, mau để gia ôm cái nào…”

Thịnh Lộ Yên híp mắt, nàng bị người ta tính kế rồi! Nhìn thấy khuôn mặt càng lúc càng gần, nàng nghiêng người, tránh thoát khỏi Trần Tứ.

“Nàng đứng trốn mà, để gia…. để gia ôm tí nèo~”

Thịnh Lộ Yên ra vẻ sợ hãi, vừa trốn vừa hỏi vài câu.

“Trần Tứ công tử, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”

“Bọn họ….bọn họ …. nói chỗ này có mỹ nhân.”

“Bọn họ là ai thế?”

“Mỹ nhân, đừng nói nhiều nữa, nhanh để gia ôm chút nào, thơm cái nào.”

“Người đừng tới đây mà….Bọn họ, bọn họ là ai vậy?”

Trần Tứ bực mình nói: “Thì là Liễu….Đại lang của Liễu gia….còn có vài người của Tạ gia nữa.”

Là Liễu phủ và phủ Thừa Ân hầu làm!

Câu hỏi cuối cùng: “Trần Tứ công tử, ngươi có thể nói rõ họ là ai không?”

“Nàng….nàng…..nàng là mỹ nhân!” Trần Tứ lắc đầu nói.

Được lắm, uống say mèn rồi chứ gì, không nhận ra nàng nữa rồi chứ gì. Đúng lúc ở đây không có người, muốn chiếm hời của nàng ư, xem ra hôm nay nàng phải đánh cho hắn một trận nhừ đòn!

“Mỹ nhân à, mau tới đây đi, để tiểu gia yêu thương nàng nào~.” Trần Tứ nở một nụ cười thô tục với Thịnh Lộ Yên.

“Người….người…người đừng tới đây mà, ta…ta sợ lắm.”

Mồm thì nói sợ nhưng khi nhìn thấy Trần Tứ sắp nhào về phía mình, Thịnh Lộ Yên sớm đã siết chặt nắm đấm, chuẩn bị cho cho hắn một cú lên mặt trước tiên.

Song, nàng còn chưa kịp ra tay, Trần Tứ đã ngã lăn quay trước mặt nàng. Phía sau hắn ta, là một khuôn mặt còn đáng sợ hơn gương mặt tục tĩu của Trần Tứ.

Tầm Lại!

Chẳng phải hắn đã đến phủ Bình Nam tra án rồi sao? Sao còn xuất hiện ở đây?

Bình luận

Truyện đang đọc